Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn bá, giáo bá, học bá (2)

Phiên bản Dịch · 2423 chữ

Chương 375: Thôn bá, giáo bá, học bá (2)

Nguyên chủ là một người cơ trí, bình thường hay lấy danh nghĩa Lâm Xuyên Trụ móc một ít tiền túi, thời thời khắc khắc mang bên người, chẳng qua cộng lại có hai trăm tám mươi tệ, còn xa mới đủ đóng tiền chữa bệnh, cho nên ngày hôm qua cô bé không lên tiếng. Hiện tại Lâm Đạm phải về thôn, số tiền này vừa vặn cầm làm lộ phí.

Lâm Đạm đi đường mệt nhọc trở lại thôn Lục Tinh thì đã là buổi sáng ngày thứ hai, trong thôn rất náo nhiệt, người người tới lui tấp nập, cứ như ăn tết, ven đường có mấy chiếc SUV đang đỗ, đều thuộc loại đắt tiền, rõ ràng có nhân vật lớn tới.

Lâm Đạm không có thời gian hóng hớt mấy chuyện này, đi thẳng về nhà mình, thì thấy nhà họ Chu cách vách cửa rộng mở, bị thôn dân vây quanh chật kín nước chảy không lọt, còn có vài người đàn ông trung niên mặc áo khoác cùng kiểu đứng ngoài ruộng hút thuốc, sau lưng áo khoác có biểu tượng của đài truyền hình XX.

Lâm Đạm ánh mắt lóe lên, lúc này liền túm một đứa nhóc đi ngang qua, hỏi: "Nhà họ Chu đang làm gì?"

Cô là đầu gấu nổi danh trong thôn, đứa nhóc kia không dám chọc cô, liền nói: "Người đài truyền hình từ tỉnh đến, bảo muốn quay một chương trình ở thôn chúng ta, còn mang theo ba người tới, chuẩn bị cho ở nhà anh Chu Phóng. Nghe nói anh Chu Phóng phải tới tỉnh ở, nhận người có tiền ở tỉnh làm cha mẹ nuôi, cũng chỉ có anh Chu Phóng mới có phúc như thế." Chu Phóng tướng mạo thanh tú, thành tích nổi bật, khí chất lại thân thiện, trẻ con trong thôn đều rất thích cậu ta, không hề có chút ghen tị nào.

Lâm Đạm buông cổ áo đứa nhóc kia ra, đuổi nó đi, mình thì đứng ngoài cửa nhà họ Chu, nghiêm túc lắng nghe người trong thôn nghị luận. Một lát sau cô đã hiểu ra, hóa ra tổ sản xuất này muốn ghi hình một chương trình có tên 《 Biến hình ký 》, kịch bản rất đơn giản, chính là cho trẻ con nông thôn và trẻ con thành thị trao đổi trong ba tháng, để trẻ con thành thị nếm chút đau khổ, trẻ con nông thôn ném chút ngon ngọt, sau đó đổi trở lại.

Dĩ nhiên, muốn đổi trở lại cũng cần đạt điều kiện, đứa trẻ ở thành thị nếu không chịu nổi cuộc sống nông thôn, muốn về nhà trước thời hạn, phải bằng vào sức lao động của mình kiếm đủ năm ngàn tệ, giao tiền cho tổ sản xuất là có thể về nhà bất cứ lúc nào.

Chẳng qua từ lúc chương trình bắt đầu phát sóng tới giờ, trong ba tháng không có đứa trẻ nào kiếm được năm ngàn tệ trong ba tháng. Chúng một không phải ngôi sao, có thể cọ mặt; hai không có kĩ năng sinh tồn, không thể tự kiếm sống, đi đâu kiếm đủ năm ngàn tệ? Cho nên con đường duy nhất của chúng là đàng hoàng đợi ở nông thôn, chịu đủ ba tháng hành hạ, xong đó lột xác biến thành mầm non ưu tú của xã hội chủ nghĩa.

Đây là nguồn gốc của 《 Biến hình ký 》, còn đứa trẻ vốn ở nông thôn có thể bị phù hoa của thành thị mê mắt, mất lòng, ai quan tâm?

Lấy được đầy đủ tin tức, Lâm Đạm liền về nhà, lôi từ dưới gầm giường của Lâm Xuyên Trụ ra một hộp gỗ nhã, lật thật lâu mới thấy một quyển sổ chi tiêu ố vàng. Lâm Đạm trực tiếp lướt qua phần chi tiêu hai năm trước, chỉ nhìn chi tiêu trong vòng hai năm gần đây: Hôm nay mua mấy bộ quần áo cho Tiêu Hiểu Nga hết bao nhiêu, ngày mai mua cặp sách mới cho Chu Phóng và Chu Thúy Thúy hết bao nhiêu, còn có tiền hạt giống cho nhà họ Chu, tiền tiêu vặt của hai đứa trẻ, tiền mua thuốc trừ sâu, tiền mua phân bón... Tính tổng cộng lại cũng phải hơn tám nghìn, cộng thêm tiền trong sổ tiết kiệm, cuối cùng bồi vào hơn mười nghìn.

Hơn mười nghìn với dân thành thị mà nói chỉ là số lượng nhỏ, nhưng đối với người dân thôn quê dựa trời ăn cơm thì là một khoản tiền lớn. Lâm Xuyên Trụ một năm thu nhập cũng chỉ hai ba nghìn, bằng không ông cũng không được liệt kê vào danh sách hộ nghèo của quốc gia, chi tiêu trong nhà còn tiền học ở trường, tiền học thêm của cháu gái, tiền ăn uống vân vân, đến cuối năm tiết kiệm được mấy trăm tệ coi như tốt lắm rồi.

Nhưng nhà Tiêu Hiểu Nga thì khác, con trai bà ta tháng nào cũng có thể gửi một hai nghìn đồng về, cuộc sống tốt hơn nhà họ Lâm quá nhiều, song bà ta cứ thích chiếm tiện nghi này đấy, có thể làm gì được bà ta?

Lâm Đạm chưa gặp Chu Hiểu Nga, nhưng có thể phán đoán từ hành động của đối phương, đây là một kẻ không biết xấu hổ, muốn đoạt tiền từ tay bà ta là không thể nào. Tranh cãi kịch liệt với bà ta, bà ta liền nằm lăn xuống đất, che ngực kêu đau, mình có thể làm gì?

Lâm Đạm liếc ngoài cửa sổ, trong lòng không có nửa điểm hoảng hốt, cất quyển sổ vào trong áo liền đi ra ngoài. Cô đứng ngoài nhà họ Chu quanh quẩn, không tới nửa tiếng sau, người của đài truyền hình đến đuổi người đi, để các thôn dân phối hợp giúp họ làm việc, không nên tiến vào phạm vi ghi hình, còn gọi trưởng thôn tới duy trì trật tự. Trưởng thôn vừa lên tiếng, người xem náo nhiệt giải tán hết, Lâm Đạm là một đứa nhỏ, ngược lại không ai quản cô.

Lại qua mười mấy phút, người xem náo nhiệt ít hơn nhiều, tầm mắt Lâm Đạm được mở rộng. Xuyên qua cửa sắt nhà họ Chu, cô nhìn thấy ba thiếu niên ngồi trong gian nhà chính, đang trò chuyện với Tiêu Hiểu Nga, Chu Phóng, Chu Thúy Thúy, Chu Tồn Chí hàng năm đi làm bên ngoài cũng trở về, không ngừng bày kẹo bánh lên bàn.

Ba thiếu niên đưa lưng về phía Lâm Đạm, không thấy rõ tướng mạo, một trong đó thể trạng vô cùng cao lớn, ngồi trên ghế còn cao hơn Chu Thúy Thúy đang đứng nửa cái đầu, hai thiếu niên còn lại hơi lùn hơn một chút, một gầy gò, một tròn vo. Quần áo của ba người nhìn như phổ thông, thật ra đều được đặt may, căn bản không mua được trên mặt phố, là kiểu cung cấp đặc biệt, chất vải cực kỳ tốt, không tạo nếp nhăn còn mềm mại, bó sát tự nhiên.

Lâm Đạm chỉ liếc mắt một cái liền có thể phán đoán gia cảnh của họ dựa trên quần áo, cũng không biết kĩ năng này từ đâu mà ra. Chẳng qua cô cũng không nghĩ nhiều, mà khom người lượm mấy tảng đá, lùi về sau mấy bước, sau đó chạy nhanh về phía trước bật nhảy lên đầu tường nhà họ Chu, ném đá vào cửa sổ.

Mấy người đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vang lẻng xẻng từ bên ngoài truyền ra, hóa ra kính cửa sổ phía tây đều vỡ hết.

Lâm Đạm cũng không chạy, mà ngồi trên đầu tường, ánh mắt trầm trầm nhìn đám người Tiêu Hiểu Nga.

Chu Tồn Chí đang muốn mắng lên, phát hiện người phá cửa sổ nhà mình là Lâm Đạm, mà tổ sản xuất đã nhắm ngay máy quay vào người con nhóc quê mùa kia, có ý mời con nhóc xuống nói chuyện, lúc này mới nuốt lửa giận xuống. Xem ra mấy chuyện Tiêu Hiểu Nga làm hắn ta cũng rõ ràng.

Lâm Đạm không hề sợ hãi nhảy xuống đầu tường, không nhanh không chậm trở về nhà. Chu Tồn Chí cười cười nói với tổ sản xuất: "Ôi, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là con nhóc ngang tàng trong thôn, từ nhỏ không cha không mẹ, thiếu dạy dỗ, cả ngày trêu mèo chọc chó, thích gây chuyện. Không càn để ý đến nó, nó chỉ muốn xem náo nhiệt thôi."

Nguyên chủ cả ngày không có nhà, da phơi nắng cháy xám, vóc người lại gầy gò, nhìn qua xác thực có vẻ ngang tàng. Trọng điểm ghi hình của tổ sản xuất là ba cậu chủ nhỏ và hai đứa trẻ nhà họ Chu, liền quên đoạn nhạc đệm này đi. Không ngờ chưa tới 15 phút sau, có người đứng ngoài cửa nhà họ Chu hô: "Tồn Chí, Tồn Chí, mau ra xem, Lâm Đạm mang hết rau dưa nhà anh đi rồi!"

"Chuyện gì?" Tiêu Hiểu Nga nóng nảy, vội vàng lao ra cửa, đứng ngoài sân ngóng cổ nhìn.

Chỉ thấy một chiếc xe đạp một bánh dừng trên bờ ruộng cách đó mấy trăm mét, Lâm Đạm đang cõng một cái gùi to đi nhổ tận gốc nào là cà, cà chua, ớt, cải thảo, cải bắp các loại rau củ, chất đầy gùi và xe kéo.

Rất nhiều thôn dân đứng trên bờ ruộng xem náo nhiệt, nhưng không ai ra can ngăn.

Tiêu Hiểu Nga rất coi trọng đất canh tác nhà mình, liên tục đẩy con trai: "Mau đi xem đi, đừng để con nhỏ đó phá mất, ôi giời ơi con kia đừng rút của tao! Tao cực khổ lắm mới trồng ra đấy!"

Nghe lời bà ta, thôn dân gần đó bĩu môi, biểu tình rất coi thường, song cũng không nói gì. Mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cần gì đắc tội người khác.

Chu Tồn Chí không có cách nào, chỉ đành vội vã chạy ra ruộng, muốn bắt lấy cánh tay Lâm Đạm, lại thấy cô quơ lưỡi hái chém tới, mắt không nháy lấy một lần, vung không chút nào do dự. May mắn Chu Tồn Chí kịp thời rụt tay lại, bằng không cái tay liền đi đời nhà ma.

Lâm Đạm chém vào cây cải bắp, nhưng không thu thế, mà thuận tay chém thêm mấy nhát, trực tiếp băm cây cải bắp kia nát bét mới đứng lên, ánh mắt trầm trầm nhìn chằm chằm Chu Tồn Chí, trong đôi mắt đen là đen, trắng là trắng không có nửa điểm cảm tình hay sợ hãi nào.

Trẻ con tầm tuổi cô đúng là thời điểm không sợ trời không sợ đất, hơn nữa giết người còn không phải chịu trách nhiệm hình sự, bắt vào đồn rồi lại thả ra trong ngày, con nhóc này có thể liều mạng, mà đài truyền hình đang ghi hình trên kia, để con cái nhà mình lỡ cơ hội tốt thì đúng là mất nhiều hơn được.

Nghĩ tới đây, Chu Tồn Chí không khỏi lộ ra biểu tình thỏa hiệp, thấp giọng nói: "Mày muốn thế nào?"

Lâm Đạm một tay cầm liềm, một tay cầm sổ chi tiêu, từ từ nói: "Nôn hết tiền mẹ chú lấy của nhà tôi ra đây, nếu không tôi rất vui lòng kể cho người của đài truyền hình chiến tích cấu kết với lão già vĩ đại của mẹ chú. Mười sáu nghìn, tối hôm nay tôi muốn lấy được tiền, mạ nhà chú do ông nội tôi cấy, xe đạp do ông nội tôi mua, ti vi, tủ lạnh, máy giặt, quần áo đều do ông nội tôi bỏ tiền, chú phải trả lại hết cho tôi. Nếu không làm, nhân dân cả nước sẽ biết chuyện tốt nhà các người."

Chu Tồn Chí hận không thể đoạt lấy cái liềm, trực tiếp chém Lâm Đạm luôn, nhưng ngại người của đài truyền hình vẫn đang quay, không thể không thỏa hiệp.

"Mày chờ, tối tao mang đồ sang nhà mày." Hắn ta cắn răng nghiến lợi nói. So với tiền đồ của con trai, chút tổn thất này thực sự không coi vào đâu, nghe nói ba đứa trẻ lần này tới đều có bối cảnh, gia đình mà con trai tới lại vô cùng giàu có, vừa có quyền vừa có thế, thích làm từ thiện, vô cùng vui vẻ tài trợ những đứa trẻ biết vượt khó vươn lên, ngày xưa còn nhận nuôi một cô bé, hiện tại cô bé kia đang hưởng cuộc sống thiên kim đại tiểu thư.

Con trai hắn ta không hề kém ai, có khi hợp nhãn duyên của gia đình kia, được nhận nuôi thì sao? Cho nên bây giờ hắn ta phải nhịn.

Lâm Đạm lúc này mới thu sổ chi tiêu về, nhàn nhạt nói: "Chú có thể đi." Xong rồi tiếp tục nhổ rau. Số rau này đều do Lâm Xuyên Trụ trồng, tiền mua hạt giống cũng do ông chi, không lý gì mà để lại tiện nghi người nhà họ Chu.

Chu Tồn Chí thấy cô một tay cắt cải bắp, một tay hái cà chua, rất có khí thế một mẻ bắt hết, không khỏi tức hộc máu. Song hắn ta trừ bày vẻ mặt vui vẻ chiều chuộng thì còn làm gì được? May mắn hắn ta chạy nhanh, mà chuyên viên quay phim còn phải vác theo máy quay, cách một khoảng khá xa, không thu được đối thoại của hai người vào. Phải biết, tổ làm chương trình để tạo tình huống thu hút lượt xem cái gì cũng dám quay, phát hiện chuyện xấu của nhà họ Chu, nói không chừng còn mang ba thiếu niên sang nhà khác ở, vậy tính toán của hắn ta liền hỏng bét.

Chu Tồn Chí tỉ mỉ tự đánh giá một phen, phát hiện mình trừ nuốt cục máu này vào bụng thì không còn cách nào khác. Con nhãi họ Lâm hay lắm, chờ chương trình ghi hình xong, xem hắn ta trị nó thế nào!

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật 小七192
Lượt thích 8
Lượt đọc 811

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.