Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn bá, giáo bá, học bá (14)

Phiên bản Dịch · 2546 chữ

Chương 387: Thôn bá, giáo bá, học bá (14)

Khang Thiếu Kiệt chẳng ngờ tới chuyện sẽ phát triển thành thế này. Lâm Đạm lao xuống với tốc độ quá nhanh, ba quyền hai cước đánh ngã một đám thiếu niên cao lớn hơn cô rất nhiều, còn trị người ta không dám ngẩng đầu lên, tư thái kia, khí thế kia, thật đúng là...

So sánh với cô, đám người Nhậm Trá thật sự quá cặn bã, đánh cho một trận còn ngại không đủ, đãng ra phải trực tiếp giẫm chân nghiền chết!

Thẳng đến lúc này, Khang Thiếu Kiệt mới thấy hối tiếc thật sâu về hành động bàng quan đứng xem của mình, nhưng loại tâm tình này hoàn toàn không liên quan gì đến chính nghĩa, chỉ đơn giản là muốn đi theo bước chân Lâm Đạm thôi. Đừng nhìn cô vẻ ngoài lạnh lùng, thật ra nội tâm cô cất giấu một mặt trời nhỏ, bất kể xuất hiện ở chỗ nào cũng có thể tản ra độ ấm. Cô nói đúng, bắt nạt nhỏ yếu căn bản không phải chuyện gì thú vị, đó không phải anh hùng, mà là hèn nhát!

Khang Thiếu Kiệt cười như không cười nhìn chằm chằm Nhậm Trá rõ ràng thấy không phục, ánh mắt lạnh băng dị thường. Nếu thằng nhãi này muốn trả thù Lâm Đạm, cậu nhất định sẽ giết chết nó! Đừng nói cái gì mà "cường long không áp địa đầu xà", đối phó với một thằng nhóc không nơi nương tựa, biện pháp của cậu quá nhiều.

Tào Mộc Thần và Thẩm Gia Nhất cũng đã phục hồi tinh thần sau rung động vừa rồi, đồng thời dùng ánh mắt bất thiện quan sát Nhậm Trá. So sánh với Lâm Đạm quang minh lỗi lạc, kiên cường chính trực, thằng nhãi này tại sao càng nhìn càng chướng mắt thế chứ? Trải qua chuyện này, họ cũng không cảm thấy bắt nạt người khác là một loại vui thú nữa, người phải rảnh tới mức nào mới lấy người nhỏ yếu ra để trút giận?

"Kiệt Tử, sao tôi lại thấy chúng ta trước kia ngu ngu thế nhỉ?" Thẩm Gia Nhất lúng túng sờ chóp mũi.

"Ông giờ mới biết à!" Tào Mộc Thần không nhịn được trợn mắt. Cậu ban đầu căn bản lười tham gia mấy trò vớ vẩn của họ, nếu không phải tình cờ đi ngang qua, tốt bụng giúp họ che giấu một chút, hôm nay cũng không bị đưa đến chỗ chim không thèm ỉa này với tư cách đồng phạm. Chẳng qua như bây giờ cũng tốt, chỗ này vì có nhỏ da đen mà trở nên thật thú vị.

Ba người che giấu xấu hổ trong lòng, chạy đuổi theo Lâm Đạm.

Mấy chuyên viên quay phim vội vàng đuổi theo, không ngừng kiểm tra hình ảnh mình vừa quay được, trong mắt tràn đầy tia sáng kì dị. Mỗi một lần xuất hiện cô gái nhỏ đều mang cho họ ngạc nhiên mừng rỡ, lần này cũng không ngoại lệ, cô thế mà biết đánh nhau, nhưng tam quan vô cùng chính trực, phân biệt rõ ràng trắng đen, từng hành động cử chỉ đều vô cùng anh tư hiên ngang. Liên tục tiếp xúc, mấy chuyên viên quay phim cũng sắp biến thành fanboy của cô rồi, cứ không tự chủ được quay ống kính về phía cô.

Chu Thúy Thúy hoàn toàn bị quên lãng, chỉ có thể liều mạng đuổi theo, trong lòng thấy tủi thân vô cùng. Cô ta phát hiện chỉ cần Lâm Đạm xuất hiện, mình sẽ bị làm lơ, con nhỏ đó dựa vào cái gì! Lần này hay rồi, nó chọc phải Nhậm Trá, sau này khẳng định không thể sống yên ổn! ——

Lâm Đạm nếu dám quản chuyện này thì tự nhiên không sợ người trả thù. Không phải một tên côn đồ có ba ngồi tù, mẹ bỏ chạy lấy người thôi sao? Đánh, đánh đến khi nào phục thì thôi. Cô dẫn Cao Tiểu Hồng đi dọc theo bờ đê về nhà, bỗng nhiên cảm giác xe đạp nhẹ hẳn đi, quay đầu lại mới phát hiện ba người Khang Thiếu Kiệt, Thẩm Gia Nhất, Tào Mộc Thần đang đẩy xe giúp phía sau, thấy cô quay đầu liền cong môi, cười hết sức rạng rỡ.

"Cảm ơn." Lâm Đạm không chỉ trích hành động mắt lạnh đứng xem của họ, loại chuyện này có quản hay không đều không xúc phạm tới luật pháp, nói nhiều ngược lại thành bắt cóc đạo đức.

"Cảm ơn gì chứ, em tránh ra, anh giúp em đẩy xe." Khang Thiếu Kiệt muốn giúp Lâm Đạm cầm lấy tay lái, nhưng không thể nào lay chuyển được thân hình nho nhỏ của cô, nhất thời lúng túng.

Tào Mộc Thần và Thẩm Gia Nhất núp ở phía sau nén cười, Cao Tiểu Hồng và Cao Tiểu Quân dùng ánh mắt tò mò quan sát họ, lại nhìn chằm chằm máy quay phim một hồi, sắc mặt rõ ràng ung dung hơn trước đó nhiều. Họ không biết vì sao có máy quay, chỉ biết ba người này tới giúp Lâm Đạm đẩy xe, hẳn là bạn của cô, vì vậy rất tự nhiên không phòng bị nữa, biểu hiện trước ống kính rất tốt.

"Nhóc, nhóc tên gì? Năm nay lớp mấy rồi?" Khang Thiếu Kiệt hất cằm hỏi Cao Tiểu Quân.

"Em tên Cao Tiểu Quân, năm nay mới lên lớp bảy, đây là chị gái em Cao Tiểu Hồng."

"Chân của em bị làm sao thế?" Khang Thiếu Kiệt hỏi không chút uyển chuyển nào.

Cao Tiểu Quân không nhịn được rụt rụt chân, tỏ ra rất tự ti.

Tào Mộc Thần trầm ngâm nói: "Cái này rất giống một loại bệnh, có thể phẫu thuật để chữa."

Cao Tiểu Quân và Cao Tiểu Hồng cúi đầu không nói thêm gì nữa, họ dĩ nhiên biết loại bệnh này có thể trị, nhưng điều kiện trong nhà không cho phép. Số tiền mấy trăm nghìn đối với họ mà nói là số tiền cả đời cũng không kiếm đủ, biện pháp này có cũng như không.

Tào Mộc Thần là một người khéo đưa đẩy, thấy bầu không khí không đúng liền nhanh chóng đổi đề tài. Đoàn người mang hai chị em tới nhà, ba Cao mẹ Cao hết sức chất phác nhiệt tình, không ngừng cảm ơn Lâm Đạm, còn tặng mấy cái chân giò nặng mấy chục cân. Lâm Đạm từ chối không được, đành buộc vào ghế sau xe đạp.

Lúc sắp đi, Khang Thiếu Kiệt nhìn về phía chuyên viên quay phim đang quay mình, cương quyết nói: "Cho em mượn điện thoại của anh đi."

Chuyên viên quay phim không tiếng động khoát tay.

"Lấy ra đi, em phải hỏi bác sĩ gia đình xem Cao Tiểu Quân thế nào. Em muốn tài trợ nó làm phẫu thuật." Khang Thiếu Kiệt đỏ mặt nói.

Lâm Đạm đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt đen là đen trắng là trắng, sáng lấp lánh, có ý nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.

Khang Thiếu Kiệt lòng đầy không được tự nhiên nhất thời ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm thấy hình tượng của mình trở nên thật vĩ đại, cả người từ trên xuống dưới tỏa vầng hào quang thánh phụ. Hóa ra làm chuyện tốt không hề ngu ngốc, còn làm chuyện xấu không hề cool tí nào!

Chuyên viên quay phim trước đó thái độ còn kiên quyết vội vội vàng vàng lấy di động của mình ra, sau đó giơ ngón tay cái với Khang Thiếu Kiệt. Ai nói ba đứa nhóc này hết thuốc chữa? Đó là bởi không có ai làm tấm gương cho họ thôi! Nhìn xem, mới sống chung với cô gái nhỏ mấy ngày, họ đã bắt đầu phát triển theo chiều hướng tốt, cứ theo đà này đi xuống, mùa này nhất định sẽ đạt được thành công không thể tưởng được!

Thẩm Gia Nhất và Tào Mộc Thần đồng thời vỗ gáy, thở dài: "Haiz, vẫn là Kiệt Tử phản ứng nhanh, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ! Mau mau mau, mau gọi điện hỏi thử xem."

Khang Thiếu Kiệt ngồi xổm ở bậc cửa nhà họ Cao, Thẩm Gia Nhất và Tào Mộc Thần nhìn cậu chằm chằm, tâm tình có chút căng thẳng. Lâm Đạm dựng xe ở cạnh tường, cũng ngồi bên người Khang Thiếu Kiệt. Khang Thiếu Kiệt thật sự có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng dịch sang bên cạnh một chút, tỏ ý nhỏ da đen có thể ngồi lên bậc thang, như vậy sẽ không bị mệt.

Đầu bên kia bắt máy, Khang Thiếu Kiệt miêu tả triệu chứng của Cao Tiểu Quân một lần, rồi kể rõ ý muốn giúp đỡ đối phương. Bên kia nói một đoạn văn rất dài, tổng kết lại chỉ có ba chữ: mang người tới.

Nói mang là mang, Khang Thiếu Kiệt lập tức gọi điện cho ba mình, để ông sắp xếp người tới đón Cao Tiểu Quân. Chút tiền này đối với nhà họ Khang mà nói thực sự không coi vào đâu, điều ba Khang xem trọng là ý nghĩa sau lưng chuyện này, nếu con trai thật lòng muốn giúp Cao Tiểu Quân, ông sẽ hãnh diện vì cậu; nếu con trai chỉ diễn trò trước mặt đạo diễn, định về nhà sớm, vậy ông cũng vui vẻ yên tâm với sự trưởng thành của cậu.

"Được, con trai ngoan, ba rất vui khi thấy con làm vậy, ngày mai ba sẽ cho người tới đón Cao Tiểu Quân." Ba Khang cúp máy, càng nghĩ càng thấy cao hứng, không nhịn được gọi điện thoại cho ông cụ Cao ở Bắc Kinh xa xôi, kể tường tận hành động của con trai một lần, chọc ông cụ Cao ha ha cười to, giống như mấy thập niên chưa từng cởi mở như thế. Sau đó ba Khang lại gọi điện thoại cho vợ, khoe khoang chuyện này, Khang phu nhân đang ở thẩm mỹ viện nghe tin cười thiếu chút nữa làm hỏng cái mặt nạ giá cả sang quý.

Lại qua mười mấy phút, cô dì chú bác nhà họ Khang đều biết Khang Thiếu Kiệt hoàn toàn hối cải, từ tiểu bá vương biến thành người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa, thực sự là khắp chốn mừng vui.

Không đề cập tới nhà họ Khang đang hân hoan kích động thế nào, Khang Thiếu Kiệt tự mình gọi điện xong toàn thân thoải mái, vung quả đấm lên, ngang ngược tuyên bố: "Được rồi, ngày mai sẽ có người đón Cao Tiểu Quân tới Bắc Kinh chữa bệnh, hết thảy chi phí nhà anh bao tất."

"Ba người chúng ta không chia nhau à? Như vậy đi, tôi với mập lấy tiền mừng tuổi ra góp, cùng nhau gánh vác?" Tào Mộc Thần bất thình lình rất muốn tham dự chuyện này.

"Cũng tốt, vậy tôi lại bảo ba tôi một tiếng." Khang Thiếu Kiệt rất nhanh câu thông xong với ba Khang, ba Khang kể với nhà họ Tào và nhà họ Thẩm, người hai nhà cao hứng đến không được, liên tục nói đem con tới nông thôn cải tạo là quyết định chính xác, xem đi, tư tưởng giác ngộ tăng cao hơn nhiều.

Lâm Đạm nhìn ba thiếu niên vui vẻ ra mặt, không nhịn được cười theo.

Khang Thiếu Kiệt giống như phát hiện lục địa mới, kinh ngạc nói: "Nhỏ da đen, em cười lên trông thật đẹp mắt, cho anh xem kĩ nào." Vừa nói vừa bóp mặt Lâm Đạm, Lâm Đạm vỗ đầu cậu một cái, vừa chỉ sân nhỏ nhà họ Cao, ý bảo cậu mau chóng báo tin tức tốt cho người ta.

Khang Thiếu Kiệt lúc này không làm nghịch nữa, mượn giấy bút từ chuyên viên quay phim, viết số điện thoại đưa cho ba Cao, nói ngày mai sẽ có người tới đón Cao Tiểu Quân đi thành phố lớn chữa trị, chi phí họ hỗ trợ chi trả, cái khác không cần lo lắng, chỉ cần đi theo chăm sóc là được.

Ba Cao sửng sốt một lúc lâu mới quỳ xuống dập đầu với ba thiếu niên. Những người khác ở nhà họ Cao cũng nghe tin chạy tới, không ngừng chắp tay, không ngừng nói cảm ơn, trên mặt lệ rơi đầy. Nhà họ Cao chỉ có một đứa cháu trai đích tôn, chữa khỏi cho Cao Tiểu Quân tương đương với cứu mạng cả nhà họ, họ chỉ hận không thể vì ân nhân máu chảy đầu rơi!

Khang Thiếu Kiệt, Tào Mộc Thần và Thẩm Gia Nhất bị khung cảnh này dọa sợ, ngựa không dừng vó trốn khỏi nhà họ Cao. Lâm Đạm đã sớm chờ ở bờ đê, nhìn thấy tư thái chật vật của họ, không khỏi lộ ra nụ cười yếu ớt. Ba thiếu niên cũng không nhịn được cười ha ha, trong lòng dường như có thứ gì lấp đầy, thoải mái chưa từng có.

Mấy chuyên viên quay phim vừa chạy theo khách mời vừa xem lại những gì mình quay được, trong lòng mừng như điên. Nếu ba vị đại thiếu gia có thể tích cực như vậy tiếp, "Biến hình ký" mùa này nhất định sẽ trở thành mùa đặc sắc nhất, cảm động nhất.

Trong toàn bộ hành trình Chu Thúy Thúy đều trở thành người trong suốt, ngay cả chuyên viên quay phim phụ trách quay cô ta cũng không để ý tới, ngược lại lởn vởn vây quanh Lâm Đạm, cô ta cực kỳ không cam lòng, cẩn thận suy nghĩ một chút lại thấy nhiệt huyết lên. Mấy trăm nghìn tiền chữa trị nói cho là cho, nhà họ Khang rốt cuộc giàu tới mức nào? Ba nói không sai, anh mình sau này nhất định sẽ có cuộc sống tốt!

Cuộc sống người khác có khá hơn nữa cũng là của người khác, Lâm Đạm trước nay không thấy hâm mộ. Cô đỡ xe đạp nặng nề đi trên đường, ba vị thiếu niên lập tức chạy tới đẩy xe giúp cô, ba đôi mắt sáng ngời nhộn nhạo nụ cười sáng chói, hết sức đẹp mắt.

"Cảm ơn." Lâm Đạm mím môi cười, sau đó leo lên yên xe đạp đạp xe đi, tốc độ còn nhanh hơn tên lửa. Lâm Xuyên Trụ một người đợi ở nhà, cô có chút không yên tâm.

"Con nhóc thối này, qua cầu rút ván!" Khang Thiếu Kiệt hướng bóng lưng cô hô to, sau đó không ngừng được mà cười, thẳng thắn kể với hai thằng bạn thân: "Thật ra bó củi mấy hôm trước cũng là nhỏ da đen giúp tôi chặt, giúp tôi mang xuống núi, lúc đi tới giữa sườn núi nhỏ còn cứu mạng tôi nữa! Bằng không tôi đã ngã gãy cổ rồi." Không có mặt mũi thì không có mặt mũi thôi, cậu mới không vô lương tâm giống nhỏ da đen đâu.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật 小七192
Lượt thích 9
Lượt đọc 700

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.