Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thông đồng giết người

Phiên bản Dịch · 1454 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Đúng vậy, sĩ quan cảnh sát, các ngài đoán không sai.” Lưu Bằng Phi thả người trên ghế như mất hết sức lực, thẳng thắn nói: “Tôi thấy một vụ án trên ti vi, hình như là phim truyền hình Hàn Quốc, là vụ án... thông đồng giết người. Tôi thấy cách này rất hợp với mình nên mới lên kế hoạch.”

Cái gì?

Cả người Triệu Ngọc run rẩy, thông đồng giết người?

Rốt cuộc là chuyện gì?

Tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đấy?

“Đúng vậy.” Lưu Bằng Phi nói tiếp: “Từ lâu tôi đã muốn giết chết vợ tôi, Giản Văn Lỵ rồi. Tìm kiếm một thời gian, tôi tìm thấy Lâm Mỹ Phượng, nên thông đồng với cô ta, tôi giúp cô ta giết Vu Chí Căn, cô ta giúp tôi giết... Giản Văn Lỵ!”

A?

Triệu Ngọc kinh ngạc, bây giờ mới hiểu “thông đồng giết người” là ý gì.

“Ngày 12 tháng 7 mười năm trước, không những trời mưa rất lớn, mà còn là ngày chị họ của Lâm Mỹ Phượng sinh con, vì vậy cô ta sẽ có chứng cứ ngoại phạm. Tôi chọn thời điểm đó... ra tay.”

“Chìa khóa nhà Vu Chí Căn có phải do Lâm Mỹ Phượng đưa cho anh?” Miêu Anh hỏi.

Lưu Bằng Phi gật đầu, nói: “Tôi cũng đưa cho Lâm Mỹ Phượng chìa khóa nhà tôi, hơn nữa trước đó còn dẫn cô ta tới vài lần. Cũng vào năm đó, ngày 23 tháng 7 cũng là một đêm mưa, vừa đúng một ngày tôi phải kiểm tra nhà xưởng nên cũng có chứng cứ ngoại phạm.”

“Vì vậy, hôm đó Lâm Mỹ Phượng ra tay, cô ta giúp tôi giết chết Giản Văn Lỵ.”

Lưu Bằng Phi nói hết tất cả, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng bây giờ Triệu Ngọc lại rất lo lắng, hắn chưa từng nghĩ chân tướng sự việc lại như thế này.

Hắn chỉ nghĩ là Lâm Mỹ Phượng và Lưu Bằng Phi không phải tình nhân, cô ta cũng không thuê Lưu Bằng Phi giết Vu Chí Căn, nên chị ta không liên quan tới vụ án này.

Không nghĩ là, tra đi tra lại cuối cùng lại thành một vụ án thông đồng giết người. Nếu đúng như Lưu Bằng Phi nói là hắn ta và Lâm Mỹ Phượng đã thỏa thuận với nhau, nếu vậy thì Lâm Mỹ Phượng... cũng là hung thủ giết người.

Đây là kết quả mà Triệu Ngọc... không muốn thấy nhất. Hắn đã điều tra về Lâm Mỹ Phượng, cũng thấy được cuộc sống hiện tại của chị ta rất hạnh phúc, càng hiểu được, chị ta cũng không dễ gì mà hạnh phúc như hôm nay.

Nhưng... giờ có lời khai của Lưu Bằng Phi, cuộc đời Lâm Mỹ Phượng dù có hạnh phúc thế nào cũng phải kết thúc thôi. Thảo nào trước đây hắn luôn cảm thấy trong lòng Lâm Mỹ Phượng có chuyện gì đó. Không nghĩ chị ta lại là người như vậy.

“Lưu Bằng Phi, sao anh lại muốn giết vợ mình?” Miêu Anh muốn hỏi cho kỹ mọi chuyện.

“Tại sao ư?” Lưu Bằng Phi đứng lên khỏi ghế, cười đau khổ: “Người phụ nữ đó quá bá đạo. Cô ta chưa từng cho tôi một chút tôn nghiêm nào.”

“Tuy tôi sống trong nhà cô ta, kiếm tiền cho nhà cô ta nhưng bọn họ chưa từng đối xử với tôi như con rể.”

“Đúng vậy. Nhà Giản Văn Lỵ kinh doanh, cha cô ta lại là người giàu nhất thành phố. Vậy thì sao? Tôi cũng là con người mà.”

“Từ sau khi kết hôn, cô ta luôn giám sát tôi khắp nơi, lúc nào cũng nói với tôi là những thứ hiện nay tôi có đều là cô ta cho tôi. Bảo tôi phải luôn biết ơn bọn họ.”

“Tôi là một người đàn ông, không thể nhẫn nhục chịu đựng như vậy, đây hoàn toàn không phải là cuộc sống hạnh phúc tôi muốn.”

“Sau này, khi chúng tôi có con, thế mà... người phụ nữ độc ác kia, lại nói là đứa con đầu tiên của chúng tôi phải theo họ Giản, hoàn toàn không cho tôi cơ hội phản đối nào. Từ lúc đó, tôi đã không thể chịu đựng được, muốn giết chết cô ta.

“Sau khi quyết định, tôi bắt đầu tìm người để thông đồng giết người với mình.” Lưu Bằng Phi chỉ vào ảnh của Lâm Mỹ Phượng trên bàn: “Tìm kiếm một thời gian, tôi nhận ra Lâm Mỹ Phượng là người thích hợp nhất.”

“Cô ta thường xuyên bị Vu Chí Căn đánh đập, ba cô ta còn bị hắn ta đánh gãy chân. Vì vậy, tôi tìm tới cô ta. Nếu có thể hợp tác với cô ta, không những tôi có thể thoát khỏi khốn cảnh, mà còn có thể giết chết tên cầm thú Vu Chí Căn, báo thù cho Tiểu Cầm.”

“Nhưng dù sao cũng là chuyện giết người. Lâm Mỹ Phượng cứ do dự mãi, không chịu đồng ý. Vì thế, tôi cho cô ta một thời gian suy nghĩ.”

“Không nghĩ là, sau này Vu Chí Căn càng độc ác hơn, hắn ta còn đánh cho Lâm Mỹ Phượng bị sảy thai, cô ta không thể mang thai được nữa. Tên khốn đó đúng là không phải người mà.”

“Vì vậy, tôi lại tới tìm Lâm Mỹ Phượng, lần này, cô ta đồng ý hợp tác với tôi. Để tin tưởng lẫn nhau hơn, chúng tôi còn làm một bản hợp đồng, ngoài ra còn ghi âm lại.”

“Những thứ đó, giờ còn không?” Miêu Anh lại hỏi.

“Không.” Lưu Bằng Phi nói: “Sau khi giết người xong, chúng tôi đều hủy hết mọi thứ. Sao có thể để những thứ đó lại? Nhưng mà... tôi chưa từng nghĩ là kế hoạch lại thành công như vậy.”

“Hai người chúng tôi đi giết hai kẻ không liên quan tới mình, lại có bằng chứng ngoại phạm, vì vậy, cảnh sát không điều tra tới chúng tôi. Hơn nữa, tôi nghĩ vì hai vụ án xảy ra ở hai nơi khác nhau, nên cảnh sát chưa từng nghĩ là nó có liên quan tới nhau.”

“Tuy hiện tại bị điều tra ra, nhưng tôi không hối hận, mười năm nay, tôi đã được sống cuộc sống mình muốn.” Thả lỏng người trên ghế, vẻ mặt Lưu Bằng Phi thản nhiên nói.

“Hừ.” Miêu Anh đẩy hồ sơ vụ án trên bàn, giận dữ nói: “Lưu Bằng Phi, anh nói những điều này chỉ là để ngụy biện cho bản thân thôi! Anh đừng tưởng có thể qua mặt được chúng tôi.”

“Lúc đó anh cảm thấy khó chịu, bực bội, không muốn sống với Giản Văn Lỵ nữa, anh có thể ly hôn với cô ta. Sao phải tới mức ra tay giết người chứ?”

“Theo những thông tin mà chúng tôi điều tra được, sau khi vợ anh chết, anh đã thừa kế tài sản của vợ mình, còn tự thành lập công ty riêng.”

“Anh còn tìm mấy tên côn đồ không ngừng chèn ép ba vợ mình và làm tăng thế lực của bản thân, trong ba năm đã đẩy ngã ba vợ, trở thành người giàu nhất thành phố.”

“Anh có dám nói, anh làm những chuyện này không phải vì tiền?”

“Hừ! Ông già kia cũng không phải người tốt đẹp gì!” Lưu Bằng Phi không để ý nói: “Nếu không phải ông ta xen vào, sao Giản Văn Lỵ lại muốn đứa bé đầu tiên của chúng tôi mang họ Giản chứ!”

“Lưu Bằng Phi, anh chỉ viện cớ cho mình mà thôi.” Khóe môi Miêu Anh cong lên, giọng nói lạnh như băng: “Khi tội ác của anh được đưa ra ánh sáng, mọi người sẽ tự có cách nghĩ riêng của họ. Chắc anh cũng tưởng tượng ra được, mọi người sẽ nghĩ gì về anh?”

Nghe cô ta nói, Lưu Bằng Phi hơi sửng sốt, cơ thể cũng dần thấp xuống.

Đúng vậy, mọi người sẽ nghĩ về anh ta thế nào? Chỉ sợ chẳng có ai đồng ý với hành động của anh ta. Bọn họ chỉ nghĩ, anh ta là một kẻ không có tính người, một... tên giết người.

Miêu Anh nói chuyện với Triệu Ngọc một lúc rồi cùng nhau rời khỏi phòng thẩm vấn.

Khiến mọi người kinh ngạc là, khi cửa phòng thẩm vấn đóng lại, Miêu Anh lại đưa tay về phía Triệu Ngọc và mỉm cười nói: “Đồng chí Triệu Ngọc, rất vui được làm việc với anh.”

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.