Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong người bứt rứt

Tiểu thuyết gốc · 610 chữ

Sau một hồi ầm ĩ, mọi người ai về phòng đấy, làm việc của chính mình, Tú Lan cũng vào phòng thu gọn đồ, giải quyết bữa trưa rồi lên đường về kinh thành luôn. Nàng không có đủ tiền cũng không dám mua ngựa, mà có tiền nàng cũng không mua, mua một con ngựa đểu ở đây cũng giá 50 mươi lượng, sao không đi giết người đi, gần hai năm tiền lương của nàng lận, nàng không có thừa tiền rồi lóc cóc đi bộ.

Đến chiều tối nàng dừng chân ở một quán trọ nhỏ, ăn cơm, tắm rửa rồi lên giường đi ngủ, chuẩn bị sức cho ngày mai, cuốc bộ kiểu này hai ngày nữa mới về được Vương phủ , chẳng biết Tiểu Thúy, Lý ca ca, rồi Hồng tỷ có nhớ mình không, rồi vương phủ có cho người tìm không. Chắc không đâu, nàng chỉ là một nô tài nhỏ, mắc mớ gì mất tích mà họ lại phải đi tìm. Haizz, thôi kệ, ngủ đi đã, sắp về đến nơi rồi.

Bên kia Tú Lan rất ngon, phải nói là phi thường ngon, còn bên này Nguyệt Dạ mãi không ngủ được, trong lòng bứt rứt, thế quái nào ngủ cùng tên tiểu tử kia thì một mạch đến trưa còn giờ ngủ một mình lại không tài nào ngủ được, bực tức không chịu nổi, chẳng lẽ hắn bị đoạn tụ. Không không, chẳng qua do hôm qua theo dõi tên tiểu tử ề à kia mệt quá nên mới ngủ ngon thôi, chắc chắn thế. Rồi nhắm mắt dưỡng thần. Một lúc sau hắn chợn mắt lên, kêu gào trong suy nghĩ , không có ngủ được!!!! không có ngủ được!!! tại sao ta không ngủ được!!! rồi sáng hôm sau hắn vác luôn đôi mắt gấu mèo bực tức rời khỏi phòng, thuộc hạ lần đầu tiên thấy gương mặt đáng sợ của Nguyệt Dạ làm bọn chúng sợ hú hồn, hú vía, mặt Nguyệt Dạ càng đen, lòng căm phẫn với Tú Lan bắt đầu bùng lên , cũng tại hắn, cái tên tiểu tử chết tiệt, hắn bình thường mất ngủ cũng không bứt rứt , uể oải như vậy, đều tại cái tên tiểu tử kia.

Bên này Nguyệt Dạ chửi thì vẫn cứ chửi, Tú Lan thì tinh thần lại rất sảng khoái, dậy sớm cũng tiện thể khởi hành sớm luôn. Nàng đã đi được vào trong kinh thành nhưng lại là trấn Thái Hà, vẫn còn khá xa mới tới vương phủ, chắc đêm nay nàng lại phải nghỉ lại ở đây thôi, haizz, tiền của ta, tiền của ta cứ thế bay đi.

Trấn Thái Hà này tuy ở ngoài rìa nhưng vẫn khá tấp nập , đông vui, cũng coi như là nàng đi dạo phố đi , vì từ lúc nàng đến đây cũng hơn hai tháng rồi vẫn chưa có cơ hội đi ngắm cảnh.

Chợp tối, Tú Lan dừng chân ở một khách điếm nhỏ, lại tắm rửa, rồi lên giường đánh giấc theo lệ thường, đi bộ a, mệt chết người.

Trên giường , Nguyệt Dạ vẫn không tài nào ngủ được, không lẽ hắn bị quỷ ám, không phải là bị tên tiểu tử nhỏ con kia ám, cứ nhớ đến tên tiểu tử kia lại nhớ đến cái ôm mềm mại cùng mùi hương bưởi dịu nhẹ, làm hắn không tài nào ngủ được. Hắn bật dậy, quyết định chạy đi tìm tiểu tử thối kia, giải quyết vấn đề, không thể như thế này được, cứ thế này thì hắn chết mất.

Bạn đang đọc Oan Gia Nô Tài sáng tác bởi LanTangzee
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LanTangzee
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.