Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn bá, giáo bá, học bá (13)

Phiên bản Dịch · 2655 chữ

Chương 386: Thôn bá, giáo bá, học bá (13)

Thời điểm ba người Khang Thiếu Kiệt tới trường học nhận được đãi ngộ cấp khách quý, hiệu trưởng tự mình ra nghênh tiếp, còn chuẩn bị tổ chức một buổi liên hoan mừng họ tới học, cảm ơn họ quyên góp cho trường học. Những tình cảnh này là chuyện tất phải làm, khi chương trình phát sóng còn phải đánh cờ hiệu quan ái thiếu niên nhi đồng, mùa nào cũng ghi hình tại vùng nông thôn vô cùng nghèo khổ, hơn nữa còn mang tới quyên tặng phong phú, như vậy có trợ giúp giảm bớt bình luận xấu, dễ dàng qua kiểm duyệt.

Ba người Khang Thiếu Kiệt tới cửa lớp 12-1 nhận lớp, "thân thiết" trò chuyện với giáo viên chủ nhiệm một phen, sau đó liền theo Chu Thúy Thúy tới lớp 9 ghi danh. Lúc một đám người hùng hổ đi tới phòng học dọa cô giáo Mã giật cả mình, sau khi hỏi rõ tình huống thì ánh mắt nhìn Chu Thúy Thúy liền khác hẳn. Phải có may mắn nhiều biết bao nhiêu mới có thể nối quan hệ với ba thiếu niên này? Từ trang phục mặc trên người để phán đoán, họ tuyệt không phải người bình thường.

Cô giáo Mã vốn lòng tràn đầy không kiên nhẫn lập tức trở nên nhiệt tình, tự mình giúp Chu Thúy Thúy ghi danh, còn khen ngợi cô bé một phen trước ống kính, lại không ngại khổ ngại khó chạy về phòng làm việc, cầm bảng thành tích tới, tiến thêm một bước khen ngợi thành tích học tập ưu tú của bạn họ Chu Thúy Thúy.

Chỉ tiếc ba vị thiếu niên chả có tí hứng thú nào với thành tích của Chu Thúy Thúy, trực tiếp cầm bảng thành tích đi, chỉ tên Lâm Đạm cười hì hì nói: "Hóa ra nhỏ da đen thực sự toàn trứng ngỗng! Há há há há!"

"Cho tôi xem một chút cho tôi xem một chút, ôi trời, đúng thế thật! Ông nói ông nội nhỏ đặt cho nhỏ cái tên gì không biết, trực tiếp đặt Trứng Ngỗng có phải hay không?" Mập mạp Thẩm Gia Nhất cười đến không thấy mắt đâu.

Tào Mộc Thần hỏi thăm: "Cô Mã, Lâm Đạm rốt cuộc có chuyện gì, tại sao đi thi lần nào cũng 0 điểm?" Đây tuyệt đối không phải thành tích chân thực của nhỏ.

Cô Mã bĩu môi nói: "Lâm Đạm là học sinh kém nhất lớp cô, bình thường rất thích trốn học, ngay cả thi cũng không tới, tới cũng nộp giấy trắng, nói thế nào cũng không nghe."

Tào Mộc Thần gật đầu một cái, nụ cười trên mặt nhạt xuống. Lâm Đạm là dạng người gì họ đã có hiểu biết bước đầu qua mấy lần tiếp xúc, cô giáo này dạy dỗ nhỏ ba năm còn vẫn có thành kiến với nhỏ, xem ra cũng không phải một giáo viên tốt có trách nhiệm.

Cậu và hai người bạn nhìn nhau một cái, hơi mất hết hứng thú, cũng không để ý Chu Thúy Thúy có ghi danh thuận lợi không, trực tiếp quay đầu rời đi, còn thuận tay mang đi bảng thành tích.

Biểu tình kiêu ngạo của Chu Thúy Thúy cứng đờ trong chớp mắt, cô bé vội vội vàng vàng lấy học phí đã chuẩn bị xong kín đáo đưa cho cô giáo Mã, rồi vội vội vàng vàng đuổi theo. Đoàn người đi theo con đường rải đá về thôn, xa xa nhìn thấy bên bờ sông tụ tập đầy trẻ con, nhao nhao láo nháo, trong đó có một cậu bé bị tất cả mọi người đấm đá, một cô bé khác bị kéo tóc áp quỵ xuống đất, không thể nhúc nhích được, chỉ có thể khóc hu hu.

"Aiyo, không nghĩ tới nông thôn cũng có bạo lực học đường? Thằng dẫn đầu không phải vừa thấy ở lớp 12-1 đó sao?" Khang Thiếu Kiệt không tim không phổi nói.

"Một màn này thật khiến người ta hoài niệm mà!" Mập mạp thở dài.

Tào Mộc Thần đỡ gọng kính, biểu tình cười như không cười.

Ba người chính là bởi bạo lực học đường mới bị ba mẹ đưa đến nông thôn, tự nhiên không cảm thấy một màn này có vấn đề gì. Họ từ nhỏ lớn lên trong môi trường sung túc lại đầy phức tạp, hiểu rõ đạo lý mạnh hiếp yếu hơn bất kỳ kẻ nào. Người mạnh tự nhiên có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp, người yếu chỉ có thể trở thành đá kê chân cho người khác, đây là trạng thái bình thường của xã hội, mà trường học là một xã hội thu nhỏ, xảy ra chuyện như thế cũng là quá bình thường. Không muốn bị bắt nạt thì đứng lên phản kháng đi! Tự mình không biết phản kháng thì có tư cách gì trách người khác mắt lạnh đứng nhìn?

Ba người rất lâu không tham gia náo nhiệt kiểu này, lúc này liền trượt xuống theo sườn dốc.

Chu Thúy Thúy đi theo phía sau họ hoảng sợ nói: "Đừng đi, người dẫn đầu là Nhậm Trá, là giáo bá ở trường em, chọc anh ta, anh ta có thể gọi tất cả côn đồ trong trấn tới đánh anh!" Cô ta dĩ nhiên biết Nhậm Trá không làm gì được bọn Khang Thiếu Kiệt, nhưng chờ ba người đi rồi, xui xẻo không phải cô ta thì là ai? Cho nên loại chuyện vớ vẩn này cô ta tuyệt đối sẽ không để họ quản.

May mắn Khang Thiếu Kiệt, Tào Mộc Thần và Thẩm Gia Nhất căn bản không có ý xen vào chuyện của người khác, chỉ đứng một bên hi hi ha ha nghị luận, như là đang xem kịch vậy.

Các chuyên viên quay phim yên lặng quay lại một màn này, không hẹn mà cùng ý thức được: ba người này đã hết thuốc chữa. Họ coi tàn khốc thành thú vị, coi việc lấn áp bạn học thành chuyện đương nhiên, họ căn bản không đặt bản thân tại vị trí bình đẳng. Chuyện ba mẹ họ kính nhờ tổ làm chương trình sợ rằng không cách nào thực hiện. Càng đáng buồn hơn là, gia thế của họ đủ để họ sống phách lối tùy ý mà không cần nhận lấy bất kỳ thất bại hay trừng phạt nào.

Từ khi chương trình bắt đầu quay tới nay, khách mời mùa nào cũng đạt được những bước trưởng thành có lớn có nhỏ, cho dù chỉ là giả vờ giả vịt để được về nhà sớm. Nhưng ba vị đại thiếu gia này thật sự là không kiêng nể gì, ngay cả giả vờ cũng lười. Mới nửa tháng, bà Tiêu đã bị họ chỉnh cho mặt xám mày tro, Chu Tồn Chí vốn định ở lại quay chương trình, nổi tiếng trên TV một phen, lại bị họ hai ba câu xé rách mặt nạ giả nhân giả nghĩa, chỉ có thể trốn sang vùng khác đi làm.

Ba người này là Hỗn Thế Ma Vương từ đầu tới chân, mấy thiếu niên nông thôn đang đánh người mà mang ra so sánh cũng chỉ là tiểu vu kiến đại vu(1) mà thôi! Các chuyên viên quay phim không ngừng lắc đầu, thầm nghĩ quay xong cảnh tượng khá có tính tranh cãi này thì nhanh chóng cứu bé trai ra, sau đó mang ba Hỗn Thế Ma Vương về, để đạo diễn mở họp. Tiếp tục như vậy không được, tới đây ba tháng mà một chút thay đổi cũng không có.

A không đúng, không phải hoàn toàn không có thay đổi, ít nhất ngày hôm qua sau khi thấy được sự thông minh tuyệt đỉnh của cô bé họ Lâm, họ bị kích thích, biết học tập, mặc dù chỉ nóng ba phút, nhưng cũng coi như một đột phá lớn đáng quý trọng.

Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo liền đến, mấy chuyên viên quay phim vừa ngẩng đầu liền phát hiện cô bé họ Lâm đạp xe tới, ghế sau buộc hai cái túi da rắn lớn, trông như tòa núi nhỏ di động. Cô lần nào xuất hiện cũng mang theo gánh nặng nặng nề, hệt như thân thế của cô vậy.

Một chuyên viên quay phim lập tức nhắm ống kính lên đường lớn ngay trên bờ sông, trong lòng suy đoán cô gái nhỏ sẽ ứng đối chuyện này như thế nào, cô bé sẽ dám làm việc nghĩa hay mắt lạnh đứng xem? Nhưng anh ta còn chưa suy nghĩ ra, chỉ thấy cô gái nhỏ nhanh như chớp lao xuống, tùy tiện ném xe đạp ra, một cước đá bay thiếu niên dẫn đầu.

Chuyên viên trợn tròn mắt, Khang Thiếu Kiệt, Thẩm Gia Nhất và Tào Mộc Thần cũng trợn tròn mắt, Chu Thúy Thúy kinh hô một tiếng liền trốn ra sau lưng mọi người, sợ bị Nhậm Trá nhìn thấy.

"Đ*t cụ mày! Mày là con mẹ nào mà cũng dám đánh tao!" Đối phó với một đứa trẻ, Lâm Đạm tự nhiên không ra tay quá nặng, vì vậy Nhậm Trá sau khi bị đạp vẫn bò dậy được, lượm một hòn đá hung hăng đập lên đầu Lâm Đạm, biểu tình cực kỳ dữ tợn. Mấy đứa trẻ còn lại xúm đến trợ trận, trong miệng mắng các loại lời thô tục cực kỳ khó nghe.

Lâm Đạm biểu tình trước sau nhàn nhạt, kéo Cao Tiểu Hồng từ trong tay mấy nữ sinh ra, kéo tới phía sau mình, rồi bắt cổ tay Nhậm Trá hời hợt vặn một cái, Nhậm Trá liền thả lỏng cục đá ở tay ra kêu rên, sau đó cậu ta bị xách cổ áo một đường kéo tới dòng suối nhỏ, ấn vào dòng nước lạnh như băng.

Mấy người chạy đến trợ giúp đều bị cô một cước đá bay ra ngoài, hoàn toàn không thể ngăn cản cô bước tới. Cô trực tiếp giẫm trên lưng Nhậm Trá, một tay giữ chặt hai tay cậu ta sau lưng, một tay kéo tóc cậu ta, lạnh lẽo hỏi: "Mùi vị bị người khác chà đạp thế nào?"

"Tao đ*t con mẹ mày!" Nhậm Trá vừa mắng một câu liền bị Lâm Đạm đè đầu ấn vào nước, chỉ có thể phát ra tiếng òng ọc. Cậu ta liều mạng muốn đứng lên, nhưng tựa như bị một ngọn núi lớn đè, căn bản không cách nào nhúc nhích. Những đứa trẻ còn lại đều bị Lâm Đạm đá vào dòng suối nhỏ, lúc này toàn thân đều ướt đẫm, bộ dáng chật vật.

Lâm Đạm kéo đầu Nhậm Trá lên, từng câu từng chữ hỏi: "Có khó chịu hay không?"

Nhậm Trá há miệng một cái, lại không dám nói tiếp nữa.

Cao Tiểu Hồng nơm nớp lo sợ nói: "Lâm Đạm, thôi bỏ đi. Anh, anh ta có ba là tội phạm giết người, cậu đừng chọc vào."

Nhậm Trá nhất thời lộ ra nụ cười dữ tợn đắc ý. Chuyện ba là tội phạm giết người từng khiến cậu ta thống khổ vạn phần, nhưng sau khi cậu ta phát hiện người trong thôn bởi điều này mà cực kỳ nhẫn nhịn cậu ta, cậu ta từ từ tiếp nhận thân phận này, thậm chí còn vì thế mà cảm thấy kiêu ngạo.

Cậu ta cho rằng Lâm Đạm nhất định sẽ sợ mình, không ngờ cô mặt không đổi sắc tát cậu ta một cái, lạnh lùng hỏi: "Tao hỏi mày, bị người bắt nạt có khó chịu hay không?"

Gò má Nhậm Trá bị tát vừa nóng vừa rát, muốn nói con đ* này mày chờ đấy cho tao, có giỏi hôm nay mày giết tao, nếu không ngày khác tao nhất định đem mày tiền dâm hậu sát. Song cậu ta thấy đồng bạn chỉ vào tổ làm chương trình đang ghi hình, lúc này mới ý thức được mình có thể lên TV, một chút xấu hổ sâu trong nội tâm cuối cùng thoát ra được tí tẹo, cắn răng nói: "Khó chịu, khó chịu, như vậy được chưa! Mày cmn thả tao ra!"

"Khó chịu thì đúng rồi, người bị mày bắt nạt cũng có cảm giác này đấy, sau này nếu để tao nhìn thấy mày bắt nạt người khác, tao sẽ dùng phương pháp y hệt dạy dỗ mày, nhớ chưa?" Lâm Đạm chỉ liếc mắt là nhìn ra, Nhậm Trá đã hết thuốc chữa, vì vậy không giảng đạo lý nữa, đạp lưng cậu ta đứng lên, nhìn thiếu niên bốn phía, từ từ nói: "Một đám người bắt nạt một cậu bé gầy yếu, chúng mày nghĩ mình giỏi lắm phải không? Có bản lĩnh chúng mày tới thử bắt nạt tao này? Coi ác độc thành trò vui, ba mẹ chúng mày giáo dục chúng mày thế à? Nếu tao cũng cảm thấy thú vị, một ngày đánh chúng mày ba trận, chúng mày cảm thấy chính mình chịu được không? Người chịu được giơ tay, tao lúc này cũng hầu được."

Hiện trường một mảnh an tĩnh, không ai dám giơ tay, trước mặt Lâm Đạm chúng ngay cả đường sống để giãy giụa cũng không có, nói gì đến phản kháng? Hóa ra đây là cảm giác bị bắt nạt sao?

Lâm Đạm thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói: "Biết loại người bắt nạt kẻ yếu như chúng mày xã hội gọi là gì không? Gọi là hèn nhát, cặn bã!"

Nhậm Trá biết đánh nhau nhất đã bị cô giẫm dưới chân như con rùa đen, những người còn lại nào dám chọc đến cô, hiển nhiên bĩu môi không nói lời nào, biểu tình cũng không phục lắm. Thiếu niên ở độ tuổi này vô cùng phản nghịch và tự phụ, tuyệt đối không nhận ra được sai lầm của mình, Lâm Đạm cũng lười nói nhiều với chúng, chỉ Cao Tiểu Hồng, bình tĩnh nói: "Sau này đừng đỡ nó, để nó tự mình đứng lên, chân nó có tật, nhưng càng thế thì nó càng phải biết học cách độc lập. Bị đánh cũng không biết phản kháng, ngay cả đứng cũng không biết đứng sao?"

Cao Tiểu Hồng gật đầu lia lịa. Cao Tiểu Quân mắt đỏ bừng nhìn cô, trong mắt toàn là sùng bái.

Lâm Đạm biết lòng trả thù của Nhậm Trá rất mạnh, nếu đã xía vào chuyện này, cô sẽ xía vào tới cùng, vì vậy dặn dò: "Sau này tan học chờ tớ, tớ đưa các cậu về nhà." Dứt lời nhấc chân ra khỏi lưng Nhậm Trá, đỡ xe đạp nặng nề dậy, thúc giục: "Đi thôi, nhà cậu ở đâu, tớ đưa các cậu về đến cửa. Chuyện như vậy phải kể với người nhà, không thể giấu giếm."

"Được được, cảm ơn cậu Lâm Đạm." Cao Tiểu Hồng vội vàng chạy tới giúp đẩy xe đạp, Cao Tiểu Quân cũng khập khiễng đi theo, lại bị Lâm Đạm tiện tay mò lại đây đặt lên yên xe đạp, dễ dàng chở đi.

Nhậm Trá vội vàng bò dậy, vốn định nhặt một hòn đá đánh lén, nhưng ngại máy quay vẫn đang hoạt động, chỉ có thể dùng con ngươi đỏ thẫm nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Đạm rời đi.

(*) Tiểu vu kiến đại vu: chữ "Vu" ở đây là chỉ người thời xưa chuyên coi việc tế thần là nghề nghiệp để lừa gạt tiền của. Ý câu thành ngữ này là chỉ thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủ lớn, tài năng của hai bên khác nhau một trời một vực.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật 小七192
Lượt thích 6
Lượt đọc 672

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.