Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có bệnh???

Tiểu thuyết gốc · 1393 chữ

Đã tầm giữa trưa, mặt trời lên cao đến đỉnh đầu, Tiểu nhị mãi không thấy hai vị khách nhân kia dậy lại nhớ đến khuôn mặt rét lạnh của vị mĩ nam mặc áo đen kia sợ xảy ra án mạng, liền bứt tốc chạy lên tầng hai đập cửa phòng, mãi không thấy ai trả lời liền đá văng ra , miệng vẫn còn hớt hải hô : “ Hai vị có sao…”. Nói chưa hết câu, tiểu nhị bị cảnh mập mờ trong phòng làm cho thoáng giật mình. Mỹ nam tử mặc đồ đen da trắng bóc, môi hồng , đang ôm tiểu tử nhỏ nhỏ thanh tú ngủ rất ngon lành, tay hắn đặt trên eo tiểu nử, còn miệng để ngay sát trán tiểu huynh đệ. Huynh đệ kia cũng không kém, đầu dựa vào vai mĩ nam tử, chân gác lên đùi, hai tay thì vòng qua eo, ôm chặt lấy mĩ nam tử, miệng còn nở nụ cười rất thỏa mãn, nhìn một cảnh rất hiền hòa nhưng cũng rất mờ ám, hai nam tử cùng ôm nhau ngủ trên một chiếc giường, lại còn ngủ ngon như vậy, khó trách làm cho mọi người sinh nghi, lại nghĩ đến hôm qua còn bóp cổ người chết ta sống, hôm nay đã ôm nhau thắm thiết, chắc chắn là tiểu tử đã làm gì khiến mĩ nam nhân ghen rồi bị hắn dọa bóp cổ, sau khi làm hòa nhau lại êm đềm ôm nhau ngủ như bình thường, chả trách, chả trách.

Trong khi tiểu nhị há mồm, trợn mắt với những suy nghĩ siêu sáng tạo thì các phòng trên tầng lại bị hành động đạp cửa xông vào của tiểu nhị làm giật mình liền chạy sang xem. Tất cả khách nhân chợn tròn mắt nhìn cảnh tượng bên trong, miệng run run chỉ tay vào trong : “ Họ….HỌ…”

Tú Lan thì vẫn ngủ như heo chết, chả biết trời trăng gì, còn Nguyệt Dạ đã bị đánh thức, mặt cau có, vớ lấy cái gối ném về phía cửa, miệng tức giận quát : “ Tên điên nào giám đến phá giấc ngủ của gia, có biết hiếm khi gia mới được ngủ ngon không.”

Cả đoàn người hiên ngang xông vào rồi run run bước ra, mắt ai cũng chữ A miệng chứ O, có thể nhét cả 3 quả trứng vào mồm mới lấp đầy được cái miệng, ai cũng liếc sang tiểu nhị lườm trách cứ, không thấy người ta đang ngủ ngon sao, còn chạy đến quấy rầy, thật là xấu mặt.

Không bị tiếng ồn ảnh hưởng nữa, Nguyệt Dạ thỏa mãn ôm cái gối vào lòng, thỏa mãn ngủ. Bỗng hắn giật mình, từ từ, gối sao lại mềm như thế này lại còn có mùi thơm, hắn liền mở mắt ra, chợn tròn lên , không thể tin vào mắt mình, Hắn, hắn đang làm cái gì thế này, sao lại ôm tên tiểu tử thối không sợ chết này ngủ chứ, lại còn ngủ rất ngon, lần trước, hắn có ôm thử mấy tên thủ hạ là nữ xem có chị được chứng mất ngủ của hắn không, cũng không có ngủ ngon được, liền tức giận dời đi, giờ lại ngang nhiên ôm tên nam nhân này ngủ ngon, lại ngủ thẳng cẳng đến ánh nắng chiếu tận mặt cũng không chịu dậy chứ, hắn… đừng nói hắn có bệnh nha… rồi nửa đêm bế tên tiểu tử này lên giường ôm nhau ngủ, trời ơi!!!

Nguyệt Dạ kinh hãi hét lên làm Tú Lan thức giấc, dụi dụi mắt, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bị một cước đá thẳng xuống giường, mặt cắm xuống đất, mông chổng lên trời. Tú Lan tức giận không chịu được, mới sáng sớm đã bị đá xuống giường, điều này tức tối không thể nào tả nổi. Ngã xuống thì thôi đi, cái mặt xinh đẹp của nàng lại cắm thẳng xuống đất, đau kinh khủng, có biết nàng trân trọng cái mặt tiền này thế nào không hả. Vừa đau lưng vừa đau mặt , Tú Lan quay ngoắt người, ôm mặt đau lườm cái con người như bị dọa ở trên giường, miệng bắt đầu chửi tục : “ Ngươi cái đồ thần kinh, đá ta làm cái gì, ta làm cái gì ngươi mà ngươi đá ta, lại còn hại ta đập mặt xuống đất, có biết ta trân trọng cái mặt này thế nào không, ta mà bị hủy dung ta sẽ giết chết ngươi, đồ kỹ nam!”

Bị những hàng chửi đầy yêu thương của Tú Nam Nguyệt Dạ mới hoàn hồn, chắc chắn là có gi đó nhầm lẫn, ta không có thích nam nhân nha! Từ từ, cái tên tiểu tử này vừa chửi ta cái gì cơ, hình như là thần kinh với kỹ nam. Chết tiệt , cái tên đáng ghét này dám chửi hắn, hôm qua chưa tính sổ, hôm nay tính một thể.

Mặt Nguyệt Dạ đanh lại , gằn giọng : “ Còn dám chửi ta là bệnh thần kinh, là kỹ nam, hừ, hôm nay không cho ngươi chết không được.” rồi nhanh phi thân xuống phía Tú Lan.

Tú Lan nhìn mặt hắn đen như đít nồi, lại còn muốn giết người bị giật mình tỉnh ngộ, sợ hãi đẩy của bò ra ngoài, miệng run run hét : “ Bớ người ta, giết người, cứu tôi với, bớ người ta!!”

Chưa kịp chạy ra ngoài hành lang đã bị Nguyệt Dạ đè lên người, tay hắn bóp vào cổ Tú Lan, bóp mạnh đến nỗi nàng suýt ngất, hai tay cào cấu muốn gỡ bàn tay của hắn ra khỏi cổ, nhưng mãi không được. Mọi người nghe thấy kêu cứu liền hớt hải chạy lên, sợ có án mạng, ai ngờ đập vào mắt họ là cái cặp đôi ôm nhau thắm thiết ngủ yên lành vừa nãy sao giờ lại thành chuẩn bị giết người thế này, thật khó hiểu. Nhưng chung quy vẫn là mạng người, mọi người gấp gáp chạy đến can ngăn, nào là “ Ngươi dù có giận cũng đừng ra tay mạnh như thế chứ, muốn bóp chết hắn sao”, rồi lại “ tên tiểu tử thối này chắc cho ngươi đội nón xanh mới tức giận đúng không? Nhưng dù sao hắn cũng mới có tí tuổi ngươi đừng chấp nhặt hắn, tuổi nhỏ sinh dại mà”, và còn “ Hắn có lỡ làm người ghen cũng từ từ ngồi xuống giải quyết, không cần động tay động chân, vừa nãy ngươi còn ôm hắn ngủ ngon lành sao giờ lại bóp cổ hắn thế này!”.

Ông này thế này, ông kia thế kia, một tràng giang đại hải các đạo lí phu thê, tình nhân bắt đầu làm Nguyệt Dạ đen mặt, tức giận bỏ vào phòng, mặc đồ rồi đi luôn.

Tú Lan ngu ngơ ngồi xoa cái cổ nhỏ của nàng vừa bị bóp, chả hiểu chuyện gì, thấy hắn đi xa, liền nhẹ nhõm, miệng liên hoàn chửi : “ Cái đồ điên, cái đồ chết bẫm, cái đồ thần kinh, ngươi cũng không phải nữ nhân đến tháng, sao tính khí thất thường thế, hừ, chắc chắn do quan hệ nhiều với kỹ nữ nên đầu hỏng, đúng là đồ kỹ nam, ta phi.”

Mọi người nghe liên hoàn chửi miệng thi nhau giật giật, còn nhẹ giọng nhắc nhở nàng : “ Này tiểu tử, không phải vừa rồi ngươi còn ôm hắn ngủ không chịu buông, lại còn gác lên hắn nữa, sao ngoạch một cái liền lật mặt nhanh vậy.”

Tú Lan chợn tròn mắt, giọng run run : “ Ta mà thèm ôm hắn ngủ á, mắt các ngươi có vấn đề rồi, ta có điên cũng không thèm ôm hắn ngủ, ôm chó còn thoải mái hơn, cái đồ kỹ nam ý, hừ, có cho ta cũng không thèm ôm.”

Mọi người nhìn Tú Lan với ánh mắt khinh bỉ, trong đầu mỉa mai, thế mà vừa nãy tên nào kia ôm hắn không buông, ôm eo hắn, miệng còn không cẩn thận dán vào ngực hắn, thế mà giờ lại trắng trợn không nhận, đúng là hết lời.

Bạn đang đọc Oan Gia Nô Tài sáng tác bởi LanTangzee
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LanTangzee
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.