Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Tu Sĩ yêu cầu

Tiểu thuyết gốc · 2029 chữ

" Ngưu gia gia, ngài dậy đi, lại có người đến muốn nhận nuôi Miêu Miêu nữa kìa "

Bé con chạy đến bên ông lão đang nằm, vừa dùng đôi tay nhỏ lay động không ngừng vừa hờn dỗi nói, thầm trách Ngưu gia gia sao lúc nào cũng thích ngủ như vậy.

Còn Lục Ngạn thì ở ngoài nhìn thấy liền toát mồ hôi hột.

Bà nãi nãi, đó là Nguyên Anh hậu kỳ Đại Tu Sĩ đó, đặt ở đâu cũng là nhân vật quát tháo phong vân thời đại, dù là thất phái tu chân Việt Quốc nhìn thấy thì cũng chỉ dám cúc cung ngoan như cháu trai.

Ngươi còn lay nữa thì trái tim nhỏ này của ta cũng phải nhảy ra ngoài rồi!

" Oáp, là Miêu Miêu về rồi à? Ngưu gia gia lại ngủ quên mất "

Ngưu Thiên Bá chậm rãi mở mắt, vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đang phụng phịu kia thì nở nụ cười hiền từ, chậm rãi vuốt vuốt tóc bé con.

Mà Miêu Miêu thì híp mắt lại ra vẻ hưởng thụ lắm.

Ánh mắt lúc này mới lơ đễnh nhìn đến Lục Ngạn.

" Vãn bối Lục Ngạn, xin ra mắt tiền bối, mạo muội quấy rầy xin ngài tha lỗi "

Lục Ngạn trong giây lát chỉ cảm thấy bản thân như bị một con hung thú để mắt đến, chân như muốn nhũn ra nhưng cũng ráng chèo chống mà tiến lên hành lễ.

" Tiểu hữu không cần đa lễ, lão phu bây giờ cũng chỉ là một lão già phàm nhân sắp chết mà thôi. Hai tiếng tiền bối không dám nhận ". Ngưu Thiên Bá nhàn nhạt đáp

Sau đó ánh mắt rất hứng thú đánh giá hắn.

" Lại nói, ngươi làm sao phát hiện được lão phu từng là tu sĩ?"

" Là khí chất, khí chất của tiền bối sáng như hạo nhật, cuồn cuộn như hoàng hà, mạnh mẽ như...."

Lục Ngạn không chút do dự há mồm liền đập mông ngựa, nhưng khi nhìn đến ánh mắt lạnh lùng của Ngưu Thiên Bá thì liền ngày càng nhỏ dần, đến cuối cùng thì thở dài

" Là trực giác, trực giác của vãn bối luôn rất chuẩn, từng nhiều lần xu cát tị hung tránh thoát hung hiểm "

Cái này cũng hoàn toàn là nói dối, nhưng từ khi Giám Định Thuật xuất hiện thì Lục Ngạn đã có chủ đích luyện tập lời nói dối này, có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh, ánh mắt không rung động.

Cho dù có là Ngưu Thiên Bá cũng không nhìn ra sơ hở nào, nghe vậy chỉ khẽ gật đầu.

" Trực giác cũng là một loại thiên tư, ngươi có phần này khí vận thì về sau hẳn có thể trên con đường tu luyện đi càng xa "

" Tiền bối quá khen "

" Đừng gọi tiền bối, lão già ta hiện chỉ là một phàm nhân mà thôi. Nể mặt thì gọi một tiếng Ngưu lão là được "

" Vâng, vậy Ngưu lão cũng có thể gọi ta là A Ngạn hay Tiểu Lục đều được "

Thần thái Lục Ngạn vẫn tràn đầy kính trọng, không hề vì sự gần gũi của Ngưu Thiên Bá mà đắc ý vong hình.

Đừng nhìn ông ta giờ chỉ là một cái phàm nhân mà coi thường, Nguyên Anh hậu kỳ cường giả thủ đoạn không phải hạng tép riu như hắn có thể tưởng tượng được.

" Tiểu quỷ nhát gan, ngồi đi". Ngưu Thiên Bá cười cười

Bầu không khí qua mấy câu hai người trò chuyện thì cũng đã nhẹ nhõm hơn trước một phần.

" Nghe nói ngươi muốn nhận nuôi Miêu Miêu, có thể nói lý do được không, dù gì nó chỉ là một đứa trẻ bình thường không có linh căn mà thôi ". Ngưu Thiên Bá hỏi

" Bẩm tiền bối, vãn bối lúc trước là cảm thấy bé con này đáng yêu lanh lợi, lại cơ khổ nên mới động lòng muốn giúp một chút "

" Huống chi song thân của vãn bối cũng chỉ là người thường, thêm một thành viên thay thế đứa con bất hiếu này thì vẫn là chuyện tốt "

Lục Ngạn lại nói dối không chớp mắt.

Câu đầu thì là sự thật, nhưng cũng chỉ đến trước khi tra ra thiên phú đáng sợ của Miêu Miêu, chút thương cảm đó đã rất nhanh bị lợi ích che mờ.

Dĩ nhiên, hắn có chút yêu thích bé con này cũng là chân tâm thật tình.

Còn về song thân, Lục Ngạn chỉ có thể cười lạnh, bọn họ sợ là rất sớm đã coi như không có đứa con là hắn đi, mà thay vào đó là một vị tiên sư làm chỗ dựa cho họ, có thể mang đến quyền lợi, tài phú vô tận.

Mỗi lần Lục Ngạn trở về thăm nhà thì đều nhìn thấy bộ mặt giả dối, cùng những lời sáo rỗng chứ chẳng có chút thân tình nào, lại thêm hắn sống hai đời đối với loại cha mẹ này luôn rất phản cảm nên dần dần cũng càng thêm xa cách.

Đảm bảo bọn họ đời này sinh hoạt không lo đã xem như tận tình tận nghĩa báo đáp công sinh thành.

Đưa Miêu Miêu cho bọn họ chăm, haha, không thể nào!

Ngưu Thiên Bá tràn đầy thâm ý nhìn Lục Ngạn, nhưng sau đó thì thần sắc lại trở về bình thường.

" Muốn nhận nuôi, có thể, tuy nhiên lão có một thỉnh cầu "

" Mời tiền bối cứ nói "

" Lão muốn ngươi tại đây lập lời thề tâm ma, hứa rằng cả đời này sẽ đối xử tốt với Miêu Miêu, không để con bé chịu tổn thương ủy khuất "

" Cái này..."

Lục Ngạn nghe vậy thì do dự.

Cũng không phải hắn có ý gì xấu với Miêu Miêu nhưng lời thề tâm ma với tu sĩ là rất hung hiểm, một khi làm trái thì liền sẽ xuất hiện tâm ma kiếp, thậm chí là Vực Ngoại Thiên Ma buông xuống câu đi hồn phách.

Huống chi hắn đối với Miêu Miêu thật sự là tồn tại tư tâm chứ không phải tình cảm đơn thuần.

" Tất nhiên... ". Ngưu Thiên Bá đem biểu cảm của hắn đều thu vào mắt, nhưng cũng biết đây là phản ứng bình thường của mọi tu sĩ.

Tu sĩ, nói trắng ra chính là một đám truy cầu lợi ích, chỉ cần cho đủ nhiều thì bảo bọn họ tự tử sợ là cũng có kẻ làm.

" Tất nhiên, lão phu cũng không phải để ngươi làm không "

Nói xong, trong ánh mắt kinh hãi của Lục Ngạn và Miêu Miêu, Ngưu Thiên Bá thản nhiên đưa tay lên mặt đào ra mắt trái của mình, nhưng kỳ lạ là không có máu chảy ra mà chỉ có một lỗ đen sâu hoắm.

Mà con mắt trên tay của lão cũng dần biến đổi trở thành một màu vàng kim mang hơi thở hủy diệt nồng nặc.

" Đáng tiếc, túi trữ vật của lão đã bị kẻ thù lấy mất, tài sản, truyền thừa còn lại cũng nằm trong động phủ ẩn, với tu vi hiện tại của ngươi thì không có cách nào đến đó lấy được "

" Chỉ cần ngươi đồng ý lập tâm ma lời thề, thì lão phu sẽ trao cho ngươi món bảo vật Phá Diệt Kim Đồng này, năm đó cũng là nhờ vào nó mà ta mới có thể một đường đánh ra tiên lộ, quát tháo phong vân "

Con mắt còn lại của Ngưu Thiên Bá tràn đầy hồi ức.

" Hơn nữa, lão phu cũng có thể đưa ngươi địa đồ dẫn đến động phủ ẩn của ta, bên trong có phân nửa tài sản cả đời ta tích cóp được, cùng với toàn bộ truyền thừa, bảo vật "

" Thế nào? Ngươi có...."

Còn không đợi Ngưu Thiên Bá nói xong, Lục Ngạn đã rất quyết đoán rạch ra cánh tay, ép lấy tinh huyết vẽ lên không trung một đồ văn phức tạp, thề thốt

" Ta, họ tên Lục Ngạn, lấy tâm ma bản thân ra làm lời thề, hứa rằng chỉ cần tiền bối giữ đúng lời hứa thì từ nay về sau sẽ xem Miêu Miêu làm thân nhân ruột thịt mà đối đãi, cả đời đều sẽ đối xử tốt với Miêu Miêu "

" Thiên địa chứng giám, huyết ấn, khởi "

Nói xong, liền đánh ra pháp ấn cuối cùng, huyết sắc đồ văn liền bắt đầu vặn vẹo, sau đó hoá thành một cái đầu lâu tà dị, hai mắt bốc lên U Hoả nhìn chằm chằm Lục Ngạn.

Khặc khặc nở nụ cười tà ác xong liền tiêu biến mất.

Cùng lúc đó, Lục Ngạn cũng cảm giác được trong cõi u minh bản thân đã bị một tồn tại khủng bố nào đó để mắt đến, chỉ cần một ngày trái lời thề thì chắc chắn sẽ gặp phải đại hoạ.

" Tốt ". Ngưu Thiên Bá sau giây lát bị hành động của hắn làm bất ngờ thì cũng bình thản lại, đem Phá Diệt Kim Đồng không chút do dự ném qua cho hắn.

Lục Ngạn hết hồn, vội dùng linh lực tiếp được chứ không dám cầm trực tiếp, sau đó bỏ vào trong hộp ngọc cất kỹ.

" Yên tâm, nó cũng đã bị tổn hại rất nhiều rồi, bây giờ cũng chỉ có cấp độ ngang với phù bảo thông thường mà thôi, về tế luyện một phen là có thể sử dụng được "

" Lúc đó ngươi cũng sẽ tự động biết cách để chữa trị cho nó ". Ngưu Thiên Bá nhàn nhạt nói, sau đó thì liền không kiên nhẫn phất phất tay.

" Đi đi, đợi bảy ngày nữa lão già này chết thì quay lại đón Miêu Miêu, còn phải chia tay với mấy lão già kia nữa!"

" Vâng, vậy vãn bối xin được phép cáo từ "

Đã bị đuổi thì Lục Ngạn cũng không mặt dày ở lại làm gì, huống chi mục đích đã đạt tới, liền đứng dậy hành cái lễ.

Sau đó nhìn về bé con khẽ mỉm cười.

" Tạm biệt bé con, mấy ngày sau chúng ta gặp lại "

Nói xong thì liền rời đi.

Miêu Miêu hai mắt đỏ hoe, cô bé thông tuệ từ cuộc trò chuyện liền biết được bản thân sắp phải rời đi rồi, giờ thấy Lục Ngạn đã đi thì liền không chịu được nhào vào lòng Ngưu Thiên Bá khóc rống

" Oa, Ngưu gia gia, Miêu Miêu không muốn đi, Miêu Miêu muốn ở cùng các gia gia. Gia gia đừng đuổi Miêu Miêu "

" Miêu Miêu sẽ ngoan, sẽ ra ngoài kiếm tiền, đừng bỏ rơi Miêu Miêu mà, oa hu hu hu "

Ngưu Thiên Bá cũng lão lệ tung hoành ôm lấy cơ thể bé nhỏ vỗ về.

" Ngoan, gia gia thương, đừng khóc, đừng khóc "

Tình cảnh này, nếu để người quen của Ngưu Thiên Bá năm xưa nhìn thấy sợ là sẽ khiến người phải kinh ngạc đến mức ngây người, không dám tin vào mắt mình.

Phá Diệt Chân Quân.

Cuồng Thiên Ma Chủ.

Đệ nhất nhân ma đạo Bắc Vực Thiên, ngàn năm trước từng thống lĩnh ma đạo đánh xuống Thiên Nam, khiến cho sinh linh đồ thán.

Thậm chí, không ít lần còn đem hàng trăm vạn người phàm huyết tẩy, chỉ vì muốn tế luyện một món pháp bảo Vạn Hồn Phiên.

Vậy mà giờ đây lại có thể ôn nhu như vậy với một đứa bé con.

Thật chỉ có thể khiến người cảm thán thiên đạo luân hồi, đứng trước tử vong thì cho dù có là ma đầu thì cũng sẽ động lòng phàm!!

Bạn đang đọc Phàm Nhân: Từ Giám Định Vạn Vật Bắt Đầu Tu Tiên sáng tác bởi TiếuThếNhân

Truyện Phàm Nhân: Từ Giám Định Vạn Vật Bắt Đầu Tu Tiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiếuThếNhân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.