Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Ngọc Thánh Cốt

Tiểu thuyết gốc · 1707 chữ

Muốn dạ tập Mặc Phủ thì cũng phải chờ trời tối, Lục Ngạn không có chuyện gì để làm thì vừa uống rượu vừa ngắm Miêu Miêu.

Bé con lúc này đang thả cửa mà ăn.

Cái miệng nhỏ nhai liên tục, hai má hơi phình ra như con sóc nhỏ.

Thú vị vô cùng!

Cộng thêm ánh mắt to tròn, lung linh có thần, dù diện mạo gầy gò, da dẻ có chút xanh xao thì vẫn không thể át được vẻ đáng yêu.

Lục Ngạn càng nhìn càng thích.

Ừm, không phải thích theo kiểu ấu dâm mà chỉ đơn giản là kiểu người có tuổi yêu thích trẻ nhỏ.

Tính ra hắn hai kiếp cộng lại cũng gần bốn mươi tuổi đầu rồi chứ ít ỏi gì.

" Để kiểm tra thử một cái, nếu Miêu Miêu có linh căn thì ta cũng không ngại mang về gia tộc nhận nuôi đâu ". Lục Ngạn nghĩ thầm, sau đó thì liền sử dụng giám định với bé con đối diện

Mà Miêu Miêu thấy hắn nhìn mình thì chỉ cười ngọt ngào, thức ăn dính bên mép miệng không khác gì con mèo nhỏ.

< Nhân loại : Miêu Miêu

Tuổi : 12

Tu vi : phàm nhân

Thiên phú : Bạch Ngọc Thánh Cốt >

Lục Ngạn đọc xong thông tin thì kinh ngạc đến tròn xoe mắt.

Đây cũng không phải lần đầu hắn dùng Giám Định Thuật lên người khác, nhưng toàn bộ đều biểu hiện thiên phú là linh căn kim mộc thủy hoả thổ gì đó, thậm chí dị linh căn cũng từng thấy qua.

Nhưng như Miêu Miêu thì vẫn chưa gặp bao giờ.

" Chẳng lẽ là thể chất trong truyền thuyết ". Lục Ngạn nghĩ thế thì liền hứng thú bừng bừng.

Ai cũng biết, muốn tu tiên là phải có linh căn, nhưng đó chỉ là thông tin đại chúng thôi, ngoại trừ linh căn ra thì vẫn có một bộ phận người có thiên phú đặc biệt cũng có thể tu luyện, chỉ là phải có thêm một số yêu cầu khác biệt.

Ví dụ như người trời sinh thần hồn mạnh mẽ, thì hoàn toàn có thể bỏ qua nhục thân mà chuyển thành Quỷ tu.

Lại hoặc là thể chất thường thấy nhất, Ngũ Hành Linh Thể ( Kim Linh Thể, Mộc Linh Thể,...) chỉ cần có công pháp phù hợp thì tốc độ tu luyện không hề kém Thiên Linh Căn.

Chỉ là những thể chất này quả thật rất ít thấy, cũng thường bị long đong trong chốn phàm tục không tìm thấy tiên duyên, nói chung nhiều nguyên nhân khiến chúng quả thật rất hiếm.

Lục Ngạn liền giám định lần hai, lần này là đối với Bạch Ngọc Thánh Cốt.

< Thiên phú : Bạch Ngọc Thánh Cốt, thể chất tu luyện vạn năm có một, cần có công pháp cốt tu để có thể tu luyện, một đường đến Hoá Thần không có bình cảnh>

Một dòng thông tin ngắn ngủi khiến Lục Ngạn chấn kinh đến không nói nên lời.

Hoá Thần!

Tồn tại đứng đầu thế giới này, có tuổi thọ phải tính bằng vạn trở lên, là những bá chủ thật sự có thể tùy ý quyết định hướng đi của thời đại.

Tuy đa số bọn họ đều ẩn tích quanh năm tìm kiếm phương pháp phi thăng nhưng cũng không thể phủ nhận lực ảnh hưởng.

Vậy mà bé con trước mặt này lại có thể một đường không bình cảnh tu luyện đến Hoá Thần, nói ra sợ là đủ doạ sợ vô số người, quá mức kinh thế hãi tục.

Nếu không phải là Giám Định Thuật cho ra thông tin thì Lục Ngạn cũng không tin trên đời này có thiên phú yêu nghiệt đến vậy, thậm chí hắn còn không nén được tư tưởng muốn đoạt xá đứa nhỏ này.

Nhưng do dự chốc lát, lí trí, nhân tính vẫn là chiến thắng dục niệm, trong cõi u minh hắn có cảm ứng rằng, chỉ cần bản thân dám làm vậy thì tương lai tuyệt đối sẽ có ngày gục tại tâm ma kiếp.

" Bé con, có muốn đi theo ta hay không?".

Nhưng không đoạt xá không có nghĩa là không muốn giữ lại bên mình, một tiềm năng Hoá Thần thì không ai có thể từ chối được, dù là thuộc hạ, đệ tử, hay con nuôi gì gì đó thì chắc chắn cũng mang lại lợi ích khôn cùng.

Miêu Miêu nghe thế liền dừng lại ăn uống, đầy mặt cảnh giác.

" Đại nhân là muốn bắt cóc Miêu Miêu sao?"

Lục Ngạn liền sạm mặt lại.

" Cái gì gọi là bắt cóc, nói khó nghe như vậy, ta là muốn nhận nuôi ngươi đó. Thế nào?"

" Nhận nuôi Miêu Miêu?". Vẻ cảnh giác trên mặt bé con vẫn không giảm

Bởi từ bé thì các gia gia đã thường dặn dò nàng phải cẩn thận với kẻ xấu bên ngoài, có ai đó đòi nhận nuôi, đòi dẫn đi chơi này kia nọ thì cũng không được đi.

Nếu muốn đi thì phải dẫn về xin phép gia gia.

Mà sự thật thì nhiều lần Miêu Miêu cũng gặp phải kẻ xấu, dù sao một bé con lăn lộn ngoài xã hội khó tránh bị nhiều kẻ xem như con mồi, bán cho thanh lâu cũng là một khối tiền.

Cũng may, bé con lanh lợi cảnh giác, nên mỗi lần đều có thể thoát nạn.

" Miêu Miêu phải xin phép gia gia, đại nhân muốn nhận nuôi Miêu Miêu thì cũng phải đến gặp gia gia "

Bé con như thật nói, trước đây mỗi lần như vậy thì đều có thể doạ lui một đám người, số còn lại thì cũng bị các gia gia hợp lực đuổi đi.

" Có thể ". Nhưng Lục Ngạn là thật tâm nên không chút do dự gật đầu

Sau đó, trong ánh mắt hoang mang, bất ngờ, kinh hãi, rất nhiều loại cảm xúc của Miêu Miêu, hắn gọi tiểu nhị đem đồ ăn đều gói kỹ lại, sau đó dắt tay bé con rời đi.

Miêu Miêu dẫn hắn vòng qua nhiều con hẻm, cuối cùng đi đến một khu vực vắng vẻ ở sát tường thành.

So với nội thành phồn hoa sạch sẽ thì nơi đây lộ ra một cỗ mùi hôi thúi của phân và nước tiểu, đường đi thì tràn đầy bùn lầy, những căn nhà gỗ xập xệ nằm san sát nhau.

Làm Lục Ngạn nhớ lại các khu ổ chuột đô thị mà kiếp trước từng thấy.

Miêu Miêu rất quen thuộc nơi này, thoăn thoắt như chim nhỏ nhảy qua các vũng nước bẩn, rồi lại luồn lách qua khe hở giữa những ngôi nhà.

Lục Ngạn không nhanh không chậm theo sau.

Có khi tò mò nhìn vào trong nhà thì thấy một vài người gầy gò trơ xương, sắc mặt vàng vọt, ăn mặc rách rưới đang hoặc nằm hoặc ngồi, có người hô hấp yếu ớt xem ra đã cách cái chết cũng không xa.

Ở đây, Lục Ngạn cảm thấy được một loại cảm ngộ về nhân sinh hoàn toàn khác biệt với những gì hắn từng thấy.

" Phàm nhân sinh lão bệnh tử, tu sĩ chưa thành tiên cũng không tránh khỏi quy luật này, có chăng chỉ là những phàm nhân mang sức mạnh siêu nhiên mà thôi "

" Nếu không trường sinh, sớm muộn cũng là một nắm cát vàng "

" Nhưng, trường sinh, trường sinh, chỉ sống vì sống thì có khác gì cỏ cây đất đá "

" Nếu vì trường sinh từ bỏ thất tình lục dục, thì ta lúc đó làm sao còn là chính ta. Tiên đạo của ta tu không phải vô tình đạo, mà là tùy tâm sở dục, tiêu diêu tự tại đạo!"

Minh ngộ bản tâm, Lục Ngạn liền đứng sững lại, hai mắt nhắm nghiền.

Hắn chỉ đột nhiên cảm thấy tâm linh thông suốt, giờ khắc này thiên địa như cộng minh cùng bản thân, linh khí xung quanh hò reo vui mừng nhảy múa, sau đó như thác lũ mà chảy vào cơ thể.

Linh lực trong người cũng tự động theo công pháp hành công.

Một đường bức phá, trực tiếp nhảy qua Luyện khí tầng chín mà tiến nhập tầng mười, hơn nữa còn không phải phù phiếm mà là vững vàng chắc chắn, hoàn toàn không cần phí công củng cố tu vi như mọi lần.

" Đây chẳng lẽ là đốn ngộ mà điển tịch nói đến!"

Lục Ngạn mở mắt, bên trong có tinh quang loé lên rồi biến mất.

Bé con Miêu Miêu ngồi cách hắn không xa, tò mò nhìn lấy, cũng không lên tiếng làm phiền.

Biết bao một đứa nhỏ hiểu chuyện.

" Đi tiếp thôi "

" Nha, phía trước rẽ trái nữa là đến nhà Miêu Miêu rồi "

Miêu Miêu nhấc chân liền chạy, vù một cái liền chui vào một căn nhà gỗ, so với các nhà khác xập xệ thì đã xem như khá vững chắc rồi.

" Đại nhân, ở đây nè ". Thò cái đầu nhỏ ra khỏi cửa, hướng về Lục Ngạn phất phất tay

" Tới đây "

Hắn mỉm cười, một cái nhún người liền rơi vào trước cửa nhà, ánh mắt thoáng quét qua bên trong.

Gian nhà đơn sơ trống trãi, chỉ có ít vật dụng hư hại, một bãi rơm lớn dày ở một góc, bên trên phủ một tấm vải bạt có lẽ là nơi ngủ nghỉ.

Lúc này, trên vải bạt đang nằm một ông lão gầy gò, hai mắt nhắm nghiền.

Mà khi Lục Ngạn nhìn thấy ông lão, theo thói quen sử dụng Giám Định Thuật một lần, sau đó liền đứng im bất động.

Mồ hôi lạnh chảy ướt mặt áo sau lưng.

< Nhân loại : Ngưu Thiên Bá

Tuổi : 2215

Tu vi : phàm nhân ( Nguyên Anh hậu kỳ trọng thương sắp chết )

Thiên phú : Phong linh căn >

Bạn đang đọc Phàm Nhân: Từ Giám Định Vạn Vật Bắt Đầu Tu Tiên sáng tác bởi TiếuThếNhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiếuThếNhân
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.