Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia Nguyên Thành

Tiểu thuyết gốc · 2031 chữ

Thái Nam tiểu hội cũng chỉ kéo dài năm ngày, rất mau thì kết thúc, các tu sĩ cũng lục tục rời đi.

Lục Ngạn ở trên quảng trường nhìn thấy Hàn Lập đang cùng một đám tán tu hỗn ở cùng nhau, liền cũng chỉ đến chào hỏi một tiếng, nói đối phương có dịp rảnh thì ghé qua Lục gia chơi, hắn sẽ tiếp đãi tận tình.

Hàn Lập cũng khách khí đáp lời một hai.

Nói xong thì Lục Ngạn và Lục Bá Tuấn liền ngồi lên phi hành pháp khí bay đi mất, để lại một đám tán tu bên dưới hâm mộ không ngớt.

" Phi hành pháp khí nha, một món trung phẩm cũng muốn trăm mấy linh thạch, đệ tử gia tộc chính là tốt không lo tài nguyên tu luyện"

" Còn không phải sao, nhìn qua thứ kia cũng không chỉ trung phẩm đâu, sợ là phải thượng phẩm pháp khí, thậm chí là cực phẩm "

" Đó chính là hơn ngàn linh thạch "

Nhóm người bên cạnh Hàn Lập không ngừng xì xào bàn tán, ánh mắt ai cũng lộ ra hướng tới cùng...tham lam.

Thẳng khiến Hàn Lập nhíu mày, trong lòng bắt đầu âm thầm cảnh giác lên.

Sau đó, nhóm người phát ra lời mời đồng hành thì bị Hàn Lập không chút do dự cự tuyệt, nhưng hắn không hề phát hiện ra bản thân đã bị đối phương động tay trên người.

Đối với câu chuyện bị tập sát, rồi phản sát của Hàn Lập, Lục Ngạn cũng không có hứng thú lắm, hắn lúc này đã trên đường về tách ra cùng Lục Bá Tuấn mà thẳng hướng đến Gia Nguyên thành.

Lam Châu là một trong mười ba châu phủ lớn của Việt Quốc, xét về sung túc cùng giàu có thì đứng thứ hai chỉ sau Tân Châu nơi đặt kinh đô.

Địa thế Lam Châu thuận lợi, mưa thuận gió hoà, lại nhiều đường sông, bất kể phát triển nông nghiệp hay ngư, thương nghiệp đều cực kỳ thuận lợi.

Trong đó, Gia Nguyên thành lại là đại thành số một châu phủ này, Hương Lỗ đại vận hà thông từ bắc tới nam toàn quốc chính là đi ngang qua thành này, đem toà thành chia làm hai nửa.

Ngoài ra còn có vô số nhánh sông lớn nhỏ, quan đạo đất liền cũng đi ngang qua đây, tạo nên một nền giao thông phát đạt, người đến người đi hằng ngày có thể dùng phồn hoa như gấm để hình dung.

Cổng thành Gia Nguyên thành lúc nào cũng tấp nập ngựa xe ra vào, cũng không có kiểm tra kiểm kê gì, ai nấy đều hoàn toàn tự do.

Điều này làm Lục Ngạn rất thích.

Hắn chính là từ cổng tây từ tốn đi bộ vào, trên thân lúc này là một bộ pháp bào màu lam nhạt, bên eo treo một cái hồ lô bạch ngọc, thần thái sáng loáng, khí chất hơn người, vừa nhìn qua liền đã biết là người có thân phận địa vị.

Vào thành, Lục Ngạn liền ngó nghiêng ngó dọc khắp nơi, bộ dáng có chút tò mò.

Xuyên qua thế giới này đã gần mười lăm năm, mười năm đầu chỉ ở trong Lục gia thôn, năm năm sau càng là chỉ ở trên đảo chuyên tâm tu luyện, chưa từng rời qua Động Đình Hồ.

Cho nên đối với dân phong sinh hoạt cổ đại của phàm tục thế giới này cũng không hiểu, có chút tò mò.

" Đại nhân, nhìn ngài là mới đến Gia Nguyên thành. Tiểu nhân từ nhỏ lớn lên ở đây nguyện vì đại nhân dẫn đường, giới thiệu hoàn cảnh, cũng như cung cấp các loại tin tức. Một ngày chỉ cần năm mươi tiền đồng "

Trong lúc Lục Ngạn còn đang chưa biết đi đâu thì đột nhiên có một đứa bé gái, đầu tóc bù xù, ăn mặc rạch rưới nhưng trên thân sạch sẽ chạy tới, tuổi mới chỉ tầm tám chín.

" Ồ, nhóc con nói có thật không, trẻ em nói dối là phải bị đòn nha ". Lục Ngạn ngồi xổm xuống trước mặt bé gái mỉm cười trêu đùa

" Đại nhân yên tâm, mẹ đã dạy Miêu Miêu không nói dối, cả đời này Miêu Miêu đều sẽ không nói dối ". Bé gái nắm chặt tay nói, trong ánh mắt đều là chân thành

" Vậy mẹ ngươi đâu?"

" Mẹ đã đi theo ba ba hoá thành ngôi sao trên bầu trời rồi ". Miêu Miêu vẻ mặt thành thật nói

Mà Lục Ngạn nghe vậy thì trầm mặc, câu " Mẹ ngươi nói dối " cũng không thốt thành lời, chỉ vỗ vỗ đầu Miêu Miêu đứng người lên.

" Tốt, bản thiếu gia thuê ngươi. Chỉ cần làm ta hài lòng thì một ngày một lượng bạc ". Hắn vung tay hào phóng nói

Tiền bạc thế tục đối với tu sĩ cũng không có bao nhiêu giá trị, không nói một viên linh đan bao nhiêu tiền, chỉ riêng số vàng bạc cung phụng hằng năm của các thế lực giang hồ mà Lục gia nuôi dưỡng cũng đã là con số không lồ.

Hầu hết đều bị đem đi tinh luyện thành tinh kim, tinh ngân để luyện chế pháp khí trung hạ phẩm.

" Cảm ơn đại nhân ". Miêu Miêu vui vẻ, một khuôn mặt nhỏ cười như đoá hoa tươi.

" Xin hỏi đại nhân trước muốn đi đâu?"

" Tìm một cái tửu điểm nào ăn ngon đi, ta cũng đói bụng rồi "

Lục Ngạn nhìn cơ thể nhỏ gầy gò thì có chút thương cảm, liền nói, với lại ở tửu lâu nói chuyện tin tức không phải mới đúng không khí hay sao?

" Vâng, ở Gia Nguyên thành thì Nghênh Tiên Tửu Điếm chính là to nhất, lớn nhất, Miêu Miêu chưa từng ăn qua nên không biết có ngon không nhưng mọi người đều luôn khen "

Hai người đi một lúc thì đến nơi, đang muốn tiến vào tửu điểm thì có tiểu nhị chạy lại muốn ngắn cản Miêu Miêu thì bị Lục Ngạn một ánh mắt doạ lui, sợ đến mất mật chỉ dám nép một bên.

Hắn dẫn theo bé con đi lên thẳng tầng ba.

Trùng hợp làm sao, từ cửa sổ nơi này nhìn ra thì liền thấy được Mặc phủ.

" Khách, khách quan muốn dùng gì ". Tiểu nhị lúc này run rẩy bước tới hỏi, đến cả chân cũng đi có chút không vững.

Lục Ngạn thì không thèm quan tâm, chỉ thản nhiên nói.

" Có gì ngon thì đem hết mỗi thứ một phần, thêm một vò rượu tốt nữa ". Nói xong ném cho tiểu nhị một nén vàng.

Tiểu nhị liền cuống cuồng chạy đi chuẩn bị.

" Miêu Miêu, ngươi nói ngươi biết mọi tin tức trong thành này phải không "

" Vâng ạ, Miêu Miêu sống cùng các gia gia, hằng ngày các gia gia đều đi khắp nơi xin ăn nên biết nhiều chuyện lắm ". Miêu Miêu nói, lấy từ cái túi rách bên hông ra một cái màn thầu nguội lạnh, hạnh phúc cắn một ngụm.

Lục Ngạn cau mày, giật lấy màn thầu cũng cắn một cái, nét mặt lập tức nhăn lại như trái khổ qua.

Cứng, nhạt, còn có cát.

Thứ quỷ này là cho người ăn sao?

Định ném đi nhưng thấy ánh mắt rưng rưng nước mắt của Miêu Miêu thì mềm lòng, dùng linh lực phong bế vị giác xong hai ba cái đem ăn hết.

" Lại khóc lát không cho ngươi tiền, không khóc thì cho đem đồ ăn ngon mang về cho các gia gia kia "

Hù doạ một câu, lập tức khiến Miêu Miêu đang mếu máo nín khóc liền, nhưng mặt vẫn như con mèo hoa.

" Miêu Miêu, nói xem tình hình của Mặc phủ dạo này thế nào rồi?"

" Mặc phủ, Mặc phủ rất tốt nha ". Miêu Miêu nhỏ giọng nói, sau đó len lén liếc hắn mới nói thêm.

" Từ khi bang chủ Độc Bá Sơn Trang chết đi, Kinh Giao Hội đột nhiên bùng nổ ra sức lực kinh người, nhất cử cầm xuống phân nửa địa bàn của đối phương, rất có xu hướng trở thành bá chủ giang hồ của toàn bộ Lam Châu "

" Nhưng không lâu sau đó thì Ngũ Sắc Môn cũng tiến đến, giành lấy phân nửa lợi ích còn lại, cùng Kinh Giao Hội chia đôi địa bàn, đối đầu kịch liệt với nhau "

" Nghe đâu đã có không ít người chết rồi "

Miêu Miêu nói tới đây thì dừng lại, trên mặt có chút hoảng sợ.

Mà lúc này tiểu nhị cũng bưng thức ăn lên, có gà có bò có cá, tràn đầy một bàn toả ra mùi hương thơm phức, khiến bé con liên tục nuốt nước bọt, tay nhỏ xoa bụng nhỏ.

Nhưng tuyệt nhiên không dám động đũa vào

Lục Ngạn mỉm cười, gắp cho đối phương một chén đầy ắp.

" Ăn đi, vừa ăn vừa nói ta nghe tiếp "

" Miêu Miêu ăn được thật không ạ? "

" Được, ăn đi, còn dư bao nhiêu thì gói lại đem về cho các gia gia "

Được hắn khẳng định, Miêu Miêu vui sướng gặp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, nhai nhai thì liền hạnh phúc đến chảy cả nước mắt.

Sau đó nhớ ra nhiệm vụ mới tiếp tục nói.

Hoá ra, hai thế lực vốn là đối đầu nhau từ trước, giờ càng là quyết phân ra một chết một còn, nhưng Kinh Giao hội có lẽ đã đánh giá thấp thực lực của Ngũ Sắc Môn, vậy mà có xu thế bị bại lui liên tục.

Tình hình này, nếu không có chuyển cơ sợ là rất nhanh sẽ thảm bại hoàn toàn, cuối cùng là hội tan người diệt.

Bởi vậy, nghe nói gần đây cả hai bên đều đang ấp ủ thực lực, chuẩn bị đánh một trận lớn phân thư hùng, kẻ thắng sẽ trở thành bá chủ, còn kẻ thua thì diệt môn.

" Ồ, vậy có biết khi nào thì đánh không? ". Lục Ngạn hứng thú hỏi, nếu hắn nhớ không lầm thì trong nguyên tác trận này là Mặc Phủ thua.

Bốn vị phu nhân Mặc Gia, ba người chết, một người dẫn theo con gái bỏ chạy, chạy đến Yến Gia Bảo rồi yên thân ở đó.

Lục Ngạn lần này tới Gia Nguyên thành mục đích là gì? Còn không phải là đem một đám mỹ nữ mình từng mơ ước qua màn hình này thu vào dưới trướng?

Như vậy đợi khi bọn họ lâm nguy nhất để ra tay thì còn gì bằng! Ân cứu mạng chẳng lẽ lại không cần lấy thân báo đáp??

" Không biết ". Miêu Miêu lắc nhẹ cái đầu nhỏ, nuốt xuống một ngụm thịt cá

" Không phải ngươi nói cái gì cũng biết sao? Con mèo nói dối ". Hắn cười nhẹ khẽ nhéo cái mũi nhỏ xinh xinh.

" Miêu Miêu không có nói dối, Miêu Miêu chỉ nói là cung cấp tin tức mình biết thôi ". Bé con lầu bầu phản đối

" Tốt, mau ăn tiếp đi, nguội lại mất ngon "

" Đại nhân không ăn sao? "

" Ta chỉ thích uống rượu "

" Vậy mà ngài lại cướp màn thầu của Miêu Miêu "

"..."

Khá lắm, vẫn còn khó chịu vì cái màn thầu vừa lạnh vừa cứng đó, rõ ràng ta mới là kẻ chịu tội có được hay không?

Lục Ngạn buồn bực uống một hớp rượu, ánh mắt nhìn Mặc Phủ hiện lên quang mang không rõ.

" Có lẽ, trước khi ra tay thì nên nhìn qua bọn họ một mặt. Để xem có đáng công sức bỏ ra hay không? "

Bạn đang đọc Phàm Nhân: Từ Giám Định Vạn Vật Bắt Đầu Tu Tiên sáng tác bởi TiếuThếNhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiếuThếNhân
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.