Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn bá, giáo bá, học bá (3)

Phiên bản Dịch · 2686 chữ

Chương 376: Thôn bá, giáo bá, học bá (3)

Lâm Đạm ung dung nhổ sạch rau trong đất nhà họ Chu, có dây leo chém dây leo, có rễ nhổ hết rễ, một cái lá cây cũng không thèm để lại cho nhà họ Chu. Rất nhiều thôn dân đứng bên bờ ruộng xem náo nhiệt, chỉ chỉ trỏ trỏ, cười cười nói nói, nhưng không ai xuống ngăn cản.

Chu Tồn Chí không dám cản Lâm Đạm, đứng ở một bên xem không thể nào che giấu vẻ mặt tức giận, không thể làm gì khác hơn là quay mặt nói với chuyên viên quay phim: "Đi thôi, không có gì, đứa nhỏ này gia đình khó khăn, thường xuyên tới nhà tôi hái rau, không có chuyện gì."

Tổ sản xuất mặc dù lòng còn nghi ngờ, nhưng cũng không truy cứu, dẫu sao hai người chỉ nói có vài câu, thần thái đều rất ôn hòa, lại không đánh nhau, vì chút chuyện này mà trễ nải ghi hình thì không tốt lắm. Đoàn người vội vã tới vội vã đi, ba thiếu niên kia đứng trên bờ ruộng xem náo nhiệt một trận, khuôn mặt nhàm chán cực độ rốt cuộc lộ biểu tình hứng thú.

Thiếu niên đi đầu vóc dáng rất cao, tóc cắt ngắn đầy phong cách, mày kiếm chếch lên, đôi mắt sáng ngời, mặt mũi sáng sủa, coi như rất tuấn mỹ. Thiếu niên đứng bên trái cậu thân thể gầy gò, tướng mạo thiên âm nhu, nhưng cũng vô cùng đẹp trai, trên sống mũi đặt một gọng kính màu vàng, nhìn qua rất văn nhã; thiếu niên đứng bên phải cậu da thịt trắng nõn, vóc người tròn vo, đôi mắt lại không nhỏ, lỗ mũi hơi hếch lên, miệng nhỏ hồng hồng, múp míp mà cực kỳ đáng yêu.

Họ rướn cổ lên xem náo nhiệt, biểu tình cười như không cười.

Chu Hiểu Nga tức giận giậm chân, luôn miệng bảo Lâm Đạm đừng nhổ, song không dám tùy ý chửi rủa. Phải biết, nếu tổ sản xuất không ở đây, bà ta lời khó nghe nào cũng mắng ra được. Lúc cha mẹ nguyên chủ còn sống, bà ta thường xuyên ngấm ngầm rủa nhà họ Lâm tuyệt hậu. Cha mẹ nguyên chủ chết rồi, bà ta còn mắng nguyên chủ là Thiên Sát Cô Tinh khắc cha khắc mẹ, không cho phép cô bé đi qua cổng nhà mình. Ai mà đắc tội bà ta, bà ta có thể cản người ta ngay trước cửa mắng cả ngày, đang ăn cơm bà ta còn chạy vào ném bát, căn bản là đại ác bá thôn Lục Tinh.

Chu Phóng và Chu Thúy Thúy một trái một phải kéo tay bà nội, rất sợ bà ta chạy ra chửi nhau với Lâm Đạm, vậy thì nhà họ sẽ mất hết mặt mũi. Chu Phóng cắn chặt hàm răng, nói cho mình nhất định phải nhịn, Chu Thúy Thúy ầng ậc nước, một bộ dáng ủy khuất kinh lắm.

Thiên niên cao lớn nháy mắt với hai thằng bạn hai bên, tựa như nói cô nhóc này chơi rất vui, sau đó dưới sự thúc giục của đạo diễn trở về nhà họ Chu, tiếp tục ghi hình.

Chu Tồn Chí trèo lên bờ ruộng, ghé vào tai Tiêu Hiểu Nga nói gì đó, lúc này mới lôi được bà mẹ đã bình tĩnh lại vào nhà.

Lâm Đạm biết người nhà họ Chu sẽ không ngăn mình, vì vậy càng thêm ung dung, nhổ hết mạ và rau rồi liền cầm cuốc đi hái mướp, nhổ cà chua, hạt tiêu, cà tím bỏ vào xe.

"Chú Liêu, nhà chú thu mua rau đúng không? Hôm nay cháu bán hết chỗ này cho chú nhé?" Lâm Đạm nhìn về một người đàn ông trung niên đứng trên bờ ruộng.

Người đàn ông có chút do dự, cô tiếp tục nói: "Hai mẫu đất này đều do ông nội cháu cày, hạt giống do ông nội cháu mua, ông nội cháu vì nhà Tiêu Hiểu Nga mà ngã trọng thương, nhà họ lại không chịu bỏ ra một phân tiền nào, cháu lấy những thứ này chỉ là đòi nợ thôi. Chú yên tâm, bây giờ không tới phiên Chu Tồn Chí tìm cháu gây rắc rối." Dứt lời cô hếch cằm, tỏ ý người đàn ông trung niên hãy xem mấy chiếc SUV trong thôn đi.

Người đàn ông trung niên kia không do dự nữa, vội nói: "Cháu chờ chú, chú về nhà lấy cân." Bình thường chú toàn buổi tối thu mua rau, ban đêm nhân dịp vận chuyển vào thành phố, sáng ra vừa vặn bán, rau rất tươi mới. Lâm Đạm đến cũng rất đúng dịp, hôm nay chú đang rầu vì không đủ rau đây.

Lâm Đạm vuốt cằm nói: "Vâng, cháu ở chỗ này chờ chú."

Người đàn ông trung niên kia rất nhanh mang theo một nhà già trẻ tới, giúp mang hết đồ hái được đặt lên cân tính tiền. Chờ sắc trời tối đen, túi tiền của Lâm Đạm nhiều thêm mấy trăm tệ, mà trong ruộng nhà họ Chu chỉ còn một ít dây leo đứt và mẩu rễ.

Người trong thôn có ai không biết mờ ám giữa Tiêu Hiểu Nga và Lâm Xuyên Trụ đâu? Tự nhiên chẳng ai thấy hành động của Lâm Đạm là quá đáng. Người ta vì bà ngã gãy chân, hơn nửa năm không lao động được, bà bồi thường tí tiền thuốc men thì làm sao? Huống chi đài truyền hình muốn ghi hình ở nhà bà, cát-xê trả cho bà ít phải mấy chục nghìn tệ đi? Bà còn để ý chút tiền lẻ này?

Chẳng qua sau chuyện này, danh tiếng của Lâm Đạm được nâng lên một tầm cao mới, mọi người thấy cô đẩy xe cõng gùi đi qua, vội vàng lùi sang ven đường, căn bản không dám trêu vào cô.

Lâm Đạm căn bản không để ý người khác nhìn mình thế nào, nông thôn không thể so với thành phố, pháp chế và đạo đức trong lòng đại đa số người là một khái niệm mơ hồ, họ chỉ chú trọng ăn mặc, nối dõi tông đường, hết thảy đều sinh trưởng rất hoang dã, nếu thủ đoạn không đủ cứng rắn, một đứa trẻ mồ côi căn bản không có cách nào sinh sống.

Sau khi về đến nhà, Lâm Đạm khóa xe và gùi vào phòng để đồ, xoay người lại ra vườn rau nhà mình, múc ra hai thùng phân đầy, dùng móc treo lên tường.

Vườn rau ở nông thôn đều xây hố phân ở hai bên, thuận tiện bón phân cho rau, người để ý sẽ làm một cái nắp đậy vào, người không để ý thì trực tiếp để đó luôn, khiến mùi hôi thối nồng nặc bốn phía. Người ưa sạch sẽ căn bản không sống nổi ở nông thôn, nhưng Lâm Đạm thích ứng khá tốt. Cô hình như từng ở tại nơi còn bẩn hơn thế, trong đầu thi thoảng sẽ thoáng hiện hình ảnh thi thể đầy đất.

Đương lúc cô cố gắng theo đuổi các mảnh vụn kí ức, một loạt tiếng bước chân truyền tới, đồng thời, trên đầu tường nhà cô xuất hiện một bóng người gầy gò. Người kia nhìn trái nhìn phải một chút, sau đó nhảy xuống đất, bắt đầu chém rau cải, vừa chém vừa hùng hùng hổ hổ, nghe tiếng thì là Tiêu Hiểu Nga.

Lâm Đạm không hề kinh ngạc chút nào, chính xác mà nói cô đang chờ Tiêu Hiểu Nga đến. Mặc dù cô chưa chung đụng lần nào với người này, nhưng từ trong trí nhớ của nguyên chủ cô có xem thấu vài đặc điểm tính cách của đối phương. Người này lòng dạ còn hẹp hơn cả mũi kim, nguyên chủ trừng bà ta một cái bà ta có thể đợi cơ hội táng nguyên chủ mấy cái bạt tai, buổi tối còn chạy đi tìm Lâm Xuyên Trụ tố cáo, cứng rắn xúi giục Lâm Xuyên Trụ đánh nguyên chủ, thử hỏi hôm nay Lâm Đạm làm náo loạn như thế, khiến bà ta tổn thất hai mẫu đất tiền rau, bà ta sao có thể cam tâm?

Bà ta không có kiến thức gì, không tìm được biện pháp tốt hơn để trả thù Lâm Đạm, buổi tối nhất định sẽ tới phá vườn rau nhà họ Lâm, Lâm Đạm sao có thể để bà ta như ý được?

Lâm Đạm không thích gây chuyện, nhưng không có nghĩa cô sợ gây chuyện, thừa dịp Tiêu Hiểu Nga chém nghiêm túc, lúc này liền xách thùng phân nhảy lên bờ tường, quay đầu đổ hết lên đầu Tiêu Hiểu Nga. Nguyên chủ là đứa trẻ thôn quê, tố chất thân thể cực tốt, Lâm Đạm vừa tới đã phát hiện mình có thể luyện nội công, lập tức ngưng tụ chân khí trong đan điền, khí lực lớn hơn trước đó nhiều.

Một thùng nước phân ít nhất phải mấy chục cân (1 cân = 0.5kg), cô nhấc lên không hề tốn nhiều sức, cổ tay vừa lộn một cái, Tiêu Hiểu Nga cả người toàn là phân, còn cô thì chân tay sạch sẽ, xách theo một thùng phân khác tới nhà họ Chu, trực tiếp vòng qua hàng rào sắt tạt vào trong sân.

Cách đó không xa là tiếng thét chói tai của Tiêu Hiểu Nga, gần ngay cạnh là nước phân xú khí tận trời, mà ba vị thiếu niên đang ngồi trong phòng khách nhà họ Chu, cùng Chu Phóng và Chu Thúy Thúy ăn cơm tối. Phòng khách thẳng ngay sân, cửa mở rộng, mùi thơm của thức ăn và mùi thối của nước phân hòa lẫn với nhau, mùi vị đó quả thực 'sảng khoái' không nói nên lời.

Chu Tồn Chí bưng một đĩa thịt muối từ trong bếp đi ra, cả người đều ngu.

Lâm Đạm xách thùng nước phân, từng câu từng chữ nói: "Chu Tồn Chí, nếu vườn rau nhà tôi ít đi một cây cỏ nào, tôi sẽ trực tiếp đổ cả hố phân vào nhà chú." Dứt lời rất có tính ám chỉ nhìn Chu Phóng một cái, nói: "Đồ còn nợ chú thừa dịp sớm trả lại đi." Sau đó không nhanh không chậm rời đi.

Nếu có thể, Lâm Đạm cũng không muốn dùng phương pháp độc ác như thế, nhưng người nhà họ Chu quá bỉ ổi, nếu không cho họ một lần dạy dỗ sâu sắc, cô chân trước vừa đi, họ chân sau có thể gieo họa cho vườn nhà thậm chí cả đồ đạc nhà họ Lâm.

Nhà họ Lâm ở thôn Lục Tinh chỉ có một hộ này, không ai giúp đỡ, Tiêu Hiểu Nga lại có rất nhiều anh em họ hàng. Đừng nhìn chuyên viên đang ghi hình tại nhà bà ta, dường như tùy thời tùy lúc khống chế từng hành động cử chỉ của bà ta, nhưng chỉ cần bà ta kiếm cớ đi vệ sinh, thực ra là chạy ra ngoài đánh tiếng với các anh em, tìm mấy tên côn đồ đập nhà họ Lâm, Lâm Đạm chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Đối phó với loại ác nhân này chỉ có thể ác hơn cả họ mà thôi.

Chu Tồn Chí là một người xảo trá, nào không biết cô đang ám chỉ cái gì. Nếu nhà họ Lâm ít đi một cọng rau nào, cô sẽ đi nói xấu với tổ sản xuất, trực tiếp hắt nước bẩn lên đầu con mình, đây không phải hủy tiền đồ thằng bé thì là gì?

Chu Tồn Chí sắc mặt tái xanh, nhưng bế tắc không làm gì được Lâm Đạm. Lâm Đạm không biết xấu hổ, hắn ta lại cần mặt mũi, tổ sản xuất còn đang ở đây hắn ta không thể để mấy chuyện hư hỏng của mẹ mình truyền khắp nước được.

Mẹ nó, chờ sau này tiền đồ đã định, xem tao sửa trị mày ra sao! Chu Tồn Chí hận thấu Lâm Đạm, trên mặt còn phải bày ra nụ cười rộng lượng, chờ Lâm Đạm đi rồi liền không ngừng tìm cớ chối bỏ trách nhiệm của mình. Lời chưa nói được mấy câu, Tiêu Hiểu Nga toàn thân đầy nước phân chạy trở lại, khóc nháo bảo con trai đun nước nóng cho bà ta tắm, còn mắng cho Lâm Đạm một trận, cái gì mà con súc vật, tạp chủng, sao chổi, đủ ô ngôn uế ngữ không chịu nổi, hoàn toàn quên máy quay vẫn đang ghi hình.

Ba thiếu niên chưa từng thấy bực chiến trận thế này bao giờ, lập tức chạy đến sân sau nôn mửa, Chu Phóng và Chu Thúy Thúy vội vàng đuổi theo, vắt hết óc suy nghĩ xem nên giải thích thế nào. Hôm nay thật sự quá mất mặt!

Chu Phóng không ngừng rót nước cho ba thiếu niên, để họ súc miệng, xong rồi ám chỉ nhìn Chu Thúy Thúy một cái. Hai anh em cùng nhau cáo trạng nguyên chủ với Lâm Xuyên Trụ nhiều thành quen, sớm bồi dưỡng ra ăn ý. Chu Thúy Thúy lập tức vén tóc mái nói: "Người vừa hắt nước bẩn là hàng xóm nhà em, không biết vì sao cực thích bắt nạt hai anh em em, các anh xem, vết sẹo này của em cũng do chị ý đánh. Chị ý sách không đọc, việc không làm, cả ngày chơi đùa trong thôn, bọn em thấy chị ý toàn phải tránh đi."

Trên trán Chu Thúy Thúy quả thật có vết sẹo, ẩn trong tóc mái, chưa tới 1cm, nếu không để ý thật đúng là nhìn không tới.

Ba thiếu niên vẫn còn đang nôn mửa, căn bản không phản ứng cô bé.

Chu Phóng liền nói: "Có lẽ tổ sản xuất tới, con nhỏ đó muốn làm ồn ào đi." Ý là Lâm Đạm ghen tị nhà cậu ta đỏ con mắt, cho nên cố ý gây chuyện.

Ba thiếu niên một bên nôn mửa một bên khoát tay, dáng vẻ rất khó chịu, trực tiếp phun hết những gì vừa ăn xong mới lảo đảo trở lại sân trước, thì thấy Chu Tồn Chí gọi mấy người trong thôn tới đem ti vi, tủ lạnh, thóc gạo, máy giặt, xe đạp các thứ đều dọn đi, bảo muốn trả lại cho nhà họ Lâm cách vách, trong ngực còn len lén giấu mười sáu nghìn tệ và sổ tiết kiệm của Lâm Xuyên Trụ.

"Aiz, chuyện tới nước này, tôi cũng không dối gạt mọi người nữa, mấy đồ dùng bằng điện này đều là tôi mượn của lão Lâm cách vách, về bày trong nhà để mọi người không đến nỗi xem thường hai đứa con tôi. Cô bé mới rồi ồn ào vì đòi mấy thứ này, sợ sau chuyện này tôi không trả đồ cho nó. Ôi, chỉ trách tôi không có bản lĩnh, không thể cho con cái sống cuộc sống tốt hơn..." Chu Tồn Chí đứng ở cửa than thở liên tục, cuối cùng không ngừng kéo tóc mình, dáng vẻ cực kỳ xấu hổ.

Tổ sản xuất bất kể tin hay không, trước cứ quay lại một màn này trước rồi nói sau. Nếu hai đứa nhỏ nhà họ Chu biểu hiện xuất sắc, họ sẽ giúp che lấp câu chuyện đầy lỗ hổng này đi, nếu hai đứa nhỏ nhà họ Chu biểu hiện không ra gì, không cách nào được người xem yêu thích, họ lại tới đào drama cũng không muộn.

Cô bé vừa rồi cũng rất có triển vọng, sau này có thể chú ý nhiều hơn một chút. Nhà sản xuất nhìn về phía đạo diễn, đạo diễn yên lặng gật đầu một cái, coi như nhớ lấy nhân vật Lâm Đạm này.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật 小七192
Lượt thích 7
Lượt đọc 753

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.