Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sơ Gặp Hàn Lập

Tiểu thuyết gốc · 1623 chữ

Thái Nam tiểu hội được tổ chức ở mạn bắc của Thái Nam sơn, trong một sơn cốc quanh năm bị sương mù che phủ.

Mà sương mù này thật ra là do trận pháp cấm chế tạo ra, mục đích là xua đuổi các dân thường không cho họ xâm nhập vào bên trong.

" Bá Tuấn, ngươi vào trong trước đi, ta có chút việc sẽ đến sau "

Chạy được một đoạn đường, khi còn cách sơn cốc khoảng hai dặm thì Lục Ngạn liền nhìn thấy một cái tiểu thôn ở cách đó không xa, lại nhìn xung quanh đồng không mông quạnh chỉ có một con đường dẫn đến núi.

Trong lòng như có điều suy nghĩ liền dừng lại nói với Lục Bá Tuấn.

" Ở nơi quái quỷ này thì có thể có chuyện gì? ". Lục Bá Tuấn biểu lộ rất nghi ngờ, rất phiền muộn

Nhưng hắn cũng biết tính tình của người bạn này, làm việc xưa nay không theo lẽ thường, vì vậy cũng đành thôi.

Bỏ lại một câu " Nhanh lên đó, không là bảo bối bị người giành hết ", xong rồi chạy đi mất hút.

Lục Ngạn chỉ mỉm cười, chậm rãi đi đến trong thôn, tìm một nhà dân cho ít vàng bạc thì bắt đầu ngồi xổm trong đó chờ đợi.

Ở đây chỉ có một con đường, Hàn Lập muốn tới Thái Nam tiểu hội thì chắc chắn phải đi ngang qua đây, mà nếu hắn nhớ không lầm thì Hàn Lập lúc này cũng không biết đường, phải ghé vào thôn hỏi thăm mọi người.

Sau đó dường như có gặp một tu sĩ nào đó mới được đối phương dẫn vào trong.

Chờ đợi một ngày, phải đến sáng hôm sau thì nghe ở đầu thôn có tiếng ồn ào, liền đi ra xem thử thì phát hiện có một thiếu niên mặc bạch y trạc tuổi mình, đang hỏi thăm thôn dân gì đó.

Linh Mục quét qua thì là một tu sĩ, tu vi Luyện khí tầng bảy.

Thiếu niên ở phía xa tựa hồ có cảm ứng, quay lại thì nhìn thấy Lục Ngạn đang đứng, liền tức tốc tiến lại một mặt vui vẻ.

" Tại hạ Khô Nhai Sơn, Vạn gia, Vạn Tiểu Sơn ra mắt huynh đài. Chẳng hay huynh đài cũng là đến tham gia Thái Nam tiểu hội?"

" Động Đình Hồ, Lục gia, Lục Ngạn, ra mắt huynh đài "

" Đúng vậy, ta cũng tới tham gia tiểu hội, đang đợi bằng hữu tới hội họp "

Lục Ngạn mỉm cười, thiếu niên này có chút ngây thơ, dường như là một đoá hoa nhà ấm chưa thấy việc đời, nghe hắn nói bậy vậy cũng tin như thật.

" Vậy chẳng hay huynh đài có thể mang ta theo cùng được không, ta chỉ biết tiểu hội ở nơi này nhưng không biết vị trí cụ thể ". Vạn Tiểu Sơn có chút ngại ngùng nói, thêm gương mặt thanh tú làn da trắng nõn thì thật sự có phần giống với tiểu bạch kiểm trong truyền thuyết.

" Được, nhưng còn phải chờ thêm một chút nữa "

Lục Ngạn gật đầu, từ túi trữ vật lấy ra một bàn trà cùng hai cái ghế liền cùng đối phương nhâm nhi tán gẫu.

Vạn Tiểu Sơn rất hay nói, lại rất hiếu kỳ, đối với Lục Ngạn là hỏi đông hỏi tây, sau khi biết Lục gia là một cái gia tộc lớn có lượng Trúc Cơ kỳ hai con số thì  giật mình kinh thán liên tục.

Mà Lục Ngạn thì cũng biết Vạn gia chỉ có một vị lão tổ Trúc Cơ sơ kỳ.

Hai người nói chuyện cũng tính là vui vẻ, nhưng không bao lâu sau thì lại có thêm một tu sĩ khác đến trong thôn, tuổi tầm mười tám mười chín, mặc lục bào, diện mạo bình thường da dẻ có chút đen.

Nói cũng lạ, người tu chân chỉ cần không luyện tà công hay công pháp đặc thù thì ai cũng trắng trẻo đẹp trai xinh gái, nhưng người này làn da vừa đen vừa thô ráp như vậy thì cũng là hiếm gặp.

Ngoại giao chiến thần Vạn Tiểu Sơn thấy có tu sĩ đến thì liền tiến lên bắt chuyện, sau một hồi nói nhảm thì kéo đối phương lại chỗ Lục Ngạn.

" Hắc, Lục huynh, giới thiệu với huynh đây là Hàn đại ca, cũng muốn đến tham dự tiểu hội nên muốn đi cùng chúng ta. Huynh không ngại chứ "

" Tại hạ Hàn Lập, ra mắt huynh đài ". Thanh niên ôm quyền chào, dùng là lễ tiết của võ giả giang hồ.

" Tại hạ Lục Ngạn, huynh đài nếu không ngại thì cùng chúng ta đi thôi "

Lục Ngạn nói, sau đó nhìn sắc trời ra vẻ trầm ngâm nói thêm.

" Thôi, trời cũng tối, vị bằng hữu kia của ta có lẽ không đến rồi. Chúng ta hay là cứ vào cốc trước đi thôi "

" Ah, tốt, vậy chúng ta đi ". Vạn Tiểu Sơn đơn thuần liền dễ dàng đồng ý

Mà cái này thì đúng ý Hàn Lập nên càng không có lý do từ chối.

Ba người cùng nhau đến trước Thái Nam cốc, liền bị một lớp sương mù dày chắn đường, Vạn Tiểu Sơn muốn lấy ra thông âm phù nhưng bị Lục Ngạn cản lại, hai tay hắn bấm quyết thì liền có một lớp lam quang bao phủ ba người.

" Theo ta "

Nói một câu thì cất bước vào trong, Vạn Tiểu Sơn và Hàn Lập vội đuổi theo.

Cấm chế sương mù này thật ra rất đơn giản, chỉ cần có chút kiến thức thì đều có thể ra vào chứ không cần người mở đường, hai người theo sát Lục Ngạn thì rất nhanh đã xuyên qua màn sương, đi đến một cái sơn cốc tràn đầy kỳ hoa dị thảo.

Sơn cốc diện tích khá lớn, ước chừng có trăm mẫu, ba mặt là núi chỉ có một con đường họ vừa tiến vào, ở giữa thì xây một cung điện to lớn còn xung quanh thì tu sĩ tới lui nườm nượp.

Trước cửa cung điện là một cái quảng trường, bên trong bày đầy sạp, quầy hàng, liên tục có người ghé đến rời đi, thấp giọng xì xào bàn tán trao đổi với nhau.

Hàn Lập bị choáng ngợp bởi khung cảnh trước mặt, nhưng rất nhanh thì liền điều chỉnh tốt tâm tình, cử động này bị Lục Ngạn bắt được.

Thầm khen không hổ Hàn lão ma, có phần tâm tình này hèn gì có thể tai qua nạn khỏi vô số hung hiểm.

" Tiểu Sơn "

Hai người vừa vào trong không lâu thì có âm thanh gọi người.

Cả đám nhìn lại thì thấy một ông lão mặt xanh lè, râu tóc trắng bạc mặc trên người nho sam.

Vạn Tiểu Sơn liền vui vẻ kéo hai người chạy tới, nhanh nhảu giới thiệu.

" Vị này là Thanh Nhan Chân Nhân của Thái Nam cốc, là chí giao với gia phụ, tiểu hội lần này là do người cùng một số tiền bối khác chủ trì "

" Đây là Lục huynh của Lục gia "

" Đây là Hàn huynh, là tán tu. Họ là ta gặp phải đồng bạn trên đường "

" Lục Ngạn/ Hàn Lập, ra mắt tiền bối "

Người trước mặt là Trúc Cơ tu sĩ, nên hai người liền hành cái lễ chào.

Lão giả nghe vậy thì nhìn chăm chú Lục Ngạn một chút, hỏi:

" Động Đình Hồ, Lục gia "

" Vâng "

" Tốt, niên linh tuổi nhỏ đã sắp đột phá hậu kỳ, Lục gia lại ra thêm một cái nhân tài ". Thanh Nhan Chân Nhân khen ngợi nói

" Tiền bối quá lời, ta còn phải học tập rất nhiều ". Lục Ngạn không kiêu không hèn nói

" Tốt "

Thanh Nhan Chân Nhân lại khen một tiếng, sau đó bắt chuyện Vạn Tiểu Sơn rồi mặc đối phương vẻ mặt đưa đám mà lôi đi về chỗ ở của người Vạn gia

" Hắc, chỉ còn hai chúng ta, Hàn huynh có muốn kết bạn đi dạo hay không?". Lục Ngạn đưa ra lời mời

" Được vậy thì còn gì bằng "

Hàn Lập còn đang lo không có người để tìm hiểu về tu chân giới đây, nghe vậy thì liền đồng ý, thế là cả hai liền đi đến quảng trường thăm thú các quầy hàng.

Thuận tiện, Lục Ngạn cũng giảng giải một chút kiến thức phổ biến cho Hàn Lập nghe, cũng như một số loại tài nguyên.

Càng nói chuyện Hàn Lập càng giật mình.

Cảm thấy người thiếu niên tuổi còn nhỏ hơn mình này học thức quá uyên bác rồi, cái gì hỏi đều biết.

Chẳng lẽ con em gia tộc đều như vậy? Cũng không đúng, Vạn Tiểu Sơn so ra phải khù khờ ngây thơ hơn nhiều lắm!

" A Ngạn, ở đây, ở đây "

Dạo qua một vòng, thì bất chợt đụng phải Lục Bá Tuấn, Lục Ngạn đành thở dài chia tay Hàn Lập, tiện thể tặng cho đối phương một tấm Truyền Âm phù để giữ liên lạc.

Dù sao kéo quan hệ ban đầu cũng đã đủ, gượng ép quá dễ tạo ra nghi ngờ lắm, nếu Hàn Lập sau này bước vào tu chân giới Việt Quốc thì ắt còn rất nhiều cơ hội gặp lại.

Bạn đang đọc Phàm Nhân: Từ Giám Định Vạn Vật Bắt Đầu Tu Tiên sáng tác bởi TiếuThếNhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiếuThếNhân
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.