Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nỗi nhục của Tổ Trọng Án

Phiên bản Dịch · 1581 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Triệu Ngọc ban đầu thấy nao nao, sau đó sảng khoái cầm tay Miêu Anh, phụ họa thêm: “Hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ!”

Tay của Miêu Anh mềm mại nhẵn mịn, sờ vào thật thích.

“Rút lại câu nói đó đi, hai người chúng ta là không đánh không quen biết! Ha ha…” Miêu Anh nở nụ cười như tiếng chuông bạc, niềm nở nắm chặt tay Triệu Ngọc: “Vậy… nếu đã như vậy… tôi sẽ thu lại câu nói đó!”

Triệu Ngọc biết rõ, câu mà Miêu Anh muốn thu hồi lại chính là câu “Gặp lần nào đánh lần ấy”, từ nay về sau, hai người họ có thể chuyển từ thù thành bạn rồi.

Người ta thường có câu nói rằng thêm một người bạn là bớt đi một kẻ thù, vậy nên sao Triệu Ngọc lại không vui được chứ, lúc này mới giả ngây giả ngô nói: “Ôi trời? Cô muốn thu lại câu nói nào vậy? Trí nhớ của tôi không tốt lắm, quên mất từ lâu rồi!”

Miêu Anh lại lần nữa nở nụ cười rồi mới nói: “Nếu đã như vậy, vậy tôi cũng chẳng ngại nói thẳng nhé! Vì việc sơ thẩm bản án ở phân cục Nhữ Dương chúng tôi, vậy nên tôi hy vọng việc đièu tra và giải quyết vụ án giết người này sẽ do phân cục Nhữ Dương chúng tôi chủ trì!

“Cô đừng hiểu lầm nhé, tôi sẽ cố gắng mau chóng viết báo cáo kỹ càng từ tình huống nhỏ nhất đưa lên các cấp lãnh đạo có liên quan, hơn nữa sẽ nhắc đến phân cục Nhữ Dương của các cô, sau đó chúng ta cùng hợp tác điều tra vụ án này! Sau khi kết thúc vụ án, cho dù là vinh danh hay ban thưởng, tất cả chúng ra đều như nhau! Cô thấy thế nào?”

Triệu Ngọc nghĩ trong lòng, cái cô Miêu anh này đúng là khôn khéo đầy mình, chẳng trách gì cô chủ động làm hòa với mình, hóa ra là đều có mục đích cả!

Trong lòng Triệu Ngọc rõ như gương sáng, mặc dù Lưu Bằng Phi là do Miêu Anh bắt được, nhưng mà hai vụ án này là do Triệu Ngọc dẫn đầu tìm ra được thủ phạm, theo lý mà nói, hắn phải do Triệu Ngọc bắt được mới đúng!

Nhưng mà mục đích của Triệu Ngọc chỉ nhằm vào vụ án tàn sát ở khu Phú Dân, vụ án này hiện giờ đã phá được rồi, cũng là chiến công đầu tiên của hắn, còn về vụ án giết Sanlitun còn lại, hắn cũng chẳng thèm quan tâm, chi bằng bán cho Miêu Anh một cái gọi là tình người!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc gật đầu đồng ý: “Được thôi! Vậy phiền đội trưởng Miêu tốn chút công sức rồi!”

“Không có gì!” Miêu Anh thấy mưu kế của mình sắp đạt được, tự thưởng tươi cười rạng rỡ, liền nói với Triệu Ngọc: “Chúng ra để lại số liên lạc, tôi trở về lấy tư liệu chi tiết của vụ án này và tiến độ theo thời gian rồi sẽ gửi cho anh! Nếu như không có vấn đề gì nữa, vậy bây giờ tôi sẽ đi xin lệnh bắt giữ, bắt… Lâm Mỹ Phương!!”

Nghe thấy câu cuối cùng của Miêu Anh, Triệu ngọc không nhịn được lại run lên. Trong phút chốc, Lâm Mỹ Phượng đã đưa con tới trường từ sớm, và chị ta cùng chồng vui vẻ đi công tác, lại lần nữa chị ta xuất hiện trong tầm mắt.

“Cảnh sát Triệu? Anh sao thế?” Miêu Anh thấy Triệu Ngọc thay đổi, quan tâm hỏi một câu.

“Ồ!” Triệu Ngọc định lại tinh thần, liên tục gật đầu nói: “Được, được! Vậy nhờ vào cô vậy!”

Nói xong, hai người lúc này để lại số điện thoại, Triệu Ngọc lại khách khí nắm lấy tay Miêu Anh, rồi vội vàng rời đi.

Ra khỏi văn phòng của phân cục Nhữ Dương, đã là cảnh hoàng hôn, thật không ngờ, Triệu Ngọc đến từ sáng sớm, mà giờ đã hết một ngày rồi.

Lúc này, bóng hoàng hôn chiếu lên mặt Triệu Ngọc, khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Sau một giờ đồng hồ, trong phòng làm việc của đội trưởng đội cơ động Trọng Án của phân cục Dung Dương, Lưu Trường Hổ đang dương dương đắc ý viết một tờ văn kiện.

Lúc này đã là giờ tan ca, nhưng vì tối nay phải ăn tối cùng cục trưởng, nên Lưu Trường Hổ mới không hề sốt ruột.

Cốc cốc cốc…

Cửa phòng mở ra, thư ký của Cục trưởng là Tống Siêu từ bên ngoài đẩy cửa đi vào liền nói:

“Đội trưởng Lưu, cục trưởng Chu bảo tôi thông báo cho anh, yến tiệc tối nay cực kỳ quan trọng, nên mong anh không được tự lái xe, nên ngồi xe cùng với ông ấy đi! Ừm… 20 phút nữa, anh đến bãi đỗ xe đợi ông ấy!”

“Ừm, được!” Lưu Trường Hổ lắc đầu cười khổ: “Xem ra, hôm nay cục trưởng Chu lại bảo tôi đi tiếp rượu rồi! Đúng là nhịp điệu của cái mạng già mà, ha ha!”

“Anh đừng nói như vậy” Tống Siêu lúc này mới nịnh nọt: “Rất nhiều người muốt được tiếp rượu thay cho cục trưởng Chu, nhưng đều không xứng bằng đấy! Đội trưởng Lưu, vẫn là anh xứng đáng nhất đấy!”

“Ha ha… tên tiểu tử nhà cậu, miệng cũng ngọt đấy!” Lưu Trường Hổ thoải mái cười rộ lên, nói: “Nào nào tới đây… Tiểu Tống à, cậu xem bài tôi viết có được không?”

Lúc nói chuyện, Lưu Trường Hổ in văn kiện của mình ra, đưa cho Tống Siêu.

Tống Siêu cầm lấy tác phẩm đọc: “Nay cắt cử đồng chí Triệu ngọc điều tạm công việc văn thư, thời hạn hai năm…” Cậu ta vừa chỉ đọc một câu, liền ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi: “Đội trưởng Lưu, anh… anh đây là đang cắt chức Triệu Ngọc sao?”

“Ha ha ha… cậu thấy sao, Tiểu Tống? Cậu có thấy, công việc văn thư và báo chí, công việc vày đối với Triệu Ngọc sẽ như thế nào?” Lưu Trường Hổ nhe răng cười hỏi.

“Ồ… Lợi hai, lợi hại!” Tiểu Tống cười nói: “Một người đường đường là điều tra viên của Tổ Trọng Án, lại lưu lạc đến văn phòng phát báo sao? Ý này…có thể quá tổn thương… À không, quá tuyệt vời! Có điều, tôi nghe nói, Triệu Ngọc hình như không phạm phải sai lầm gì mà? Hắn những ngày trước còn được khen ngợi mà! Điều thẳng đi nơi khác như vậy, có hợp lí không?”

“Đừng có gấp!” Lưu Trường Hổ lắc đầu cười nói: “Hắn đã vào tổ điều tra những vụ án kéo dài chưa phá được, tôi cho hắn cùng lắm là nửa tháng, thì có thể danh chính ngôn thuận điều hắn đi rồi, ha ha ha… bảo tên tiểu tử này đối đầu với tôi, xem tôi xử lý hắn thế nào!”

“Đúng thế, tên tiểu tử này cũng không có mắt thật rồi!” Tiểu Tống nói phụ họa thêm vào: “Một tân binh vừa mới chân ướt chân ráo vào, quy định gì không heieur thì cũng bỏ qua, nhưng lại còn không coi ai ra gì, kiêu căng ngạo mạn, giống kẻ tâm thần vậy! Cục trưởng Chu sớm đã không vừa mắt thằng nhóc này rồi, đội trưởng Lưu anh làm như vậy, rất hợp ý của cục trưởng đấy, ha ha ha…”

“Lời này” Lưu Trường Hổ nói: “Tôi đi làm bao nhiêu năm nay, thật sự vẫn chưa thấy ai như tên Triệu Ngọc không to không nhỏ, một tên cảnh sát chẳng biết xấu hổ! Người như vậy xuất hiện ở Tổ Trọng Án chúng tôi, đúng là nỗi nhục!”

“Đúng đúng đúng... tuyệt đối không thể chứa chấp hắn, vẫn nên điều hắn tới văn phòng văn thư! Ha ha ha… Tiểu Tống gật đầu liên tục.

Ai ngờ, trong lúc hai người nói chuyện, điện thoại của Lưu Trường Hổ bỗng vang lên.

“Ôi? Có phải là cục trưởng đang giục chúng ta rồi không?” Tiểu Tống hơi sửng sốt, ý bảo Lưu Trường Hổ nhanh nhấc máy.

Lưu Trường Hổ đương nhiên không dám chậm trễ, nhanh chóng cầm lấy điện thoại. Nhưng mà, Lưu Tường hổ áp tai vào cũng chẳng nghe được vài câu, biểu cảm của anh ta bỗng dưng cứng đơ lại, ngay sau đó, mặt từ đỏ biến trắng, càng càng càng khó coi.

“Ừm… Biết rồi! Tôi biết làm thế nào, tôi sẽ sắp xếp, vâng… được ạ…” Lưu Trường Hổ ấp úng có lệ vài câu, rốt cuộc thều thào cúp điện thoại.

“Sao vậy, đội trưởng Lưu, xảy ra chuyện gì rồi?” Tiểu Tống giỏi nhất việc soi xét, đã phát hiện ra điều gì đó không hay, vội vàng hỏi một câu.

“Triệu… Triệu Ngọc…” Lưu Trường Hổ cả người run lên, trong mắt lại lộ ra hoảng sợ giống như không thể suy nghĩ được gì: “Hắn… hắn lại… phá được vụ án tàn sát ở tiểu khu Phú Dân rồi!!”

“Hả? Không thể nào?” Trong khi kinh ngạc, giấy giới thiệu trong tay Tiểu Tống không cánh mà bay…

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.