Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một nửa sự thật khác

Phiên bản Dịch · 1500 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Tôi và Vu Chí Căn đều học cùng một trường.” Lưu Bằng Phi cúi đầu, bắt đầu kể lại vụ tàn sát: “Hắn nhỏ hơn tôi vài tuổi, tuy đều học trường tiểu học Hoà Trung nhưng tôi là đàn anh của hắn.”

“Năm tôi lên cấp ba thì thích một cô bé cùng tuổi với Chí Căn tên là Tiểu Cầm. Sau một hồi nỗ lực theo đuổi thì cuối cùng Tiểu Cầm cũng chấp nhận tôi, hai chúng tôi thành một cặp.”

“Tiểu Cầm rất xinh đẹp nên rất nhiều nam sinh theo đuổi, trong đó có cả Vu Chí Căn.”

“Tên Vu Chí Căn đó là đồ khốn nạn. Hắn không theo đuổi được Tiểu Cầm liền bắt đầu tung tin đồn rằng Tiểu Cầm đã ngủ cùng hắn, không còn là một cô gái trong tắng! Đã vậy còn nói cô ấy có quan hệ với người này, rồi có thai với người kia. Tiếng đồn càng ngày càng lan xa, không những cả thầy giáo cũng biết mà còn truyền đến cả thôn mà cô ấy sống.”

“Tiểu Cầm da mặt mỏng, vì sự việc đó mà không dám gặp ai.” Lưu Bằng Phi phẫn nộ kể lại: “Cô ấy đến tìm người lớn nhà Vu Chí Căn để nói chuyện, mặc dù Vu Chí Căn đã nhận lỗi nhưng lời đồn đã bị truyền đi khắp nơi không có cách nào rút lại. Không bao lâu sau Tiểu Cầm bị ép phải nghỉ học đi đến nơi khác làm công.”

“Vốn dĩ tình cảm của tôi và Tiểu Cầm vẫn luôn tốt đẹp, tôi cũng không để ý đến những lời đồn đó. Nhưng bố mẹ tôi... họ không đồng ý chuyện này. Tôi từng vụng trộm chạy đi tìm Tiểu Cầm nhưng đều bị bố tôi phát hiện bắt về. Tình cảm của chúng tôi dần dần cũng kết thúc.”

“Sau này, tôi nghe nói Tiểu Cầm thật sự đến thành phố lớn làm gái... gái... gái làng chơi!” Lưu Bằng Phi cắn chặt răng: “Nếu không phải vì Vu Chí Căn thì Tiểu Cầm chẳng bao giờ phải lưu lạc đến bước đường đó! Cô ấy và tôi chắc chắn sẽ cưới nhau! Tất cả là tại tên khốn khiếp Vu Chí Căn, phá huỷ hạnh phúc của tôi và Tiểu Cầm! Đương nhiên tên khốn đó phải chết!”

“Hả?” Miêu Anh hơi ngẩn người, nhịn không được hỏi: “Chẳng lẽ... đây là động cơ giết người của anh sao? Nhưng...”

Miêu Anh vốn muốn hỏi Lưu Bằng Phi rằng nếu đây là động cơ giết người của anh ta thì vì sao anh ta lại phải chờ nhiều năm như vậy mới ra tay? Nhưng lại nhẫn nhịn không hỏi nữa vì Lưu Bằng Phi đang bị dụ cung khai, nếu cô hỏi không chừng anh ta sẽ phát hiện ra sơ hở, cứ ngồi đợi một lúc nữa kiểu gì anh ta cũng sẽ nói thôi nhỉ?

Cũng may Lưu Bằng Phi đang chìm đắm trong những hồi ức của chính mình, vẫn không phát hiện ra điểm đáng ngờ, vẫn tiếp tục kể:

“Ngày đó giết người, tôi đã chuẩn bị rất kĩ càng.” Hình như Lưu Bằng Phi đang trút bầu tâm sự vậy, âm thanh của hắn càng ngày càng lớn: “Ngày đó mưa rất to, tôi lại mặc áo mưa nên không ai chú ý đến tôi cả! Tôi lẻn vào nhà của Vu Chí Căn, vì sợ sẽ để lại dấu chân trên nền nhà nên trước đó tôi cũng đã chuẩn bị giày rất tỉ mỉ.”

“Sau khi vào nhà, tôi nhìn thấy hắn đã uống say đến không còn biết gì cả. Khi ấy hắn còn đang nằm trên sofa, TV vẫn còn đang mở, âm thanh rất lớn.”

“Tôi cũng không biết hắn có nhìn thấy tôi không nhưng tôi xông đến dùng dao đâm hắn! Khi ấy cũng có chút sợ hãi nên không biết là đã chém vào chỗ nào, đầu hay vai? Vu Chí Căn tỉnh lại nhưng bị tôi điên cuồng đâm vô số nhát vào người nên hắn cũng chẳng còn đủ sức kháng cự, kêu được vài tiếng là nằm im, không hề động đậy nữa! Nhưng... tôi vẫn tiếp tục chém, chém đến khi tay cầm dao run run mới dừng lại!”

“Sau đó để làm lệch hướng điều tra của cảnh sát, tôi kéo một tấm vải dệt từ trên sofa, thấm máu của Vũ Chí Căn bôi lên khắp tường. Cuối cùng mới đóng cửa vội vã rời khỏi hiện trường.”

“Bóng người mà camera chụp được chính là tôi. Khi ấy tôi đã mặc thêm áo mưa vào rồi!”

Nghe xong Miêu Anh liếc mắt nhìn Triệu Ngọc nhưng hắn vẫn đang nhíu mày. Hình như đang suy nghĩ một tình tiết quan trọng nào đó

“Hai vị cảnh sát!” Lưu Bằng Phi bình thản nói: “Thực ra tôi đã biết sẽ có ngày hôm nay nên cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi! Tôi biết rằng ngày này sớm hay muộn cũng đến. Chỉ là cứ chờ đợi không nghĩ đã chờ đến mười năm!”

“Mười năm qua, tôi như từ cõi chết trở về nên gan lúc nào cũng lớn hơn người khác. Dám bỏ số tiền lớn đi đầu tư mạo hiểm chẳng ngờ rằng càng làm càng lớn!”

“Trong thời gian đó, tôi bị triệu tập đến đồn cảnh sát vô số lần nhưng lần nào cũng được thả đi.”

“Thật sự là ông trời trêu người! Ngay lúc tôi cảm thấy may mắn vì nghĩ rằng các vị sẽ chẳng bao giờ bắt được tôi thì tôi lại sa lưới! Xem ra, người xưa nói rất đúng, muốn người khác không biết thì tốt nhất mình đừng làm!”

“Được rồi!” Triệu Ngọc gập quyển sổ của mình lại, đứng lên nói với Miêu Anh: “Đội trưởng Miêu, đã tra rõ ràng chân tướng vụ việc năm đó, vậy phiền cô giải quyết nốt. Tôi về cục báo cáo trước!”

“Hả? Này cảnh sát Triệu, sao lại nói vậy chứ?” Ai biết đột nhiên Miêu Anh lắc lắc đầu: “Án mới điều tra được một nửa, anh muốn đi đâu vậy?”

“Một nửa?”

Vốn định hỏi lại cho kĩ nhưng Triệu Ngọc thấy Miêu Anh cứ nháy mắt ra hiệu cho hắn, nên cũng chẳng còn cách nào đành tiếp tục ngồi xuống.

“Lưu Bằng Phi!” Miêu Anh xoay người người đối diện với Lưu Bằng Phi cười nói: “Đừng dừng lại, cứ tiếp tục nói đi! Có thể coi như là vụ án của cảnh sát Triệu đã kết thúc nhưng còn vụ án Tam Lý Truân của chúng tôi đâu? Có nói không hả? Hay đang định kéo dài thời gian đấy?”

Hả?

Triệu Ngọc giật mình! Hắn vốn không hiểu dụng ý của Miêu Anh là gì? Sao lại tự nhiên lấy một cái vụ án Tam Lý Truân nào thế không biết?

“10 năm trước, cũng là một đêm mưa to, có sấm sét” Miêu Anh nói: “Vợ của Lưu Bằng Phi, Giản Văn Lỵ bị người sát hại ngay trên giường nhà mình. Vụ án này trở thành một vụ án chưa được giải quyết của phân cục Nhữ Dương.”

Hả?

Thêm một lần ngạc nhiên nữa! Hắn không nghĩ đến Lưu Bằng Phi còn giết người khác. Triệu Ngọc cuối cũng cũng hiểu vì sao Miêu Anh lại cố gắng giúp hắn đến vậy. Hoá ra còn có mục đích khác!

Người phụ nữ này... quả thực rất lợi hại!

“Lưu Bằng Phi, những điều cần nói chúng tôi đã nói cả rồi. Anh cũng không cần quanh co nữa!” Miêu Anh tiếp tục nói: “Đầu tiên là Vu Chí Căn bị giết, sau đó một tháng thì vợ anh lại bị giết tại nhà của hai nguời. Lâm Mỹ Phượng mất chồng, còn anh mất vợ! Chuyện này... chuyện này chẳng nhẽ còn có quan hệ với nhau sao?”

Sau khi nghe xong, Triệu Ngọc lờ mờ cảm thấy được bản thân đã phát hiện ra điều gì đó. Tâm tình của hắn càng ngày càng phức tạp.

Theo thường lệ, vụ án giết người tàn nhẫn năm đó hắn đã điều tra ra được đáp án thì hắn phải vui mừng mới đúng chứ! Nhưng mà sau khi nghe xong lời nhận tội của Lưu Bằng Phi hắn lại cảm thấy có chút bất an.

Lưu Bằng Phi vừa hỏi hắn người phụ nữ kia đã bị bắt chưa?

“Người phụ nữ kia” rõ ràng là chỉ Lâm Mỹ Phượng

Vậy... vì sao hắn lại khai ra?

Vì hắn nghĩ rằng cảnh sát đã bắt Lâm Mỹ Phượng sao?

Lâm Mỹ Phượng bị bắt vì tội gì?

Có lẽ nào... cảm giác ban đầu của hắn không sai? Người tên Lâm Mỹ Phượng này chắc chắn có một bí mật động trời không thể cho ai biết?

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.