Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hội Hoa Đăng

Tiểu thuyết gốc · 5574 chữ

Hoàng Đế nhanh vận công khống chế mê hương tránh làm tâm trí mơ hồ,vì để Lý Tự Nhiên không bị hưng phấn đến vỡ mạch máu,Hoàng Đế đã điểm mấy huyệt vị trên người của Hắn làm cho Hắn bất tỉnh ngã gục đầu lên vai Y.

Dương Thiên Hạo bế thóc Lý Tự Nhiên lên bước ra khỏi bồn nước,nghe động tĩnh trên mái nhà ,Y vội buông tay bế ở chân Lý Tự Nhiên xuống với lấy chiếc áo choàng tung lên cao,một tay ôm giữ eo của Lý Tự Nhiên,nhanh như chớp Dương Thiên Hạo đã xỏ một tay vào tay áo ,có mấy tên Hắc Y Nhân từ trên mái nhà nhảy bổ xuống ,Dương Thiên Hạo đẩy một chưởng làm nổ tung bồn tắm,nước bắn ra đẩy văng bọn thích khách vào vách tường,nhân cơ hội Y đổi tay vịnh ở eo Lý Tự Nhiên,xỏ tay vào tay áo còn lại, áo khoác lên người nhưng không buộc dây,tuy che được phần lưng vẫn không thể che hết phía trước,miễn cưỡng tạm xem như không loã thể .Đám thích khách lại tấn công,nhưng bị Dương Thiên Hạo đánh văng ra khỏi phòng,lúc này đám thị vệ canh gác mới nháo nhào xông vào hộ giá.

-Có thích khách,bảo vệ Hoàng Thượng...

Vì không để cho đám lính Ngự lâm nhìn thấy Lý Tự Nhiên nên Dương Thiên Hạo bế Hắn đi vào buồng ngủ,đặt lên giường và bỏ màn xuống,Y ngồi trên giường buộc lại dây áo.

Một vài tên bị bắt giữ,có tên trốn thoát,Lâm Ngạn Hữu vội bẩm báo nhưng vừa đi đến tấm bình phong đã bị Dương Thiên Hạo lên tiếng ngăn lại

-Ta không sao,bắt được thích khách chưa?

Lâm Ngạn Hữu không dám bước tiếp vội thi lễ nói

-Bẩm Bệ Hạ đã bắt giữ được ba tên thích khách,nhưng bọn chúng đã tự sát ,vẫn còn một tên bị thương đang bị Cố Thống Lĩnh truy bắt.

Lão công công cũng chạy vào nhưng không dám bước qua tấm bình phong,run rẩy nói

-Bệ Bệ Hạ...tha tội...lão lão nô cứu giá chậm trễ...làm cho Bệ Hạ kinh sợ...

Dương Thiên Hạo đang ngồi trên giường ngủ ra lệnh

-Tất cả ra ngoài hết đi,mọi chuyện giao cho Cố Thống Lĩnh tra xét..., không có lệnh của ta bất cứ ai cũng không được vào thẩm cung...

-Dạ dạ tuân lệnh...

Khi tất cả nô tài lui ra hết,Dương Thiên Hạo mới vén màn xem xét Lý Tự Nhiên

-"Tại sao Hắn lại xuất hiện ở đây? Người này là có thật không phải ảo ảnh...hừ...tại sao Hắn trúng Xuân Dược chứ?Cái vẻ mặt ám muội của Hắn không làm Ta cảm thấy ghét bỏ...kỳ lạ...còn không muốn Hắn bị thương...Ta sao thế này..."

-Y phục ướt cả rồi,nếu để ngươi như thế đến sáng ngươi sẽ bệnh mất ...

Dương Thiên Hạo không ngần ngại lấy bộ trung y thay cho Lý Tự Nhiên,khi cởi bỏ hết y phục của Hắn ra,Dương Thiên Hạo nóng cả mặt,đôi mắt mở to kinh ngạc

-Ngươi ngươi...thế mà không phải là thái giám ư?

Dương Thiên Hạo mệt mỏi cũng nằm cạnh Lý Tự Nhiên nghỉ ngơi một chút,thế mà lại ngủ quên đến nửa đêm bổng bị đánh thức vì tiếng thở dốc và kêu khóc sợ hãi của Lý Tự Nhiên.

-Ta là ai?ngươi là ai,đây là đâu,cứu với ..hic hic...

Dương Thiên Hạo không hề bực bội mà đưa tay vỗ vỗ lên ngực của Lý Tự Nhiên an ủi, xoa dịu Hắn như một thói quen

-Hắn gặp ác mộng sao?còn sợ hãi đến như vậy...Đừng sợ,có ta ở đây,đừng sợ,Ta sẽ bảo vệ ngươi...

Lý Tự Nhiên nghe dỗ dành một lúc thì nhịp thở đều đặn lại, không còn sợ hãi,khóc lóc.

Dương Thiên Hạo vẫn để tay trên ngực Hắn vỗ đều,đến sáng .

...Cố Chánh Phương đuổi theo tên thích khách, cả hai đánh nhau trên mái cung điện.

-Khốn kiếp dám đột nhập Hoàng Cung ám sát Hoàng Đế, ngươi đừng hòng trốn thoát khỏi tay Cố Chánh Phương ta...yaa...

-Hừ...

Kiếm pháp của Cố Chánh Phương điêu luyện tấn công liên tục nhưng tên Hắc Y Nhân cũng không thua kém,Hắn đánh trả rất quyết liệt,cuối cùng cũng bị Cố Chánh Phương kéo văng khăn bịt mặt ra,Y vô cùng kinh ngạc vì đó là tên công công đã đưa Lý Tự Nhiên rời đi vào sáng nay.

-Là ngươi!

-Bốp!

Hắn bị Y đánh văng xuống đất và bị lính canh bắt giữ,Cố Chánh Phương chạy đến tra hỏi

-Nói ,chủ mưu đằng sau ngươi là ai?

-Hừ...ư...

-Hả?

Tên đó liền hộc máu chết tươi,một người lính đến xem xét nói

-Hắn bị trúng độc,chết rồi...có lẽ là đã cắn thuốc giấu sẵn trong miệng...Cố Thống Lĩnh bây giờ phải làm gì đây?

Cố Chánh Phương ngẫm một hồi nói

-Ta sẽ về Thẩm cung bẩm báo với Hoàng Thượng,các ngươi đến tra xét Quản Sự của Nội Vụ Phòng ,tra xem tên công công này xuất thân từ đâu,ai đã tiến cử Hắn vào Cung.

-Dạ tuân lệnh!

Cố Chánh Phương nghi vấn

-"Khi nhìn thấy tên công công này,ta có cảm giác quen mặt...đã gặp ở đâu chứ?Hắn xuất hiện bất ngờ và đưa Tiểu Nhiên Tử đi làm việc cho Uyển Vân Cung...lẽ nào chuyện này liên quan đến tên tiểu thái giám kia?"

Bên ngoài hiện thực,có vài tên tán tiên đã bị tan biến trong đó có cả tên uy hiếp A Minh.

...Sáng hôm sau đám nô tài như thường lệ vào hầu hạ Hoàng Đế rửa mặt thay xiêm y,nhưng vẫn chưa dám bước vào buồng ngủ.Gần đến giờ tảo triều,Dương Thiên Hạo gọi Lâm Ngạn Hữu vào.

-Tham kiến Hoàng Thượng!

-Vào đây!

Lâm Ngạn Hữu ngỡ ngàng vì không biết có chuyện gì hệ trọng mà Hoàng Đế gọi Hắn vào tận giường ngủ.Dương Thiên Hạo nói

-Ngươi ở lại đây canh gác, không cho người trên giường rời khỏi đây cho đến khi Ta quay lại còn Ai dám đột nhập vượt qua tấm bình phong,giết không tha.

Lâm Ngạn Hữu há hốc mồm cúi đầu thi lễ

-Dạ tuân lệnh!

Dương Thiên Hạo bước ra phòng ngoài để thay y phục và nhanh rời đi,đám nô tài không dám vào quét dọn hay nhìn ngó tuân chỉ không bước vào thẩm cung.Lâm Ngạn Hữu nhìn tên nam nhân nằm trên Long Sàn của Hoàng Đế mà run rẩy

-"Sao ta lại xúi quẩy thế này,biết được bí mật của Hoàng Đế khác nào ôm giữ trái oanh Thiên Lôi nổ chậm...Tên này là ai vậy hả? Xuất hiện thì báo hại ta à...ể ...nhưng,nhưng sao nhìn mặt của Hắn quen thuộc thế nhỉ?"

Lý Tự Nhiên sau khi bỏ mê hương vào trong đỉnh hương thì bị nhện bâu vào mặt ,hoảng sợ Hắn đánh đổ đỉnh hương cho nên bao nhiêu thuốc đều văng hết lên người của Hắn,khiến cho Hắn tự làm tự chịu,còn ngã vào bồn tắm bị Dương Thiên Hạo đánh ngất.Hắn mơ màng lại bị kéo đến không gian mờ ảo,nơi Hắn bị trói cứng trên giường bệnh và ghim đầy dây chuyền dịch.

-Á...lại đến đây nữa rồi...đáng ghét...đau đầu quá...

Tiếng nói quen thuộc của tên thanh niên bí ẩn kia vang lên

-Ngươi đang bị hút dần linh lực còn không chịu thức tỉnh ...chỉ có con đường chết...

-Thức tỉnh...làm sao để thức tỉnh....a...nhức đầu quá đi...sao anh cứ xuất hiện trong giấc mơ của tôi thế hả?anh là ai?

-Ha ha ha...câu này ta nên hỏi ngươi...Ta là ai?

-Aaa...

Lý Tự Nhiên giật mình tỉnh giấc,Hắn nhăn nhó đưa tay ôm đầu

-Á...đau đầu quá...

Lâm Ngạn Hữu nghe tiếng của Hắn kêu lên cũng giật bấn người

-Ể... ngươi tỉnh rồi hả?

Lý Tự Nhiên nhìn thấy Lâm Ngạn Hữu cũng rất ngạc nhiên

-Sao ,sao lại là huynh...ta đang ở đâu đây?

Lâm Ngạn Hữu nhìn Lý Tự Nhiên với ánh mắt vô cùng nghi hoặc vừa khó hiểu vừa hiếu kỳ

-Ha...Đêm qua Uyển Vân Cung bị thích khách đột nhập ,ngươi lại xuất hiện bí ẩn trong Thẩm cung của Hoàng Thượng,còn bất tỉnh...Bệ Hạ bảo ta trông chừng không cho ngươi rời khỏi đây đến khi Người quay lại.Ngươi là ai hả?trông mặt của ngươi quen lắm á.

Lý Tự Nhiên vắt não nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua thì run rẩy bất giác đưa hai tay lên sờ cổ

-Thích thích khách á?

-"Đêm qua ám sát thất bại rồi,đám người chi viện chắc bỏ mặc ta chạy mất rồi...Hoàng Đế không phải sẽ trảm thủ mình đấy chứ?Ơ... đầu vẫn còn...Bình tĩnh nào...nếu nếu bị phát hiện thì ta đã bị tống giam trong ngục tối rồi không thể nằm ở đây,có thể là Hoàng Đế chưa biết mục đích của ta là gì...Phải phải tìm lý do hợp lý đã..."

-Ơ...ta là Tiểu Nhiên Tử ở Tiên Hồ Cung, được điều động đến đây trang trí lại Uyển Vân Cung...đáng lý ra ta đã rời đi khi trời tối nhưng vì Long Sàn của Bệ Hạ vẫn chưa quét dọn xong nên ta ở lại làm cho xong việc...ai ngờ Bệ Hạ hồi cung sớm,Ta sợ bị trách tội nên trốn bên góc giường...rồi chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nữa.

Lâm Ngạn Hữu khoanh tay trước ngực,ngó nghiêng ngó ngửa quan sát Lý Tự Nhiên

-Ha...chuyện ngươi kể thật vô lý nha...ai cũng biết Thẩm cung của Hoàng Thượng là nơi cấm kỵ nhất Hoàng Cung,vì Bệ Hạ rất cảnh giác không cho phép ai đến gần chỗ ngủ của Người chỉ có Lão Tổng Quản Thái Giám mới có thể vào tận Long sàn quét dọn...tiểu thái giám ngươi sao vừa đến đã được vào tận buồng ngủ của Người chứ?

Lý Tự Nhiên lắp bắp nói

-Cái cái này huynh nên hỏi vị công công đã phân bố công việc cho ta...ta ta...sao có thể tự ý ở lại đây được chứ,nếu ta có gian trá thì Bệ Hạ đã không để yên cho ta ngủ đến sáng rồi...

Lâm Ngạn Hữu đưa tay gãi gãi cằm

-Ừ há... ngươi nói cũng có lý...nếu như ngươi có liên quan đến đám thích khách kia thì Bệ Hạ đã không giữ mạng của ngươi rồi...còn cho phép ngươi nằm trên Long Sàn của Người nữa...Hừm, Ngươi đúng là có mạng phúc lớn nha,từ trước đến nay chẳng có một phi tần nào được nằm trên Long Sàn của Bệ Hạ,kể cả Hắc Quý Phi cũng vậy,ngươi là người đầu tiên đấy.

Lý Tự Nhiên giật mình nhảy khỏi giường

-Gì hả?Long Sàn á...vậy vậy ta ta vẫn còn ở thẩm cung của Hoàng Đế á?

-Hừ...thế ngươi tưởng đây là đâu?

Lúc này có tiếng thông truyền vang lên

-Hoàng Thượng hồi cung!

Lâm Ngạn Hữu liền kéo tay Lý Tự Nhiên quỳ rạp nghênh đón Hoàng Đế

-Bệ Hạ hồi cung rồi quỳ xuống!

Tiếng mở cửa và tiếng bước chân đi vào dồn dập,Hoàng Đế ra lệnh

-Tất cả ra ngoài đi ,ta không cần hầu hạ.

-Dạ!

Dương Thiên Hạo đi qua tấm bình phong ở buồng ngủ thì thấy Lý Tự Nhiên và Lâm Ngạn Hữu đã quỳ rạp

-Bệ Hạ vạn tuế!

Y đi đến ngồi lên giường nói

-Miễn lễ!

-Đa tạ Bệ Hạ!

Lý Tự Nhiên đứng lên nhưng đầu vẫn cúi xuống không dám nhìn Hoàng Đế,Dương Thiên Hạo nói

-Phó Thống Lĩnh ra ngoài đi...chuyện ở đây...

Lâm Ngạn Hữu nhanh thi lễ cúi đầu nói

-Thần ở thẩm cung của Bệ Hạ để mai phục canh chừng đồng đản của thích khách quay lại , không có gì bất thường cả!

-Ừm...lui ra đi!

-Dạ!thần cáo lui.

Dương Thiên Hạo quan sát Lý Tự Nhiên một lúc nói

-Ngươi là ai?tại sao xuất hiện trong thẩm cung của Trẫm... ngươi có biết không được Ta cho phép, bất cứ ai bước qua tấm bình phong này đều bị xử tử không?

Lý Tự Nhiên sợ nhũn cả chân,vội quỳ xuống dập đầu nói

-Nô tài là Tiểu Nhiên Tử ở Tiên Hồ Cung,hôm qua nhận lệnh đến Uyển Vân Cung quét dọn... thật lòng không hề biết buồng ngủ của Bệ Hạ là cấm địa...xin tha mạng,xin tha mạng...

-Tại sao ngươi lại nấp ở đây mà không rời khỏi khi trời tối, ngươi có mưu đồ gì? ngươi và đám thích khách kia có quan hệ gì?

Lý Tự Nhiên sợ hãi run rẩy lắp bắp nói

-Nô tài ,nô nô tài... không biết thích khách nào cả...đêm qua,đêm qua... do nô tài quét dọn mệt mỏi nên đã ngủ quên ở góc giường,cho nên...cho nên...

Lúc này Lý Tự Nhiên thấy nhột nhạt ở cổ ,Hắn đưa tay lên sờ thử thì có vật gì đó nhảy lên mu bàn tay Hắn,đưa mắt nhìn kỹ lại thì trợn mắt nhảy bấn lên,hét lớn

-Trời ơi,Nhện,Nhện...

Nhảy tưng tưng một hai cái đã nhảy vào lòng của Hoàng Đế còn choàng hai tay ôm lấy cổ Y.Dương Thiên Hạo không phản ứng gì chỉ nói một câu lạnh lùng

-Hét nữa là Trẫm cắt lưỡi của ngươi xuống!

Lý Tự Nhiên hoảng vía ngậm chặt miệng ,cả người run rẩy,hai mắt đã long lanh ngấn lệ.Dương Thiên Hạo đưa tay phóng một cái ngọc bội vào con nhện to như bàn tay trẻ con đang bò dưới sàn nhà,tức thì nó văng lên tấm bình phong , ở yên không động đậy.

-Là con Tiểu Cửu của Y Thần...hừm ...Trẫm cứ thắc mắc tại sao Thẩm cung của mình lại có nhện mà Lão công công Tổng Quản không dám quẳng đi,hoá ra là thú cưng của Quận Chúa.

-Thú cưng á...quái vật lông lá thì đúng hơn...đáng sợ giống như chủ nhân...

-Hừm...

Lý Tự Nhiên chợt nhận ra từ nãy giờ Hắn vẫn ngồi trong lòng Hoàng Đế,hai tay câu cổ ôm Y chưa buông thì hốt hoảng nhảy xuống,quỳ lạy nói

-Bệ Hạ tha mạng,Bệ Hạ tha mạng...

Dương Thiên Hạo đứng lên đi đến gần Lý Tự Nhiên,bổng dưng bóp cằm Hắn nâng lên,Lý Tự Nhiên bị ép ngước mặt nhìn lên Dương Thiên Hạo,một khoảnh khắc bất thường xuất hiện, tim của Hắn đập nhanh,mặt trở nên đỏ bừng

-"Lại nữa rồi cái cảm giác này."

Dương Thiên Hạo nhìn Hắn không động thanh sắc

-"Mắt to tròn,mi dày cong vút ,môi đỏ cánh hoa đào,mũi thon cao,mài đen thanh tú, da trắng mịn...dung mạo này sao lại là nam nhân chứ?"

-Ngươi không phải thái giám ,nhưng lại được đưa vào cung Tiên Hồ làm thái giám đã ba tháng ,tội này đã là tử tội rồi,còn dám nói dối trước mặt Trẫm ư?

Lý Tự Nhiên ngớ người ra mặt từ đỏ hồng chuyển sang xanh tái

-"Rồi,bị phát hiện rồi,lần này ta chết trước khi bị phát độc rồi...hic... không được cứ không nhận tội...biết đâu Hắn muốn điều tra sẽ giữ mạng của ta lại...sống ngày nào hay ngày đó."

-Nô tài,nô tài là bị người khác hãm hại ,mất đi ký ức,vừa tỉnh dậy đã là tiểu thái giám làm việc ở Tiên Hồ Cung, thật không biết bản thân mình tại sao vẫn chưa tịnh thân,thần trí mơ hồ... không thể nhớ ra chuyện gì cả...

Dương Thiên Hạo buông Hắn ra bật cười

-Ha ha ha...ngươi không thể ngụy tạo một lý do ít nực cười hơn như vậy sao ?Mất ký ức...hừm...

Dương Thiên Hạo chợt nghĩ lại

-"Mất ký ức?Ta cũng có một khoảng thời gian không nhận ra được mọi chuyện xung quanh mình,phải tịnh dưỡng mấy ngày mới có thể nhớ lại hết...Hắn cũng vậy sao?Càng nhìn Hắn lại có cảm giác càng thân thuộc, muốn bảo vệ Hắn...tại sao chứ?"

-Hừ...Trẫm tạm thời tin ngươi,từ nay ngươi sẽ là thái giám hầu hạ bên cạnh Trẫm,Trẫm sẽ từ từ quan sát ngươi, xem những gì ngươi nói là thật hay giả,đến khi đó giết ngươi vẫn chưa muộn...

-Đa tạ Bệ Hạ,đa tạ Bệ Hạ...

Cố Chánh Phương điều tra xong thì đến báo cáo cho Hoàng Đế,lúc này Y nhìn thấy Lý Tự Nhiên đã trở thành thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng Đế thì vô cùng kinh ngạc

-Bẩm Bệ Hạ Thần đã điều tra được vài manh mối ở Nội Vụ Phòng...

Dương Thiên Hạo nói

-Tiểu Nhiên Tử ngươi đi đổi bình trà khác cho Trẫm.

-Dạ!

Khi Lý Tự Nhiên đi rồi Cố Chánh Phương mới nói

-Bệ Hạ,tên Tiểu Nhiên Tử này rất đáng ngờ,tên thái giám sắp xếp tạo cơ hội cho Hắn vào Cung chính là tên thích khách mấy ngày trước,bọn họ chính là đồng phạm.Thần còn tra ra người tiến cử tên công công này lại là tâm phúc bên cạnh Khương Ngữ Vương,Trần Phó Thống Lĩnh.

Dương Thiên Hạo mỉm cười

-Hừm...tai mắt của tên Khương Ngữ Vương này cũng nhiều thật,đến Ngự lâm quân của Trẫm cũng bị mua chuộc...có chứng cứ thì cứ xử tội theo luật pháp đi...Đêm Hội Hoa Đăng sẽ có biến động...làm theo kế sách mà Trẫm đã sắp xếp...Ta muốn một mẻ bắt trọn ổ...

-Dạ...nhưng còn Tiểu Nhiên Tử...

-Chuyện của Trẫm đừng xen vào...

-Thần không dám ...chỉ mong Bệ Hạ cảnh giác với kẻ này ...

-Trẫm tự có quyết định,lui ra đi.

-Dạ!

Cố Chánh Phương lui ra thì Lâm Ngạn Hữu đi vào

-Bẩm Bệ Hạ,thần đã theo dõi hành tung của Tiểu Nhiên Tử,ngoài những khi Hắn ở bên cạnh hầu hạ Bệ Hạ thì lúc có thời gian Hắn chạy đến Thái Y Viện tìm kiếm thuốc giải độc...Hắn nói với y sĩ rằng Hắn bị rắn độc cắn,có lúc thì bảo nhện độc, rết độc ...thu gom đầy thuốc giải độc về tư phòng.

Dương Thiên Hạo bổng lo lắng,hành vi nôn nóng

-Hắn bị trúng độc sao?Thái y bảo sao?

-Ơ...dạ dạ...vì Hắn chỉ là một tiểu thái giám nên Thái Y không có xem bệnh cho Hắn,các y sĩ thì bận rộn không ngó ngàng Hắn,chỉ bốc thuốc chữa độc thông thường...

-Hừ...gọi Khúc Thái Y đến cho Trẫm!

-Hả!dạ dạ...

Lý Tự Nhiên vừa mang ấm trà đi vào đã bị Hoàng Đế kéo tay,xem xét khắp người

-Ngươi bị rắn độc,rết độc hay nhện độc cắn hả,cắn ở đâu?bị trúng độc từ khi nào sao không nói với Ta?

Lý Tự Nhiên mở to mắt nhìn vị Hoàng Đế trước mặt mà kinh ngạc,vì không ngờ Y lại quan tâm đến mình như vậy

-"Không phải tên Lâm Ngạn Hữu nói Hoàng Đế rất lạnh lùng,tàn nhẫn hay sao,xem ra không giống chút nào."

-Dạ đa tạ Bệ Hạ quan tâm,nô tài hiện tại không sao,là độc rắn cắn,rết cắn cả nhện cắn và trái dại .

Dương Thiên Hạo mím môi nhìn Lý Tự Nhiên với vẻ mặt thật sự căng thẳng

-Ngươi làm gì mà để bản thân trúng nhiều độc đến như vậy hả?Cảm thấy mình sống lâu quá hả?

Lý Tự Nhiên nhìn Dương Thiên Hạo bất thần cũng chẳng biết nói gì,đầu óc linh hoạt thường ngày của Hắn không thể vận dụng trước vẻ mặt này của Dương Thiên Hạo.

-Nô tài,nô tài...mệnh khổ... không nhớ được gì cả,chỉ biết rằng mình sắp bị độc phát...

Dương Thiên Hạo trong lòng như lửa đốt

-"Tim của ta sao thế này,nhói đau..."

-Sắp phát độc ư...

Khúc Thái Y đi vào,vội hành lễ và nhanh chóng nói

-Bệ Hạ vạn tuế,xin người ngồi xuống cho thần chuẩn mạch...

-Không phải ta,là Hắn.Nhanh!

-Hả!dạ dạ...

Sau khi bắt mạch một hồi , mặt của Khúc Thái Y có vẻ nghiêm trọng nói

-Dạ bẩm Bệ Hạ,vị tiểu công công này bị trúng một loại độc cực hiếm của Bộ Lạc vùng ngoại biên có tên gọi là Vong Tình,loại độc này tổng hợp vô số độc của các côn trùng,hoa dại,rắn rết ,sau khi người trúng độc nhiễm phải chất độc sẽ đi vào lục phủ ngũ tạng,làm tan chảy các bộ phận này,khi độc phát tán, người đó sẽ chịu nổi đau khốn cùng, cho đến khi chỉ còn lại một vũng máu.

Nghe xong Lý Tự Nhiên bủn rủn cả chân tay,mặt không còn chút sinh khí nào

-Đáng ,đáng sợ như vậy sao sao...

Dương Thiên Hạo nói

-Trẫm không biết ngươi dùng cách gì,nhất thiết phải cứu chữa cho Hắn,nếu không Trẫm sẽ trị tội ngươi.

Khúc Thái Y hoảng hốt quỳ rạp nói

-Dạ dạ Bệ Hạ khai ân...khi nãy thần bắt mạch đã nhận ra vị tiểu công công này đã từng dùng thuốc ức chế chất độc,tạm thời độc sẽ không bộc phát,nhưng thời gian không kéo dài,có thể là đến hai ngày nữa độc sẽ tái phát...thời gian quá ngắn Thần không thể nào bào chế được thuốc giải...

Nghe xong Dương Thiên Hạo quay sang kéo tay của Lý Tự Nhiên lên tức giận nói

-Ngươi dám nói dối Trẫm ư?Là ai đã hạ độc ngươi nói mau!

Lý Tự Nhiên sợ hãi run rẩy nói

-Nô tài,nô tài không không không biết...vừa vừa tỉnh dậy đã đã bị trúng độc rồi...

Dương Thiên Hạo vịn cả hai tay vào hai bên vai của Lý Tự Nhiên kéo Hắn nhón cả chân lên,hậm hực nói

-Sắp chết đến nơi rồi còn không nói rõ thân phận của mình ư?

Lý Tự Nhiên nuốt khan một cái,mặt xanh xao nhắm nghiền mắt cố gắng nói mạch lạt.

-Nô tài bị Khương Ngữ Vương hạ độc!

Dương Thiên Hạo buông Lý Tự Nhiên ra đảo mắt suy nghĩ

-Khốn kiếp lại là tên Khương Ngữ Vương...

Khúc Thái Y nói

-Bẩm Bệ Hạ,nếu như người hạ độc có thuốc ức chế độc tái phát thì ắt hẳn Hắn có thuốc giải độc,Thần không thể bào chế ra thuốc giải nhưng vẫn có thể luyện ra thuốc khắc chế độc tái phát...nhưng đây cũng chỉ là biện pháp nhất thời,cũng cần phải có thuốc giải.

Dương Thiên Hạo nói

-Vậy thì Khanh lui ra bào chế thuốc đi,lệnh cho Khanh được phép huy động tất cả các thái y và y sĩ hỗ trợ.

-Dạ thần tuân lệnh,thần xin cáo lui.

Đoạn Y quay sang Lý Tự Nhiên nói

-Thời gian này ngươi phải túc trực bên Trẫm, không được rời khỏi tầm mắt của Trẫm.

-"Sao ta lại có cảm giác không yên tâm khi không nhìn thấy Hắn như vậy?Mặc cho ngươi là ai,Ngươi không được chết...ta không cho phép!"

-Hả...ơ dạ...

-"Ặc...lần này chết cũng không yên, không ngờ tên Khương Ngữ Vương kia lại độc ác đến như vậy,nhưng tại sao Hoàng Đế lại không truy vấn thân phận của ta thế nhỉ?Kỳ quái!"

...Khương Ngữ Vương triệu tập Sát Thủ chuẩn bị ám sát Hoàng Đế khi Đại Hội Hoa Đăng diễn ra.Vì khi ấy có nhiều người được mời vào Hoàng Cung dự lễ ,đa phần đều là các quan lớn ,quý nhân và Hoàng Thất nên chuyện kiểm soát sẽ không quá hoàn hảo,là cơ hội để Sát Thủ lẫn vào.

-Các ngươi nhớ hành động đêm mai chỉ được thành công không được thất bại!Ai cản trở giết không tha!

-Dạ rõ!

-"Dương Thiên Hạo lần trước phái Lý Tự Nhiên ám sát ngươi thất bại làm cho Ta không được xem kịch hay,nhưng bản thân của Hắn đã bị trúng độc sớm muộn gì cũng sẽ chết,còn Ngươi không có linh lực,pháp chú hộ thân,dù có võ công cao cường đến đâu cũng không thể tránh được mưa tên tẩm độc của Ta ,ha ha ha...lần này cho dù Chủ Nhân có trách phạt thì mọi chuyện cũng đã xong cả rồi...Hừ..."

-Khưu Hải !

-Dạ có thuộc hạ!

- Bên phía của Hắc Quý Phi và Nguyệt Y Thần Quận Chúa thế nào?

-Dạ,thuộc hạ đã sắp xếp hơn hai mươi Sát Thủ tinh nhuệ trà trộn vào đám nô tỳ và lính canh,chỉ cần có thời cơ là hạ sát ngay.

-Tốt!

Lúc này có người nấp gần đấy quan sát nghe hết mọi âm mưu vừa quay đầu bỏ đi thì gây động tĩnh làm cho Người của Khương Ngữ Vương đuổi theo truy sát.

-Soạt!

-Ai?

-Đuổi theo!

Thuộc hạ của Khương Ngữ Vương đuổi theo một lúc thì mất dấu đành quay lại bẩm báo

-Vương Gia,bẩm Vương Gia hắc y nhân kia đã chạy vào hậu viện của Trắc Vương Phi Nhậm Nhã...thuộc hạ không dám vào lục soát!

-Hừ...ta biết rồi!

Khương Ngữ Vương đi đến Tư phòng của Trắc Vương Phi Nhậm Nhã xem xét

-Nhã Nhi!

Bên trong Nhậm Nhã đã thay bộ y phục đen ,ra hiệu cho Tiểu Liên nô tỳ thân cận cản chân Khương Ngữ Vương kéo thời gian cho nàng hủy y phục.

-Vương Gia kim an!Nhã Phi đã nghỉ ngơi xin Vương Gia sáng mai quay lại.

-Hừ,ngươi dám cản chân ta ư?Cút ra!

Tiểu Liên run rẩy nhưng vẫn đứng cản Khương Vương bước vào phòng.

-Vương Gia,Nhã Phi đã ngủ rồi,xin Vương Gia...

Khương Vương đạp cho Tiểu Liên một cái ngã sang một bên,Hắn bước vào buồng ngủ.Nhưng bị Nhậm Nhã lên tiếng

-Vương Gia ban đêm không ngủ lại đến tư phòng của ta làm gì,Nhậm Nhã cơ thể ốm yếu, không thể ngồi dậy tiếp Vương Gia.

Khương Vương đi qua tấm bình phong nhìn vào giường ngủ thì thấy Nhậm Nhã đang nằm đắp chăn kín cổ.

-Từ lúc nàng được đưa vào Khương Ngữ Phủ, ngay đêm tân hôn nàng đã bệnh cho đến nay,ít khi gặp mặt ta,nên hôm nay ta đến thăm hỏi nàng.

-Ặc ặc...thiếp không dám ,nhưng thật sự thiếp không thể tiếp chuyện với Vương Gia,bệnh của thiếp ...ặc ặc...

-Hừ...nàng cứ mang căn bệnh quái ác đó ra làm cái cớ không tiếp đãi ta ư?ngồi dậy đi!

Khương Vương kéo văng tấm chăn xuống đất,lộ ra cơ thể của Nhậm Nhã đang mặc bộ trung y trắng.

-Vương Gia ặc ặc...ta bị nhiễm phong hàn không thể chịu lạnh được...

Tiểu Liên chạy vào lấy chăn che lại cho Nhậm Nhã

-Vương Gia xin người tha tội...Nhã Phi thật không thể chịu lạnh...

Khương Vương vì muốn có con tin trong tay nên đã xin ban hôn Nhậm Nhã Ngự Muội của Hoàng Đế,tách nàng ra khỏi thanh mai trúc mã Cố Chánh Phương,nhưng lòng nàng luôn hướng về Cố Chánh Phương nên từ khi vào Khương Ngữ Phủ nàng luôn giữ thân trong sạch bằng cách giả bệnh để tránh khỏi Khương Vương, Khương Vương cũng chẳng quan tâm đến nàng ,chỉ muốn giữ Nhậm Nhã trong Vương Phủ để khi cần thiết thì đem nàng ra uy hiếp Hoàng Đế.

-Nếu như nàng đã bệnh như vậy thì ngủ sớm đi.

Khương Vương quay đi nhưng phái lính đến canh giữ nghiêm ngặt Tư phòng của Nhậm Nhã.

-Không có lệnh của ta,bất cứ ai cũng không cho ra ngoài.

-Dạ.

Nhậm Nhã sợ mưu đồ của Khương Vương hoàn thành cho nên tìm đủ mọi cách để thoát thân ,đi mật báo cho Hoàng Đế.

Sáng hôm sau lợi dụng nô tỳ bưng cơm vào hầu hạ,Nhậm Nhã đánh ngất ả và giả dạng nô tỳ trốn ra ngoài.

Khi Khương Ngữ Vương biết được đã bắt trói Tiểu Liên

-Hừ...cho người chặn Ả ở những lối dẫn đến Hoàng Cung,phen này cho Ả chết chung với Cố Chánh Phương một thể.

-Dạ!

Đêm đến Đại Hội Hoa Đăng diễn ra,mọi người đều dự tiệc với tinh thần lạc quan hồ hởi,nhưng không thể ngờ có mối nguy hiểm đang rình rập.Một đoàn ca vũ xuất hiện với y phục loè loẹt chói mắt,khiến cho người xem múa cũng hoa cả mắt không xác định được có bao nhiêu vũ công đang cùng giũ lụa múa quạt,càng không thể ngờ bọn họ giấu binh khí trong người.Bất ngờ tiếng pháo hoa nổ trên bầu trời làm cho mọi người đều ngước mắt lên ngắm nhìn cảm thán.

-Woa...đẹp quá...

Dương Thiên Hạo ngồi trên ghế mỉm cười,Lý Tự Nhiên thì đứng bên cạnh cách ba bước,Hắc Quý Phi và Nguyệt Y Thần Quận Chúa cũng tham dự,họ ngồi trong hàng ghế Hoàng Tộc.

Lúc này bọn Sát Thủ đã vây kín trên các mái nhà chuẩn bị bắn tên xuống nơi Hoàng Đế ngồi,nhưng bọn chúng không thể ngờ Lâm Ngạn Hữu đã thống lĩnh một toán quân áp sát phía sau.Khương Ngữ Vương đứng lên nâng ly chúc Hoàng Đế

-Bổn Vương chúc Bệ Hạ đêm nào cũng được vui vẻ như đêm nay...

-Hừ...lời chúc của Khương Ngữ Vương thật kỳ lạ...

Khương Vương vờ buông tay cho ly rượu rơi xuống,tiếng vỡ của sành sứ ra hiệu tấn công.Sát thủ liền rút vũ khí điên cuồng chém giết,vì có sự phòng bị trước nên Cố Chánh Phương đã cho quân lính vây quanh Hoàng Đế bảo vệ,và toán lính đưa các Hoàng Tộc ,quan lớn rời khỏi

-Có thích khách,hộ giá bảo vệ Bệ Hạ.

Đám Sát Thủ trên mái nhà không kịp bắn tên độc đã bị lính của Lâm Ngạn Hữu hạ sát,tuy nhiên vẫn còn nhiều tên bắn tiễn xuống bên dưới.Hắc Quý Phi và Nguyệt Y Thần đều có võ công nên tránh khỏi bọn sát thủ giả danh nô tài.

-Á...các ngươi dám ám sát ta hả,bổn Quận Chúa sẽ xé xác các ngươi ra...

-Y Thần chạy đi...

Khương Ngữ Vương chớp thời cơ hỗn loạn tiếp cận với Hoàng Đế ,rút kiếm đâm đến ,Lý Tự Nhiên trông thấy liền chạy ra chắn trước mặt Dương Thiên Hạo.

-Bệ Hạ cẩn thận!

Nhưng Dương Thiên Hạo ôm chặt lấy Hắn quay nửa vòng.

-Sựt!

Kiếm đâm vào vai của Y,khiến cho Lý Tự Nhiên há hốc mồm kinh hãi

-Bệ Hạ!

Cố Chánh Phương nhảy đến gạt kiếm của Khương Vương,cả hai đấu nhau quyết liệt.

-Khương Ngữ Vương ngươi dám tạo phản sao?

-Hừ Cố Chánh Phương... ngươi nhìn bên kia xem.

Cố Chánh Phương nhìn sang thì thấy Nhậm Nhã và Tiểu Liên bị kề dao lên cổ

-Ngự Muội Nhậm Nhã!

-Chánh Phương mặc kệ ta chàng bắt giữ Hắn đi...

Lúc này Nguyệt Y Thần đánh đến giải vây cho Nhậm Nhã

-Bọn thích khách chết giẫm nhìn ta đây này...yaaa...hai ngươi chạy đi...

-Keng keng

Thấy không còn sự uy hiếp Cố Chánh Phương dốc sức đánh với Khương Vương.

-Chịu chết đi.

-Hừ...để xem...yaa...

Lý Tự Nhiên mắt đỏ lên ngấn lệ mếu máo nói

-Bệ Hạ, người bị thương rồi...sao lại đỡ kiếm cho nô tài...

-Ta không sao...ta đã hứa sẽ bảo vệ cho ngươi...đừng khóc...

Lão công công cuống quýt lên

-Bệ Hạ bị thương rồi,Thái Y Thái Y...

Đánh một trận quyết liệt cuối cùng toàn bộ Sát Thủ đều bị tiêu diệt, Khương Ngữ Vương bị bắt.Hoàng Đế băng vết thương xong vẫn ngồi ở hoa viên yến tiệc mà tra khảo Hắn

-Thuốc giải của độc Vong Tình đâu,đưa cho Trẫm.

Khương Vương cười ha hả ngạo nghễ nói

-Dương Thiên Hạo ngươi đúng là thiên vị từ đời thực cho đến mộng cảnh vẫn là một mực bảo vệ cho Lý Tự Nhiên...Thuốc giải ư... không có...Ta sẽ kéo Hắn cùng nhau xuống hoàng tuyền,ha ha ha...

-Khốn kiếp, giam Hắn vào thiên lao,dùng cực hình tra khảo cho đến khi Hắn chịu giao nộp thuốc giải...

-Dạ!

-Ha ha ha...Lý Tự Nhiên cùng chết đi...ha ha ha...

Dương Thiên Hạo nói

-Cố Chánh Phương ngươi đến Khương Ngữ Phủ lục soát tìm kiếm thuốc giải,phải tìm cho ra thuốc giải độc Vong Tình.

-Dạ,tuân lệnh!

Lý Tự Nhiên bổng dưng ôm bụng khụy gối ,vẻ mặt thống khổ

-Aaaaa...đau quá...

Dương Thiên Hạo hoảng hốt

-Khúc Thái Y...truyền Khúc Thái Y...

Lý Tự Nhiên đau đến thần trí mơ hồ không nghe được gì nữa

-Đau quá...aaaa...

Dương Thiên Hạo bế thốc Hắn lên chạy về phía Thái Y Viện

-Đừng sợ,có ta ở đây... ngươi cố gắng chút nữa thôi...Khúc Thái Y...

Hắc Quý Phi cùng các quân lính ,nô tài có mặt cũng kinh ngạc,nhưng không dám nói gì,chỉ chạy theo Hoàng Đế.

-Bệ Hạ,Bệ Hạ...

Nguyệt Y Thần nghe nói Lý Tự Nhiên bị thương cũng hoảng hốt chạy đi tìm

-Tiểu Nhiên Tử,tiểu Nhiên Tử...

...Bên ngoài Mộng Cảnh tất cả các tán tiên còn lại kể cả người của Nhược Tiếu Sơn Trang cũng đều tan biến,hiện tại chỉ còn lại đám đệ tử của Dương Thiên Hạo và A Khương vẫn đang bất tỉnh.

Ngạo Thế thấy Huyết Ấn yểm vào người của A Khương dao động bất thường vội mở nguyệt quang kính xem xét Hắn,vừa nhìn thấy màn sương máu phủ quanh khu rừng Hắn đã nổi giận đùng đùng

-Khốn kiếp,tên A Khương này thật không biết lượng sức dám thi triển Mộng Cảnh thuật cấp thấp lên người của Lý Tự Nhiên...hừ dám xem nhẹ mệnh lệnh của ta,muốn phá vỡ kế hoạch giải phong ấn Cuồng Long Hắc Đế của ta sao?thuộc hạ này không thể giữ nữa rồi.

Bạn đang đọc Ông Chủ Ta là Sư Tôn Tuấn Mỹ sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.