Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (4)

Phiên bản Dịch · 2530 chữ

Chương 304: Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (4)

Hàn Húc ngạc nhiên phát hiện Lâm Đạm đang làm một đề GRE, hơn nữa điểm số rất cao. Anh nhìn chằm chằm bài thi của cô một hồi, bỗng nhiên mở miệng: "Cô chuẩn bị đi du học?"

Lâm Đạm hơi rụt cổ, hình như bị giật mình, sau đó vuốt cằm nói: "Đúng vậy."

"Cô chuẩn bị xin vào trường nào?" Hàn Húc tiếp tục truy hỏi.

"Harvard."

Hàn Húc nhướng cao chân mày, biểu tình kinh ngạc: "Độ khó vào Harvard rất lớn."

"Tôi biết, nhưng Uông Tuấn phải tới Mỹ du học, tôi muốn đi cùng." Lâm Đạm thành thật trả lời.

Hàn Húc trầm mặc trong chốc lát, sau đó lại hỏi: "Cô chuẩn bị thi TOEFL?"

"Đã thi đỗ rồi." Lâm Đạm không quay đầu lại nói.

Hàn Húc nhìn chằm chằm gáy cô: "Được bao nhiêu điểm?"

"113."

Hàn Húc lại trầm mặc một hồi. Anh không biết hiệu suất của Lâm Đạm lại cao như thế, mới một tháng đã qua cửa ngôn ngữ, hơn nữa thành tích còn ưu tú như thế. Trên thực tế, Uông Tuấn quyết định đi Mỹ du học không phải ngày một ngày hai, nhưng y nói trên miệng thế thôi, cho tới giờ chẳng thay đổi hay hành động gì. Từ năm hai đại học nói đến tận năm bốn, mắt thấy sắp tốt nghiệp đến nơi, mà con đường tương lai vẫn không chắc chắn, ba y mới nóng nảy, áp chế y báo danh thi Harvard.

Thế nhưng Hàn Húc rất rõ ràng, bằng cái cà lơ phất phơ của Uông Tuấn, muốn đường hoàng thi vào Harvard là không thể nào, chỉ đành để chú Uông góp tiền xây một con đường cho mình thôi. Nhưng Lâm Đạm không có điều kiện ấy, vì vậy chỉ có thể vùi đầu đi học.

Trong lúc nhất thời, tâm tình Hàn Húc rất phức tạp. Anh biết tỉ lệ trúng tuyển Harvard thấp bao nhiêu, song không dội nước lạnh lên Lâm Đạm, mà nhắc nhở: "Phòng tự học sắp đóng cửa rồi, cô về sớm một chút nghỉ ngơi đi. Tiêu chuẩn nhận học sinh của Harvard không hoàn toàn dựa vào thành tích học tập, còn xem xét tư chất tổng hợp, có thời gian thì tham gia hoạt động xã hội nhiều một chút, rất có chỗ tốt."

Lâm Đạm lễ phép nói cảm ơn, phát hiện chỉ còn mười mấy phút là đến giờ đóng cửa, liền vội vàng đứng lên thu dọn đồ đạc.

Mấy phút sau, Lâm Đạm cõng một cặp sách to đùng đi ra, trong tay còn ôm xấp tài liệu dày. Cô không trang điểm, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt, chung quanh vành mắt xanh đen, nhìn là biết không ngủ đủ. Cô không nói chuyện với Hàn Húc, vượt thẳng qua đối phương đi xuống tầng, ra ngoài thư viện. Hai người vốn có thể đi chung một đoạn đường, nhưng cô lại đi ngược hướng.

Hàn Húc không nhịn được hô: "Cô đi đâu thế?"

"Tôi có một thí nghiệm phải làm, tối hôm nay tới phòng thí nghiệm nghỉ ngơi." Lâm Đạm không quay đầu lại khoát tay.

Cặp sách to nặng treo trên thân hình gầy gò của cô, khiến cô trông khá buồn cười, chợt nhìn cứ như con rùa đen, thời điểm đi bộ bước một bước thôi cũng thấy khó khăn. Hàn Húc nhìn chằm chằm bóng lưng cô rất lâu, chờ cô biến mất tại nơi đèn không chiếu tới nữa mới lắc đầu rời đi. Trở lại phòng ký túc, anh nhìn cái giường trống rỗng đối diện, hỏi: "Uông Tuấn đâu?"

"Ra ngoài hẹn hò rồi." Bạn cùng phòng đáp.

"Hẹn hò với ai?" Hàn Húc nhướng mày.

"Bạn gái mới đó."

"Chuyện bao lâu rồi?" Hàn Húc giọng nghiêm túc.

"Cũng được mấy ngày. Hôm đấy Uông Tuấn trong lúc vô tình cứu được một mỹ nữ bị lưu manh quấy rối. Mỹ nữ tên Âu Dương Tuyết, là sinh viên năm nhất, dáng dấp có thể gọi là thanh thuần xinh đẹp, câu luôn hồn Uông Tuấn đi. Ông nhìn này, đây là Âu Dương Tuyết, có phải rất đẹp không? Nghe nói người ta là bạch phú mỹ, Hoa Kiều từ Mỹ về, gia cảnh tốt hơn Lâm Đạm không biết bao nhiêu lần. Nhân tài như thế quá xứng với Uông Tuấn mà! Đầu năm nay, tình yêu không môn đăng hộ đối là không hạnh phúc đâu." Bạn cùng phòng lật lịch sử trò chuyện weixin, tìm mấy tấm ảnh Uông Tuấn gửi ít hôm trước ra.

Hai người trong hình cười vô cùng rực rỡ, chàng trai anh tuấn, cô gái xinh đẹp, nhìn qua hết sức xứng đôi. Nhưng Hàn Húc lại không vui vẻ hay thở phào nhẹ nhõm như dĩ vãng, ngược lại chân mày nhíu càng sâu, biểu tình ngưng trọng. Anh cầm một gói thuốc lá đi xuống tầng hút, đang thổi khói một mình, thì thấy một đôi bích nhân đứng dưới gốc đa ôm hôn.

Qua một lúc lâu, chàng trai mai lưu luyến không thôi buông cô gái ra, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tuyết em yê tâm, anh sẽ tới Mỹ tìm em."

"Nhưng anh đã có bạn gái." Giọng cô gái nghe rất ưu sầu.

"Anh sẽ chia tay với cô ta." Chàng trai cất lời thề son sắt.

Cô gái thật cao hứng, ôm eo chàng trai nũng nịu, hai người ôm hôn một hồi mới nắm tay đi, cũng không về ký túc xá.

Hàn Húc nhìn chằm chằm bóng lưng họ, ánh mắt u ám, qua mấy phút mới cầm điện thoại ra gọi cho Uông Tuấn: "A Tuấn, ký túc xá sắp đóng cửa rồi, cậu sao còn chưa về?"

"Hàn Húc, hôm nay tớ không về."

"Cậu đi đâu?"

"Thuê phòng cùng bạn gái." Tiếng cười hì hì của Uông Tuấn từ trong loa truyền tới.

Nếu không nhìn thấy một màn vừa rồi, Hàn Húc tất sẽ cho rằng bạn gái đó là Lâm Đạm. Sau khi cúp máy, sắc mặt anh âm trầm, tới trình độ này, Uông Tuấn và Lâm Đạm ai đúng ai sai, anh thật sự không đánh giá được.

---

Ngày thứ hai, Lâm Đạm theo lệ đưa cơm cho Uông Tuấn, sau đó tới phòng tự học đọc sách.

Hàn Húc đi thẳng tới bên cạnh cô ngồi xuống, trầm giọng nói: "Chuyện cô chuẩn bị ra nước ngoài đã từng nói với Uông Tuấn chưa?"

"Nói với anh ấy làm gì?" Lâm Đạm mặt đầy khó hiểu.

"Nhà cậu ấy có quan hệ, có thể giúp cô."

"Tại sao tôi phải cần đến anh ấy trợ giúp? Tự tôi có thể giải quyết." Lâm Đạm vừa dứt lời liền nhận được email tới từ trường Harvard, nhà trường nói cô đã trúng tuyển ngành Công nghệ sinh học, hơn nữa còn được học bổng toàn phần. Bài luận văn cô đăng trên báo đưa tới tiếng nghị luận nhiệt liệt của giới học thuật, nhà trường bởi nghiên cứu rất có tính giá trị của cô mà hết lòng hết dạ mời cô gia nhập gia đình Harvard, chuẩn bị cung cấp cho cô phòng thí nghiệp tiên tiến nhất.

Lâm Đạm xem kỹ email, sau đó gửi cho thầy giáo một weixin, thông báo mình đã được trúng tuyển, đồng thời cảm ơn thầy đã chiếu cố trong đoạn thời gian này, nếu không phải vậy, cô không thể nào lấy được bằng tốt nghiệp trước thời hạn, càng không bắt được cơ hội quý giá này. Thầy đáp lại bằng một emo kích động, còn Lâm Đạm chỉ nhàn nhạt cười một tiếng.

Hàn Húc nhìn chằm chằm email kia, sự chấn động trong nội tâm khó mà dùng ngôn ngữ hình dung. Anh cho tới giờ không biết Lâm Đạm là người có lực hành động mạnh mẽ như thế.

Lâm Đạm ngẩng đầu nhìn anh, mặt đầy vẻ nghi ngờ: "Anh còn chuyện gì không?"

"Không, không có." Hàn Húc xoay người rời đi, rốt cuộc đã ý thức được mình tựa hồ đoán sai về con người Lâm Đạm. Anh đang định báo chuyện này cho Uông Tuấn biết, thì phát hiện tại một chiếc xe sang đậu sát ven đường, một nữ sinh bước ra nửa người, tựa hồ đang giãy giụa, cổ tay bị người đàn ông trong xe vững vàng giữ lấy.

Cô gái khóc, ánh mắt lóe ánh lệ, người đàn ông thò đầu ra nói gì đó với cô, rồi hôn một cái lên mu bàn tay trắng nõn. Cô gái ủy ủy khuất khuất cúi đầu, hôn trả môi người đàn ông nọ, sau đó đỏ mặt chạy đi, người đàn ông nhìn chằm chằm bóng lưng cô, mặt đầy vẻ nhất định phải được.

Hàn Húc không phải một người thích xen vào chuyện của người khác, song anh gắt gao nhìn chằm chằm một màn này, trong mắt dấy lên lửa giận. Cô gái kia chẳng phải ai khác, mà là bạn gái Uông Tuấn mới quen gần đây, Âu Dương Tuyết.

Người đàn ông nọ chú ý tới ánh mắt anh, chỉ khinh miệt cười một tiếng, sau đó lệnh tài xế quay đầu rời đi. Hắn nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, dung mạo hết sức tuấn mỹ, ngũ quan lập thể thâm thúy tỏ rõ hắn là con lai. Nhưng chỗ bắt mắt nhất của hắn không phải tướng mạo, mà là khí chất lạnh lùng. Chưa từng giết người thấy máu, lệ khí trong mắt hắn sẽ không đậm đặc như vậy.

Hàn Húc đứng tại chỗ rất lâu mới trở lại phòng ngủ, thấy Uông Tuấn đang lo lắng gọi điện thoại: "Tiểu Tuyết em đừng khóc, anh lập tức chia tay với Lâm Đạm, em đừng rời khỏi anh. Tiểu Tuyết em rốt cuộc có chuyện gì, mới sáng nay chúng ta còn rất tốt mà... Anh dĩ nhiên yêu em, biết em rồi anh mới hiểu thế nào là yêu. Anh căn bản không yêu Lâm Đạm, quá khứ là anh nhất thời mê muội, anh lập tức chia tay với cô ta. Lát nữa em ra ngoài một chuyến, chúng ta gặp mặt trò chuyện được không? Nếu em gặp phải việc gì khó khăn nhất định phải nói cho anh, chúng ta cùng nhau đối mặt, anh sẽ bảo vệ em, hãy tin tưởng ở anh..."

Uông Tuấn lải nhải nói rất lâu, Hàn Húc kiên nhẫn nghe, biểu tình càng ngày càng nghiêm túc.

Hai bạn cùng phòng khác trợn mắt há mồm nhìn Uông Tuấn, dùng khẩu hình không tiếng động nói: "Người anh em chú lật thuyền à?"

Thật vất vả chờ Uông Tuấn cúp điện thoại, bạn cùng phòng tên Chu Đạt lập tức nói: "Tôi sớm bảo ông rồi, phải chia tay với Lâm Đạm trước rồi hẵng ở bên Tiểu Tuyết chứ, không thì Tiểu Tuyết đau lòng biết bao nhiêu! Ông xem ông đang làm gì!"

Bạn cùng phòng tên Tiền Lực lập tức phụ họa: "Đúng thế, may mà tính Tiểu Tuyết tốt, bao dung cho ông."

Hai người có ấn tượng cực kém với Lâm Đạm, tự nhiên cho rằng cô bị Uông Tuấn vứt bỏ là đáng đời, không liên quan gì đến Âu Dương Tuyết.

Hàn Húc đè lửa giận trong lòng chuẩn bị khuyên nhủ bạn tốt, nhưng không đợi anh mở miệng, Uông Tuấn đã gọi điện cho Lâm Đạm, há mồm ra câu đầu tiên là: "Alo, Lâm Đạm, chúng ta chia tay đi."

Phòng ký túc trong nháy mắt an tĩnh, Tiền Lực và Chu Đạt cậu nhướng mắt, tôi há mồm, đều muốn xem náo nhiệt của Lâm Đạm. Ai bảo Lâm Đạm là mỹ nhân lạnh lùng nổi danh của đại học Bắc Kinh, lúc nhìn người khác luôn mang theo cảm giác ưu việt cao cao tại thượng. Mà trong mắt người khác, cô ta có là cái quái gì đâu? So thành tích chỉ thuộc lớp trung bình, thi với người khác còn chưa lọt nổi vòng gửi xe, trừ gương mặt xinh đẹp, cô ta cái gì cũng không có. Rời khỏi Uông Tuấn cô ta chả là cái thá gì, tại sao dám dùng lỗ mũi nhìn người khác?

Hai người càng nghĩ càng cười trên sự đau khổ của người khác, giơ nắm đấm làm động tác lau nước mắt, ý là Lâm Đạm nhất định sẽ khóc, này thật thú vị.

Âm thanh lạnh tanh của Lâm Đạm truyền tới: "Cho em một lý do."

Uông Tuấn nói nhanh: "Anh phải đi nước Mỹ du học, yêu xa không có kết quả."

Tiền Lực và Chu Đạt chạy tới cạnh Uông Tuấn nghe lén.

Lâm Đạm từ từ nói: "Thật đúng dịp, em cũng phải tới Mỹ du học, chiều hôm nay vừa nhận được thư trúng tuyển từ Harvard."

Uông Tuấn ngây ngẩn, Tiền Lực và Chu Đạt thật không dám tin tưởng lỗ tai mình.

Hàn Húc cướp di động của Uông Tuấn, cúp máy, trầm giọng nói: "Cậu gây rối đủ chưa? Vì đi Mỹ cùng cậu, khoảng thời gian này Lâm Đạm hết thí nghiệm đến làm luận văn, còn tham gia đủ các loại thi cử. Vậy mà vẫn cố dành thời giờ để làm cơm tối cho cậu. Cô ấy trúng tuyển Harvard, chính mắt tớ nhìn thấy thư báo. Còn cậu thì sao, những ngày qua cậu làm được chuyện gì nghiêm chỉnh chưa? Không phải chơi game thì là tán gái, cậu có từng cố gắng cho tương lai của mình không? Xế chiều hôm nay tớ thấy Âu Dương Tuyết hôn môi với một người đàn ông bên ven đường, tớ nghĩ mình có nghĩa vụ nhắc nhở cậu chớ bị người lừa gạt. Tớ từng nói Lâm Đạm không thích hợp với cậu, bây giờ tớ thu lại lời này, xuất thân của cô ấy đúng thật là không tốt, nhưng cô ấy rất cố gắng. Một ít người xuất thân cao quý, nhưng có lẽ không hề đẹp đẽ như vẻ bề ngoài đâu."

Uông Tuấn hoàn toàn không tin lời Hàn Húc nói, đẩy anh ra, vội vã chạy đi. Y phải đích thân chứng thực từ chỗ Âu Dương Tuyết.

Hàn Húc nhìn chằm chằm bóng lưng y, hận rèn sắt không thành thép.

Tiền Lực và Chu Đạt không dám tin hỏi: "Anh Hàn, Lâm Đạm trúng tuyển Harvard thật ấy hả?"

"Chuyện này quan hệ gì với mấy ông không?" Hàn Húc nhớ bóng lưng cõng sách vở khập khiễng đi trong bóng đêm của Lâm Đạm, trong lòng không khỏi phiền muộn. Anh tự xưng nhìn người chuẩn xác, không ngờ lần này lại lầm. Nếu không phải anh xen vào chuyện của người khác, cất lời đề nghị Uông Tuấn tạm thời tách khỏi Lâm Đạm, chuyện sẽ không nháo tới nước này.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 553

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.