Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô cùng đê tiện

Phiên bản Dịch · 1555 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Tuy Lưu Bằng Phi còn chưa chịu nhận tội, nhưng Miêu Anh kinh nghiệm phong phú cũng không nổi giận.

Cô bình tĩnh quay lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu tấn công tâm lý Lưu Bằng Phi mạnh mẽ hơn. Cô cho rằng mấy chữ thông dụng "kháng cự bị nghiêm trị" sẽ có tác dụng với Lưu Bằng Phi nên nói rằng nếu không phối hợp điều tra, hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.

Sau đó, cô bắt đầu nói có sách, mách có chứng, nói hết những điều quan trọng của "thẳng thắn được khoan hồng", nói về quy định của “Luật hình sự”, phàm là tội phạm chủ động thú nhận hành vi phạm tội thì sẽ được giảm hình phạt.

Cô còn nói nếu Lưu Bằng Phi chủ động phối hợp thì cô sẽ đưa ý kiến trong lúc thẩm vấn, như vậy lúc thẩm phán thì anh ta sẽ được cân nhắc mức hình phạt.

Mồm miệng Miêu Anh lanh lợi, nói năng khéo léo, nói chuyện có lí có cứ, khiến người ta tin tưởng, đến mức Triệu Ngọc vừa nghe xong còn muốn nói hết tất cả những chuyện xấu mình đã từng làm ra!

Nhưng mà, Lưu Bằng Phi trước mặt họ lại không nói lời nào, còn đang yên lặng chống cự.

Thẩm vấn hơn một giờ nhưng Lưu Bằng Phi vẫn chưa có tín hiệu nhận tội. Lúc bấy giờ, Miêu Anh đã giở hết bản lĩnh ra rồi, đành phải bất đắc dĩ lắc lắc đầu với Triệu Ngọc, muốn tỏ ý rằng, kế hoạch của chúng ta thất bại rồi, hay là dừng ở đây đi!

Nhưng mà, khiến Miêu Anh ngoài ý muốn là, Triệu Ngọc vẫn chưa chịu từ bỏ, hắn còn đang cố gắng nghĩ cách nên không để ý tới ánh mắt của Miêu Anh.

Bởi vì có thiết bị phát hiện nói dối nên Triệu Ngọc biết rõ hơn mọi người, chắc chắn Lưu Bằng Phi là hung thủ! Bởi vậy, nhìn thấy Lưu Bằng Phi không chịu nhận tội, sao hắn chịu từ bỏ ý đồ?

Sau khi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Triệu Ngọc cũng nghĩ ra một cách! Tuy không xác định được có tác dụng không, nhưng đến nước thì phải xài như đòn sát thủ cuối cùng thôi!

Nghĩ vậy, Triệu Ngọc sải bước đi tới trước mặt Lưu Bằng Phi nhanh như một trận gió, sau đó nâng cánh tay của mình lên cao!

Lưu Bằng Phi hoảng sợ, còn tưởng Triệu Ngọc không nhịn nổi nữa muốn đánh anh ta, sợ tới mức suýt nữa thì rụt đầu vào trong cổ áo luôn!

Ai ngờ lúc ngẩng đầu lên lại thấy Triệu Ngọc đặt một tấm ảnh lên bàn!

"Lưu Bằng Phi! Anh nhìn cho kĩ." Triệu Ngọc quát như sấm: "Trừ vật chứng vô cùng xác thực, chúng tôi còn có nhân chứng! Nhân chứng vật chứng đã có đầy đủ, anh còn muốn nói gì?"

Lưu Bằng Phi nhìn thoáng qua, lại nhìn thấy đó là tấm ảnh của Lâm Mỹ Phượng mình giấu sâu trong ví tiền, cả người ngây dại!

"Sao... anh... các người..." Lưu Bằng Phi chau mày, cả người run rẩy, hình như đang đấu tranh tâm lý dữ dội.

Thật ra, Triệu Ngọc không dám chắc chút nào cả! Hắn lấy tấm hình này ra, chỉ muốn lay núi dọa hổ*, dọa cho Lưu Bằng Phi lờ mờ rồi nói sau.

*Nguyên văn là: 敲山震虎 = Xao sơn chấn hổ: công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đôi phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không chiến mà thắng. Sau này được dùng với nghĩa rộng: cố ý cảnh báo, khiến người ta phải chấn động

Nhưng mà, Lưu Bằng Phi phản ứng mạnh ngoài dự liệu của Triệu Ngọc.

Sao lại...

Chẳng lẽ... Sau bức ảnh này còn cất giấu bí mật khác sao?

"Cô... Cô ấy đã... đến rồi?" Lưu Bằng Phi nói một câu không đầu không đuôi, khiến Triệu Ngọc và Miêu Anh rất đỗi kinh ngạc.

Triệu Ngọc phản ứng cực nhanh, vội vàng nói tiếp một câu: "Chuyện này còn phải hỏi hả?"

"Ài!" Lần này, Lưu Bằng Phi hoàn toàn ủ rũ, sau khi im lặng mấy phút, cuối cùng anh ta cũng gật gật đầu, dùng giọng nói gần như không thể nghe thấy để nói: "Được rồi, cảnh sát... Tôi nhận tội! Vu Chí Căn... là tôi giết!"

À...

Nghe vậy, cả người Miêu Anh chấn động, cảm thấy không thể tin nổi.

Triệu Ngọc thì có vẻ rất có kinh nghiệm, tiếp tục bình tĩnh bảo Lưu Bằng Phi nói lại một lần nữa. Đợi đến lúc Lưu Bằng Phi nói rõ mình là hung thủ sát hại Vu Chí Căn, Triệu Ngọc mới nhẹ nhàng thở ra như trút được gánh nặng.

Lúc đó, mặt Miêu Anh kinh ngạc nhìn Triệu Ngọc, nhưng Triệu Ngọc lại làm màu mà gật gật đầu, còn thừa dịp Lưu Bằng Phi không chú ý, lén lút giơ ngón tay cái với Miêu Anh!

Hóa ra, tất cả mọi chuyện là hai người họ lên kế hoạch từ đầu! Bọn họ chỉ đê tiện sắp xếp một âm mưu nhất thời nảy lòng tham cho Lưu Bằng Phi mà thôi!

Tất cả chứng cứ Miêu Anh nói đều là giả, là cô bảo nhân viên kỹ thuật tạo ra! Cái gì mà so sánh vân tay, tái hiện hình ảnh, tóc ở hiện trường còn có cách lấy vân tay dựa vào bao tay, tất cả chỉ là lời nói vô căn cứ

Nhưng mà, chồng chất những điều vô căn cứ lên nhau, rồi để Miêu Anh dùng ngôn từ chính nghĩa nói ra, đã khiến chúng có vẻ đúng đắn đến thần kỳ!

Chứng cớ giả tạo rất thật, thậm chí ngay cả Triệu Ngọc cũng thấy hơi tin tưởng!

Thông qua chuyện này, hắn không thể không nhìn Miêu Anh bằng cặp mắt khác, mình chỉ đưa ra một ý kiến ôi thiu mà thôi, lại không nghĩ tới Miêu Anh lại suy một ra ba làm đẹp như vậy! Đúng là thanh xuất vu lam thắng vu lam*, vẻ mặt chính nghĩa đê tiện của Miêu Anh so với hắn thì chỉ có hơn chớ không kém!

*‘thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam’ tức là màu xanh sinh ra từ màu lam mà còn hơn cả màu lam, ngắn gọn là không hề thua kém.

Ngược lại là Miêu Anh, thật ra từ lần đầu tiên Triệu Ngọc thẩm vấn Lưu Bằng Phi thì Miêu Anh đã nhận ra, có lẽ tên Lưu Bằng Phi đang giấu bí mật to lớn gì đó. Nếu anh ta đúng là hung thủ của vụ án giết người tàn nhẫn này, vậy thì chẳng những có trợ giúp cho vụ án của mình, còn có thể lập công lớn, có thể nói chỉ có lợi chứ không có hại.

Bởi vậy, lúc Triệu Ngọc chủ động nói muốn hợp tác với cô thì cô đồng ý với Triệu Ngọc rất sảng khoái, chẳng những giúp Triệu Ngọc làm giả rất nhiều chứng cú, còn giúp Triệu Ngọc bày mưu tính kế, bù đắp rất nhiều chỗ sơ sót.

Có điều, điểm xuất phát của Miêu Anh và Triệu Ngọc có khác nhau về bản chất, cô phải người không có nguyên tắc và điểm mấu chốt như Triệu Ngọc! Tuy nhìn qua thì Lưu Bằng Phi rất giống hung thủ giết người, nhưng không có chứng cứ thật sự, Miêu Anh không dám kết luận dễ dàng.

Cô lựa chọn thông đồng làm bậy với Triệu Ngọc, chỉ muốn lợi dụng Triệu Ngọc lừa Lưu Bằng Phi một phen, kiểm tra giới hạn của anh ta! Nếu anh ta nhận tội, thì anh ta đúng là hung thủ! Mà nếu ngược lại, Lưu Bằng Phi quyết không nhận tội, đương nhiên Miêu Anh cũng làm theo luật pháp, không oan uổng anh ta.

Nói ngắn lại, nguyên tắc của Miêu Anh là đừng nói có táo không, đánh một gậy trước rồi nói! Điều khiến cô ngoài ý muốn là, đánh một gậy này, lại đánh ra một tên tội phạm giết người thật ! Cũng chính vì vậy, cô mới có vẻ mặt hoảng hốt đến thế!

Lúc Lưu Bằng Phi cung khai, ánh mắt Miêu Anh nhìn Triệu Ngọc cũng rất khác ngày xưa rồi!

Tên này... không tầm thường!

Khó trách, hắn có thể phá hai vụ án lớn là vụ án gậy điện và vụ án chặt tay! Cũng không biết, tới cùng hắn dùng cách nào mà có thể phá được vụ án 10 năm chưa giải quyết phá án? Năng lực cỡ này đúng là vô cùng hiếm thấy!

Có điều...

Nhưng...

Lúc nhìn Triệu Ngọc, Miêu Anh thấy hơi phiền muộn, bởi vì mày Triệu Ngọc vẫn nhíu chặt như cũ, thậm chí còn nghiêm trọng hơn trước.

Vì sao vậy?

Tội phạm đã khai ra, đã tìm được hung thủ, vì sao hắn lại buồn bực?

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.