Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (2)

Phiên bản Dịch · 2486 chữ

Chương 302: Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (2)

Lâm Đạm đi tới quán cà phê trước giờ hẹn, gọi một cốc sữa bò nóng và một cái bánh ngọt sô cô la, ăn từng miếng một. Dạ dày bị cồn rượu hành hạ cả đêm rốt cuộc được trấn an, khi Uông Tuấn đúng giờ tới nơi, sắc mặt cô đã đỏ hồng, không nhìn ra dù chỉ nửa điểm tiều tụy vì say rượu.

"Mời ngồi." Cô đưa tay thành tư thế mời, sau đó cẩn thận quan sát người "bạn trai" này. Đối phương dáng dấp vô cùng anh tuấn, mái tóc đen quăn tự nhiên, tỏ ra tùy tính lười biếng, đôi mắt đào hoa ôn nhu đa tình, có thể khiến người ta chết chìm trong đó. Y cao chừng 1m80, vóc người dong dỏng, khí chất ưu nhã, lúc tiến vào cơ hồ hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Dù trong giới giải trí trai đẹp nhiều như mây, tướng mạo của y cũng thuộc loại đứng đầu, huống chi là ở thế giới người bình thường. Trong trí nhớ, tướng mạo của người bạn trai này luôn mơ hồ, đại khái là vì nguyên chủ khá thờ ơ với y. Nhưng Lâm Đạm sẽ nhớ tất cả mọi người xuất hiện bên cạnh mình, dù đối phương chỉ là người qua đường A.

Bạn trai dáng dấp rất anh tuấn, nhưng không đủ để thành lý do Lâm Đạm lùi bước. Cô chờ đối phương chọn đồ uống xong mới từ từ nói: "Uông Tuấn, tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp."

Uông Tuấn lộp bộp trong lòng, nhìn gương mặt lạnh lùng không có biểu tình gì của lâm Đạm, có chút khó lòng chịu đựng. Y nâng tay lên nói: "Em chờ một chút, anh đi vệ sinh."

"Anh cứ tự nhiên." Lâm Đạm bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Chàng trai nọ rời đi, để lại di động trên bàn. Lâm Đạm cầm di động của mình lên tùy ý lướt mạng, phát hiện trên trang web tài chính xuất hiện một bức ảnh mơ hồ, tựa đề là 《 Con trai yêu của Uông Triệu Khôn sắp tốt nghiệp, có thể sẽ nhận chức tổng giám đốc Thụy Phong 》.

Uông Triệu Khôn là người sáng lập Thụy Phong - công ty về đồ điện dẫn đầu trong ngành, ông vô cùng chú trọng bảo vệ con trai, đến tay truyền thông chưa từng chụp được một tấm ảnh chính diện nào của cậu Uông, càng không biết gì về tình huống cụ thể của đối phương. Nhưng Lâm Đạm là người thế nào? Cô cơ hồ nhìn một cái là phát hiện, thanh niên đi bên cạnh Uông Triệu Khôn, lộ ra một bên mặt mơ hồ kia chính là Uông Tuấn.

Bạn trai mình là người thừa kế công ty trị giá mười tỉ, Lâm Đạm chẳng thấy ngạc nhiên mừng rỡ gì, cô tắt web tiếp tục uống cà phê, trong lòng không hề gợn sóng. Đúng vào lúc này, di động của Uông Tuấn sáng lên, một weixin bất ngờ đập vào mắt Lâm Đạm —— 【 Bí Ngô Nhỏ, ăn tối chưa? 】

Lâm Đạm lập tức cầm di động lên, nhìn chằm chằm weixin này. Tên người gửi chỉ có một chữ "Mẹ", cho nên Lâm Đạm không biết tên đối phương, chỉ là cái avatar kia cô không thể quen hơn được nữa.

Trên thế giới này, người vừa dùng avatar này, vừa gọi con trai mình là Bí Ngô Nhỏ có mấy? Có lẽ rất nhiều, song ở cạnh Lâm Đạm thì chỉ có một mà thôi. Cô không muốn tin sự trùng hợp này, nhưng nếu nó thực sự trùng hợp như cô nghĩ thì sao?

Thời điểm Lâm Đạm đang ngẩn ra, Uông Tuấn trở lại chỗ ngồi. Vẻ mặt y vẫn như thường, chẳng qua tóc mai hơi ướt. Phát hiện Lâm Đạm cầm di động của mình, y cũng không giận, ngược lại cười giỡn: "Thế nào, em muốn tra anh à?"

"Trong tên mẹ anh có phải có một chữ Dao không?" Lâm Đạm thử dò xét.

"Sao em biết?" Uông Tuấn tỏ ra rất kinh ngạc.

Lúc này đến phiên Lâm Đạm muốn vào WC dội nước lạnh rửa mặt. Cô một tay đỡ trán, một tay gõ mặt bàn, châm chước rất lâu mới bất đắc dĩ nói: "Không làm sao cả, em chỉ tùy tiện hỏi chút thôi. Anh đói không, có muốn ăn thịt bò bít tết không?"

Uông Tuấn rất bất ngờ với thái độ thay đổi đột ngột của cô, chần chừ nói: "Em vừa bảo chúng ta không thích hợp, em có phải muốn chia tay với anh không?"

"Không hề, không hợp có thể chậm rãi tiếp xúc, chúng ta mới quen nhau không bao lâu, cần phải có kiên nhẫn." Lâm Đạm quả quyết từ chối. Trong đầu cô toàn là lời mẹ Dao nói. Bà hi vọng bạn gái của con trai có thể đối xử tốt hơn với thằng bé, thật khéo, Lâm Đạm chính là người bạn gái kia, dưới tình huống này cô còn có thể làm gì?

Vì cung cấp cho nguyên chủ đi học, mẹ Dao tốn rất nhiều tiền, ngày lễ ngày tết còn tặng nguyên chủ cả va li quần áo và đồ trang điểm. Nghe nói bà nội nguyên chủ bệnh nặng, bà không hỏi câu nào đã gửi tới năm trăm nghìn, đây là phần tình nghĩa sâu nặng tới mức nào? Đây là sự bỏ ra vô tư đến đâu? Nguyên chủ có lẽ có thể không chút do dự bỏ rơi Uông Tuấn, nhưng Lâm Đạm không làm được. Cô không thể chân trước đón nhận sự trợ giúp của người khác, chân sau liền đâm dao vào con trai đối phương, thế thì cô sẽ thành gì? Súc sinh?

Nếu Uông Tuấn là một người mê gái lạm tình, Lâm Đạm còn có lý do chia tay với y, nhưng giờ y chẳng làm sai chuyện gì cả, Lâm Đạm nên nói thế nào đây? Cô nhìn cặp mắt đào hoa vô tội kia, lần đầu tiên thấy khiếp sợ rời mắt.

Uông Tuấn tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, gương mặt nghiêm túc rốt cuộc nở nụ cười, "Được, anh gọi cơm tối, vừa vặn đói." Nói xong nhanh chóng trả lời weixin, rồi chuyên tâm nói chuyện phiếm với Lâm Đạm. Y là người vô cùng lãng mạn, sau khi ăn xong mua cho Lâm Đạm một bó hoa hồng, vốn muốn cùng cô về tổ ấm yêu thương ôn tồn, phát hiện cô lộ vẻ mặt khó xử liền kiếm cớ rời đi, không để bạn gái chịu nửa điểm áp lực nào.

Lâm Đạm cắm hoa hồng vào bình hoa, đau đầu xoa xoa huyệt thái dương. Đây chính là chỗ cô thống hận đoạn đời người mới này, bởi cô vĩnh viễn không biết cục diện nguyên chủ để lại cho mình sẽ rối rắm đến đâu.

---

Uông Tuấn ngâm nga một bài ca thiếu nhi trở về ký túc xá.

Bạn cùng phòng cảm thấy rất bất ngờ, không nhịn được hỏi: "Ông có chia tay hay không thế? Nếu chia tay thì ông sẽ không ngâm nga hát, mà nếu không chia tay thì ông sẽ không về ký túc xá. Người anh em, ông sao thế hả?"

"Không chia tay, Lâm Đạm hôm nay không tiện, tôi không ở lại nhà em ấy qua đêm." Uông Tuấn ném chìa khóa xe vào ngăn kéo.

Hàn Húc ngẩng đầu nhìn y một cái, trên mặt không có biểu tình dư thừa nào.

"Tôi biết ngay hai người sẽ không chia tay mà, người anh em, ông nhìn đi, thân thế của ông bị đưa ra ánh sáng rồi." Một bạn cùng phòng giơ di động lên cho Uông Tuấn nhìn.

Uông Tuấn nhìn chằm chằm mặt bên của mình trên ảnh một lúc lâu, lại xem tựa đề khoa trương của nó, trái tim nhộn nhạo từng chút một chìm xuống. Y ánh mắt hơi ướt, nhưng vẫn cố nở nụ cười, rù rì nói: "Khó trách em ấy hỏi mình, trong tên mẹ mình có phải có một chữ Dao không. Người đời ai lại không biết vợ Uông Triệu Khôn tên Tiết Dao chứ."

Uông Tuấn càng nghĩ càng khó chịu, nhưng không dám thể hiện ra trước mặt bạn bè.

Hàn Húc để sách xuống, trầm giọng nói: "A Tuấn, chúng ta ra ngoài trò chuyện một chút."

Hai người đi lên sân thượng ký túc xá, mỗi người cầm một chai bia.

"Chuyện gì xảy ra?" Hàn Húc đi thẳng vào vấn đề: "Lâm Đạm làm gì cậu?"

Uông Tuấn trầm mặc một lúc lâu mới bắt đầu tự thuật chuyện ngày hôm nay, cuối cùng cười khổ nói: "... Nhìn hình, rồi hỏi tên mẹ tớ, Lâm Đạm chắc đoán ra thân phận tớ rồi nhỉ? Cho nên cách nói chuyện của em ấy thay đổi, cứng rắn nói chia tay thành tiếp tục tìm hiểu. Hàn Húc, tớ thật sự rất thích em ấy. Tớ đã hai mươi tuổi, đây là lần đầu thích một người như thế."

"Cô ta tốt ở chỗ nào?" Hàn Húc chau mày.

"Em ấy chỗ nào cũng tốt."

"Cho dù thứ cô ta yêu là thân phận và địa vị của cậu?" Hàn Húc gãi đúng chỗ ngứa.

Uông Tuấn không nói, ngẩng đầu nốc bia.

Hàn Húc ý vị sâu xa nói: "A Tuấn, chia tay với cô ta đi, thừa dịp cậu lún chưa sâu. Cậu từng nói với tớ muốn kết hôn với người mình yêu, cậu chắc chắn Lâm Đạm có thể cùng cậu qua một đời sao? Cô ta sẽ cho cậu tình yêu như vậy sao? Đừng để cô ta làm bẩn chữ 'yêu' này."

Uông Tuấn mắt hiện ánh lệ, vùng vẫy rất lâu mới thống khổ nói: "Hàn Húc tớ không làm được, tớ bây giờ vẫn rất thích em ấy, nhìn thấy mặt em ấy, tớ không tài nào nói ra hai chữ chia tay được."

"Vậy thì tạm thời tách ra, để xem phần thích này của cậu có thể kéo dài bao lâu." Hàn Húc gần như lãnh khốc nói.

Uông Tuấn hồi lâu không lên tiếng, chỉ hung hăng đập chai bia xuống đất.

---

Lâm Đạm không nghĩ tới Uông Tuấn sẽ dính người như thế, hôm qua mới gặp mặt, sáng sớm hôm nay đã hẹn cô ra canteen trường ăn sáng.

"Sắc mặt anh không tốt lắm, bị ốm sao?" Cô nhìn chằm chằm gương mặt tiều tụy của Uông Tuấn.

"Lâm Đạm, gần đây chúng ta không mặt nhau có được không?" Uông Tuấn khó khăn mở miệng.

"Tại sao?" Lâm Đạm dựa vào ghế, ánh mắt lộ ra tia nghiền ngẫm.

"Bởi vì anh muốn xin đi làm nghiên cứu sinh tại Harvard." Uông Tuấn cúi đầu, không muốn Lâm Đạm phát hiện biểu tình chột dạ của mình.

"Anh phải đi Mỹ?" Lâm Đạm lộ biểu tình ngoài ý muốn.

"Đúng vậy, ba anh hi vọng anh có thể đi. Harvard không thể đánh đồng với các trường khác, nếu anh không đủ cố gắng, căn bản không có hi vọng trúng tuyển."

Lâm Đạm lập tức bày tỏ đồng ý: "Được, vậy anh cố gắng lên."

Uông Tuấn như có chút mất mát, lại như thở phào nhẹ nhõm. Y giúp Lâm Đạm mua một bát hoành thánh, dặn cô mỗi sáng phải nhớ ăn sáng, buổi tối đừng thức đêm, lúc này mới rời đi. Lâm Đạm trông thấy y bước chân vội vàng đi về phía một chàng trai thân hình cao lớn.

Chàng trai kia không phải ai khác, mà là người nguyên chủ si mê - Hàn Húc. Anh cao hơn Uông Tuấn nửa cái đầu, đôi mắt phượng hẹp dài, đôi mắt đen kịt, giống như hàn đàm sâu không thấy đáy, gương mặt tuấn mỹ đến tận cùng luôn mang theo ba phần ý cười, tựa hồ ôn nhu dễ thân cận, thật ra cao không thể leo tới.

Đây là một người nổi bật xuất sắc, có sức hấp dẫn hơn quý công tử Uông Tuấn nhiều, khó trách có thể khiến nguyên chủ tâm địa sắt đá vì anh ta muốn sống muốn chết. Lúc Lâm Đạm cẩn thận quan sát Hàn Húc, đối phương cũng đang nhìn sang, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo... Anh ta đang cảnh cáo cô.

Lâm Đạm cúi đầu ăn uống, trong lòng một mảnh yên tĩnh.

Đúng vào lúc này, mẹ Dao gửi một weixin tới, giọng có chút lo âu: 【 Bé Trứng à dì nên làm gì bây giờ? Bí Ngô Nhỏ nói muốn ra nước ngoài học, dì không muốn nó đi, nhưng dì không nói ra miệng được. Thằng bé cái gì cũng không biết làm, đi rồi có chết đói luôn không? Không được, dì muốn đi với nó. 】

Lâm Đạm thấy đối phương nóng nảy, vội vàng khuyên nhủ: 【 Dì ơi dì bình tĩnh chút, thân thể dì không tốt, không thể bôn ba đường dài. Dì yên tâm đi, Bí Ngô Nhỏ sẽ trưởng thành mà, anh ấy ở trường không phải luôn rất tốt sao? 】

【 Cháu không biết đâu, tuần nào nó cũng mang quần áo bẩn về nhà giặt, mình thì cái gì cũng không làm. Có một lần nó chơi game suốt đêm, đói bụng choáng váng đầu hoa mắt nhưng không ra canteen ăn, mà để bạn cùng phòng đi mua hộ. Bạn cùng phòng của nó quên béng mất, buổi trưa không về phòng, nó cũng chẳng biết đường mà xin gói mì ăn, trực tiếp đói ngất luôn trên giường. Cháu bảo nó thế thì sao dì yên tâm cho được? 】

Mẹ Dao không ngừng lảm nhảm quở trách năng lực tự lập thấp đến tức sôi máu của con trai, lần nữa kiên định quyết tâm muốn đi cùng. Song Lâm Đạm biết, tim mẹ Dao không tốt, để bảo đảm thời điểm phát bệnh có thể nhận được sự cứu chữa kịp thời, hàng năm bà đều dưỡng bệnh tại viện, căn bản không có cách vượt đại dương đi chăm sóc con trai.

Lâm Đạm hết lời khuyên can không kết quả, chỉ đành gõ một hàng chữ: 【 Dì yên tâm đi ạ, bạn gái anh ấy sẽ đi cùng chăm sóc anh ấy. 】 Nghiên cứu sinh ở Harvard rất khó xin, điểm này Lâm Đạm biết, nhưng cô không thể không hết sức thử một lần. Nợ người thì phải trả, đây chắc là số trời.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 570

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.