Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (57)

Phiên bản Dịch · 2573 chữ

Chương 294: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (57)

Lễ trao giải Kim khúc tại thời điểm Bạch Chỉ Lan cảm ơn đã đạt tới cao trào, tỉ lệ xem đột phá kỉ lục cao nhất, sáng lập một kì tích. Hiệu quả tiêu cực khi Bạch Trúc bị đuổi khỏi sân khấu đã được lời tự thuật về "Yêu và Trưởng thành" của Bạch Chỉ Lan tiêu trừ. Người ái mộ càng yêu cô hơn, người đi đường cũng bị tính cách có cương có nhu, thông suốt khoáng đạt của cô lây nhiễm, trở thành fan. Follower weibo của cô trong thời gian nửa giờ ngắn ngủi tăng vọt mấy triệu.

Rời khỏi hội trường, một đám phóng viên xông tới phỏng vấn Bạch Chỉ Lan và Lâm Đạm, An Lãng và An Tử Thạch tạm thời trở thành hộ vệ của hai người, dùng cánh tay dài ngăn đám người này, tạo thành khoảng cách an toàn.

"Lâm nữ sĩ, tin tức Bạch Chỉ Lan bị phong sát tại giới thời trang ngài biết không? Ngài có lời gì muốn nói?" Một phóng viên cố gắng giơ mic hỏi.

Lâm Đạm che chở con gái đi về phía trước, giọng đàm đạm: "Sau này lễ phục của nó do tôi làm, không cần bất kỳ hãng thời trang nào tài trợ, có phong sát hay không cũng không thành vấn đề."

Người nọ hỏi tiếng: "Bạch Chỉ Lan nói trong giới giải trí có cô ấy thì không có Bạch Trúc, có Bạch Trúc thì không có cô ấy, ngài thấy sao về chuyện này?"

Lâm Đạm chém đinh chặt sắt: "Lời này vẫn giữ."

Lại có một phóng viên hỏi: "Xin hỏi Lâm nữ sĩ, Bạch Trúc bị đuổi xuống là do người của ngài làm sao? Ngài có thân phận gì?"

"Thân phận của tôi là một người mẹ." Lâm Đạm giúp con gái vén đuôi váy, đỡ cô dè dặt bước xuống cầu thang.

Bạch Chỉ Lan toàn bộ hành trình không lên tiếng, nụ cười thì càng ngày càng ngọt.

Thời điểm sắp xuống hết bậc thang, Lưu Mạn Ny đuổi tới, trong miệng hùng hùng hổ hổ kêu cái gì. Bạch Chỉ Lan muốn quay đầu, lại bị mẹ nhét vào trong xe, nhàn nhạt phân phó: "Không cần để ý bà ta."

"Dạ." Bạch Chỉ Lan ngoan ngoãn gật đầu. Cô bị Lưu Mạn Ny tha mài nhiều năm, mỗi lần cùng người này nói chuyện đều hô to gọi nhỏ, có lúc tức muốn chết, thậm chí muốn giết bà ta luôn rồi tự sát, mọi người đầu xuôi đuôi lọt. Cô rằng mẹ khẳng định còn hận Lưu Mạn Ny hơn mình, nhưng hóa ra mẹ căn bản không coi đối phương ra gì. Nhận thức này khiến cô rút ra cây gai độc cuối cùng trong tim, lắc đầu bật cười.

Lưu Mạn Ny nhanh chóng lao xuống bậc thang, lại bị đám người chen lấn chặn lại, chỉ có thể dậm chân tức giận mắng.

Lâm Đạm vòng qua bên kia xe, mở cửa ngồi xuống, toàn bộ hành trình ngay cả cái khóe mắt cũng không cho bà ta. Khi một người giận tới sắp nổ tung, đối tượng chọc giận mình lại hoàn toàn coi mình như không khí, loại cảm giác bực bội ấy có thể giết người! Lưu Mạn Ny che ngực không ngừng thở hổn hển, tựa như tùy thời sẽ ngất đi.

Bà ta rốt cuộc phát hiện sự chênh lệch địa vị giữa mình và Lâm Đạm. Bà ta vẫn cho rằng Lâm Đạm là thôn phụ vô năng năm nào, song đối phương vừa há miệng, thứ lộ ra là răng nanh sắc nhọn đủ để xé nát bà ta. Bà ta né tránh ánh mắt trào phúng của mọi người, vô tri vô giác trở lại phòng nghỉ ngơi, thì thấy Bạch Trúc nằm trên bàn trang điểm khóc không thở được, mấy trợ lý khom người thu thập đống bừa bãi đầy đất, biểu tình rất khó coi.

"Đừng khóc, mẹ giúp con đè hot search xuống." Lưu Mạn Ny định an ủi.

Bạch Trúc ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt tuyệt vọng: "Mẹ à, vô dụng thôi! Giám khảo mẹ hối lộ đã truyền ghi chép trò chuyện của hai người ra ngoài, bây giờ tất cả mọi người đều đang mắng con, muốn tẩy trắng cũng không tẩy được nữa rồi!"

"Cái gì!?" Lưu Mạn Ny rốt cuộc luống cuống, luống cuống tay chân mở di động ra lướt weibo, thì thấy lời nói ác độc nọ của mình đã leo lên #1 top search —— 【 Bạch Chỉ Lan không phải muốn cầm giải thưởng này sao, tôi sẽ để Tiểu Trúc đi trao giải. Tôi muốn con nhãi này biết, ở trong mắt chúng tôi, nó vĩnh viễn chỉ là tên ăn mày, tất cả những gì nó có được đều do chúng tôi bố thí. Tôi có thể phá hủy nhân cách nó, tự nhiên có thể phá hủy sự nghiệp của nó. Tôi sẽ không để nó sống tốt đâu. 】

Câu nói tỏ rõ tức giận và không cam lòng này khiến cộng đồng mạng không rét mà run, cũng khiến nhân khí của Bạch Trúc rơi xuống đáy cốc. Có một người mẹ ác độc như thế, ai mà tin cô ta lương thiện? Một khắc cô ta đứng lên sân khấu trao giải, chính sự nghiệp của cô ta đã bị hủy diệt. Nhận sự giáo dục cao cấp, tính cách ôn nhu hiền lành, thiên kim danh môn, đó đều là nhãn hiệu của Bạch Trúc, nhưng bắt đầu từ bây giờ, tất cả từ ngữ tốt đẹp để hình dung cô ta đều sẽ bị ích kỷ ác độc thay thế.

【 Cái gọi là "phá hủy nhân cách" của Lưu Mạn Ny là chỉ bệnh trầm cảm của Bạch Chỉ Lan đúng không? Chẳng lẽ bệnh của Bạch Chỉ Lan do Lưu Mạn Ny cố ý ngược đãi mà ra? Ông trời ạ! Tôi bị suy nghĩ của mình dọa sợ! 】 Một cư dân mạng hoảng hốt. Lời cảm ơn của Bạch Chỉ Lan tại buổi lễ trao giải ấm áp bao nhiêu, thì mọi người càng thống hận Lưu Mạn Ny và Bạch Trúc bấy nhiêu. Bạch Bằng Phi cũng bị cư dân mạng oanh tạc một lần lại một lần, tạo thành ảnh hưởng không nhỏ tới công ty.

Khi Bạch Trúc và Lưu Mạn Ny sứt đầu mẻ trán, Lâm Đạm nhận được điện thoại từ Niếp Vinh. Đơn giản trò chuyện mấy câu, cô nói với An Lãng: "Anh có thể giúp tôi đưa Chỉ Lan tới công ty không? Tôi bây giờ muốn làm chút chuyện, nhiều nhất một tiếng nữa sẽ tới."

"Được, em đi đi, tôi chăm sóc Lan Lan." An Lãng vui vẻ đồng ý, không hỏi nhiều thêm một câu nào.

Lâm Đạm xoa tóc con gái, cười dịu dàng với An Lãng một tiếng, lúc này mới xuống xe đi.

"Chú An, mẹ cháu rốt cuộc là ai?" Bạch Chỉ Lan ngồi cạnh cửa sổ xe quyến luyến không thôi nhìn bóng lưng từ từ đi xa của Lâm Đạm.

"Mẹ cháu là một người mẹ, chỉ vậy mà thôi." An Lãng từ từ nói.

Bạch Chỉ Lan dúi đầu vào khuỷu tay, lặng lẽ lau nước mắt vừa rơi ra. Cho tới hôm nay cô mới hiểu được, chức vị "người mẹ" này ấm áp và vĩ đại biết bao, nếu sau này cô có con, cô cũng sẽ dùng hết toàn lực yêu nó, bảo vệ nó.

Nghĩ tới đây, cô không khỏi ngây ngẩn. Sau này? Bắt đầu từ bao giờ, cô cũng có "sau này"? Hóa ra cuộc sống của cô trong lúc vô tình đã thay đổi, tiến lên trước một bước không phải bóng tối và tuyệt vọng nữa, mà là con đường bằng phẳng ngập sáng. Có một người kéo cô từ vực sâu ra ngoài, cho cô đôi cánh bay lượn...

Bạch Chỉ Lan suy nghĩ một chút bỗng bật cười, ánh mắt còn ướt nước tỏ ra đặc biệt sáng ngời xinh đẹp.

An Tử Thạch nhìn ngây người.

---

Lâm Đạm đổi mấy chiếc xe mới tới được một bệnh viện tư nhân một cách bí mật. Niếp Vinh chờ ở cửa ICU, giọng mười phần ngưng trọng: "Người đang ở bên trong, trong lúc giải phẫu mới phát hiện ông dị ứng với thuốc gây mê, thật vất vả mới cứu lại được. Nhưng huyết quản của ông bị vỡ, phải lập tức phẫu thuật, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Thời gian không còn kịp để làm giám định chất dị ứng nữa, dì Lâm, dì có cách nào giúp ông hôn mê dưới tình huống không có thuốc không? Cháu không thể nói cho dì thân phận của ông ấy, cháu chỉ có thể nói cho dì, cứu ông ấy, dì muốn cái gì cũng có. Nhà họ Niếp chúng cháu làm được, họ cũng có thể thay dì làm, nhà họ Niếp chúng cháu không làm được, họ cũng có thể thay dì làm."

Lâm Đạm nhìn về phía ông lão đang nằm trên giường bệnh, giọng hết sức bình tĩnh: "Cứu người trước đi, không có thời gian." Dứt lời đi vào căn phòng cách vách khử trùng.

Mấy người thân bệnh nhân nhìn chằm chằm Lâm Đạm, mặt dù mặt mày toàn không tín nhiệm, nhưng cũng không mở miệng ngăn cản. Ca bệnh này chỉ đành chữa ngựa chết như ngựa sống thôi.

Lâm Đạm luôn mang theo châm cứu tùy thân, tiến hành khử trùng xong thì đâm một cây vào đầu ông lão. Ông lão vốn đang hôn mê, ngược lại không có phản ứng đặc thù gì. Một nhóm bác sĩ đứng cạnh giường bệnh, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô.

Mười mấy phút sau, Lâm Đạm khoát tay nói: "Được rồi, đẩy ông ấy tới phòng phẫu thuật đi, tôi đảm bảo ông ấy sẽ không tỉnh lại giữa đường."

Bác sĩ mổ chính không nhúc nhích, hiển nhiên không tín nhiệm lời cô nói.

Trợ lý nhắc nhở: "Huyết quản đã vỡ, không phẫu thuật nữa thì không kịp."

"Đi!" Bác sĩ mổ chính rốt cuộc cắn răng đi vào phòng phẫu thuật.

Lâm Đạm đợi bên ngoài phòng phẫu thuật một giờ, sau đó mới chào tạm biệt Niếp Vinh và người thân bệnh nhân: "Chỉ cần không nhổ hết kim, lão tiên sinh sẽ không bị đau tỉnh, mọi người có thể yên tâm. Tôi còn có việc, đi trước một bước, sau đó sẽ tới nhổ châm cho lão tiên sinh sau."

Không người nào dám ngăn cản cô, con trai cả của lão tiên sinh tự mình mang cô đến bãi đỗ xe, lặp đi lặp lại nói lời cảm ơn. Hắn mới đầu cũng ôm hoài nghi sâu đậm với y thuật của Lâm Đạm, nhưng theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, ba từ đầu đến cuối không tỉnh, cũng không sinh ra phản ứng không tốt nào, đây chính là chứng cứ tốt nhất. Nếu Lâm Đạm không đến, người cha không thể tiêm thuốc gây mê của mình sẽ tiến hành phẫu thuật thế nào đây? Ba hoặc sẽ sống sờ sờ đau chết, hoặc sẽ chết vì mất máu quá nhiều, thế nào cũng là tuyệt cảnh.

Ba vừa chết, cả gia tộc sẽ sụp đổ tan rã, hậu quả như vậy con trai cả căn bản không dám nghĩ tới. Trở lại tầng bệnh, hắn còn chưa kịp lấy lại hơi, thì thấy một bác sĩ đi ra, trên tay dính đầy vết máu.

Người thân vội vàng vây quanh bác sĩ hỏi thăm tình huống, bác sĩ nghi ngờ không hiểu nói: "Thật kỳ lạ! Tim của lão tiên sinh cứ như bị một tầng không khí không nhìn thấy bọc lại, lượng máu ra rất ít, cho nên độ khó phẫu thuật của chúng tôi giảm xuống rất lớn, vốn chỉ nắm chắc bốn năm phần, giờ ít nhất có bảy tám phần."

Niếp Vinh vuốt cằm nói: "Châm cứu cầm máu là tuyệt kỹ sở trường của dì Lâm."

Bác sĩ sửng sốt lúc lâu mới hoảng hoảng hốt hốt rời đi. Con trai cả lòng đầy rung động nói: "Cao thủ ở dân gian, lời này quả nhiên nói không sai! Niếp Vinh, tôi nên cảm ơn Lâm nữ sĩ thế nào? Người như vậy, nhà chúng tôi nhất định phải kết giao."

Niếp Vinh khẽ cười nói: "Dì yêu con gái như mạng, anh muốn kết giao với dì thì cứ cho con gái dì tài nguyên là được."

"Như vầy phải không?" Con trai cả lấy điện thoại ra nói: "Tôi lập tức cho người đi làm."

---

Bạch Chỉ Lan rất lâu không tới công ty. Lần trước khi cô rời đi cũng là lúc cô trở mặt với Bạch Trúc. Bạch Trúc kí hợp đồng với Universal Pictures, bá chủ giới giải trí, bối cảnh vô cùng thâm hậu, có dính dấp với cả hai giới thương mại và chính trị. Công ty Bạch Chỉ Lan kích thước nhỏ, hoàn toàn không dám so tài với một con quái vật khổng lồ như thế, vì vậy chuẩn bị tuyết tàng cô.

Tin tức mặc dù chưa tuyên bố ra ngoài, nhưng Bạch Chỉ Lan đã sớm biết, cho nên lúc rời đi lòng cô tràn đầy lạnh lẽo. Cô không quên được ánh mắt hoặc thương hại, hoặc giễu cợt, hoặc khinh bỉ mọi người ném về phía cô.

Nhưng bây giờ, cô đi một đường thì được nịnh hót gọi "chị Bạch" nguyên một đường, tựa như trong một đêm cô đã thành đại tỷ của công ty, có địa vị chí cao vô thượng. Cao tầng công ty thậm chí còn tự mình ra chào đón bắt tay cô, sau đó một mực cung kính dẫn cô tới phòng tiếp khách.

An Lãng, An Tử Thạch, An Trọng Anh an ổn ngồi trên salon uống trà. Mấy cao tầng vây quanh Bạch Chỉ Lan miệng lưỡi lưu loát bày tỏ kế hoạch phát triển tương lai của cô.

Bạch Chỉ Lan chẳng qua lẳng lặng lắng nghe, không phát biểu ý kiến gì. Quách Vũ Vi cầm một xấp tài liệu, ánh mắt cháy rực ngọn lửa dã tâm. Cô ta hoàn toàn không nghĩ tới bối cảnh của mẹ Bạch Chỉ Lan lại thâm hậu như thế, một cú điện thoại đã đá đít Bạch Trúc và Lưu Mạn Ny đi, còn mời được thái đấu làng âm nhạc Mao Tề Ngạn tới trấn tràng. Nếu cô ta sớm biết hết thảy, cô ta bất kể thế nào cũng không giúp Lưu Mạn Ny hãm hại Bạch Chỉ Lan. Chẳng qua bây giờ đền bù cũng không muộn, Bạch Chỉ Lan cái gì cũng không biết, cô nhất định sẽ như quá khứ, cô ta nói gì nghe nấy.

Quách Vũ Vi đang muốn mở miệng, thì thấy Lâm Đạm bước chân trầm ổn đi vào phòng tiếp khách, từ từ nói: "Tôi rất không hài lòng với người đại diện của Bạch Chỉ Lan, đổi cô ta đi đi."

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 622

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.