Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ hoàng sàn catwalk (hoàn)

Phiên bản Dịch · 2375 chữ

Chương 373: Nữ hoàng sàn catwalk (hoàn)

Sau khi tắm xong, Lâm Đạm lấy di động ra chuẩn bị nhắn tin cho Baird, chuyện cô đã đồng ý với người khác nhất định sẽ làm được, lại không ngờ Baird đã gửi tới mấy tin liền, hỏi cô đang làm gì, đã ngủ chưa.

【 Em vừa tắm xong, đang chuẩn bị đi ngủ. 】 Lâm Đạm gõ một hàng chữ, biểu tình rất nghiêm túc.

Đúng vào lúc này, cửa phòng bị gõ, Bolsa nơm nớp lo sợ đứng trước cửa, phía sau là Auston đang thở hổn hển. Y mặc một chiếc áo khoác màu xám, nút áo sơ mi chưa cài hết, mái tóc luôn được xử lý gọn gàng rối bời, giống như một đường cuống cuồng chạy tới.

"Em và Baird là chuyện gì xảy ra?" Y đẩy Bolsa ra, đi thẳng vào nói.

"Bọn em ở bên nhau." Lâm Đạm nhảy xuống giường, mời người tới phòng tiếp khách bên cạnh.

"Không thể nào, em không phải người bị cảm tình chi phối." Auston theo bản năng phản bác.

Lâm Đạm nhăn mày nói: "Nếu mình là người thế nào tôi còn không biết, sao anh lại hiểu được? Mỗi một quyết định đều do chính tôi làm ra, tôi có đầy đủ năng lực phụ trách." Tại sao cô không thể bị tình cảm chi phối? Cô là người, không phải máy móc.

"Cho nên nói, em cũng phải rời khỏi tôi phải không?" Auston ánh mắt tối sầm nhìn chằm chằm Lâm Đạm, biểu tình của hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng hai tay giấu trong túi áo lại nắm rất chặt.

"Tôi vẫn là người mẫu của anh." Lâm Đạm nhắc nhở.

"Không giống nhau." Auston lắc đầu.

"Chỗ nào không giống nhau? Tôi vẫn là người mẫu riêng của anh, trong hợp đồng của chúng ta không phải nói rõ rồi sao?" Lâm Đạm hỏi ngược lại.

"Không, ý tôi không phải như em hiểu. Trừ tôi, em không thể thuộc về bất kỳ người nào khác." Auston đứng trước mặt Lâm Đạm, khí áp vô cùng nặng nề.

"Trong hợp đồng cũng không có quy định tôi không thể yêu đương." Lâm Đạm hợp tình hợp lý nói.

"Đúng vậy, hợp đồng không có quy định. Tôi thật ngu xuẩn, tại sao không thêm điều khoản này vào?" Auston lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng.

"Nếu anh thêm vào, tôi cũng sẽ không ký hợp đồng với anh, tôi hợp tác làm việc với anh, không phải bán thân làm nô. Khó trách Chung Dục Tú phải rời khỏi anh, điều khoản như vậy ai cũng không chịu nổi." Lâm Đạm bình tĩnh kể ra sự thật.

"Tôi cũng không hạn chế cô ta yêu đương, cô ta ở cùng ai thì liên quan gì tới tôi? Em và cô ta không giống nhau.

"Chỗ nào không giống nhau? Tôi vẫn là người mẫu riêng của anh, chuyện tôi đã hứa hẹn dĩ nhiên phải tuân thủ." Lâm Đạm mặt đầy nghi ngờ nhìn Auston.

Nhưng Auston càng mơ hồ hơn cô. Đúng vậy, Lâm Đạm và Chung Dục Tú không giống nhau chỗ nào? Chung Dục Tú lợi dụng tình cảm để quản thúc y, cô ta chẳng những muốn y nâng đỡ, còn muốn hôn nhân của y, nếu không cô ta sẽ rời đi. Nhưng Lâm Đạm chẳng muốn gì cả, cô thậm chí còn kí với y hợp đồng dài đến năm năm. Song chỉ cần vừa nghĩ tới cô ở bên người khác, Auston liền không nén được cáu kỉnh trong nội tâm.

Đối với mình mà nói, tại sao cô ấy lại đặc biệt? Auston không nghĩ ra, nhưng cũng không chất vấn nữa, bởi vì y biết Lâm Đạm rất ghét hành vi không tôn trọng người khác. Y xoay người rời đi, bóng lưng vô cùng chật vật, vội vội vàng vàng.

Bolsa chạy đến bên cửa sổ nhìn chiếc xe gào thét mà đi, thấp giọng nói: "Lâm, chẳng lẽ Auston thích em?" Trước lúc này, anh chưa bao giờ nghĩ lệch đi, bởi các nhà thiết kế lúc đối mặt với Muse của mình đều đủ các loại cưng chiều, đủ các loại bao dung, có làm ra chuyện cuồng nhiệt tới đâu cũng không hiếm lạ. Nhưng, không một nhà thiết kế nào không cho phép Muse của mình yêu đương cả, trừ phi họ coi đối phương là thuộc về mình.

Ôi trời ạ, lẽ nào? Bolsa che miệng sợ hãi kêu.

Lâm Đạm đỡ trán, mặt đầy nghi hoặc. Tình cảm đối với cô mà nói là đề bài khó nhằn khó hiểu rất thế giới.

---

Từ ngày hôm đó, Auston không xuất hiện nữa, y khóa mình ở nhà, công việc thiết kế sản phẩm mới quý sau cũng chậm trễ. Mà cuộc sống của Lâm Đạm còn tiếp tục, cô dần quen với sự tồn tại của Baird, họ mỗi sáng sớm sẽ cùng ra cửa đi làm, buổi trưa hẹn ăn bữa trưa, buổi tối cùng nhau chạy bộ, xong rồi Lâm Đạm sẽ chủ động mời hắn về nhà uống một cốc cà phê, sau vài lần biến thành mời hắn về nhà ăn tối.

Hết thảy phát triển tự nhiên như thế, Baird còn dạy Lâm Đạm lái máy bay trực thăng, mang cô bay lượn trên không, vượt qua mặt biển bao la như chiếc gương khổng lồ, lĩnh hội sự hùng vĩ của tự nhiên.

Lâm Đạm chỉ đại dương mênh mông phía dưới nói: "Mỗi lần nhìn thấy một màn này, em đều rất muốn nhảy xuống."

Baird cười đáp lại: "Vậy lần sau anh mang em đi nhảy bungee?"

"Không phải, em nhảy xuống xong sẽ ảo tưởng mình lướt qua từng tầng không khí bay lên trên, lên rất cao rất cao." Lâm Đạm tận tình miêu tả ảo tưởng của mình.

"Vậy anh mang em đi chơi dù lượn?"

"Được." Lâm Đạm cong mắt cười.

Xuống máy bay trực thăng, Baird đưa cho một cái hộp nhung, giống như lơ đãng nói: "Cục cưng, chúng ta đính hôn trước được không?"

Lâm Đạm nắm chặt cái hộp, do dự hồi lâu cuối cùng gật đầu, sau đó được người đàn ông cao lớn ôm vào ngực hôn.

Về đến nhà, Lâm Đạm còn có chút thất thần, cô không biết mình tại sao phải đồng ý, nhưng lại không tìm được lý do từ chối. Cảm tình của cô đã ít như vậy, không có quá nhiều để mà lãng phí, rời khỏi Baird, cô sẽ không tìm một bạn lữ khác nữa. Nếu không phải Baird luôn đẩy cô tiến về phía trước, họ sẽ không đi tới hôm nay.

Thôi, cứ như vậy đi. Cô đặt cái hộp lên bàn, thở dài một hơi, không ngờ Khổng Bang Thần lúc này gọi điện tới, hẹn cô ra ngoài gặp mặt, nói có chuyện quan trọng cần bàn bạc. Đến điểm hẹn, người ngồi trên ghế bất ngờ là Chung Dục Tú.

"Thật bất ngờ khi thấy tôi?" Chung Dục Tú đưa tay mời: "Ngồi đi, tôi chỉ nói mấy câu rồi đi."

"Cô tìm tôi có chuyện gì?" Lâm Đạm bình tĩnh hỏi.

"Tôi hi vọng cô có thể giúp Auston, anh ấy bị cô hủy hoại rồi cô biết không? Anh ấy thiết kế không ra tác phẩm nào nữa, lần này không giống lúc tôi rời đi, anh ấy đốt tất cả bản vẽ của mình, đó là mạng của anh ấy! Có một lần phòng làm việc xảy ra hỏa hoạn, anh ấy tình nguyện mạo hiểm bị thiêu cháy cũng phải chạy vào cứu bản vẽ, mà giờ đây, anh ấy chủ động đốt hết chúng. Cô biết chuyện nghiêm trọng tới mức nào rồi chứ?" Chung Dục Tú nghiêng thân về phía trước, cầu khẩn nói: "Bây giờ chỉ có cô cứu được anh ấy thôi! Đừng rời khỏi anh ấy, anh ấy là một người vô cùng tài hoa, đừng hủy diệt anh ấy có được không? Tôi hối hận rồi, tôi không nên rời đi anh ấy, nếu không anh ấy sẽ không gặp được cô!"

Lâm Đạm không nghe cô ta nói xong liền đi, dọc một đường suy nghĩ cuộn trào. Cô gọi điện cho Baird, nói cho hắn mình sẽ rời đi một khoảng thời gian, Baird tựa hồ nghe ra được từ giọng cô có gì không đúng, nhưng cái gì cũng không hỏi. Hắn dành cho cô trăm phần trăm tín nhiệm và bao dung.

Lâm Đạm đi tới phòng làm việc của Auston, kéo y với vẻ mặt chán chường lên xe, mang tới hải quan làm thủ tục xuất cảnh, sau đó mua hai vé máy bay, cùng nhau bay tới Trung Quốc. Cô dẫn Auston đi thăm viện bảo tàng, để y lãnh hội vẻ đẹp truyền thống của Trung Hoa, lại tới mấy cửa hàng gia công vàng bạc trang sức, để y đích thân thể nghiệm cách chế tạo đồ trang sức cổ xưa.

Auston lúc đầu còn ngỡ ngàng, càng về sau càng chìm đắm vào. Ngày cuối cùng khi hành trình kết thúc, Lâm Đạm mang y tới nhà hàng, từ từ nói: "Thẩm mỹ Trung Hoa không phải quần cộc hay áo bông, không phải vàng óng hay đỏ chói, mà là nội tình lịch sử thâm hậu. Auston, trong xương tôi chảy xuôi dòng máu Trung Hoa, tôi muốn sáng lập một thương hiệu mang phong cách quốc gia, tôi muốn thành nhà thiết kế, anh có thể giúp tôi không?"

Auston lần đầu nhìn thẳng ánh mắt cô, lắc đầu nói: "Nhà thiết kế không phải ai cũng có thể làm."

"Tôi biết." Lâm Đạm vừa nói chuyện vừa vẽ vẽ trên giấy, sau đó đưa một bản phác thảo cho y. Cô vốn có thể thiết kế tốt hơn, nhưng vì giúp Auston, cô để lại rất nhiều tì vết. Cô thiết kế một chiếc váy đầm dài cổ lá sen khoét chữ V, cổ áo dùng hạt châu vàng tô điểm một vòng, bên hông thắt một chiếc đai lưng cũng dùng hạt châu vàng tô điểm, gấu váy cũng kiểu lá sen, thêu hình vẽ kiểu Trung Hoa cổ điển mà diễm lệ, hiệu quả lại rất tốt.

Auston nhìn chằm chằm bức vẽ này rất lâu, cuối cùng cầm bút lên, sửa lại mấy chỗ mình không hài lòng, rồi thêm vào vài chi tiết nhỏ. Trải qua y sửa chữa, lễ phục bán thành phẩm này liền biến thành thành phẩm tuyệt đẹp.

Lâm Đạm cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt y, mỉm cười nói: "Thấy không Auston, không có tôi, tài hoa của anh vẫn còn, chẳng qua do anh tự phong bế chính mình mà thôi."

Auston nhìn chằm chằm đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô, một chữ đều không nói được. Y nhìn bản thiết kế, thấp giọng nói: "Thương hiệu của chúng ta tên là gì?"

Lâm Đạm bảo muốn đổi nghề làm nhà thiết kế dĩ nhiên không phải chỉ là nói chơi, lúc này liền nói: "Anh nói đi?"

"Vậy gọi là Đạm đi." Auston cầm bút lên, vụng về viết chữ Đạm bằng tiếng Trung lên giấy. Bởi đây là thương hiệu thuộc về y và Lâm Đạm, cứ như họ còn ở bên nhau vậy, cho nên linh cảm và tài hoa của y lại trở lại, chẳng qua điểm này không tất yếu phải nói cho Lâm Đạm biết.

---

Sau khi trở lại từ Trung Quốc, Auston từ chức tai A.C, may mắn học sinh của y có thể bắt chước phong cách của y, đủ dẫn A.C khai sáng huy hoàng. Sang năm, họ sẽ còn cử hành một buổi trình diễn hoành tráng nữa, kéo dài thịnh điển này.

Sau đó, Auston bắt đầu bắt tay sáng lập thương hiệu của mình, mặc dù tình huống cụ thể bên ngoài còn chưa biết, nhưng cũng đã có người nhận được tin.

"Em còn cho rằng lần này anh không lành được." Chung Dục Tú tìm tới cửa, mặt đầy châm chọc.

"Tôi rất tốt." Auston không muốn nói chuyện nhiều.

Chung Dục Tú tiếp tục nói: "Xem ra cảm tình anh dành cho Lâm Đạm cũng không sâu bao nhiêu, mới bao lâu đã khôi phục rồi. Ban đầu lúc em rời đi anh chán chường nguyên một năm, em có nên tự hào không nhỉ?"

"Không, cô và cô ấy không giống nhau." Auston cúi đầu vẽ bản thiết kế.

"Em và cô ấy không giống nhau chỗ nào?" Chung Dục Tú cáu cực kỳ, nhưng không đành lòng phát tiết với người đàn ông đã gầy đi rất nhiều này. Cô ta hận y, nhưng lại đáng thương thay cho y.

Auston kéo một tấm vải đen, để áo cưới màu trắng bên dưới lộ ra, từng câu từng chữ nói: "Nhìn thấy không, đây chính là chỗ không giống nhau. Cô mang tới cho tôi sự hủy diệt, Lâm Đạm mang đến cho tôi sự phục sinh. Chỉ cần trong lòng tôi có cô ấy là đủ rồi, chỉ cần còn một ngày, linh cảm của tôi sẽ không khô cạn, cô ấy vĩnh viễn ở chỗ này."

Auston chỉ trái tim mình, trong mắt tràn đầy thống khổ, nhưng lại lộ ra thư thái.

"Anh tự tay thiết kế áo cưới cho cô ấy?" Chung Dục Tú nhìn chiếc váy cưới đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của mình, cuối cùng thất bại mà lui. Auston là người kiêu ngạo biết bao, nhưng y có thể cố nén cơn đau trong tim giúp Lâm Đạm may áo cưới, sau đó đưa cô vào vòng tay một người đàn ông khác, y rốt cuộc yêu cô biết bao nhiêu?

Chung Dục Tú một đường chạy một đường rơi lệ, trong lòng cực căm ghét bản thân quyết ý rời đi hồi đó.

Auston chuyên chú nhìn chiếc váy cưới này, sau đó cầm tay áo trống rỗng, đặt lên miệng nhẹ hôn...

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 467

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.