Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (3)

Phiên bản Dịch · 2355 chữ

Chương 303: Ai nói tôi là loại con gái hám giàu (3)

Biết được Uông Tuấn là con trai mẹ Dao, Lâm Đạm không thể không thay đổi thái độ đối xử với y. Dù sao nguyên chủ cũng có dự định ra nước ngoài du học, thế thì Lâm Đạm cứ tiếp tục quỹ tích ấy là được rồi, chẳng qua không thể đòi học phí từ chỗ mẹ Dao nữa, phải tự nghĩ cách. Các loại chuyện như học hành, chỉ cần nguyên chủ mở miệng, mẹ Dao không bao giờ từ chối, bà dường như có cảm giác sứ mệnh đặc thù với đứa nhỏ này, luôn gánh vác trách nhiệm chăm sóc cô lên vai, quyết giáo dục cô cho tốt.

Nhìn thấy bảng thành tích nguyên chủ gửi tới, mẹ Dao luôn rất cao hứng, niềm vui khi mình bỏ ra rồi nhận được hồi báo ấy người ngoài cuộc không thể hiểu được.

Thế nhưng, sự vĩ đại vô tư của mẹ Dao không phải cái cớ để Lâm Đạm một mực đòi lấy. Cô sử dụng thân thể của nguyên chủ, thì nhất định phải giúp nguyên chủ trả lại phần ân tình này, đây tựa hồ cũng là sứ mệnh đặc thù của cô. Không có tiền vẫn có thể xuất ngoại du học như thường, chỉ cần lấy được học bổng toàn phần.

Nghĩ vậy, Lâm Đạm mở máy tính của nguyên chủ ra, bắt đầu tìm kiếm luận văn và đề tài nghiên cứu cô làm gần đây. Nhưng nguyên chủ hoàn toàn bị tình yêu làm cho mê muội đầu óc, cả ngày chỉ nghĩ cách tới gần Hàn Húc, bỏ bê học hành.

Lâm Đạm càng xem chân mày càng nhíu chặt, lập tức gọi điện cho thầy giáo trình báo một luận đề mới, sau đó gõ một hàng chữ vào file Document —— Ảnh hưởng của việc động thực vật biến dị do hệ sinh thái biến đổi đối với xã hội loài người.

Không biết tại sao, cô am hiểu cực kỳ sâu sắc với côn trùng và thực vật biến dị, tùy tiện suy nghĩ là trong đầu sẽ hiện ra rất nhiều kiến thức tương quan, hơn nữa đều vượt mức quy định. Chỉ cần làm xong một vài thí nghiệm có tính dự đoán, lấy được thành quả xác thực và số liệu chính xác vào tay, sau đó phát biểu trong một tạp chí học thuật có uy tín, dùng hình thức tốt nghiệp trước thời hạn và học bổng toàn phần để vào Harvard chắc không thành vấn đề.

Cô không muốn lấy một phân tiền nào của mẹ Dao nữa, không chỉ có vậy, tương lai sẽ kiếm gấp đôi trả lại. Cô lúc tới nhận được một đống cục diện rối rắm do nguyên chủ lưu lại, lúc đi phải đi cho sạch sẽ, không còn nhân quả.

Lâm Đạm viết luận văn tới nửa đêm, xong rồi thì gửi bản tóm tắt cho thầy giáo, ngày thứ hai liền nhận được cuộc gọi từ thầy, giọng của đối phương vô cùng hưng phấn, bày tỏ sẽ phân phối phòng thí nghiệm tốt nhất cho cô đơn độc sử dụng, nếu thí nghiệm thành công, có thể tính điểm học phần trước thời hạn cho cô, phát bằng tốt nghiệp sớm. Lâm Đạm chạy tới phòng làm việc lấy chìa khóa, thảo luận cùng thầy giáo hết mấy tiếng mới rời đi, lúc trở lại nhà trọ đã chạng vạng tối.

Cô xuống siêu thị dưới nhà mua một ít thức ăn chuẩn bị làm cơm tối, nghĩ tới Uông Tuấn đã thành bạn trai chính thức của mình, liền hầm cho y một nồi thịt kho, nhân lúc nóng mang tới trường. Cô trọ rất gần trường, đi bộ vài phút là đến, kết quả Uông Tuấn một mực không nghe điện thoại, cũng không biết đang làm gì.

Lâm Đạm không thể làm gì khác hơn là gọi tới máy riêng của ký túc xá, đầu kia rất nhanh bắt máy, giọng nói trong trẻo lạnh lùng mà vô cùng từ tính truyền tới: "Alo ai thế?"

Lâm Đạm bằng trí nhớ của nguyên chủ lập tức nhận ra đây là tiếng Hàn Húc. Cô ngẩng đầu nhìn tầng sáu, ôn hòa nói: "Học trưởng, em là Lâm Đạm đây, xin hỏi Uông Tuấn có đó không?"

Hàn Húc nhìn Uông Tuấn đang chơi game, lạnh lùng nói: "Cậu ấy không ở đây."

Lâm Đạm hỏi tiếp: "Anh ấy giờ đâu rồi?"

"Thư viện."

Người ở thư viện nhiều như thế, Lâm Đạm tìm đâu ra bây giờ? Huống chi cô không có nhiều thời gian để mà tốn mấy tiếng chỉ để đưa cơm, vì vậy khẩn cầu: "Học trưởng, anh có thể xuống một chuyến không? Em là cơm cho Uông Tuấn, phiền anh giúp em mang lên."

"Tôi không rảnh." Hàn Húc trực tiếp cúp điện thoại.

Lâm Đạm vuốt mặt, cảm giác cực kỳ không biết làm sao. Nguyên chủ mặt dày dây dưa hồi lâu đã chọc giận vị học trưởng này, giờ đây anh nhìn cô một cái cũng ngại phiền, sao có thể tới gặp mặt. Lâm Đạm đứng dưới một hồi, vừa vặn gặp một người biết học trưởng, liền nhờ anh ta đưa cơm tới phòng 606.

Mười phút sau, của phòng ngủ bị gõ, Hàn Húc mở cửa, thấy một bạn học bên Công nghệ sinh học giơ hộp giữ ấm trong tay lên, cười đùa nói: "Hàn Húc, Uông Tuấn có đó không? Bạn gái cậu ấy mang tình yêu tới."

Uông Tuấn tháo tai nghe ra, mặt đầy ngạc nhiên: "Đây là Lâm Đạm đưa?"

"Ừ, cô ấy dặn cậu ăn ngay cho nóng." Nam sinh đưa hộp giữ ấm cho Hàn Húc liền đi.

Uông Tuấn tỏ ra rất cao hứng, vội vàng ôm hộp giữ ấm đi, biểu tình sung sướng mỹ mãn. Một bạn cùng phòng tạt gáo nước lạnh: "Thôi đi, có gì hay mà cao hứng? Trước kia lúc ông mai danh ẩn tính thì cô ta lạnh nhạt, giờ biết ông là cậu Uông của Điện khí Thụy Phong thì bắt đầu lấy lòng, cô gái này cũng thật biết thời thế ha!"

Một bạn cùng phòng khác giễu cợt: "Đàn bà con gái bây giờ ai mà không biết thời biết thế? Có tiền còn sợ không tìm được bạn gái xinh đẹp hơn Lâm Đạm à? Người anh em, ông tỉnh đi, đừng để canh mê hồn của cô ta làm đầu óc mê muội."

Uông Tuấn thu thần sắc lại, nhưng không phản bác gì, bất đắc dĩ nói: "Đưa thì cũng đã đưa tới rồi, không ăn lãng phí lắm. Các ông có đói bụng không, cùng tôi ăn luôn."

"Tôi không đói, tôi mới ăn cái bánh mỳ kẹp thịt xong."

"Tôi cũng không đói, tôi đây tình nguyện ăn mì gói cũng không ăn đồ loại con gái đấy mang đến." Hai bạn cùng phòng rối rít từ chối.

Uông Tuấn nhìn về phía Hàn Húc đang ăn cơm hộp, lấy lòng nói: "Hàn đại lão, ngài có muốn ăn thêm đồ không?"

Hàn Húc mặt không đổi sắc lắc đầu: "Không cần, cảm ơn."

Uông Tuấn liên tiếp bị bạn cùng phòng không nể mặt, trong lòng rất không vui, trên mặt lại không biểu hiện ra. Sự vui sướng khi nhận được món quà tình yêu đã bị khổ sở thay thế, y thờ ơ mở hộp giữ ấm, chuẩn bị ăn hai miếng rồi đổ, lại bị một mùi thơm đậm đà của thịt làm cho suýt nữa thất thố. Nếu không phải y kịp thời ngậm miệng, không chừng nhỏ lên nước miếng vào hộp cơm.

Hai bạn cùng phòng nằm trên giường chơi di động đột nhiên nhảy bắn lên, cả kinh: "Đờ heo, thứ gì mà thơm thế?" Họ lập tức chạy tới cạnh bàn Uông Tuấn, rướn cổ lên nhìn vào hộp giữ ấm, sau đó bị mùi thịt thơm lừng xông cho ngất ngây.

"Người anh em, cho tôi nếm tí cái." Một người nhanh chóng cướp đũa của Uông Tuấn, gắp miếng thịt. Thịt kho hút no nước hàng tan ra trong miệng, đậm đà mềm non, mùi vị tuyệt diệu. Ánh mắt người nọ giãn rộng, sau đó trực tiếp ôm hộp giữ ấm đi luôn, một gắp tiếp một gắp tống vào mồm.

Một người khác nóng nảy, cầm nĩa lên tranh cướp cùng cậu ta, mới vừa ăn một miếng đã che miệng hú lên: "Đệt, đây là món thịt kho ngon nhất tôi từng ăn! Ăn miếng cái lên tiên luôn!"

Chờ Uông Tuấn tỉnh hồn, thịt đã sắp bị hai người ăn sạch, y thật vất vả mới đoạt lại được hộp giữa ấm, tự mình ăn mấy miếng, sửng sốt một lúc lâu mới lưu luyến không thôi phân cho Hàn Húc.

Hàn Húc lắc đầu nói: "Tớ không muốn."

"Ăn đi, không thì cậu sẽ hối hận." Uông Tuấn nghiêm túc nói.

Một bạn cùng phòng khác lập tức bổ sung: "Ăn rồi ông sẽ càng hối hận! Bởi sau này ra canteen ăn thịt kho ông sẽ thấy chả khác chó gì với nhai đèn cầy."

Hàn Húc yên lặng đặt miếng thịt sang một bên, lỗ mũi không tự chủ hít một hơi. Mùi thơm nọ quá đậm, cần lực tự chế cực lớn mới chống cự được.

Trên mặt Uông Tuấn nở nụ cười trở lại, rầm rì: "Không nghĩ tới tài nấu nướng của Lâm Đạm tốt đến thế."

Bạn cùng phòng giật dây: "Uông Tuấn, dù sao Lâm Đạm bây giờ chuẩn bị tốt để nịnh hót ông rồi, nếu không ông để cô ta ngày nào cũng mang cơm tới cho ông đi? Làm nhiều tí, cho mấy anh em ăn cùng luôn."

"Ăn cái gì mà ăn? Mấy ông không cần làm bài tập à?" Hàn Húc lạnh băng mở miệng.

Mọi người lập tức không nói nữa, Uông Tuấn mặc kệ không nghe, thật nhanh ăn nốt số đồ ăn dư.

Hàn Húc thừa dịp bạn từ bé không chú ý, ném mấy miếng thịt kho vào thùng rác. Hành động lợi dụng bạn từ bé để tiếp cận mình của Lâm Đạm đã động vào vảy ngược của anh, anh một khi đã cho ai vào sổ đen, thì vĩnh viễn sẽ không cho đối phương thêm bất kỳ cơ hội nào.

---

Lâm Đạm bận bịu làm luận đề, viết luận văn, thi TOEFL và GRE, cơ hồ hao hết tinh lực, nhưng cô mỗi ngày đều gọi điện cho Uông Tuấn, nhắc nhở đối phương chú ý nghỉ ngơi, rảnh rỗi liền nấu một ít cháo bồi bổ mang qua.

Ngày này, Lâm Đạm theo lệ đi tới phòng tự học đọc sách, thì thấy Hàn Húc từ đối diện cô đi tới, trầm giọng nói: "Cô có thể không ngồi ở chỗ này được không?"

Lâm Đạm ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt u mê: "A?"

Hàn Húc nhìn con ngươi đen nhánh của cô, phát hiện ánh mắt cô vô cùng sạch sẽ, giống như dòng suối trong, lại tựa như bầu trời mênh mông, có thể bao dung hết thảy. Anh hơi thất thần, rồi rất nhanh tỉnh táo lại, lặp lại: "Mời cô rời khỏi tầm mắt tôi được không?"

Lâm Đạm nhìn về phía đối diện, lúc này mới phát hiện laptop và sách vở của Hàn Húc bày trên bàn. Đây là chỗ ngồi cố định của anh, mà Lâm Đạm từ khi cướp được chỗ thì chưa từng đổi vị trí, càng chưa từng chú ý người ngồi đối diện mình là ai. Anh nhất định đã hiểu lầm dụng ý của cô.

Lâm Đạm không có thời gian tranh cãi với Hàn Húc, lập tức mang laptop và đống lớn tài liệu đi, dứt khoát nói: "Được, tôi đi đổi chỗ ngồi." Cô mang theo đồ đi luôn, một lời thừa thãi cũng không, cuối cùng tìm được một chỗ trong góc, đưa lưng về phía Hàn Húc, cách xa mấy thước, như vậy chắc đủ rồi.

Hàn Húc hoàn toàn không ngờ phản ứng của cô lại là như thế, biểu tình chán ghét nhất thời bị kinh ngạc thay thế. Anh sửng sốt lúc lâu mới ngồi về chỗ cũ, nhìn phía đối diện trống rỗng, bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình. Chẳng qua chỉ vậy mà thôi, người đã đi rồi, anh sẽ không bứt rứt về nó mãi không buông.

Nhưng cũng từ hôm ấy, anh bắt đầu chú ý từng hành động cử chỉ của Lâm Đạm. Thời điểm đi vào phòng tự học anh sẽ theo bản năng tìm chỗ ngồi của đối phương, phát hiện cô chẳng khác nào hòn đá, chưa từng dời ổ. Lúc cô đọc sách vô cùng tập trung, ghi chép rất nhiều, rồi vùi đầu gõ số kiến thức mình đã hoàn toàn tiêu hóa vào laptop, đầu ngón tay đùng đùng, cơ hồ không hề suy tính cách dùng từ đặt câu tí nào. Cô đúng là đang nghiêm túc học tập, có một lần ra chỗ bình nước lấy nước nóng lại quên chờ nguội, lúc đang học lơ đãng uống một hớp, khiến đầu lưỡi nóng ran, che miệng hít hà hồi lâu.

Hàn Húc thấy mà không ngừng lắc đầu, lại không phát hiện sự chú ý của mình với Lâm Đạm càng ngày càng nhiều, càng ngày càng không khống chế được.

Hôm ấy, anh theo lệ tự học tới chín giờ tối, chín giờ rưỡi phòng tự học sẽ đóng cửa, phần lớn bạn học sẽ rời đi trước thời hạn nửa tiếng, duy chỉ có Lâm Đạm ngồi tại chỗ bất động, giống như hoàn toàn không cảm nhận được sự chảy trôi của thời gian. Hàn Húc đi tới, lẳng lặng đứng sau lưng cô, nhìn vào màn hình máy tính.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 555

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.