Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cậu còn non lắm!

Phiên bản Dịch · 2206 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Tiểu Triệu, cậu có sao không?” Lưu Học Sơn nhìn chằm chằm vào Triệu Ngọc với vẻ quái dị: “Nhân chứng mục kích đã nói Dương Văn Đào đi về phía Tây, chúng ta lại qua phía đông để tìm anh ta? Định làm chuyện ngược đời hay sao? Rốt cuộc thì cậu đang nghĩ gì thế hả?”

Triệu Ngọc giữ vững suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu mình, hắn nghiêm túc nói: “Tên Dương Văn Đào này rất xảo quyệt, có khi nào anh ta đã cố ý tạo ra biểu hiện đi về hướng Tây không?”

“Chao ôi…” Lưu Học Sơn kinh ngạc lắc đầu: “Tiểu Triệu à, cậu định viết tiểu thuyết sao? Dương Văn Đào đâu phải là lính đặc chủng, anh ta cũng không phải là nhà thám hiểm, chỉ là một nhân viên bình thường, một tội phạm bị truy nã, bây giờ ngay cả việc sống sót cũng đã là một vấn đề rồi, anh ta còn có tâm tư để đánh lạc hướng nữa hay sao?”

Triệu Ngọc cũng không để ý đến lời phản bác của Lưu Học Sơn, hắn mở bản đồ trong di động ra rồi bắt đầu kiểm tra.

Suy nghĩ của hắn vẫn cứ dừng lại tại một vấn đề:

Vì sao Dương Văn Đào lại xuất hiện ở gần khu vực đập chứa nước?

Trước đó, Triệu Ngọc đã nghĩ mãi vấn đề này. Rốt cuộc thì anh ta chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua, hay là đang trốn ở gần đập chứa nước?

Đập chứa nước là nơi anh ta giết người rồi bỏ xác, tại sao còn về lại nơi đó lần nữa?

Bản đồ trong di động thể hiện ở gần đập chứa nước có rất nhiều khu dân cư, có thể xem là nơi đông người nhất trong núi, nếu Dương Văn Đào vẫn lẩn trốn trong khu vực này thì tỷ lệ bị phát hiện rất cao!

Đi về hướng Tây?

Lẽ nào… anh ta chỉ đi ngang qua thôi?

Phía Tây của đập chứa nước là con đường tất yếu phải đi khi muốn ra tỉnh khác, có khi nào Dương Văn Đào muốn mạo hiểm ra khỏi Tần Sơn, đi đến tỉnh khác không? Nhưng con đường này rất xa, nếu không có phương tiện giao thông thì dù anh ta có đi bộ hết một tuần cũng chưa thể ra khỏi đây!

Lại nhìn về phía Bắc, chỗ đó chỉ có những ngọn núi lớn đầy hoang vu và mênh mông thôi, còn có những khu vực không người nữa. Nếu Dương Văn Đào đâm đầu về hướng đó thì tuy anh ta có thể thoát khỏi sự đuổi bắt của cảnh sát, thế nhưng lúc đó vấn đề sống còn lại trở thành một vấn đề lớn.

Phía Nam đã được điều tra, khu vực gần đập chứa nước đã bị đám người Bành Hân tra xét rất kĩ rồi, xem ra cho đến lúc này thì chỉ còn khu vực phía Đông của đập chứa nước là chưa được điều tra kĩ càng thôi.

Triệu Ngọc nhìn lại bản đồ, hắn nhận thấy phía Đông của đập chứa nước gần với nội thành thành phố Tần Sơn, tuy ở đó cũng có mấy ngọn núi nhưng chủ yếu là núi hoang, đất đai cằn cỗi, người sống ít ỏi. Theo bản đồ thể hiện, chỗ đó chỉ có một thị trấn nhỏ làm khay bạc và bốn, năm cái thôn mà thôi.

Quả thực, chỗ đó quá gần với nội thành, xác suất Dương Văn Đào trốn ở chỗ đó gần như là con số không!

Tuy nhiên, suy nghĩ của Triệu Ngọc lại đúng lúc trái ngược, hắn cảm thấy, nếu Dương Văn Đào đi về hướng Tây, vậy chuyện này đã chứng minh anh ta có thể đi đến từhướng Đông.

Nếu như đến phía Đông điều tra một chút, tuy chưa chắc có thể bắt được tội phạm, thế nhưng lại có thể tìm được một số dấu vết, từ đó sẽ tìm được manh mối.

Còn nữa, hôm nay hắn đã mở ra quẻ “Cấn”, nói không chừng hắn lại có thể đạt được bước tiến triển mới thì sao?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lập tức khuyến khích Lưu Học Sơn nhanh chóng xuất phát, dù sao thì đứng ở đây cũng không điều tra được gì, hay là đi về phía Đông tìm thử xem?

Nhưng Lưu Học Sơn lại chẳng thèm động đậy chút nào, ông ta nói chúng ta đã tìm ba ngày rồi, xương cốt đều muốn rụng rời hết cả, hay là nghỉ ngơi một lát trước đã, lát nữa lại đi.

Nghe thấy câu nói làm mất hết cả tinh thần này, suýt chút nữa thì Triệu Ngọc đã không kiềm chế được mà mắng ông ta một trận rồi, nhưng nghĩ đến việc lão Lưu đã gần 50 nên hắn cũng không thèm bực bội với ông ta nữa.

Thế là Triệu Ngọc không thèm nói gì với lão Lưu nữa, hắn trực tiếp dọn dẹp đồ đạc một lát, sau đó cầm chìa khóa xe rời khỏi.

Lưu Học Sơn cho rằng Triệu Ngọc ra ngoài tìm manh mối, lát nữa còn quay lại nên cũng không cản, ông ta đắp chăn lại, ngủ tiếp.

Triệu Ngọc lái xe rời khỏi khách sạn một mình, chạy về phía Đông của đập chứa nước. Trên đường đi, đầu óc của hắn cũng không thả lỏng mà vẫn suy nghĩ về những chuyện liên quan đến Dương Văn Đào, hơn nữa đường núi lại chật hẹp nên tốc độ xe cũng không nhanh lắm.

Khoảng hai tiếng sau, lúc này hắn mới chạy đến cửa hàng Ngọc Lang ở thị trấn, bởi vì đã sắp hết xăng nên Triệu Ngọc giảm tốc độ lại, định tìm một trạm xăng trong thị trấn để đổ.

Ai ngờ, lúc hắn giảm tốc độ chạy trên đường lớn, bất chợt lại chú ý đến một cảnh tượng:

Chỉ thấy phía bên phải hắn là cửa biệt thự, có hai người đang đứng trước. Một người đầu tóc bạc phơ nhưng tinh thần lại minh mẫn, ông ta đang bắt tay với một người trẻ tuổi.

Ông lão này thì hắn không quen biết, thế nhưng Triệu Ngọc lại biết người trẻ tuổi kia.

Người này là điều tra viên thuộc tổ trọng án Nhữ Dương, một thuộc hạ của Miêu Nhân Phụng Miêu Anh! Bởi vì mấy hôm trước hắn mới làm loạn ngay cục cảnh sát Nhữ Dương nên Triệu Ngọc vẫn còn nhớ được người này. Lúc đó, tên này bị hù đến mức ngã xuống đất, đúng lúc lại ngã ngay chỗ Triệu Ngọc vừa ói!

Ôi?

Thật là trùng hợp mà!

Tên này ở đây làm gì?

Bởi vì hắn có Hệ thống Kỳ ngộ, Triệu Ngọc đột nhiên nhận ra điều gì đó, hắn vội vàng dừng xe ở ven đường, chăm chú quan sát.

Chỉ thấy sau khi điều tra viên trẻ tuổi này và ông lão bắt tay thì nói: “Xin chân thành cảm ơn ngài, cảnh sát Lục, tư liệu mà ngài cho chúng tôi, chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều!”

“Ha ha ha, chuyện tôi nên làm.” Ông lão cười nói: “Vụ án đã kéo dài đến 10 năm mà vẫn chưa phá được, chúng tôi cũng rất xấu hổ, mấy cậu cố gắng lên nhé!”

“Chắc chắn rồi, khi nào có tin tức, tôi sẽ thông báo cho ngài ngay!”

Chàng trai vừa nói vừa tỏ vẻ kính trọng chào ông lão một cái.

Đằng sau chàng trai là một chiếc xe Passat màu bạc, cúi chào xong, cậu ta cầm một tập tư liệu, và cả một cây bút ghi âm màu đen rồi quăng qua cửa sổ xe, quăng đến chỗ kế bên ghế tài xế.

“Tốt tốt tốt…” Ông lão mỉm cười vẫy tay với người trẻ tuổi.

“Ngài về đi! Tôi đi đây!” Người trẻ tuổi này chẳng những chào hỏi lễ phép, còn chờ ông lão mở cửa bước vào nhà nữa.

Triệu Ngọc vừa nhìn vừa nhanh chóng suy nghĩ. Nghe mấy câu nói lúc nãy, vị điều tra viên này chắc là đến đây để lấy tư liệu điều tra, nếu nhắc đến vụ án kéo dài 10 năm chưa phá được, hẳn là vụ án Giản Văn Lỵ bị hại!

Thú vị thật…

Triệu Ngọc làm thế nào cũng không nghĩ ra, ở một chỗ cách nội thành hơn trăm km, lại có thể thấy được tin tức liên quan đến vụ án của Giản Văn Lỵ.

Nếu vậy thì… hắn cũng nên lên đó để hỏi cho rõ ràng chứ nhỉ? Đừng quên, hắn cũng là điều tra viên chính thức của vụ án Giản Văn Lỵ mà?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc liền mở cửa xe bước ra ngoài.

Điều tra viên trẻ tuổi này đến đây một mình, sau khi nhìn ông lão vào nhà đóng cửa lại, lúc này cậu ta mới bước về phía chiếc xe. Bởi vì tay lái là ở phía bên kia, bởi vậy cần phải vòng qua đuôi xe mới được.

Thế nhưng, cậu ta chưa đi được mấy bước, đã nghe được tiếng hô vang dội của Triệu Ngọc:

“Này! Trùng hợp vậy, đang làm gì thế?”

Điều tra viên ngẩng đầu nhìn lại, lập tức hết hồn: “Trời? Sao lại là… anh? Sao anh…”

Hai giây sau, lúc này cậu ta mới tỉnh ngộ nói: “Ồ… Thì ra anh… vậy mà… theo dõi tôi? Không đến nỗi vậy chứ?”

“Nói lung tung gì đấy!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Trùng hợp thôi, tôi đang điều tra một vụ án khác!”

Lời giải thích của Triệu Ngọc không thể nào làm cho điều tra viên tin tưởng được, cậu ta mang vẻ thù địch nói chuyện với Triệu Ngọc: “Ở đây không phải là nội thành, hai chúng ta lại có thể trùng hợp gặp nhau, có quỷ mới tin đó! Này… Anh… Cuối cùng thì anh muốn làm gì đây?”

“Ừm…” Triệu Ngọc chẳng muốn giải thích nữa, hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tôi không muốn làm gì, chỉ muốn hỏi một chút thôi, vụ án Giản Văn Lỵ cậu đã điều tra được đến đâu rồi? Miêu Nhân Phụng có manh mối gì mới chưa? Còn nữa… lúc nãy cậu đã nói chuyện với ai thế?”

“Này!” Điều tra viên trẻ tuổi tức giận trả lời: “Tôi đang điều tra vụ án đấy, xin lỗi, không thể trả lời được! Anh có chuyện gì, cứ hỏi trực tiếp đội trưởng Miêu đi!”

“Thái độ của cậu là sao? Nói chuyện với tiền bối như vậy đó hả?” Triệu Ngọc trợn to mắt, quát lên: “Cậu không phải là không biết, tôi là điều tra viên chuyên môn phụ trách vụ án này, tôi có quyền biết chuyện! Thức thời thì nhanh chóng nói tiến triển của vụ án cho tôi…”

“Nằm mơ!” Điều tra viên trẻ tuổi rất có khí khái, cậu ta chỉ vào biệt thự rồi nói: “Anh có bản lĩnh thì tự điều tra đi!”

“Này!” Triệu Ngọc nắm cổ áo của điều tra viên, đẩy cậu ta về phía đầu xe, quát lên với vẻ hung hăng: “Thằng này, không muốn uống rượu mời mà lại thích uống rượu phạt sao, Triệu Ngọc tôi muốn có thứ gì, bất kì ai cũng phải cho!”

“Anh… Anh… Anh…” Điều tra viên trẻ tuổi biết Triệu Ngọc rất ngang ngược, bởi vậy lúc nói chuyện thì cậu ta đã run lẩy bẩy, thế nhưng dù sao thì cậu ta cũng là một cảnh sát điều tra nên dù gặp nguy hiểm cũng không chút sợ hãi nói: “Anh… Anh đừng có làm bậy đó! Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không nói cho anh bất cứ điều gì, có gan thì anh cứ động thủ đi!”

“Ha ha ha…” Bỗng nhiên Triệu Ngọc lại nở nụ cười, lúc này hắn mới buông tay ra rồi khen ngợi: “Được lắm, nhóc con! Rất có chí khí! Ha ha ha… Được rồi, tôi không so đo với cậu nữa, tôi có miệng mà, tự tôi đi hỏi là được chứ gì?”

Nói xong, Triệu Ngọc quay đầu lại rồi đi về hướng cửa biệt thự, còn ra vẻ sắp gõ cửa.

Điều tra viên trẻ tuổi sửa soạn lại cổ áo, lại nuốt một ngụm nước miếng, lúc này mới lật đật bước vào xe, lái xe đi ngay! Chắc là do tâm trạng kích động quá, xe hơi còn chạy thành một đường cong hình chữ S, lúc này mới rời khỏi đây.

Đợi đến lúc không còn bóng dáng của chiếc xe đâu nữa, lúc này Triệu Ngọc mới cười ha ha, miệng thì cảm thán: “Hừ! Nhóc con, còn dám chơi với ông đây sao, cậu còn non lắm!”

Sau khi hắn buông bàn tay đang giả vờ gõ cửa, trong lòng bàn tay của hắn thình lình hiện ra một cây bút màu đen, là… bút ghi âm!

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.