Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (5)

Phiên bản Dịch · 2540 chữ

Chương 305: Ai nói tôi là loại con gái hám giàu (5)

Hàn Húc cho rằng Uông Tuấn cùng lắm lêu lổng với bạn gái mấy ngày rồi về, không ngờ chuyến này lại là vĩnh biệt.

Hôm sau, anh và hai bạn cùng phòng vội vã chạy tới đồn cảnh sát, thì thấy Uông Triệu Khôn đứng trước máy tính, dùng con ngươi phủ đầy tia máu nhìn chằm chằm màn ảnh, biểu tình khi thì ngưng trọng, khi thì tức giận, khi thì lại bi thống không dứt. Hàn Húc nhanh chóng đi tới, chần chờ hỏi: "Chú Uông, A Tuấn thật sự xảy ra chuyện?"

Uông Triệu Khôn xem video giám sát một đêm, đầu óc đơ đơ, thật lâu không phản ứng kịp. Cảnh sát điều khiển máy tính đứng lên nói: "Các cậu là bạn cùng phòng của Uông Tuấn? Tới đúng lúc lắm, chúng tôi có lời muốn hỏi các cậu, mời các cậu phối hợp điều tra."

Chu Đạt lắp ba lắp bắp mở miệng: "Đồng chí cảnh sát, lời các anh nói trong điện thoại là thật sao? Uông Tuấn và bạn gái lái xe đua rơi xuống sông?"

"Đúng, chiếc xe đã được vớt lên, nhưng trong xe không có thi thể hai người, trước mắt chúng tôi vẫn đang tìm. Các cậu là bạn tốt của cậu ấy, tương đối hiểu rõ cuộc sống của cậu ấy, mời các cậu phối hợp với chúng tôi lấy lời khai." Cảnh sát đưa ba người tới phòng thẩm vấn cách vách, mới vừa tới gần, cánh cửa phòng thẩm vấn đã bị hung hăng đá văng ra từ bên trong, một chàng trai tướng mạo tuấn mỹ sải bước đi ra, hết sức liều lĩnh nói: "Các anh chỉ để ý đi dò tìm là được, tôi chẳng lẽ còn phải ra tay giết một con bọ sao? Bọn chúng chạy khỏi người của tôi liền lái xe chạy, tôi căn bản không cho người đuổi theo, sau đó họ xảy ra chuyện gì tôi không hề biết, không tin mấy người xem camera giám sát đi. Các người muốn bắt chúng tôi thì tìm được bằng chứng rồi hãy nói!"

Hàn Húc nhìn chằm chằm gương mặt của người đàn ông trẻ tuổi nọ, luôn cảm thấy anh ta có chút quen quen.

Đang đánh giá, một người đàn ông vóc người cao lớn bỗng nhiên từ ngoài cửa đi tới, không nói hai lời liền hung hăng đấm chàng trai kia một cái, nắm cổ áo đối phương, từng câu từng chữ nói: "Tiểu Tuyết bị chú hại chết, giờ chú đã hài lòng chưa?"

Hàn Húc ánh mắt chợt lóe, rốt cuộc hiểu cảm giác quen thuộc từ đâu tới. Ngũ quan chàng trai trẻ tuổi hết sức lập thể thâm thúy, có bảy tám phần giống nhau với người đàn ông tới sau, hai người hẳn là anh em. Mà người đàn ông tới sau vừa vặn chính là người hôn Âu Dương Tuyết trong xe hôm đó.

Hàn Húc vốn tưởng rằng Uông Tuấn xảy ra tai nạn xe, hiện tại nhìn lại, tình huống có vẻ phức tạp hơn anh nghĩ.

Ngông cuồng kiêu căng của chàng trai kia nháy mắt vụt tắt, anh ta mắt đỏ lừ nói: "Anh, Âu Dương Tuyết không phải em hại chết! Anh biết không, cô ả triệt triệt để để là một kỹ nữ! Tối hôm nay em bắt gian ả ngay tại giường, ả cái gì cũng không mặc, nằm trên giường cùng một thằng đàn ông khác trong quán rượu, còn kêu dâm đãng như thế! Thế mà ả trước mặt anh mặt mày cứ như uất ức lắm, mỏng manh đập cái là nát, em giận muốn giết người, nhưng em biết anh yêu ả bao nhiêu, vì vậy em đánh tình nhân của ả một trận, sau đó muốn mang ả về nhà cho anh xử lý. Nhưng mà ả cắn rách tay em, mang theo tình nhân bỏ trốn, em căn bản không kịp đuổi theo. Cô ả xảy ra tai nạn xe thật sự không liên quan gì đến em hết. Anh xem đi, đây là hình em chụp được, em không lừa gạt anh. Kỹ nữ Âu Dương Tuyết đó cuộc sống riêng rất loạn, đây không phải lần đầu tiên cô ả câu dẫn đàn ông đâu!"

Chàng trai cầm điện thoại ra liều mạng lay trước mặt anh cả, phía trên là một tấm ảnh rất cay mắt, mà nam nữ chính trong đó bất ngờ là Âu Dương Tuyết và Uông Tuấn.

Người đàn ông tuấn mỹ nhìn chằm chằm điện thoại di động, biểu tình tức giận bị không dám tin thay thế. Ánh mắt hắn từ từ biến đổ, hơi thở càng ngày càng nặng nề.

Chàng trai kia bị hắn siết thiếu chút nữa nghẹt thở, liên tục cầu khẩn nói: "Anh, anh mau buông em ra, em sắp không thể hít thở rồi! Anh bình tĩnh chút đi!"

Người đàn ông lúc này mới buông hắn ra, nhận lấy di động nhìn thật kỹ, ánh mắt không ngừng biến ảo.

Uông Triệu Khôn rốt cuộc chú ý tới động tĩnh bên này, ngẩng đầu lên rồi không khỏi ngạc nhiên: "Tăng tiên sinh, quan hệ giữa cậu và Âu Dương Tuyết là thế nào?" Ông tựa hồ đã sớm biết con trai xảy ra chuyện gì, nhìn thấy một người bị hại khác, vẻ mặt bi thương không khỏi xen lẫn chút sợ hãi.

Người đàn ông tuấn mỹ từ từ quay đầu lại, dùng ánh mắt gần như cắn người nhìn ông.

Uông Triệu Khôn nhất thời lộp bộp trong lòng.

Chàng trai trẻ tuổi giận dữ bất bình nói: "Anh, ông ta chính là ba của tên tình nhân kia! Em sớm nói với anh rồi, Âu Dương Tuyết gần đây rất gần gũi với một thằng nhãi họ Uông, hành vi rất mập mờ, anh cứ không tin em. Âu Dương Tuyết vừa khóc là anh liền bị ả dụ cho choáng váng chuyển hướng!"

Người đàn ông tuấn mỹ sắc mặt không đổi nhìn Uông Triệu Khôn, đôi mắt lam sẫm như có hàn băng ngưng tụ. Khi Uông Triệu Khôn không chịu nổi tầm mắt hắn, hắn bỗng quay về phía cảnh sát, trầm giọng nói: "Tôi có thể xem camera giám sát hôm qua không?"

Người đàn ông nọ lai lịch rất lớn, ngay cả hai Cục trưởng cũng đứng sau lưng hắn phụng bồi cẩn thận, các cảnh sát còn lại nào dám từ chối thỉnh cầu của hắn, vội vàng mang hắn đi xem camera. Hàn Húc cũng tỉnh bơ đi theo.

"Tăng tiên sinh, đây là hình ảnh từ camera giám sát ngày hôm qua, chúng tôi đã xác nhận em trai anh không có quan hệ gì với chuyện này." Cảnh sát mở một đoạn video.

Chàng trai trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông tuấn mỹ sắc mặt vẫn u ám vô cùng, tròng mắt lam sẫm không chớp nhìn chằm chằm máy vi tính.

Video số một thu được từ quán rượu, chàng trai trẻ tuổi đang đứng nói chuyện phiếm cùng bạn, thì một đôi trai gái tay trong tay đi tới, bước thẳng vào thang máy.

Chàng trai trẻ tuổi phát hiện hai người, lập tức theo sau. Hai nhóm người một trước một sau đến phòng tổng thống ở tầng cao nhất. Chàng trai trẻ tuổi áp tai vào cửa nghe lén một hồi, biểu tình cắn răng nghiến lợi, bạn tốt của anh ta làm động tác đá, ý bảo anh ta vào bắt gian. Chàng trai trẻ tuổi khoát tay, dùng thẻ VIP của quán rượu gạt người phục vụ tới, để cô lặng lẽ mở cửa, sau đó một đám người vọt vào, qua mấy phút, đôi trai gái trần truồng chạy ra từ trong phòng, leo thang bộ lên sân thượng.

Chàng trai trẻ tuổi cho rằng họ chạy, không chút nghĩ ngợi, chạy xuống tầng dưới, kết quả mười phút sau, đôi trai gái kia từ sân thượng đi xuống phòng tổng thống, đổi quần áo rồi ung dung rời đi.

Video tiếp theo là hình ảnh hai người lái xe trên đường, bọn họ tựa hồ không có mục tiêu xác định, đến một công viên liền dừng lại, ngồi dưới ánh đèn đường nói chuyện. Cô gái khóc rất thương tâm, chàng trai kia ôm chặt lấy cô, sau đó hai người bắt đầu ôm hôn.

Triền miên đại khái tầm một tiếng, biểu tình chàng trai kiên nghị nói gì đó, cô gái do dự rất lâu mới gật đầu đồng ý. Sau đó hai người lên xe đi trên một quốc lộ sớm bỏ hoang, camera giám sát tại đó vì lâu năm không tu sửa nên không còn dùng được, hai người làm thế nào lao xuống vách đá ven đường rồi rơi vào dòng nước sông cuồn cuộn, ai cũng không biết được, trước mặt chỉ có thể chờ đợi bên khoa giám định báo cáo kết quả phân tích dấu vết.

Mặc dù đích thân trải qua chuyện này, chàng trai trẻ tuổi xem đoạn video này vẫn giận đến cả người phát run. Người đàn ông tuấn mỹ đã hoàn toàn thoát khỏi sự giận dữ ban đầu, trở nên hết sức bình tĩnh. Hắn đứng lên bắt tay với các cảnh sát, thái độ hết sức khiêm tốn lễ độ, sau đó liền mang em trai đi.

Bước ra cửa, hắn nhìn Uông Triệu Khôn một cái thật sâu, ánh mắt sắc bén như dao.

Uông Triệu Khôn lui về sau hai bước, lòng tràn đầy hoảng sợ. Ông dự cảm chuyện này còn chưa xong, vô luận là ai, chỉ cần từng chọc tới Tăng Trấn Uyên thì đều không có kết quả tốt, huống chi con trai ông còn bắt cóc vị hôn thê của người ta. Ở nước Mỹ, không người nào không biết đại lão nghiệp lớn Tăng Trấn Uyên cưng chiều vị hôn thê của hắn bao nhiêu, lúc hai người đính hôn Âu Dương Tuyết vừa tròn mười sáu tuổi, qua nhiều năm sống chung, tình cảm tự nhiên rất vững chắc.

Uông Triệu Khôn tê liệt ngã xuống ghế, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt chảy xuống.

Hàn Húc không có thời gian an ủi chú Uông, rất nhanh cùng cảnh sát đi lấy lời khai.

Trả lời một vài vấn đề không đau không ngứa, loại bỏ khả năng hiềm nghi giết người, ba người liền được thả ra, một cảnh sát đi tới bên người ba Uông nói: "Uông tiên sinh, xe của quý công tử không có dấu vết đụng chạm, di động mò lên cũng không có cuộc gọi hay tin nhắn nào khả nghi, trước khi tai nạn xảy ra, họ một mực quanh quẩn trên đường, chưa từng tiếp xúc với người thứ ba, cho nên chúng tôi bước đầu kết luận cậu ấy và Âu Dương Tuyết tự sát vì tình. Chẳng qua chưa tìm được thi thể, người vẫn còn hi vọng sống, chúng tôi sẽ phái thêm người tìm, mời ngài về trước, có tin tức chúng tôi nhất định sẽ báo lại cho ngài."

Trừ chờ đợi, Uông Triệu Khôn không còn biện pháp nào tốt hơn, chỉ đành lảo đảo bước đi với sự trợ giúp từ trợ lý.

Hàn Húc đưa Uông Tuấn lên xe, lúc này mới mang hai bạn cùng phòng về trường. Lúc lái xe, anh không thể khống chế nghĩ thầm: Nếu như mình không nói chuyện Âu Dương Tuyết cấu kết cùng người khác cho A Tuấn thì tốt biết bao? Như vậy cậu ấy sẽ không chạy ra ngoài lúc nửa đêm, càng không xảy ra chuyện thế này.

Áy náy và tự trách sâu sắc khiến tâm trạng anh rất nặng nề, đạp nhầm chân phanh thành chân ga, thiếu tí nữa thì đâm đầu vào cột đèn đường. May mắn anh phản ứng nhanh, lập tức đánh tay lái, lúc này mới không phát sinh bi kịch khó mà cứu vãn. Chu Đạt và Tiền Lực thiếu chút bị anh hù chết, vội vàng lôi anh ra khỏi ghế tài xế, nhét xuống hàng ghế sau.

Tiền Lực lòng còn sợ hãi nổ máy, an ủi: "Anh Hàn, ông đừng suy nghĩ lung tung, chuyện này không liên quan gì tới ông, thật! Là Âu Dương Tuyết gọi điện tới trước muốn chia tay với A Tuấn, A Tuấn thích cô ta như thế, làm sao có thể đồng ý? Tối nay chúng ta coi như cầm dao uy hiếp cậu ấy ở lại, cậu ấy cũng sẽ nghĩ hết biện pháp đi tìm Âu Dương Tuyết. Chỉ cần cậu ta ở chung với Âu Dương Tuyết kia thì tất sẽ bị hôn phu người ta bắt gặp, bi kịch như thế là khó tránh khỏi. Là A Tuấn tự mình nghĩ không thông, có quan hệ gì với ông đâu? Ông đừng thương tâm nữa, thi thể còn chưa tìm thấy, nói không chừng người chưa chết."

Chu Đạt thở dài nói: "Âu Dương Tuyết kia nhìn qua sạch sẽ thanh thuần, không nghĩ tới lại là loại bắt cá hai tay! Nếu chúng ta sớm biết mặt mũi thật của cô ta, nhất định sẽ không trơ mắt nhìn A Tuấn rơi vào hố lửa."

Tiền Lực hít mũi, bỗng nhiên nghẹn ngào: "Nếu như chúng ta không ép A Tuấn chia tay với Lâm Đạm thì tốt, thật ra chúng ta cũng sai, nếu chúng ta không cả ngày bảo Lâm Đạm không hợp với cậu ấy, A Tuấn sẽ không đổi lòng. Nếu cậu ấy không đổi lòng, thì sẽ không ở bên đồ gieo họa Âu Dương Tuyết."

Chu Đạt không cách nào chịu đựng cảm giác có tội này, phản bác: "Lâm Đạm cũng không phải thứ gì tốt! A Tuấn sớm muộn sẽ bị đàn bà hại chết, cậu ấy quá đa tình rồi!"

"Đủ rồi, đừng nói nữa!" Hàn Húc trước giờ tính khí rất ôn hòa bỗng nhiên hắng giọng: "Dừng xe!"

Tiền Lực không thể không dừng xe, Hàn Húc mở cửa sải bước rời đi, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt hai người. Anh bước đi không mục đích, bất tri bất giác lại đi tới cửa nhà trọ của Lâm Đạm, ngẩng đầu lên, nhìn những cánh cửa sổ đang hắt ra ánh đèn mờ nhạt.

Anh không biết cái cửa sổ nào mới là chỗ ở của Lâm Đạm, càng không biết tại sao mình tới chỗ này. Phải kể tin của Uông Tuấn với Lâm Đạm sao? Họ còn chưa chính thức chia tay, theo lý mà nói Lâm Đạm có quyền biết chuyện này. Nhưng anh nên nói thế nào đây? Bảo cô ấy bạn trai cô và một cô gái khác bị bắt gian tại trận? Bảo cô ấy bạn trai cô và một cô gái khác tự sát vì tình?

Quá tàn nhẫn và buồn cười rồi!

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 582

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.