Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (58)

Phiên bản Dịch · 2541 chữ

Chương 295: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (58)

Bạch Chỉ Lan bây giờ là một cây rụng tiền, Quách Vũ Vi sao chịu buông tay. Cô ta cơ hồ thét lên nói: "Lâm nữ sĩ, dì dựa vào cái gì mà muốn thay tôi, tôi tự hỏi những năm này chiếu cô Bạch Chỉ Lan cẩn cẩn trọng trọng, lao tâm lao lực, dì cái gì cũng không biết, sao có thể mở miệng bác bỏ tôi?"

Lâm Đạm cười nhạo nói: "Cô cẩn cẩn trọng trọng chiếu cố? Nếu cái cô gọi là chiếu cố là mắt thấy con gái tôi bị trầm cảm mà không nghe không hỏi; là mắt thấy cân nặng của con bé xuống tới 40 kg vẫn cưỡng bách nó ăn uống điều độ, vậy tôi thật sự phải cảm tạ cô nhân từ nương tay, chưa trực tiếp muốn luôn mạng của con bé. Lễ phục lần này đưa tới cô hoàn toàn có thể chuẩn bị thêm mấy bộ, kết quả chỉ đưa tới một, hơn nữa còn hư hại, dẫn đến con gái tôi suýt thì mất hết danh dự. Chỉ bằng chuyện này, tôi đã có thể thay thế cô."

Quách Vũ Vi muốn mở miệng cãi lại, song không tìm được lý do thích hợp. Thời điểm tuân theo chỉ thị của Lưu Mạn Ny đưa lễ phục qua, cô ta vẫn cho rằng video lộ liễu của Bạch Chỉ Lan sẽ truyền khắp internet, trực tiếp đả kích trí mạng sự nghiệp của cô, cho nên chưa từng nghĩ tới việc chùi mông cho mình. Một nghệ sĩ không có giá trị lợi dụng, công ty sẽ không vì cô mà chỉ trích cô ta.

Nhưng bây giờ, hết thảy đã vượt khỏi tầm tay cô ta, thậm chí vượt ra khỏi tầm tay Lưu Mạn Ny. Ngay cả phu nhân mạng lưới giao thiệp rộng rãi như Lưu Mạn Ny còn không phải đối thủ của Lâm Đạm, cô ta là cái thá gì? Cô ta chẳng qua là quân cờ tùy thời có thể vứt bỏ mà thôi.

Nghĩ tới đây, Quách Vũ Vi không nhịn được đưa ánh mắt thỉnh cầu về phía Bạch Chỉ Lan, chỉ thấy đối phương nâng chén trà lên nghiêm túc thưởng thức, giống như bỗng nhiên sinh ra mười hai vạn phần hứng thú với việc thưởng trà vậy. Rất hiển nhiên, Bạch Chỉ Lan không muốn bảo toàn cô ta, dẫu sao cô cũng chẳng phải người ngu, không nghĩ ra mờ ám trong đó.

Quách Vũ Vi sợ hãi bất an nhìn cao tầng công ty, thì thấy đối phương vuốt cằm nói: "Không chăm sóc kỹ Chỉ Lan, đây là do Vũ Vi không làm tròn bổn phận, chúng tôi sẽ chọn một người đại diện khác thích hợp hơn cho Chỉ Lan, Lâm nữ sĩ ngài cứ yên tâm."

Lâm Đạm lắc đầu nói: "Nhân viên được phái đi đàm phán với J lần này là ai? Cô ta đã làm sai chuyện, khiến con gái tôi bị phong sát, tôi yêu cầu cô ta ngay trước mặt mọi người nói lời xin lỗi với con gái tôi, sau đó nghỉ việc."

Cao tầng công ty lộ vẻ mặt khó xử, không dám đồng ý.

Một người phụ nữ trang điểm đậm bỗng nhiên đẩy cửa phòng tiếp khách, hét to: "Cô dựa vào cái gì mà bắt tôi xin lỗi, cô cho rằng mình là ai? Chỉ cần tôi không đi, công ty này ai dám đuổi tôi! Đừng tưởng rằng cô leo lên được An Lãng tôi sẽ sợ cô, cô biết cậu tôi là ai không? Tôi hảo tâm hảo ý đi giúp Bạch Chỉ Lan tranh thủ lợi ích, các người chẳng những không cảm kích, còn muốn cắn ngược lại tôi! Được lắm! Có bản lĩnh các người cứng đối cứng với tôi, nhìn xem cuối cùng ai thua thiệt! Chọc giận tôi, tôi sẽ khiến cho mấy người đi ăn phân!"

Cô ta đạp giày cao gót, dùng ánh mắt khinh miệt và căm ghét liếc Bạch Chỉ Lan một cái, cười lạnh: "Nghiêm tổng, tôi muốn anh tuyết tàng Bạch Chỉ Lan, nếu như anh không làm theo, công ty này anh đừng nghĩ mở tiếp nữa!"

Bạch Chỉ Lan giận muốn bùng nổ, Lâm Đạm lại ấn cô nhóc trên ghế salon, quay đầu nhìn An Lãng. An Lãng ghé vào tai cô nói: "Ba cô ta là người góp vốn công tay này, không có năng lực gì, mẹ cô ta là người nhà họ Liêu."

Nhà họ Liêu có mấy phần thế lực chính trị, khó trách Phương Lâm Lâm ngông cuồng ngang ngược như thế. Lâm Đạm hiểu ý, đang chuẩn bị cầm di động lên gọi điện thoại, một dãy số không biết tên đã gọi tới trước. Cô nhận điện thoại, nghiêm túc nghe bên kia nói gì, sau đó từ từ nói: "Không cần, tôi muốn đổi một công ty cho Bạch Chỉ Lan, tốt nhất trong ngành, giúp con bé đi được xa hơn. Công ty hiện tại quá không chuyên nghiệp, có một người tên Phương Lâm Lâm muốn tuyết tàng con gái tôi, đúng, là cháu ngoại tốt của Liêu Trung Nam, được, cảm ơn, tạm biệt."

Bên kia lại nói ít lời, sau đó cúp máy.

Phương Lâm Lâm châm chọc: "Ha ha ha, trước mặt tôi đừng có giở trò, có bản lĩnh các người nhảy tới Universal Pictures đi, để Tề tổng tự mình tới bảo toàn mấy người, nếu không tôi nhất định khiến mấy người muốn sống không được muốn chết cũng không xong. Cho rằng báo tên ra như thế thì tôi sẽ bị hù dọa? Phương Lâm Lâm tôi lớn như vậy cho tới giờ chưa từng sợ qua ai!"

Bạch Chỉ Lan giận đến gò má đỏ bừng, Lâm Đạm thì rất có hăng hái trông Phương Lâm Lâm dậm chân.

Mấy vị cao tầng công ty anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cảm giác rất khó khăn. Hai bên đều là người họ không dám đắc tội, hôm nay chỉ đành để hai người tự trở mặt với nhau thôi. Lâm nữ sĩ đúng là năng lượng nhiều, người quen biết cũng nhiều, nhưng hậu đài sau lưng Phương Lâm Lâm tựa hồ cứng hơn.

An Lãng thay Lâm Đạm rót một chén trà nóng, từ từ nói: "Cô gái nhỏ chớ nói năng tuyệt tình như thế, coi chừng không thu tràng nổi."

Phương Lâm Lâm cười miệt thị: "Tôi nói chuyện trước giờ chưa từng không thu nổi tràng. An tổng, người khác đều sợ anh, tôi không sợ, có bản lĩnh anh đi tố cáo với cậu tôi đi. Đã chọc phải tôi, tôi tuyệt không để người đó sống tốt." Cô ta vừa dứt lời thì di động vang lên, cầm lên nhìn một cái, biểu tình càng liều lĩnh, "Xin lỗi nhé, cậu tôi gọi điện tới, cậu hiểu rõ tôi nhất, mỗi ngày đều hỏi tôi tình huống công tác ở ngoài thế nào, rất sợ tôi sống không hài lòng."

Phương Lâm Lâm vì diễu võ dương oai, trực tiếp mở loa ngoài điện thoại, ỏn ẻn nói: "Alo, cậu ạ, thật may cậu gọi cho cháu, trong công ty có người muốn đuổi cháu đi..."

Mấy vị cao tầng đổ mồ hôi lạnh, Quách Vũ Vi quay đầu sang một bên nhịn cười. Lâm Đạm không phải rất cường thế sao? Không phải muốn xào mực mình sao? Lần này đã phải tấm sắt rồi chứ gì!

Bạch Chỉ Lan đứng ngồi không yên, Lâm Đạm thì nâng chén trà lên nhấp một ngụm, hoàn toàn không thấy khẩn trương.

Phương Lâm Lâm còn chưa cáo trạng, trong loa đã truyền tới tiếng hổn hển gầm thét: "Mày lại chọc người nào? Mày có biết tao sắp bị mày hại chết hay không! Tao chuẩn bị mấy chục năm, thật vất vả mới có cơ hội một bước lên mây, lại bị vài ba câu của mày hủy diệt! Phương Lâm Lâm mày giỏi lắm, mày không thể nhìn nhà họ Liêu tốt hơn nhà mày đúng không? Mày lập tức thu dọn đồ đạc cút về nhà họ Phương đi, sau này đừng tới nhà họ Liêu, cũng đừng gọi tao là cậu nữa!"

Phương Lâm Lâm bị dọa mặt mũi trắng bệch, run lẩy bẩy nói: "Cậu, cậu đừng nóng giận, cháu làm gì sai cậu cứ nói, cháu sẽ đổi, cháu nhất định sẽ đổi mà!" Trong hốt hoảng cô ta quên cả tắt loa ngoài.

"Mày đi xin lỗi Bạch Chỉ Lan cho tao, nếu cô ta tha thứ mày, chuyện này còn có chỗ vãn hồi, nếu cô ta không tha thứ mày, mày cũng cút đi, nhà họ Liêu tao không nuôi nổi đứa tang môn tinh là mày!" Bên kia cúp máy, ngay cả một câu thừa thãi cũng không muốn nói nhiều cùng Phương Lâm Lâm.

Phương Lâm Lâm mới vừa rồi còn cao ngạo ngang ngược vào lúc này nhìn di động, lại nhìn Lâm Đạm, chân lập tức mềm nhũn.

Mấy cao tầng công ty mồ hôi lạnh nhỏ giọt xuống đất. Họ đánh chết cũng không nghĩ tới mẹ Bạch Chỉ Lan có thể khiến người của Lưu Trung Nam sứt đầu mẻ trán như thế. Liêu Trung Nam bước thêm một bước nữa chính là lên trời đó, nhưng Lâm nữ sĩ nói một câu đã khiến chặt đứt cây cầu thăng thiên của hắn ta, đây là bối cảnh thâm hậu, năng lượng cường đại mức độ nào? So hậu đài, ai có thể cứng hơn Bạch Chỉ Lan?

Quách Vũ Vi hoàn toàn không cười được, cô ta bây giờ chỉ có thể cầu nguyện Lâm Đạm không biết những chuyện cô ta làm, nếu không kết quả của cô ta sẽ càng thảm hại hơn.

Phương Lâm Lâm quay đầu nhìn về phía Lâm Đạm, con mắt mở lớn, biểu tình lộ vẻ sợ hãi, giống như nhìn thấy con quái vật. Rời khỏi nhà họ Liêu cô ta cái gì cũng không phải, con gái người góp vốn của một công ty quản lý nho nhỏ thì coi vào đâu? Không có vốn liếng hoành hành không kiêng kỵ, những người cô ta từng đắc tội trong nháy mắt là có thể nuốt chửng cô ta.

Cô ta một mặt giãy dụa một mặt cắn chặt răng đi lên trước, chuẩn bị nói lời xin lỗi. Cô ta bây giờ rất khó chịu, thậm chí dâng lên dục vọng giết người, nhưng vì tiếp tục ở lại nhà họ Liêu, cô ta không có bất kỳ biện pháp nào.

Bạch Chỉ Lan đã làm xong chuẩn bị tiếp nhận lời xin lỗi của cô ta, thì nghe mẹ mình nhàn nhạt mở miệng: "Cô đi ra ngoài đi."

Phương Lâm Lâm ngây ngẩn, sau đó thét to: "Không không không, thật xin lỗi Lâm nữ sĩ, tôi rất xin lỗi, xin ngài cho tôi thêm một cơ hội." Không cam lòng, oán hận, tất cả vào giờ khắc này biến mất hầu như không còn, Phương Lâm Lâm chỉ đành kêu khóc cầu Lâm Đạm tha thứ cho mình. Nếu sớm biết mẹ Bạch Chỉ Lan đáng sợ như thế, cô ta nhất định sẽ giao thiệp thật tốt cho đối phương, tuyệt sẽ không vì ghen tị đối phương xinh đẹp mà cố ý khiến cô bị phong sát trong giới thời trang. Cô ta thật sự rất hối hận!

Lâm Đạm ngay cả một khóe mắt cũng không cho cô ta, khoát tay lần nữa: "Cô đi ra ngoài đi, chúng tôi có chuyện cần bàn."

"Tôi không đi ra, ngài không chấp nhận lời xin lỗi của tôi tôi sẽ không đi." Phương Lâm Lâm cậy mạnh nói.

Cửa phòng tiếp khách bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên khí chất nho nhã đi tới, trêu chọc nói: "Ái chà, người trẻ tuổi bây giờ thật biết điều, cả lời kiểm điểm cũng mang theo cưỡng chế à?"

"Tề Tề Tề, Tề tổng?" Phương Lâm Lâm sợ choáng váng. Người này vừa vặn là người cậu cô ta ngàn vạn lần dặn dò khi cô ta bước vào giới giải trí rằng, tuyệt đối không đi đắc tội, lão tổng của Universal Pictures, Tề Cốc Vũ.

"Lâm nữ sĩ, ngưỡng mộ đã lâu!" Tề Cốc Vũ đi thẳng về phía Lâm Đạm, trong mắt đầy ánh sáng kinh diễm.

"Tề tổng, chào ngài." Lâm Đạm đứng lên bắt tay với Tề Cốc Vũ.

Bạch Chỉ Lan giống hệt Phương Lâm Lâm, hoàn toàn sợ choáng váng. Cô đứng cạnh mẹ mình, mặt đầy bất an.

Mấy vị cao tầng công ty đã chết lặng. Hôm nay rốt cuộc là ngày hoàng đạo gì, mà công ty bé tí của họ trước sau chào đón mấy vị đại thần, đây là chuẩn bị nhất cử phi thăng hay thế nào?

Tề Cốc Vũ vừa lên tiếng đã phá vỡ mộng đẹp của họ: "Tôi được Lâm nữ sĩ nhờ vả, đặc biệt tới giúp cô Bạch Chỉ Lan thương lượng hủy hợp đồng. Tôi có mấy điều kiện trao đổi, nếu mọi người cảm thấy thích hợp, chúng ta hảo tụ hảo tán, không thiếu nợ gì nhau; nếu mọi người cảm thấy không thích hợp, muốn tiếp tục dây dưa, vậy chúng tôi cũng sẽ phụng bồi tới cùng."

Mấy vị cao tầng công ty sợ run bắn cả người. An Lãng không phải người trong giới giải trí, hậu quả đắc tội hắn tuy đáng sợ, song không phải vạn kiếp bất phục. Nhưng Tề Cốc Vũ là nhân vật lớn hô mưa gọi gió trong giới, muốn dây dưa với hắn ý hả, phúc thọ nhiều quá nên chán sống rồi? Hắn chỉ cần há mồm một cái, giá cổ phiếu công ty sẽ đột ngột sụt giảm.

Mấy vị cao tầng đã sớm đoán được năng lượng của Lâm nữ sĩ lớn, song không biết cô còn mời được cả Phật sống Tề Cốc Vũ tới. Từ khi sáng lập Universal Pictures, Tề Cốc Vũ chưa từng bước dù nửa chân xuống khỏi thần đàn, có thể để hắn đích thân tới bàn việc hủy một hợp đồng nho nhỏ, Lâm nữ sĩ đây là muốn làm gì, nâng Bạch Chỉ Lan lên trời sao?

Cao tầng công ty vô lực phản kháng, Tề Cốc Vũ nói cái gì họ đồng ý cái đó, đàng hoàng ký hợp đồng hủy ước, ngay cả tiền đền bù cũng chỉ thu tượng trưng một triệu. Phương Lâm Lâm sợ đến mất hồn mất vía, vô tri vô giác bị bảo vệ mang ra ngoài. Thời điểm Quách Vũ Vi rời phòng tiếp khách chân đã mềm nhũn. Cô ta biết mình xong rồi, mà Bạch Chỉ Lan - người cô ta không coi trọng nhất, sau này tiền đồ chói lọi thế nào có thể tưởng tượng được! Có mẹ cô ở đó, dạng tài nguyên gì cô không có?

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 684

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.