Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyền rủa

Phiên bản Dịch · 1688 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Lúc tìm kiếm thông tin về Dương Văn Đào, Triệu Ngọc vẫn không quên vụ án của Giản Văn Lỵ. Vì vậy, hắn luôn cố gắng ghi chép những thông tin cần thiết, để thông qua đó tìm kiếm manh mối mới.

Theo thỏa thuận lúc trước, Miêu Anh đã đưa Lưu Bằng Phi về trại giam. Vì Triệu Ngọc ra ngoài nên hắn đã giao những việc này cho Lý Bối Ny xử lý.

Mấy hôm nay, Triệu Ngọc luôn liên lạc với Miêu Anh hỏi về vụ án. Nhưng có lẽ do trước đó hắn đã chọc cho cô nàng này tức giận nên Miêu Anh không trả lời tin nhắn của hắn, gọi điện cũng không nghe, có lẽ đã đưa số hắn vào danh sách đen luôn rồi.

Thật ra, bởi vì khác khu vực nên về vụ án Giản Văn Lỵ, Triệu Ngọc chỉ là một người phối hợp phá án chứ không có trách nhiệm gì, hắn vốn có thể không cần phải quan tâm đến nó nữa.

Nhưng vì liên quan tới Lâm Mỹ Phượng, hắn thật sự không thể bỏ vụ án này được, hắn cảm thấy mình phải giúp Lâm Mỹ Phượng! Cảnh tượng Lâm Mỹ Phượng ôm con cười vui vẻ lúc sáng sớm vẫn luôn hiện lên trong đầu hắn.

Mà giờ ở nơi xa xôi hẻo lánh thế này lại ngẫu nhiên gặp được điều tra viên đến tìm manh mối khiến Triệu Ngọc có cảm giác, nơi này thật sự có manh mối đáng giá.

Vì vậy, hắn cố ý gây chuyện với vị điều tra viên kia, rồi âm thầm lấy cái bút ghi âm trong ô tô của anh ta.

Tới lúc hắn mở bút ghi âm ra nghe nội dung trong đó, thì mới hiểu ra vì sao vị điều tra viên này tới Ngọc Lang Điếm.

Thì ra, ông già tóc bạc vừa xuất hiện ở cửa biệt thự kia chính là người cảnh sát phá vụ án Giản Văn Lỵ năm đó, bây giờ ông ta đã về hưu.

Miêu Anh ra lệnh cho vị điều tra viên này tìm tới ông ta để tìm thêm thông tin về vụ án năm đó xem thử có tìm ra manh mối gì không?

Không nghĩ là người cảnh sát đã về hưu này thật sự cung cấp những thông tin rất đắt giá.

Ví dụ như chuyện bọn họ dựa vào dấu chân trong hồ sơ và dự đoán hung thủ phải cao tới một mét tám.

Hơn nữa, ông ta còn dựa vào kinh nghiệm của bản thân và đoán là hung thủ là một người tàn tật. Bởi vì ông ta phát hiện các dấu giày của chân phải chỉ có một nửa là hiện rõ, nửa còn lại hơi mờ.

Ngoài ra, Giản Văn Lỵ thật sự bị bóp chết, thông qua dấu vết ngón tay cái trên cổ nạn nhân thì chắc chắn hung thủ phải là một người đàn ông lực lưỡng với cánh tay dài và ngón tay khá to.

Ông ta còn nói, trên áo ngủ của Giản Văn Lỵ dính đầy bụi đất, cho nên cảnh sát nghi ngờ, giường không phải là hiện trường thật sự của vụ án, có lẽ nạn nhân bị hung thủ bóp chết ghìm lên một bức tường cũ nào đó rồi bóp chết!

Ngoài ra người cảnh sát già này cũng cho biết, năm đó ông đã ghi chép những thông tin này cẩn thận, nhưng không hiểu sao chúng lại không được lưu trữ. Không lẽ chỉ bởi vì đây là suy luận chủ quan, hay là vì đã xảy ra chuyện gì khác?

Triệu Ngọc nghe xong thì trong lòng càng chắc chắn về suy đoán của mình. Chuyện cần làm bây giờ là tìm ra chứng cứ để chứng minh Lâm Mỹ Phượng vô tội. Hung thủ giết Giản Văn Lỵ là người khác!

Không biết đám người Miêu Anh có tìm ra được tên hung thủ này không?

Triệu Ngọc nghĩ tới đây thì chuông điện thoại reo lên, hắn nhìn thì thấy Miêu Anh gọi tới.

Hắn vừa bắt máy thì đã nghe thấy giọng nói tức giận của Miêu Anh:

“Triệu Ngọc, anh là tên khốn nạn, anh bị bệnh sao? Nếu anh muốn biết về vụ án thì tìm tôi mà hỏi, sao phải lén lút theo dõi điều tra viên của tôi? Hơn nữa... hơn nữa còn đi theo lâu như vậy! Còn nữa, anh trả bút ghi âm lại cho Tiểu Trương ngay!”

“Này này này...” Triệu Ngọc tất nhiên sẽ không vòng vo, hắn nói thẳng: “Đội trưởng Miêu, cô nói chuyện có lý chút được không? Tôi đã nói tôi tới Ngọc Lang Điếm này là vì điều tra vụ án khác, tôi gặp anh ta chỉ là do trùng hợp thôi!”

“Còn nữa, tôi cũng muốn trao đổi vụ án với cô, nhưng cô có nghe điện thoại của tôi không? Có trả lời tin nhắn của tôi không?”

“Chuyện cuối cùng... Bút ghi âm gì? Tôi không hiểu cô đang nói gì?”

“Triệu Ngọc, anh bớt giả ngu đi!” Miêu Anh hét lớn: “Được được được... Không phải anh muốn biết vụ án điều tra tới đâu rồi sao? Tôi nói cho anh biết luôn:

Cửa hàng Văn Phòng Phẩm của Lâm Mỹ Phượng bị người ta đập phá! Còn nhà kho của Lưu Bằng Phi cũng bị người ta đốt luôn rồi!”

A!

Cái gì?

Triệu Ngọc bất ngờ, vội hỏi lại, là ai làm?

Sau khi hỏi xong, hắn cũng không cần nghe câu trả lời của Miêu Anh thì cũng nghĩ ra được đáp án, còn ai nữa? Nhất định là gia đình Giản Văn Lỵ! Giờ vụ án bị điều tra lại, bọn họ biết Lưu Bằng Phi và Lâm Mỹ Phượng thông đồng giết người, chắc chắn sẽ không bỏ qua chọn bọn họ.

“Anh hài lòng rồi chứ?” Miêu Anh nói tiếp: “Tôi nói cho anh biết, gia đình Giản Văn Lỵ đã bắt đầu gây áp lực với cục cảnh sát rồi! Nếu chúng ta không tìm ra hung thủ thì không còn cách nào khác, chỉ có thể để Lâm Mỹ Phượng bị oan thôi!”

Vậy...

Triệu Ngọc chưa từng nghĩ vụ án Giản Văn Lỵ lại truyền ra ngoài nhanh như vậy, nếu thế hắn không thể chờ thêm hai tháng nữa, có lẽ phải kết thúc vụ án càng nhanh càng tốt.

“Yên tâm, nếu tôi xảy ra chuyện gì thì nhất định sẽ kéo anh chết theo!” Miêu Anh uy hiếp: “Tôi sẽ gửi thông tin của anh cho nhà Giản Văn Lỵ, tôi sẽ kéo phân cục Dung Dương của anh xuống nước cùng, tôi xem anh chạy đi đâu?”

Triệu Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng thầm nói: bà cô này đúng là... độc ác!

“Không phải anh bảo thời gian phá án quá dài sao? Anh đến đây mà phá này?” Miêu Anh mỉa mai nói tiếp: “Đi theo điều tra viên của tôi thì có gì mà giỏi chứ?”

“Được!” Triệu Ngọc không thèm nghĩ nói: “Bây giờ cô gửi tài liệu vụ án cho tôi, chờ tôi phá xong vụ án này rồi sẽ đi điều tra giúp cô!”

“Là anh tự giúp mình, không phải giúp tôi! Được rồi, lát nữa tôi sẽ gửi tài liệu cho anh!” Miêu Anh đồng ý rồi lại hỏi: “Vậy... chuyện bút ghi âm thì tính sao?”

...

Mười phút sau, điều tra viên Tiểu Trương hối hả chạy đến trước mặt Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc không để ý, lấy bút ghi âm trong xe ra đưa cho anh ta.

Tiêu Trương mở cửa xuống xe, đi tới một chỗ gần đó, tức tới phồng mũi lên, cầm lấy bút ghi âm. Nhưng rồi cảm thấy vẫn chưa bớt giận, anh ta quay lại nói với Triệu Ngọc:

“Cảnh sát Triệu, Ngọc Lang Điếm này có rất nhiều vách núi, anh không quen với địa hình ở đây, đừng rơi xuống vách đá đấy? Nếu không chết không thấy xác đâu!”

Triệu Ngọc chưa từng là người ăn thiệt trước kẻ khác, hắn chẳng thèm nghĩ đã đáp lại: “Vậy phiền mẹ anh tới nhặt xác giúp tôi đi! Dù sao chúng tôi cũng từng đắp chung một cái chăn! Tới lúc đó, bà ây sẽ cho anh biết mọi chuyện, cậu nhóc à!”

“Anh...”

Tiểu Trương tức tới run người, định mắng Triệu Ngọc thì Triệu Ngọc đột nhiên khởi động xe, còn cố tình chạy lướt qua anh ta, khiến anh ta sợ tới suýt chút nữa ngã ngửa.

Chở tới lúc anh ta nhìn lại thì không chỉ thấy chiếc ô tô của Triệu Ngọc đang đắc ý rời đi mà còn thấy hắn đưa ngón giữa ra cửa sổ xe.

“Chậc chậc...”

Tuy Triệu Ngọc khiến Tiểu Trương tức giận tới lộng ruột nhưng trong lòng hắn cũng không thoải mái. Thứ nhất là vì hắn còn đang nghĩ tới việc gia đình Giản Văn Lỵ gây chuyện! Thứ hai là hắn còn đang nghĩ tới vụ án của Dương Văn Đào, có lẽ rất khó giải quyết.

Thảo nào Bành Hân đã điều tra lâu như vậy mà vẫn chưa bắt được hắn ta về quy án.

Rốt cuộc tên ngốc này... đang trốn ở đâu chứ?

Ôi!

Khó khăn lắm hôm nay mình mới mở được quẻ “Cấn”, không biết hệ thống sẽ cho mình kỳ ngộ gì đây? Cái khó là mình vừa gặp điều tra viên, vậy thì...

Không nghĩ tới suy nghĩ đến đây thì mắt Triệu Ngọc sáng lên, hắn nhớ lại câu nói nguyền rủa hắn vừa rồi của điều tra viên:

“Cảnh sát Triệu, anh không quen địa hình ở đây, cẩn thận đừng rơi xuống vách núi!”

Không quen?

Quen?

Triệu Ngọc nghĩ cẩn thận một lúc thì đột nhiên hiểu ra:

Trời ơi!

Mình đã nghĩ là có chỗ nào đó sai sai?

Thì ra điểm quan trọng nhất... đang ở đây!

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.