Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuân Dược

Tiểu thuyết gốc · 4250 chữ

A Khương mở ra Mộng Cảnh cũng đồng thời bị cuốn vào trong,Mộng Cảnh thuật này do Ngạo Thế truyền dạy cho Hắn,khác với Mộng Cảnh của Mộng Quái .Mộng Cảnh của Mộng Quái sẽ khiến thần thức con người chìm sâu vào giấc mộng quá khứ mà họ từng trãi qua, người nằm mộng không thể thoát nếu không biết tự hoá giải thức tỉnh,trong mộng bị giết thì thân thể bên ngoài sẽ mất hết cảm giác như người thực vật.Còn Mộng Cảnh thuật là Tà thuật bậc cao hút lấy linh hồn của người trúng chú vào Mộng Cảnh,sẽ tạo ra một thân phận cho linh hồn người trúng thuật,thân phận này là do người thi chú sắp đặt,linh hồn bị chết trong mộng thì thân xác bên ngoài sẽ bị hủy diệt tan biến,Chú thuật này Tà ác tàn bạo hơn Mộng Quái ở chỗ nó thi triển được trên nhiều người cùng vào một Mộng Cảnh.

Mộng Cảnh thuật thi triển toàn bộ Nhược Tiếu Sơn Trang bị phủ màu sương máu chết chóc, đến chim thú trong rừng chạm phải cũng bị ngất lịm.

Lý Tự Nhiên mơ màng hé mắt nhìn,lại thấy mình bị nhốt trong một căn phòng có các thiết bị y tế,bản thân của Hắn thì bị trói trên giường bệnh.

-Á...đau quá...thả tôi ra...có ai không...đây là đâu...các người là ai...sao lại trói tôi...thả ra...

Một dáng người đứng tựa lưng vào tường ở gần đấy lên tiếng nói

-Ngươi ồn quá rồi...thật là vô dụng bị trúng Mộng Cảnh Thuật bậc thấp mà đầu óc đã mơ hồ rồi...với linh lực yếu như vậy làm sao đấu với Ngạo Thế Ma Tôn...hừ...ngủ đi để ta ra giải trừ chú thuật cho ngươi...

-Anh là ai hả?Mộng Cảnh thuật ư?aaa...

...Mộng Cảnh nước Đại Hoàng...

Trong Ngự Hoa Viên có một tiểu thái giám đang nằm phơi nắng trên bãi cỏ gần hồ sen,bên cạnh Hắn là một cái tộ sành .

-À hước...a...đầu của ta...sao đau thế này?

Hắn bật ngồi dậy đưa tay ôm đầu,vẻ mặt nhăn nhó,sau một lúc xoa dịu cơn đau Hắn mới đưa mắt nhìn quanh ngó ngang ngó dọc.

-Ơ ...đây là đâu thế...sao ta lại ở đây...ta ...ta là ai thế?Hắn đi nghiêng ngả về phía hồ nước định vóc nước rửa mặt thì nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình bên dưới làn nước trong.Một thanh niên da trắng mắt to,môi đỏ hồng,mũi cao thẳng,mặt thon ,độ tuổi chừng hai mươi trong y phục xanh biển ,đầu đội mũ .

-Ta đây sao?

Từ xa bổng vọng đến tiếng bước chân hối hả,kèm theo tiếng của một thanh niên trong trẻo

-Tiểu Nhiên Tử...ngươi lấy xong sương hoa chưa?Sắp đến giờ Quý Phi thức giấc rồi...

Hắn ngước mắt nhìn vị thanh niên tuổi độ hai mươi mặc y phục giống như mình thì ngạc nhiên hỏi.

-Tiểu Nhiên Tử ư? Ngươi gọi ta sao, ngươi là ai?Ta ta trông ngươi rất quen mặt,chúng ta quen biết nhau sao?

Tiểu thái giám kia liền kéo tay Tiểu Nhiên Tử lên nói

-Ngươi còn đùa gì nữa,nếu không mau về Cung Tiên Hồ ,Hắc Quý Phi sẽ chém đầu ngươi đấy...đưa Tô sương hoa cho ta mau...đi thôi...

-Ê ê đừng kéo tay ta... ngươi ngươi là ai hả?

-Tiểu Nguyệt Tử...

-Hả?

Tiểu Nhiên Tử và tiểu Nguyệt Tử là hai tiểu thái giám hầu cận Hắc Quý Phi ở Cung Tiên Hồ,hôm nay được tin truyền Hoàng Đế sẽ đến Cung Tiên Hồ sau buổi tảo triều,cho nên Tiểu Nhiên Tử nhận nhiệm vụ lấy sương trên hoa sen về pha trà tiếp đãi Hoàng Đế.Chẳng hiểu sao Hắn lại nằm ngủ trên bãi cỏ,nhờ Tiểu Nguyệt Tử chạy đi tìm cho nên đã kịp mang nước sương về pha trà.

Tiểu Nguyệt Tử tay cầm khay đặt đĩa bánh ngọt đặt lên bàn nói

-Ngươi đó một lúc nữa tập trung vào ,đứng hầu Hoàng Thượng mà ngáy ngủ sẽ bị mất mạng đấy.

Tiểu Nhiên Tử cũng sắp xếp mấy dĩa thức ăn lên bàn nói

-Ta biết rồi!

-"Sao mình có cảm giác mơ hồ thế này,mình có thật sự là thái giám Tiểu Nhiên Tử không đây?nhưng nhìn mặt của Tiểu Nguyệt Tử quen thuộc lắm a."

Tiểu Nguyệt Tử nhìn Tiểu Nhiên Tử trong lòng cũng có những suy nghĩ

-"Tên tiểu Nhiên Tử này sao cứ làm cho mình có cảm giác thân thuộc và muốn bảo vệ Hắn đến như vậy nhỉ?Lúc ta vừa thức giấc mọi chuyện đều lạ lẫm nhưng nhìn thấy Hắn và Hắc Quý Phi thì rất an tâm,rất quen thuộc."

Hắc Quý Phi trang điểm thay y phục xong thì bước ra phòng ngoài,mọi nô tỳ và thái giám đều hành lễ

-Quý Phi kim an.

-Ừm,miễn lễ...đã chuẩn bị xong chưa?

Tiểu Nguyệt Tử nói

-Dạ tất cả đều đã chu toàn...

Tiểu Nhiên Tử đưa mắt nhìn Hắc Quý Phi ngạc nhiên

-"Hắc Quý Phi này cũng thật quen thuộc...nhưng sao trong trí nhớ của mình Bà ấy không cài nhiều trâm ngọc ,y phục lộng lẫy như vậy..."

Hắc Quý Phi nói

-Chút nữa ngươi và tiểu Nhiên Tử ở lại hầu hạ bên cạnh ta...

-"Chẳng hiểu sao vừa nhìn mặt của hai tiểu thái giám này Ta lại có cảm giác thân thuộc kỳ lạ...có thể tin tưởng chúng..."

Hai tiểu thái giám liền trả lời

-Dạ,tuân lệnh!

Lúc này bên ngoài Cửa Cung vang lên tiếng thông truyền

-Hoàng Thượng giá lâm!

Hắc Quý Phi hồ hởi ra lệnh

-Mau cùng ta ra ngoài nghênh đón Thánh giá.

Mọi người chạy ra ngoài sân ,xếp thành hai hàng ngay ngắn,quỳ sạp người cúi đầu sát mặt đất,chỉ có Hắc Quý Phi là đứng chờ Hoàng Đế đi vào.

-Thần thiếp bái kiến Bệ Hạ!

Một giọng nói âm trầm vang lên

-Miễn lễ!

-Đa tạ Bệ Hạ!

Một dáng người bệ vệ trong bộ y phục vàng nhạt,chỉ thêu bạc lấp lánh hình rồng uốn lượn từ ngực áo đến tà áo, bước đi vững chắc hiên ngang,lướt qua Tiểu Nhiên Tử,khiến cho Hắn hiếu kỳ ngóc đầu nhìn lén khuôn mặt của Hoàng Đế,nhưng chưa kịp thấy gì đã bị Tiểu Nguyệt Tử lấy tay ấn đầu Hắn xuống.

-Cúi sát xuống ,muốn chết sao?

Khi Hoàng Đế bước lên bậc thềm hành lang đi vào trong thẩm cung,Tiểu Nhiên Tử mới được ngước mắt lên nhìn

-"Bóng lưng này,thật là quen thuộc..."

Vị thái giám hầu cận bên Hoàng Đế ra lệnh

-Hoàng Thượng muốn yên tĩnh cùng Quý Phi dùng bữa,cho các ngươi lui...

Các nô tỳ và thái giám Cung Tiên Hồ đều lui ra chỉ có Hoàng Đế và Quý Phi ở lại thẫm cung,bên ngoài đoàn tùy tùng của Hoàng Đế đứng đầy sân theo hai hàng ngay ngắn,lão công công cũng phải đứng bên ngoài cửa chờ lệnh,Ngự lâm quân vây quanh bảo vệ.

Tiểu Nhiên Tử trông thấy có vài thị vệ quen mặt liền hỏi

-Tiểu Nguyệt Tử cái vị đó trông quen mặt quá Hắn là ai vậy?

-Hắn là Phó Thống Lĩnh Ngự lâm quân,Lâm Ngạn Hữu...bọn ta ngày nào mà không thấy Hắn đi tuần tra quanh Hoàng Cung,hỏi gì lạ vậy?

Bổng sau lưng bọn họ vang lên tiếng nam nhân thanh thoát.

-Tiểu Nguyệt Tử ta có chuyện muốn nói với ngươi...

Tiểu Nhiên Tử quay lại nhìn thì ngỡ ngàng

-"Người này...sao sao lại đẹp đến như vậy? gương mặt này nhìn quen quá...ta đã từng biết Hắn..."

Một vị Ngự lâm quân với trang phục trang trọng hơn những ngự lâm quân khác đang đứng ngoài sân,Y có dung mạo tuấn tú,thân người cao gầy ,làn da trắng nhưng trông rất khoẻ mạnh,đôi mắt phượng trong sáng.

Tiểu Nguyệt Tử vội nắm tay của Tiểu Nhiên Tử kéo đi

-Ta không có chuyện gì để nói với Đại Thống Lĩnh,ta bận chuyện rồi...đi thôi tiểu Nhiên Tử...

Vị này nói với theo

-Quận Chúa Nguyệt Y Thần,Hoàng Thượng có lệnh bảo Quận Chúa hồi Cung Uyển Cảnh ,nếu còn quấy rầy Hắc Quý Phi thì Hoàng Thượng cho phép ta cưỡng chế đưa Người về.

Tiểu Nguyệt Tử chớp chớp mắt quay lại nói

-Ta ta...Hắc Quý Phi cho phép ta ở đây vui chơi...Cố Chánh Phương khi nào mới đến lượt ngươi lên tiếng chứ?

Tiểu Nhiên Tử há hốc mồm nhìn Tiểu Nguyệt Tử lắp bắp

-Quận Chúa á... ngươi ngươi không phải là thái giám ư?

Cố Chánh Phương nổi nóng quát

-To gan tên tiểu thái giám này ai cho phép ngươi vô lễ với Quận Chúa.

-Ta ta ta...

-Hừ...không được bắt nạt bằng hữu của ta...

-Quận Chúa đây là Thánh lệnh của Hoàng Thượng,nếu người biết được mấy hôm nay Quận Chúa trốn ở Cung Tiên Hồ vui đùa cùng tiểu thái giám,thế nào cũng sẽ xử tội Hắn...Quận Chúa nên trở về Thẩm cung của mình...đừng để Ta phải khó xử...

-Ngươi!

Nguyệt Y Thần nhìn tiểu Nhiên Tử trong lòng bối rối,một lúc thì lên tiếng

-Hừ,về thì về...Tiểu Nhiên Tử lần sau ta sẽ đến đây chơi nữa...

-Hả?

-"Bà tổ rắc rối...đừng đến tìm ta nữa..."

Cố Chánh Phương liền mời

-Mời Quận Chúa...

-Hừ...ta tự biết đi...

Ở bên trong thẩm cung,Hắc Quý Phi và Hoàng Đế đang dùng bữa

-Ta nghe nói mấy hôm nay Y Thần đến chỗ của nàng quậy phá,chắc muội ấy mang lại cho nàng nhiều phiền phức rồi!

-Bệ hạ quá lời rồi,mấy hôm nay Y Thần đến đây làm cho Cung Tiên Hồ thêm tiếng cười,thiếp cảm thấy rất vui khi có muội ấy đến pha trò,kể chuyện ngao du của mình cho thiếp nghe.

-Nàng vui là được...cứ tưởng Muội ấy đến làm phiền nàng ,ta đã phái Cố Thống Lĩnh đưa muội ấy về Cung Uyển Cảnh rồi.

-Cố Chánh Phương ư?

-Ừm...nha đầu Y Thần chỉ có biểu đệ của nàng là trị nổi thôi...

-Thiếp lại cảm thấy Đệ ấy bị Y Thần làm cho rối trí thì đúng hơn...

-Có chuyện này sao...

Tiếng thông truyền vang lên làm cho tiểu Nhiên Tử chợt tỉnh

-Hoàng Thượng hồi Cung!

Tiểu Nhiên Tử vội chạy đến bên cột nhà len lén nhìn ra sân chỉ thấy được bóng lưng của Hoàng Đế đi ra đến Cửa Cung.

-Đi rồi sao!

Đêm đến khi đang say giấc nồng thì Tiểu Nhiên Tử cảm thấy lạnh cổ ,mơ mơ màng màng hé mắt ra nhìn thì hoảng vía run rẩy.Một bóng đen lù lù xuất hiện bên mép giường đang nắm giữ cổ áo của Hắn giật giật

-Á...mẹ ơi...

Bóng đen này bịt chặt miệng của Tiểu Nhiên Tử ấn xuống giường

-Im! ngươi muốn đánh động đến đám lính tuần tra bên ngoài sao hả?

Tiểu Nhiên Tử run lập cập giọng đứt quãng nói

-Xin xin xin ...đại hiệp tha tha mạng mạng...ta ta không có,có tiền đâu...ngàI ngài qua bên bọn họ ...cướp cướp đi...

Hắn chỉ tay qua mấy giường bên cạnh của các tiểu thái giám khác,nhưng bọn họ dường như chẳng nghe thấy gì.

-Hừ...bọn họ bị ta bắn kim tẩm thuốc mê rồi không nghe thấy gì đâu...Lý Tự Nhiên đừng giả vờ nữa...chỉ có ba tháng đột nhập Hoàng Cung mà ngươi đã quên luôn thân phận của mình rồi sao?

Tiểu Nhiên Tử kinh ngạc

-Hả? Lý Lý Tự Nhiên?ta tên là Lý Tự Nhiên?

Tên áo đen buông Hắn ra nói tiếp

-Vương Gia phái ta đến để thăm dò ngươi,hỏi xem khi nào thì ngươi mới có thể ra tay giết Hoàng Đế.Trong Cung ăn no mặc ấm thì quên luôn bản thân mình là Sát Thủ của Khương Ngữ Phủ rồi sao ,cho dù ngươi có trốn tránh thì cũng không thể giải trừ thuốc độc Vong Tình,thời hạng phát độc gần đến rồi chính là Đêm Hội Hoa Đăng, ngươi không mau hoàn thành nhiệm vụ thì chỉ có chết.

Lý Tự Nhiên há hốc mồm

-Sát Thủ?Ta là Sát Thủ của Khương Ngữ Phủ ư?Còn còn trúng độc á...

-"Sao không có ấn tượng gì hết vậy nè trời...Sát Thủ ư?hèn chi khi mình đi tắm lại cảm thấy khác biệt với mấy tiểu thái giám kia,cũng may là mình xấu hổ nên không cùng tắm với bọn họ,nếu bị phát hiện mình là thái giám giả,chắc không đủ đầu để chém..."

Tên kia nói tiếp

-Vì để mau chóng giết chết Hoàng Đế , Vương Gia đã ra lệnh cho ta hỗ trợ ngươi,ngày mai ta sẽ tạo cơ hội cho ngươi tiếp cận Hoàng Đế,phải nhân lúc Hắn không đề phòng mà tập kích.Tuy Hoàng Đế có võ công cao cường nhưng ngươi hãy bỏ mê hương này vào đỉnh hương trong phòng ,Hắn ngửi qua sẽ trúng thuốc ,đợi cho Hắn hưng phấn cao trào thì hạ sát.Cầm lấy!

-Hả?Thế thế...giết Hắn xong thì ta làm sao mà thoát thân chứ?

-Đừng lo sẽ có người tiếp ứng ,lúc đó ngươi sẽ có đường rút lui... trời gần sáng rồi ,ta phải đi,nhớ lấy đây là cơ hội cuối cùng để giữ mạng...

Nói xong tên áo đen bịt mặt kia mở cửa phi thân biến mất trong màn đêm.

-Hic...từ tiểu thái giám giờ đổi sang Sát Thủ,ta không thể tiếp nhận nổi đâu...Hoàng Cung này có tầng tầng lớp lớp lính bảo vệ,rút đi đâu...rút lui về Địa Phủ thì có...

Tên hắc y nhân kia chạy về một Biệt Phủ trong Kinh Thành ,Hắn quỳ thi lễ với một người mặc y phục Vương Tộc cao quý

-Bẩm Vương Gia,thuộc hạ đã sắp xếp cho Lý Tự Nhiên ám sát Hoàng Đế,ngày mai Hắn sẽ được đưa vào Uyển Vân Cung làm việc...

Người này đắc ý cười ha hả nói

-Hay hay lắm...Dương Thiên Hạo...Lý Tự Nhiên ,ta bày ra màn kịch này cho hai ngươi tàn sát lẫn nhau có thích thú không...hừ...trong Mộng Cảnh của ta mà cũng dám tranh Ngôi Vương với ta...Dương Thiên Hạo kết cục này là do ngươi chuốc lấy,còn tên Lý Tự Nhiên đáng ghét cứng đầu kia,chống chọi mãi đến giờ cũng phải thuần phục nhập vào Mộng Cảnh...Quách A Khương ta đây mới chính là Chủ Nhân của các ngươi...ha ha ha...

Mộng Cảnh thuật lấy đi linh lực ,trí nhớ về thế giới bên ngoài của tất cả những người bị hút vào Mộng Cảnh kể cả người thi triển chú thuật,nhưng A Khương Hắn vẫn giữ lại trí nhớ nhờ vào Huyết Ấn của Ngạo Thế điểm vào người của Hắn,nhưng cho dù biết bản thân mình là ai ,võ công của A Khương cũng không thể đánh bại Dương Thiên Hạo,đành dựa vào thế lực của Hoàng Tử tranh lấy Vương Quyền nhưng không ngờ bản thân lại không được lòng của các quan trong triều cho nên vẫn không được lập làm Thế Tử ,sau khi Dương Thiên Hạo đăng cơ,A Khương trở thành Vương Gia được ban cho phủ đệ buộc phải rời Hoàng Cung,vì vậy mà Hắn không còn cơ hội để tiếp cận ám hại Dương Thiên Hạo,chỉ có thể huấn luyện Sát Thủ tìm cách giết Hoàng Đế.Linh Hồn của Lý Tự Nhiên có ý chí chiến đấu mạnh hơn những kẻ khác,dù bị cuốn vào Mộng Cảnh vẫn cứng cỏi chống lại sự sắp đặt thân phận do A Khương tạo ra, cho nên đến tận khi Sát Thủ Lý Tự Nhiên do A Khương thuần dưỡng đột nhập vào Hoàng Cung,linh hồn của Lý Tự Nhiên mới bị hút vào nhân vật,chính vì vậy mà ký ức của Hắn mơ hồ.

Sáng hôm sau như thường lệ Lý Tự Nhiên chuẩn bị dâng điểm tâm cho Hắc Quý Phi nhưng Nguyệt Y Thần Quận Chúa đã chạy sang làm náo loạn .

-Tiểu Nhiên Tử,Tiểu Nhiên Tử ngươi không cần phải làm việc ở đây nữa,ta đã xin Hắc Quý Phi ban tặng ngươi cho ta mang về Uyển Cảnh Cung rồi.

Lý Tự Nhiên chưng hửng hai tay run rẩy sắp đánh đổ khay đựng thức ăn

-Sang sang Uyển Cảnh Cung ư?

-"Thôi rồi... Hoàng Đế thường hay lui tới Tiên Hồ Cung thì ta mới có dịp ra tay,giờ đổi ta đi nơi khác thì đến bao giờ tiếp cận được với Hắn chứ?Cái ả Quận Chúa báo hại này..."

Nguyệt Y Thần kéo tay của Lý Tự Nhiên lôi đi

-Đi mau,ở Cung Uyển Cảnh của ta có nhiều trò vui lắm...

-"Vui cái khỉ gì, ngươi nhìn mặt của ta đây có thấy vui không?"

-Quận Chúa xin từ từ...

Nguyệt Y Thần kéo Lý Tự Nhiên đi trên đường về Uyển Cảnh Cung thì gặp Cố Chánh Phương

-Nguyệt Y Thần Quận Chúa,hôm nay người bỏ lớp học cầm kỳ ,Lão Sư chuẩn bị báo lên Hoàng Thượng rồi...xin người quay lại Triết Minh Các...

Cố Chánh Phương liếc mắt nhìn sang Lý Tự Nhiên có chút khó chịu nói

-Lại là tên tiểu thái giám ngươi...tại sao ngươi không ở lại Tiên Hồ Cung hầu hạ Hắc Quý Phi mà cứ đeo bám theo Quận Chúa hả?

-Ta ta cũng đâu muốn...

Nguyệt Y Thần nói

-Ta đã xin Hắc Quý Phi ban Hắn cho Ta,giờ Hắn là tiểu thái giám của Cung Uyển Cảnh,theo hầu hạ ta có gì không đúng,Cố Thống Lĩnh ngươi không đi quản đám lính Ngự Quân của ngươi đi mà lo chuyện bao đồng hả?

-Hoàng Thượng đã ra lệnh cho ta phải theo sát bảo vệ Quận Chúa.

-Bổn Quận Chúa có võ công, không cần ngươi bảo vệ ...đi nào Tiểu Nhiên Tử...

Lúc này có một đám thái giám đi đến, người có trang phục khác hẳn những người kia nói

-Bẩm Quận Chúa,vì để chuẩn bị cho Lễ hội Hoa Đăng năm nay,Hoàng Thượng đã ra lệnh trang trí lại Cung Uyển Vân cho lộng lẫy hơn năm trước,vì thế có sự điều động nô tỳ ,thái giám từ các Cung khác đến giúp sức,Cung Tiên Hồ vẫn chưa đưa đi một tiểu Thái Giám nào,Hắc Quý Phi bảo Quận Chúa phái tiểu Nhiên Tử đến phụ giúp,khi nào xong việc thì trở về Cung Uyển Cảnh.

Vì là lệnh của Hoàng Đế nên Nguyệt Y Thần không dám cãi lại đành để tiểu Nhiên Tử đi theo đám thái giám kia.

-Ngươi đó, làm xong việc thì trở về Uyển Cảnh Cung,nếu không ta phái người tầm nã ngươi,biết chưa.?

-Dạ dạ...nô tài đã rõ...

Cố Chánh Phương nhìn theo vị công công kia thì có chút nghi ngờ

-"Gương mặt của công công này thật là quen...ta đã từng gặp hắn ở đâu nhỉ?"

Lý Tự Nhiên đi theo đám thái giám kia đến Uyển Vân Cung là thẩm cung của Hoàng Đế,khi gần đến nơi thì vị công công có quyền hành kia cho các tiểu thái giám tản ra làm việc,ông ta nói riêng với Hắn

-Ta đã sắp xếp cho ngươi hầu hạ Hoàng Đế đi ngủ... Vương Gia có lệnh việc ám sát lần này chỉ được thành công không được thất bại nếu không thuốc giải kỳ này sẽ không ban cho Ngươi.

Lý Tự Nhiên mím chặt môi tay run rẩy

-"Hoá ra cái tên Vương Gia chết giẫm này đã gài tai mắt vào đám thái giám hầu cận Hoàng Đế...hic ...ta tại sao xui xẻo thế này chứ..."

-Ta hiểu rồi...

-Ta đã điều tiểu Vi tử sang làm việc khác,hiện tại chỉ có lão Thái Giám Tổng Quản và ngươi có thể tiếp cận nơi nghỉ ngơi của Hoàng Đế vì vậy một khi ra tay thì phải chuẩn xác.

-Ta hiểu rồi...

...Trong buổi tảo triều sáng nay...

Khương Ngữ Vương liên tục dâng tấu chỉ tội các quan lại trong triều ,bắt tội vu khống nhằm ép buộc Hoàng Đế tự tay loại bỏ những thân tín của mình,hai bên đấu tố nhau gay gắt khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt.Hoàng Đế tối sầm mặt nhưng vẫn nhẫn nại nhượng bộ vì thế lực của Khương Ngữ Vương rất mạnh ,nếu vẫn chưa nắm được điểm yếu của Hắn mà trực tiếp đối đầu sẽ chịu nhiều tổn thất.

-Khương Ngữ Vương nói rất đúng,bởi vì vụ án hệ trọng,chắc chắn sẽ có nhiều đồng đảng chưa được bắt giữ,cho nên ta tạm giam bọn họ lại,Trẫm giao cho Cố Ngự Sử Đại Nhân tiếp tục điều tra làm rõ chuyện này!

-Tuân lệnh Bệ Hạ!

-Bệ Hạ,sao lại như vậy?Chứng cứ đã rành rành nên lôi bọn chúng ra Ngọ Môn trảm thủ...

-Hừ... Khương Ngữ Vương,Khanh cứ một mực đòi xử trảm bọn họ không cho Trẫm tiếp tục điều tra ra đồng đảng sao?

-Ơ...Thần không có ý này...

-Vậy thì tốt...hôm nay Trẫm mệt rồi,bãi triều!

Hoàng Đế bực bội đi thẳng đến Ngự Thư Phòng xem tấu chương,đến tối mịt mới trở về thẩm cung nghỉ ngơi.

Lý Tự Nhiên nhận nhiệm vụ trãi giường quét dọn chỗ ngủ của Hoàng Đế,định rằng khi Y trở về thì nhanh tay cho Mê Hương vào đỉnh hương đợi khi Hoàng Đế trúng thuốc thì ra tay.Nhưng Hắn đợi từ sáng cho đến tối mịt,trốn vào góc phòng bỏ cả bữa ăn trưa chỉ để canh thời cơ Hoàng Đế hồi cung,mà Y không xuất hiện,làm cho Hắn vừa đói vừa mệt ngủ thiếp luôn ở góc giường.Đến khi nghe tiếng thông truyền của lão Tổng Quản Thái Giám thì Hắn mới chợt tỉnh,nhưng không thể chạy ra ngoài vì có một đám nô tỳ,thái giám đi vào.

-Hoàng Thượng hồi cung...

-Trẫm muốn đi tắm...

-Dạ ,để nô tài sai người chuẩn bị nước...

Thẩm cung của Hoàng Đế rất lớn chia thành bốn khu vực,buồng ngủ được ngăn cách bởi tấm bình phong,tràng kỹ đặt sát cửa sổ lớn là khu nằm nghỉ trưa,ngồi uống trà,bàn ăn lớn là khu dùng bữa,một góc đặt kệ sách và bàn thư án,dùng để luyện chữ viết văn đọc sách .

Hoàng Đế ngồi ở tràng kỹ chờ chuẩn bị nước tắm,thái giám bê vào khu buồng ngủ một cái thùng gỗ lớn đặt xuống phía trước tấm bình phong,sau khi đã đổ nước và rãi cánh hoa thơm đầy bồn tắm thì thái giám,cung nữ đều lui hết ra ngoài,chẳng ai phát hiện ra Lý Tự Nhiên ẩn nấp ở góc giường.Vì tính cảnh giác cao cho nên Hoàng Đế xưa nay không cần người hầu hạ tắm rửa,biết rõ ý của Chủ Nhân cho nên vị Tổng Thái Giám đã cho người lui ra hết.Lúc này Lý Tự Nhiên mới rón rén bò ra chỗ đặt đỉnh hương mà Hắn đã để sẵn trên chiếc bàn để phụ kiện trang sức.Nghe tiếng nước khoáy động ,biết rằng Hoàng Đế đã bước vào bồn gỗ ,Hắn mở đỉnh hương cho thuốc vào,rồi định quay về góc giường nấp lại chờ Hoàng Đế ngấm thuốc ,không ngờ một con nhện từ trên mái nhà đáp xuống ngay mũi của Hắn,khiến cho Hắn phát hoảng nhảy dựng

-Bộp!

-Hở...Á Nhện,trời ơi Nhện ,Nhện...cứu với mẹ ơi...

Nghe tiếng hét Hoàng Đế đang đắp khăn ấm lên mặt,ngửa cổ thư giãn liền chợt tỉnh,vừa ngẩng mặt lên thì đã nghe ùm một cái ,có thứ gì đó ngã vào bồn nước của Y đang ngồi tắm.

--Ùm...

-Á...ặc ặc...

Chiếc khăn trên mặt bị một bàn tay kéo xuống,bàn tay này quơ quào sờ soạng,vịn luôn vào cơ ngực rắn chắc của Hoàng Đế.Vì Lý Tự Nhiên cứ đi lui ,giẫy tay giẫy chân để xua đuổi con Nhện gớm ghiếc kia ra khỏi người của mình,nên Hắn bất cẩn ngã ngửa vào bồn nước,Hắn sặc sụa,chới với,cứ khua tay tìm chỗ nắm để đứng dậy,đến khi cảm thấy có bàn tay ai đó vòng dưới lưng nâng Hắn lên thì Hắn mới hoàn hồn,nhưng vì nước vào mũi miệng nên Hắn ho sặc sụa đến đỏ mặt tía tai,nhìn lại thì bàn tay mình đã đặt lên một khuôn ngực rắn chắc,ngước mắt đã thấy một Gương mặt quen thuộc hiện rõ dần ra,làm cho Hắn bất động

-"Gương mặt này...quen quá...ta đã từng gặp qua rồi...đẹp quá...còn đẹp hơn cả Cố Chánh Phương...đôi mắt này,bờ môi này...tim của ta...đập mạnh quá...nóng quá...ta khó chịu quá...ta sắp chết rồi sao..."

Bất giác Lý Tự Nhiên đưa tay vuốt má của Hoàng Đế,Y không nói gì vì Y cũng đang sững sờ nhìn Hắn

-"Dung mạo này...đã từng xuất hiện trong giấc mơ của Ta,Hắn là tiểu thái giám sao?Tim ta...huyết quản Ta...sao nóng bừng thế này?"

Tổng Thái Giám bên ngoài nghe động tĩnh liền lên tiếng hỏi

-Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện gì?

Hoàng Đế chợt tỉnh nói

-Không có gì...Ta chỉ đánh rơi gào múc nước...

Lý Tự Nhiên trúng thuốc mê hương nên hành vi không thể kiểm soát,trong lúc Hoàng Đế nói chuyện thì Hắn đã bất ngờ ngồi dậy ,đối mặt với Y .

-Chụt!

Hắn ngậm lấy cánh môi của Hoàng Đế mà mút lấy,vì quá bất ngờ Hoàng Đế cũng đơ cứng người, khoảnh khắc không biết xử lý thế nào,nhưng nhận ra có mùi kỳ lạ trên người của Lý Tự Nhiên.

-Xuân Dược!

Bạn đang đọc Ông Chủ Ta là Sư Tôn Tuấn Mỹ sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.