Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn bá, giáo bá, học bá (1)

Phiên bản Dịch · 2553 chữ

Chương 374: Thôn bá, giáo bá, học bá (1)

Thời điểm Lâm Đạm khôi phục ý thức phát hiện mình đang ngồi ngủ bên cạnh cái giường, nằm bên trên là một ông lão nước da cổ đồng, mái tóc hoa râm, chân đối phương băng bó một lớp thạch cao dày, cái chân còn lại co ro, hơi thở có chút yếu ớt, trán và cánh tay trải rộng các vết thương lớn nhỏ khác nhau, trên mu bàn tay gầy nhom còn cắm một cây kim truyền.

Lâm Đạm lập tức ý thức được đây là phòng bệnh, ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện bên cạnh còn hai chiếc giường nữa, lần lượt là một người phụ nữ trung niên cũng bó chân thạch cao và một người đàn ông trẻ tuổi hai tay bó thạch cao, ngoài cửa sổ bóng đêm âm trầm, người thân trong phòng bệnh chỉ có một mình Lâm Đạm, hiện ra sự im ắng.

Lâm Đạm ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện bây giờ đã là hai giờ sáng, theo lý mà nói, giờ này người nhà bệnh nhân không được phép ở lại bệnh viện. Lâm Đạm lập tức đứng lên, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, ngồi trên băng ghế ngoài hành lang, bắt đầu sửa sang lại trí nhớ.

Nguyên chủ cũng tên Lâm Đạm, năm nay mười ba tuổi, học THCS tại một trấn nhỏ vùng sâu vùng xa, nhà ở thôn Lục Tinh còn xa xôi hơn nữa, ba tuổi ba mẹ mất, được ông nội nuôi lớn, là hộ nghèo nổi danh tại địa phương. Cũng vì vậy, cô bé được đặc cách cho ở lại phòng bệnh bệnh viện, vì trừ nơi này, cô bé không còn chỗ nào khác để ở lại trong thành phố.

Ông nội nguyên chủ là người chất phác thật thà, trừ sức lực lớn ra thì không còn con đường kiếm tiền nào khác. Vì nuôi cô cháu gái nhỏ, ông làm lụng suốt ngày suốt đêm, cộng thêm tiền trợ cấp của chính phủ, họ miễn cưỡng sống qua ngày.

Nhưng ngay năm ngoái, chuyện có biến hóa, hết thảy xuất phát từ một chấp niệm của ông nội Lâm Xuyên Trụ. Ông lúc còn trẻ coi trọng cô con gái lớn của một gia đình giàu có trong thôn - Tiêu Hiểu Nga, nhà họ Tiêu coi thường thằng nhóc nghèo là ông, gả con gái cho một gia đình giàu có khác trong thôn. Sau đó, ông nội Lâm Xuyên Trụ của nguyên chủ cũng chỉ đành cắt đứt niệm tưởng, kết hôn với một cô gái môn đăng hộ đối khác, cũng chính là bà nội nguyên chủ.

Mơ ước lúc còn trẻ, vài người đã sớm quên, mà Lâm Xuyên Trụ cứ nhớ mãi, không thể trách ông, bởi vì người chồng Chu Đạt của Tiêu Hiểu Nga là hàng xóm của ông, hai người nhà cách một mặt tường, cả ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, muốn quên cũng không quên được. Nhưng Lâm Xuyên Trụ là người đàng hoàng, không quên được cũng chỉ đè nén trong lòng thôi, không làm ra chuyện gì khác thường, chẳng ngờ xảy ra biến cố, vợ ông mắc bệnh qua đời, sau đó chồng Tiêu Hiểu Nga cũng chết, hai người một góa vợ, một góa chồng, lúc trẻ còn từng dây mơ rễ má, trong lòng có thể không có niệm tưởng sao?

Tâm tư Lâm Xuyên Trụ lanh lẹ, còn Tiêu Hiểu Nga nghĩ thế nào chẳng ai biết. Bà ta từ nhỏ điều kiện gia đình tốt, không chịu khổ gì, sau khi gả đi Chu Đạt rất thương bà ta, không để bà ta phải làm việc nặng, nhà có mẹ chồng giúp đỡ, cuộc sống trôi qua rất thoải mái. Hiện tại chồng và mẹ chồng đều mất, con trai Chu Tồn lập chí lên thành phố làm việc, hai ba năm mới về một lần, con dâu cũng đi theo, cuộc sống của bà ta liền khó chịu.

Bà ta vừa phải chăm lo ruộng đồng, vừa phải lo việc nhà, còn cần chăm sóc hai đứa cháu, cuộc sống khổ không thể tả. Lâm Xuyên Trụ chủ động giúp bà ta làm việc, tiêu ít tiền vì bà ta, cũng rất quan tâm hai đứa cháu nội, bà ta liền ngầm cho phép cuộc sống chung như thế, nhà có việc thì cứ đứng trước cổng gọi Lâm Xuyên Trụ một tiếng, Lâm Xuyên Trụ sẽ đúng lúc xuất hiện.

Mấy mẫu ruộng nhà bà ta đều do Lâm Xuyên Trụ cày cấy, tiền bán lương thực thì Tiêu Hiểu Nga cầm hết. Nguyên chủ đi học phải đi đường núi hai tiếng, đế giày cũng mài hỏng hai đôi, muốn ông nội mua cho mình cái xe đạp, ông nội không bỏ được, thế mà cháu trai Chu Phóng của Tiêu Hiểu Nga muốn xe, Lâm Xuyên Trụ ngày thứ hai đã mua được xe đạp cho cậu ta, khiến nguyên chủ ghen tị đỏ cả mắt.

Lâm Xuyên Trụ đối tốt với một nhà ba miệng ăn của Tiêu Hiểu Nga tới mức không gì để bới móc, lại dần dần quên cháu gái nhỏ của mình cũng cần chăm sóc. Tiêu Hiểu Nga cũng chỉ giả bộ câm điếc, có cái gì ăn ngon uống ngon đều kín đáo đưa cho hai đứa cháu mình, cho dù thấy nguyên chủ đi ngang qua trước cửa, đói đến mức da bụng dán lưng, cũng chưa từng mời cô bé vào ăn một miếng cơm. Buổi tối Lâm Xuyên Trụ trở lại, bà ta còn than phiền với Lâm Xuyên Trụ rằng nguyên chủ tính tình phản nghịch, không được dạy dỗ, không biết tôn trọng trưởng bối, không giúp bà ta làm việc, chọc Lâm Xuyên Trụ giận dữ, nhặt gậy lên muốn đánh nguyên chủ.

Dĩ nhiên, ông cũng chẳng đánh thật, chẳng qua hù dọa nguyên chủ chút thôi, dẫu sao tình cảm nương tựa lẫn nhau của họ chẳng phải giả. Lâm Xuyên Trụ thành thật ở ngoài làm việc, nào biết Tiêu Hiểu Nga đối xử với cháu gái mình ra sao.

Vì vậy nguyên chủ rất căm ghét một nhà Tiêu Hiểu Nga, gặp phải cháu trai Chu Phóng và cháu gái Chu Thúy Thúy của Tiêu Hiểu Nga liền mũi chẳng phải mũi, mắt chẳng phải mắt (*), lúc cáu lên còn nhặt đá ném Chu Thúy Thúy và Chu Phóng.

(*) Nhìn người không vừa mắt, làm gì cũng bắt bẻ, chỉ trích.

Chu Phóng nọ cũng là một kẻ ranh ma, cho tới giờ chưa từng chửi nhau với nguyên chủ, chỉ kéo em gái đầu chảy máu đi một vòng trong thôn, thấy người ta hỏi thì tường thuật lại việc ác của nguyên chủ một lần, vừa nói vừa lau nước mắt, dáng vẻ hết sức đáng thương.

Chu Phóng dáng dấp trắng trẻo, đôi mắt thanh tú, thành tích cũng tốt, là đứa trẻ ngoan nổi danh trong thôn. Lời cậu ta nói đương nhiên mọi người đều tin. Đến tối, Tiêu Hiểu Nga tìm tới cửa khóc lóc kể lể với Lâm Xuyên Trụ, khiến Lâm Xuyên Trụ giận dữ, cầm gậy đuổi đánh nguyên chủ khắp thôn.

Lâu ngày, nguyên chủ biến thành con nhóc quậy phá nổi danh của thôn Lục Tinh, người người đều bảo Lâm Xuyên Trụ đừng phí công dạy cô bé nữa, con nhóc này sớm muộn sẽ ăn cơm tù thôi.

Cuộc sống cứ náo loạn thế mà qua, mà Lâm Xuyên Trụ dù sao tuổi tác cao, một người chăm hai nhà, thân thể tự nhiên không chịu nổi, thời điểm gặt vụ thu năm nay thiếu chút nữa mệt chết trên ruộng, trở về miễn cưỡng uống một hớp nước, lại phải tới nhà Tiêu Hiểu Nga giúp lắp cửa kính, sửa nóc nhà.

Ông yêu cầu Chu Phóng giúp mình giữ thang, nhưng oắt con Chu Phóng nội tâm chán ghét ông, căn bản không nghe lời ông, chờ ông leo lên cao rồi lại chạy đi chơi. Chó nhà Tiêu Hiểu Nga chạy loạn khắp sân, đụng lệch cái thang, khiến Lâm Xuyên Trụ té nhào một quả đau điếng.

Người già xương giòn, chân Lâm Xuyên Trụ gãy tại chỗ, người trong thôn ba chân bốn cẳng đưa ông tới bệnh viện trong thành phố, nghe nói tiền chữa bệnh cao tận ba bốn nghìn, Tiêu Hiểu Nga liền quay đầu bước đi, liên tục nói rằng Lâm Xuyên Trụ bị thương không liên quan gì tới bà ta. Người trong thôn cũng không muốn bỏ tiền, lúc ấy liền đi sạch, chỉ để lại một mình nguyên chủ lẻ loi.

May mắn ngày nhập viện có một tổ làm phim từ thành phố lớn tới, nói là quay phóng sự gì đó, bệnh viện sợ ảnh hưởng không tốt, không đuổi hai ông cháu đi, ngược lại làm phẫu thuật cho nguyên chủ trước. Đến đêm, nguyên chủ càng nghĩ càng thấy ức, không nhịn được vùi đầu khóc nấc lên, món nợ bảy tám nghìn đối với một đứa trẻ thôn núi nhỏ mà nói căn bản là con số trên trời, mà cô bé tuổi nhỏ, đi nơi nào kiếm tiền bây giờ?

Nguyên chủ hết sức tuyệt vọng, khóc khóc một hồi thì Lâm Đạm tới, đón lấy một đống rối rắm.

Hiểu rõ đoạn ký ức ấy xong, Lâm Đạm không nhịn được ôm mặt, nhưng không nghĩ quá nhiều, trở về phòng bệnh kéo ghế ra mà ngả đầu ngủ. Chuyện lớn nữa cũng phải chờ sáng rồi nói, ban đêm không ngủ, sức khỏe yếu thì đúng là mất nhiều hơn được.

Hôm sau, Lâm Đạm lấy một chậu nước nóng tới lau mặt cho Lâm Xuyên Trụ. Lão gia tử nhìn trái nhìn phải một chút, thấp giọng hỏi: "Bà Tiêu của cháu đâu?"

"Ngày hôm qua đưa ông tới bệnh viện liền về rồi ạ, nói chấn thương của ông không liên quan gì tới bà ta, bảo cháu đừng có tìm bà ta đòi tiền, tiền nằm viện của ông còn chưa đóng." Lâm Đạm mặt không thay đổi nói.

"Bà Tiêu của cháu không phải người như vậy." Lâm Xuyên Trụ phản bác theo bản năng. Còn chưa tiến vào bệnh viện ông đã đau tới hôn mê, tự nhiên không biết chuyện sau đó.

Lâm Đạm bĩu môi không lên tiếng, dù sao chờ lát nữa bác sĩ tới giục đóng tiền thì người này sẽ hiểu thôi. Không ngờ y tá vô cùng hợp tác, lập tức đẩy cửa vào, cất giọng nói: "Người thân của Lâm Xuyên Trụ, cháu mau đem tiền phẫu thuật và tiền nằm viện đến đây đi, bọn cô chỉ châm chước được tối đa ba ngày thôi, sau đó thì không cho cháu thuốc được nữa đâu."

"Cô ơi, tiền phẫu thuật và nằm viện của ông cháu mất bao nhiêu ạ?" Lâm Đạm lễ phép hỏi.

"Các cháu tốt nhất chuẩn bị mười nghìn đi, tốn ít nhất tầm tám nghìn. Cô biết cháu không dễ dàng, nhưng kinh phí bệnh viện của bọn cô cũng rất gấp." Y tá vừa nói chuyện vừa phát thuốc cho Lâm Xuyên Trụ.

"Được, cháu sẽ mau chóng nộp tiền, cảm ơn cô ạ."

"Không cần cảm ơn, đợi một hồi ông nội cháu phải uống thuốc giảm sốt, cháu nhớ mua cho ông bữa sáng ăn, tránh cho ông choáng váng đầu nhé." Y tá khoát tay đi ra ngoài, thái độ ngược lại rất tốt.

Lâm Đạm lúc này mới nhìn về phía Lâm Xuyên Trụ, thấy đối phương mặt đầy không dám tin, môi mỏng run run, cắn thật chặt hàm răng, dường như đang đè nén cái gì.

Lâm Đạm tiếp tục nói: "Sổ tiết kiệm nhà mình ở chỗ nào? Mật mã là bao nhiêu? Lát nữa cháu về thôn một chuyến." Chuyến này cũng không dễ dàng gì, qua lại mấy chuyến xe, còn phải đi mấy tiếng đường núi, ít nhất phải dày vò một hai ngày.

Lâm Xuyên Trụ hốc mắt đỏ lên, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Sổ tiết kiệm để chỗ bà Tiêu, mật mã là sinh nhật cháu."

"Nhà bà ta gần đây mua thêm rất nhiều đồ mới, hết máy giặt đến tủ lạnh, sổ tiết kiệm của ông chắc dùng hết rồi nhỉ?" Lâm Đạm nói rõ ràng.

Lâm Xuyên Trụ cúi đầu rất thấp, cuối cùng không nói được câu nào. Đó đều do ông ngấm ngầm cho phép Tiêu Hiểu Nga mua, bởi bà ta nói rằng sang năm muốn cùng ông ta sống qua ngày.

Lâm Đạm nhìn chằm chằm đỉnh đầu hoa râm của ông lão, bình tĩnh nói: "Vì xin bác sĩ cứu ông, hôm qua cháu đã quỳ ở cửa bệnh viện nửa buổi chiều, dập đầu mấy trăm cái." Cô chưa nói nửa câu không tốt về Tiêu Hiểu Nga, song đã tương đương nói tất cả. Chỉ gãy chân, chứ chẳng phải bệnh nan y gì, tiền chữa bệnh bảy tám nghìn thôi mà bà ta không muốn tiêu cho ông, ông còn trông mong bà ta cùng ông sống qua ngày? Mơ đi!

Lâm Xuyên Trụ lúc này rơi nước mắt, hối hận: "Đạm Nhi, ông nội có lỗi với cháu! Sớm biết Tiêu Hiểu Nga là người như vậy, ông sẽ không cho bà ta xu nào. Bây giờ phải làm thế nào đây, cháu nhỏ tuổi thế thì kiếm đâu ra tiền? Cái chân này không chữa nữa, ông bây giờ liền xuất viện." Vừa nói vừa nhấc người muốn xuống giường, song không nhúc nhích được.

"Ông cẩn thận nằm xuống đi, cháu đi tìm Tiêu Hiểu Nga đòi tiền. Nhà có sổ thu chi không ạ?" Cuộc sống dân quê quá khổ, nhà nhà đều có sổ thu chi, ghi chép thu chi một năm, Lâm Xuyên Trụ chắc có. Lâm Đạm tạm thời còn chưa nghĩ ra phải móc tiền túi Tiêu Hiểu Nga kiểu gì, nhưng có một bằng chứng vẫn tốt hơn là nói không.

"Có có có, đè dưới cái rương dưới gầm giường ông, cháu đi tìm xem. Đạm Nhi, nếu không lấy được tiền cháu cứ gọi bác Phương cháu tới mang ông xuất viện, chúng ta không chữa." Lâm Xuyên Trụ nước mắt già nua chảy, hối hận khôn cùng.

Lâm Đạm khoát tay, cái gì cũng chưa nói. Cô xuống tầng dưới mua bữa sáng cho ông cụ, nhìn ông uống thuốc xong, dạy ông bấm chuông gọi y tá, rồi mới rời đi.

Người phụ nữ trung niên cùng chàng trai trẻ tuổi nằm bên cạnh dựng lỗ tai hóng chuyện, chờ Lâm Đạm đi mới nói với Lâm Xuyên Trụ: "Ông à ông hồ đồ quá, sổ tiết kiệm sao lại để người ngoài cầm chứ. Thế đạo này ai sẽ để tiền trong túi người khác? Cháu gái ông mới bao lớn, gầy tỏng gầy teo, tầm mười hai tuổi phải không, cô bé đó chọc nổi người ta sao? Tôi thấy nhà ông thua thiệt chắc rồi."

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 1164

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.