Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn bá, giáo bá, học bá (15)

Phiên bản Dịch · 2207 chữ

Chương 388: Thôn bá, giáo bá, học bá (15)

Trên đường trở về, Khang Thiếu Kiệt miêu tả cảnh tượng lần đầu thấy Lâm Đạm cho hai anh em tốt nghe, biểu cảm hoài niệm, sau đó nhìn vào ống kính, thận trọng nói: "Các bạn học đã từng bị tớ bắt nạt, nếu các bạn đang ngồi trước màn ảnh xem chương trình, vậy tớ xin ở chỗ này bày tỏ lòng áy náy chân thành đến với các bạn. Sau khi trở về tớ sẽ tự mình đến nhận lỗi, mong các bạn tha thứ. Nếu các bạn không xem chương trình, vậy xin những bạn nào đang xem thay tớ truyền đạt phần áy náy này. Tớ sai rồi, tớ không nên ỷ vào mình cao lớn hơn liền bắt nạt người khác, tớ là đồ hèn nhát, đồ ngu ngốc, cả ba bọn tớ đều ngu ngốc." Nói xong còn ấn đầu Thẩm Gia Nhất, ép cậu cúi người trước ống kính với mình.

Được thôi, Tào Mộc Thần vô tội bị chụp mũ ngu ngốc sờ chóp mũi, cũng cúi người thật sâu.

Trước khi bắt đầu ghi hình chính thức, tổ làm chương trình có quay tập giới thiệu, nói rõ nguyên nhân họ bị đưa đến nông thôn cải tạo. Khi đó họ ở trước ống kính đùa bỡn, ngang tàng, không hề nhận ra sai lầm của mình, hôm nay hồi tưởng lại đúng là ngượng không đất dung thân.

Chuyên viên quay phim yên lặng ghi lại biểu tình hối tiếc của họ, trong lòng tràn đầy vui vẻ yên tâm. Nói thật, mùa "Biến hình ký" này là mùa thoải mái nhất họ quay.

Lâm Đạm hoàn toàn không biết mình đã thành thần tượng của ba thiếu niên thành phố, lúc này đang đạp xe đạp lao vun vút trên đường, chặng đường đi bộ mất hai tiếng, cô chỉ tốn bốn mươi phút là đến nơi, lúc đẩy xe vào sân phát hiện dưới chân toàn bùn, vô cùng bẩn.

"Ông ơi, ông làm đổ chậu nước ạ?" Lâm Đạm đẩy xe tới chỗ khô ráo.

Lâm Xuyên Trụ ngồi trong phòng sắc mặt xanh mét, ngực còn đang phập phồng kịch liệt, dường như tức lắm, "Không có, nước kia là Tiêu Hiểu Nga hắt. Bà ta đi qua trước cửa nhà mình, ông không nhịn được mắng bà ta đôi câu, bà ta liền đứng ở cửa mắng ông cả buổi sáng, còn xách hai thùng nước ra hắt đầy sân. Nếu lúc cháu đi mà không khóa cửa, khồng chừng bà ta còn xách thùng nước chạy vào hắt thẳng lên đầu ông. Đạm Nhi, cháu nói bà ta là loại người gì vậy? Ông trước kia đúng là mắt mù!"

Tiêu Hiểu Nga vốn muốn hắt nước phân, nhưng không dám đối đầu với Lâm Đạm, vì vậy đổi nước phân thành nước thường. Lâm Đạm quá ngang ngược, chọc phải cô rồi, cô có thể hắt nước phân toàn thôn vào nhà họ Chu, Tiêu Hiểu Nga nào dám lên mặt?

Lâm Đạm nhủ thầm Tiêu Hiểu Nga lúc nào cũng vừa độc ác vừa ngu xuẩn như thế, chẳng qua trước kia kính lọc của ông quá dày, làm bộ không thấy mà thôi. Mà thôi, mọi chuyện giờ đã qua, cần gì phải nói lời như vậy làm ông đau lòng, vì vậy cô bình tĩnh nói: "Ông mắng không thắng bà ta ạ?"

Lâm Xuyên Trụ nhất thời lộ ra thần sắc khổ sở: "Ông ăn nói vụng về."

Lâm Đạm vuốt cằm nói: "Vậy cháu dạy ông một cách này, chờ người ở đài truyền hình trở lại, cháu đẩy ông ra cửa, ông hướng nhà họ Chu mà mắng, quang minh chính đại mắng, cháu đảm bảo Tiêu Hiểu Nga không dám nói lại câu nào." Nếu không phải chuyên viên quay phim đều tới trường học rồi, Tiêu Hiểu Nga nào dám ngông cuồng như thế.

Lâm Xuyên Trụ chần chờ hỏi: "Như vậy có được không?"

"Được hay không ông cứ thử một chút đi ạ, mắng không lại còn có cháu đây." Lâm Đạm tháo túi da rắn trên xe đạp xuống, bắt đầu dọn đồ.

"Ai, được rồi, đợi lát nữa cháu đẩy ông ra ngoài, hôm nay ông phải mắng chết bà ta." Lâm Xuyên Trụ đây là đang quyết tâm xé mặt với Tiêu Hiểu Nga, ngay sau đó khẩn trương nói: "Đạm Nhi, sao cháu mua nhiều đồ thế, tốn không ít tiền phải không?"

"Không sao đâu ạ, cái nên tốn tiền thì vẫn phải tiêu, cháu có chừng mực, ông đừng để ý." Lâm Đạm sửa sang lại đồ vật cho thỏa đáng.

Lâm Xuyên Trụ đã coi cháu gái thành trụ cột gia đình, vì vậy gật đầu nói: "Được, ông đều nghe cháu."

Lâm Xuyên Trụ không hề ngang ngược can thiệp vào hành vi của cháu gái, điểm này ông tốt hơn tuyệt đại đa số bậc phụ huynh, Lâm Đạm nhất thời ung dung hơn nhiều, hỏi ông hôm nay ăn gì, có gặp phải rắc rối gì không, lại bưng nước nóng tới cho ông rửa mặt rửa tay, sau đó mang bô đi đổ, rửa sạch rồi liền cõng một cái gùi lớn ra cửa.

"Cháu sang nhà bác Phương mua hai túi xi măng với cát, rất nhanh sẽ về. Hôm nay cháu giúp ông lấp bằng bậc thang với ngưỡng cửa, để thuận tiện dùng xe lăn ra vào. Lúc cháu không ở đây ông cũng không cần cả ngày buồn ở trong nhà, có thể tự mình di chuyển xe lăn ra ngoài hóng gió."

"Ừ, được được được, cháu đi đi."

Nhà trưởng thôn đang sửa nhà, xi măng và cát có rất nhiều, Lâm Đạm cầm theo một trăm tệ đi, một tay giao tiền một tay giao hàng, rất nhanh cõng hai túi xi măng và hai túi cát trở lại. Túi nào túi nấy nặng trĩu, chồng lên sau lưng cô, giống như ngọn núi nhỏ.

Người trong thôn đã sớm quen với cảnh cô con gái nhà họ Lâm cõng một hai trăm cân đồ đi tới đi lui, cũng không thấy có gì đáng ngạc nhiên, ngược lại thấy sợ hãi hơn. Cô bé họ Lâm khí lực lớn, tính cách còn ngang tàng, sau này vẫn là bớt chọc thì hơn.

Lúc cõng đồ đi ngang qua vườn rau nhà mình, Lâm Đạm nhảy xuống hái một chút rau hẹ, một chút ớt, một chút rau muống, thêm một quả bí đao to. Trông thấy cô trên lưng cõng bao cát nặng hơn 50 kg, trong ngực còn ôm bí đao nặng mấy chục cân, Tiêu Hiểu Nga đang ngồi ở cửa bóc đậu nành vội vàng chui vào nhà, hoàn toàn không dám đối mặt với cô.

Lâm Đạm chỉ lãnh đạm liếc bà ta một cái liền thu tầm mắt, đặt xi măng và cát trong măng, cho rau vào bếp, lại cõng cái gùi ra ngoài. Cô lên núi hái chút thanh hao và hành dại về, không có hai loại nguyên liệu này, cơm thổ địa sẽ hoàn toàn mất đi mùi vị vốn có. Huống chi tay nghề của Lâm Xuyên Trụ không tốt, thịt muối ướp ra mùi vị vô cùng phổ thông, hoàn toàn không đạt tới tiêu chuẩn của Lâm Đạm. May mắn tài nấu nướng của cô xuất thần nhập hóa, bằng vào thủ pháp nêm nếm gia vị cao siêu miễn cưỡng đền bù thiếu sót của nguyên liệu nấu ăn.

Nhưng nếu muốn coi bán cơm thổ địa thành sinh kế lâu dài, Lâm Đạm phải làm tốt mỗi khâu một, thanh hao và hành dại phải hái cùng ngày mới tươi; gạo tẻ và gạo nếp phải là gạo mới năm nay, không thể dùng gạo cũ; thịt muối phải đủ thơm; nêm nếm phải đủ vị, quyết không thể lừa bịp thực khách.

Lâm Đạm đếm đếm thịt muối và lạp xưởng, thầm nghĩ qua mấy ngày phải mua thêm mấy cân thịt heo về ướp muối, bằng không việc làm ăn không thể duy trì, đây cũng là một khoản chi lớn.

"Đạm Nhi, cháu đang suy nghĩ gì thế?" Lâm Xuyên Trụ nghi ngờ hỏi.

"Không suy nghĩ gì ạ." Lâm Đạm không kể kế hoạch của mình cho Lâm Xuyên Trụ, sợ ông mất công lo lắng.

Sau khi bỏ thanh hao và hành dại vào bếp, cô thay bộ quần áo cũ nhất, cầm cái xẻng bắt đầu trộn cát với xi măng. Loại chuyện này vô cùng đơn giản, cùng nguyên lý với làm vắt mì vậy, trộn xi măng và cát theo tỉ lệ nhất định vào nhau là được, lúc sửa bậc thang thành mặt phẳng nghiêng phải dùng hai tấm ván ngăn hai bên, tránh xi măng chảy xuống không ra hình.

Tấm ván đã tìm được, nhưng Lâm Đạm có một người, vừa phải trát xi măng, vừa phải đỡ ván, thế này thì làm thế nào? Cô cắm xẻng vào xi măng, chuẩn bị đi tìm người trong thôn xin hỗ trợ, mới ra cửa thì thấy ba người Khang Thiếu Kiệt cười đùa trở về thôn, Chu Thúy Thúy trầm mặc đi theo sau.

"Đạm Nhi, em đang mặc cái gì thế!" Khang Thiếu Kiệt chỉ cái áo một tay dài một tay ngắn của Lâm Đạm.

"Đang làm việc nhà, mặc quần áo lành sẽ hỏng mất." Lâm Đạm giải thích đơn giản một câu liền muốn rời đi, lại bị ba thiếu niên cao lớn chặn trên đường.

"Đang làm việc gì? Các anh giúp em." Ba người vén tay áo lên, thái độ nhiệt tình.

Lâm Đạm vốn định tới nhà bác Phương thuê vài công nhân tới hỗ trợ, hiện tại có sức lao động miễn phí, thấy thoải mái hẳn. Dù sao chỉ là đỡ tấm ván thôi, không có gì quá nặng nề, cũng không tính là chiếm tiện nghi của người khác nhỉ? Huống chi cô gần đây chi tiêu quá nhiều, mời hai công nhân ít nhất phải tiêu một trăm tệ nữa, cô nhỏ máu trong lòng biết không!

"Như vậy đi, các anh giúp em đỡ tấm ván kia một chút, em mời các anh ăn một bữa, thế nào?" Lâm Đạm đưa ra lời đề nghị công bằng.

"Đỡ ván nào cơ?" Ba người đi vào nhà họ Lâm nhìn một cái, nhất thời hiểu ra, ôm đồm việc: "Chuyện này em không cần làm, ba người bọn anh giúp em làm! Em bây giờ đi nấu cơm đi."

Lâm Đạm có chút do dự, Khang Thiếu Kiệt đẩy nhẹ sau lưng cô một cái, cười đùa nói: "Bọn anh khỏe hơn, một tí là xong, không cần em. Em đi nấu cơm, bọn anh làm xong là ăn cơm vừa vặn."

Thẩm Gia Nhất nghĩ tới lẩu thịt hôm qua và canh chua sáng nay, vội vàng phụ họa: "Đúng đúng đúng, Đạm Nhi, em đi nấu cơm nhanh lên, chút chuyện nhỏ này giao cho bọn anh là được." Vừa nói vừa đẩy Lâm Đạm tới phòng bếp, thái độ tinh ranh cực kỳ.

Lâm Đạm dở khóc dở cười đồng ý, chỉ bậc thang và ngưỡng cửa nói: "Không cần san bằng toàn bộ, chỉ cần một phần ba để có đường cho xe lăn đi là được, không thì không đủ xi măng."

"Biết rồi, em đi nấu cơm đi." Khang Thiếu Kiệt phẩy phẩy tay, sau đó cầm xẻng xúc xi măng, Tào Mộc Thần và Thẩm Gia Nhất mỗi người cầm một tấm ván nghiên cứu, thái độ vô cùng nghiêm túc.

Chuyên viên quay phim vây quanh họ không ngừng quay chụp, trong lòng chậc chậc lấy làm kỳ lạ: Lúc ở nhà họ Chu ba đại thiếu gia này lười muốn chết, thái độ còn rất cao ngạo, sai sử Chu Thúy Thúy và Tiêu Hiểu Nga vòng quanh, không nghĩ tới vừa vào nhà cô gái nhỏ, ha, nhìn bộ dáng nhỏ cần mẫn này xem, sắp không nhận ra bọn họ nữa rồi!

Chỉ có thể nói tính dụ hoặc từ đồ ăn Lâm Đạm nấu quá lớn, ba thiếu niên chỉ cần vừa nghĩ tới buổi tối có thể ăn cơm ở nhà họ Lâm, trong lòng liền bừng bừng nhiệt huyết, cam tâm tình nguyện vì cô làm việc.

Mấy phút sau, Lâm Đạm xách chân giò nhà họ Cao tặng ra, ý hỏi: "Buổi tối hôm nay chúng ta ăn chân giò hầm cà rốt nhé? Thêm món bí đao kho, rau muống xào tỏi, rau muống nấu chao, đậu nành ép được không?"

"Được chứ, chỉ cần em làm, ăn cái gì cũng được." Ba người Khang Thiếu Kiệt căn bản không biết món cuối cùng là cái gì, nhưng vẫn mở miệng đồng ý luôn.

Lâm Đạm bỏ giò heo vào nồi nấu năm phút để tiện cạo lông, sau đó đẩy Lâm Xuyên Trụ ra cửa, dặn dò: "Ông nội, tổ làm chương trình về rồi, ông mắng đi."

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 791

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.