Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (56)

Phiên bản Dịch · 2456 chữ

Chương 293: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (56)

Bạch Trúc bị lôi xuống sân khấu công khai, trong số mọi người Bạch Chỉ Lan là người kinh hãi nhất. Cô càng thêm ý thức được mẹ mình thần bí biết bao, mạnh mẽ biết bao, cường đại biết bao. Trên đời tựa như không có chuyện gì mẹ không thể làm, hay không làm được. Vô luận đối mặt với tình cảnh khó khăn đến đâu, mẹ đều giải quyết thành thạo. Hơn nữa phương pháp cô giải quyết không phải tố cáo hoặc vòng vèo phản kích, mà là một đao chém xuống, không cho kẻ địch chút đường sống nào.

Bạch Chỉ Lan cố gắng khống chế nhịp tim đập của mình, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao mà...?"

Lâm Đạm giơ ngón trỏ lên: "Suỵt, con cái gì cũng đừng hỏi, chỉ cần để ý đi nhận vinh dự thuộc về mình là được." Cô vừa dứt lời, một ông lão tuổi hơn năm mươi được một cô gái đỡ lên sân khấu.

Hiện trường nhất thời sôi tròa, cư dân mạng xem trực tiếp cũng rớt cằm. Người này không phải ai khác, chính là người đạt được giải Oscar về Bản phối nhạc xuất sắc nhất năm ngoái - Mao Tề Ngạn lão tiên sinh. Bàn về địa vị trong giới âm nhạc, mấy vị khách quý lên trao giải trước đó là cấp xe tăng, thì vị đây là hàng không mẫu hạm, Bạch Trúc so sánh với họ thì ngay cả con kiến cũng không bằng. Mời được vị này ra ban thưởng cho Bạch Chỉ Lan, khó chịu nhiều hơn nữa cũng biến thành vinh quang trong nháy mắt.

"Vị này cũng mời tới, mẹ Bạch Chỉ Lan ghê gớm thật!"

"Cái giải này hẳn là giải thưởng danh giá nhất hôm nay rồi."

Mấy vị khách mời ngồi gần đó không khỏi lộ biểu tình suy nghĩ sâu xa. Nếu như trước đó họ còn chuẩn bị xem náo nhiệt của Bạch Chỉ Lan, thì sau chuyện này, họ chỉ biết nghĩ hết biện pháp đi kết giao với đối phương. Đem chuyên gia lớn làng âm nhạc như Mao Tề Ngạn tới cứu tràng, cần năng lượng lớn biết bao nhiêu?

Fan Bạch Chỉ Lan đang ngồi xem trước máy tính đều bị tức khóc, giờ thì hết sức vui mừng. Lần vả mặt này vả thật sướng! Bọn họ dám bảo đảm, không tới năm phút, bộ dáng chật vật không chịu nổi của Bạch Trúc sẽ lên hot search. Cái gì gọi là tự làm tự chịu? Đây chính là! Một người mới debut chẳng bao lâu, diễn nữa đê, cô xứng với giải thưởng này sao? Bạch Chỉ Lan debut 3 năm, tác phẩm vô số, cô mới debut được bao lâu, có tác phẩm gì?

Có người cảm thấy Bạch Trúc đáng thương, muốn biện bạch mấy câu cho cô ta, song thời điểm Mao Tề Ngạn đi lên sân khấu, tất cả đều ngậm miệng. Nếu như bọn họ cho rằng Bạch Trúc có tư cách trao giải thưởng này, thế thì Mao Tề Ngạn lão tiên sinh thì coi vào đâu? Tất cả thành tựu ông có được coi vào đâu? Ông mà phải đi đứng ngang với Bạch Trúc? Bạch Trúc làm sao dám?

Vô luận hội trường hay trên mạng, đều bởi đoạn nhạc đệm này mà sôi trào. Ống kính chuyển hướng Bạch Chỉ Lan, tất cả mọi người đều nhìn thấy cô theo bản năng thẳng tắp sống lưng, dùng ánh mắt cuồng nhiệt sùng bái nhìn Mao Tề Ngạn lão tiên sinh trên sân khấu. Cô là fan trung thành của lão tiên sinh, điểm này chỉ cần là người thường xuyên xem weibo của cô đều biết.

Cộng đồng mạng cảm động khóc, rối rít spam: 【 Nhìn thấy không? Đây mới thật sự là buổi lễ trao giải, đây mới thật sự là tân hỏa tương truyền. Chỉ có tiền bối vĩ đại vinh quang mới có tư cách truyền cây đuốc của vinh dự và hi vọng cho thế hệ trẻ mà thôi! 】

【 Thời điểm Bạch Trúc đứng trên sân khấu tôi còn nghĩ ban tổ chức đang đùa à! Tôi thật sự không hiểu họ nghĩ cái gì! Các khách quý lên trao giải trước đó nào là Lưu Thiên vương, Chu Ca hậu, nhà sản xuất âm nhạc kim bài, nghệ sĩ piano quốc tế, đến phần thưởng quan trọng nhất, mấy người quay ngoắt phong cách 180 độ, để một diễn viên mới đi trao giải, mấy người thấy thích hợp không? 】

Trên mạng tiếng chỉ trích ban tổ chức và giễu cợt Bạch Trúc ùn ùn kéo đến. Tổng đạo diễn gấp tới độ đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, mấy thành viên ban tổ chức sắc mặt âm trầm, nội tâm nóng nảy. Không nghi ngờ chút nào, trải qua chuyện này, danh tiếng giải Kim khúc sẽ hạ thấp biên độ lớn, uy tín sẽ gặp phải nghi ngờ.

"Ai làm ra chuyện tốt này?" Người đứng đầu ban tổ chức cắn răng nghiến lợi hỏi.

Các thành viên khác rối rít cúi đầu không dám hé răng.

Mà bây giờ không phải thời điểm truy cứu, nhanh chóng trao xong giải thưởng mới là việc cần làm. Tính khí Bạch Chỉ Lan nóng tới mức độ nào người toàn giới giải trí đều biết, bây giờ chỉ có thể cầu nguyện cô nể mặt mũi Mao Tề Ngạn lão tiên sinh phối hợp một chút, đừng trực tiếp đi lên đập cúp.

Bạch Chỉ Lan quả nhiên rất phối hợp, đứng lên ôm mẹ, An Lãng, An Tử Thạch, An Trọng Anh, sau đó bỏ quên những người khác đứng chúc mừng xung quanh, từng bước từng bước đi lên sân khấu lĩnh thưởng. Đuôi váy hoa lệ của cô kéo thật dài, dưới ánh đèn tỏa ra huỳnh quang hồng nhạt, giống như nữ thần từ không linh chi cảnh đi ra, ưu nhã, nhu hòa, yên lặng.

Rất hiển nhiên, cô không bị đoạn nhạc đệm vừa rồi chọc giận, ngược lại trạng thái rất tốt.

Cô nhiệt liệt ôm lấy Mao Tề Ngạn lão tiên sinh, nói rõ với ông sự sùng bái của bản thân. Lão tiên sinh vỗ đầu cô, lời nói bộc lộ rõ sự yêu thích. Sau khi nhận cúp, cô cười áy náy với lão tiên sinh một tiếng, sau đó lấy ra chiếc khăn tay mẹ cho mình, lau cái cúp từ trong ra ngoài một lần.

"Tốt lắm, cái cúp này rốt cuộc sạch sẽ." Cô cúi người nói vào mic, sau đó quay đầu giải thích với Mao Tề Ngạn lão tiên sinh: "Thưa thầy, lời này không phải nhằm vào thầy, người em nói là ai chắc hẳn mọi người đều đoán được."

Dưới sân khấu một mảnh xôn xao, mọi người không ngờ tới cô sẽ làm nhục Bạch Trúc thẳng thừng như thế.

Ban tổ chức đổ đầy đầu mồ hôi lạnh, rất sợ cô phá hội trường, lại không có can đảm mời cô đi. Nếu họ thật sự làm vậy, sang năm còn có giải Kim khúc nữa hay không là cả một vấn đề. Trước hôm nay ai mà nghĩ mẹ Bạch Chỉ Lan có năng lượng lớn đến thế!

Mao Tề Ngạn lão tiên sinh ăn muối còn nhiều hơn người khác ăn cơm, tự nhiên sẽ không cảm thấy bị xúc phạm bởi chút chuyện nhỏ nhặt này, ngược lại cười vỗ tay cho Bạch Chỉ Lan.

Bạch Chỉ Lan lấy lại bình tĩnh, giơ cúp lên trước mặt nói: "Khoảng thời gian này tôi học được rất nhiều điều. Trước khi tới mẹ tôi có nói với tôi —— yêu là khúc xương mềm, yêu cũng là áo giáp. Tôi một mực không biết nên hiểu lời này như thế nào, cũng như tôi không hiểu thế nào gọi là yêu. Nếu ba tháng trước tôi nhận được giải thưởng này, tôi nhất định sẽ phất tay áo đi, tôi thậm chí còn chẳng cảm ơn bất kỳ người nào, bởi tôi cho rằng giải thưởng này là thứ tôi nên có được. Năm tôi mới debut, EP thứ nhất đã leo lên vị trí đứng đầu bảng xếp hạng Kim khúc Trung Quốc, hơn nữa liên tục giữ vị trí trong sáu tháng, nhưng lại lỡ dịp may với giải Người mới xuất sắc nhất; năm thứ hai tôi debut, lượng tiêu thụ album vượt qua triệu, nhiều ca khúc chiếm cứ các vị trí đứng đầu bảng xếp hạng, nhưng lại để trượt mất giải Album xuất sắc nhất, Kim khúc, Nữ ca sĩ được chào đón nhất; hiện tại là năm thứ ba tôi debut, lượng tiêu thụ album của tôi vượt qua hai triệu, nói thế nào đi nữa, giờ cũng đến phiên tôi cầm cúp đúng không?"

Fanboy fangirl dưới sân khấu cùng hô: "Đúng!"

Bạch Chỉ Lan khẽ cười một tiếng, tiếp tục nói: "Cho nên tôi cảm thấy tôi không cần cảm ơn bất kỳ người nào, có thể đi tới hôm nay, tôi dựa vào cố gắng và tài hoa của mình, tất cả album đều do tôi đơn độc sáng tác và xuất bản."

Người xem dưới sân khấu nhiệt liệt vỗ tay, hiển nhiên rất thích lời kiệt ngạo bất tuân này.

Song giọng điệu của cô bỗng đổi: "Nhưng ngay mới vừa rồi, tôi bỗng hiểu hàm nghĩa chân chính của câu nói kia. Nếu tôi phất tay áo đi, người mẹ bị tôi lưu lại sẽ có cảm thụ gì? Mẹ sẽ khổ sở sao? Sẽ lo lắng sao? Sẽ thất vọng sao? Sẽ, mẹ tôi nhất định sẽ, cho nên tôi cắn răng ở lại, tôi thậm chí muốn đi lên sân khấu, nhận giải thưởng từ tay Bạch Trúc. Bất kể lúc đó tôi phải chịu tình cảnh nan kham thế nào, tôi cũng có thể chịu đựng. Vì không để người mình yêu thương chịu thương tổn, tôi có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, giống như có khúc xương mềm, nên phải xây dựng áo giáp cứng rắn hơn bên ngoài bảo vệ nó. Tôi rất cuộc hiểu phất tay rời đi không phải tiêu sái, mà là hèn nhát. Tôi cũng hiểu được, cái gì gọi là: yêu."

Bạch Chỉ Lan nhìn mẹ mình dưới sân khấu, từng câu từng chứ nói: "Yêu là thủ hộ, không có sự bảo vệ của nhân viên làm việc, tôi lấy đâu ra nhiều album nổi tiếng như thế? Không có sự bảo vệ của người hâm mộ, nào có thành tựu của tôi ngày hôm nay? Tôi thật sự không cần cảm ơn sao? Không, người tôi cần cảm ơn thật sự quá nhiều quá nhiều! Cảm ơn những người từng trợ giúp tôi trên đường đời, cảm ơn những người bạn của tôi, cảm ơn mẹ tôi - mẹ Lâm Đạm. Mẹ dạy tôi thế nào là yêu, tôi rất quý trọng cảm thụ ấy."

Trước khi rời sân khấu, cô lần nữa ngấn lệ nói: "Mẹ, con yêu mẹ!"

Cảm tình của Lâm Đạm rất khó gợn sóng, song vào thời khắc này cô lại không nhịn được rơi nước mắt. Cô thật ra cũng không hiểu thế nào là yêu, trong quá trình bảo vệ Bạch Chỉ Lan mới chậm rãi hiểu được một chữ vừa dày vừa nặng này.

An Lãng lấy khăn tay lau nước mắt giúp cô, sau đó dùng bàn tay đặt sau gáy cô, ấn gò má ướt nước của cô vào trong ngực, dùng trán nhẹ nhàng đụng vào trán cô. Hai người không hề trao đổi ngôn ngữ, nhưng đều cảm thấy tâm linh phù hợp.

An Trọng Anh một mực vỗ tay, vỗ tới lòng bàn tay đều đỏ. An Tử Thạch nhìn chằm chằm thiếu nữ trên sân khấu, ánh mắt vô cùng nóng bỏng. Vào giờ khắc này, anh cảm thấy Bạch Chỉ Lan cướp mất chói lọi và sắc thái của tất cả mọi người, trở thành tồn tại duy nhất trong không gian này. Cô vững vàng bắt được ánh mắt, trái tim cùng mỗi một xung thần kinh của anh.

Người xem trực tiếp đều rơi lệ, rối rít cầm khăn giấy lau nước mắt, có vài người khóc đến không thở được, thời gian rất lâu không cách nào lấy lại bình tĩnh. Ngắn ngủi mấy tháng không thấy, Bạch Chỉ Lan đã trưởng thành quá nhiều, gai nhọn của cô biến thành đôi cánh mềm mại, mang cô bay lượn trên bầu trời bát ngát. Vẻ mặt rạng rỡ như ánh mặt trời của cô khiến rất nhiều người mắc bệnh trầm cảm nhìn thấy hi vọng, ngay cả người bình thường cũng bị lây nhiễm. Cô trở nên có mị lực hơn bao giờ hết.

Khi cô cầm cúp xuống sân khấu ôm mẹ, tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay cho cô.

Lâm Đạm không ngừng vỗ sống lưng con gái, thấp giọng nói: "Con là niềm kiêu ngạo của mẹ."

Bạch Chỉ Lan cười rực rỡ, trên mặt dính đầy nước mắt. Khi mẹ nói với cô "Mẹ sinh con ra không phải để con chịu uất ức", cô cảm thấy tất cả uất ức từ trước đến giờ tại giờ khắc ấy không đáng giá nhắc tới.

An Tử Thạch một bên vỗ tay một bên nhìn Bạch Chỉ Lan chăm chăm, thấy cô rốt cuộc buông dì Lâm, liền vọi vàng tới ôm cô, cánh tay siết thật chặt, "Thật xin lỗi, anh từng ôm thành kiến với em, anh không nên nói em như vậy. Em là tốt nhất!" Anh muốn bầu bạn thiếu nữ trong ngực một mực đi xuống, tận mắt nhìn cô trưởng thành, ý niệm này thậm chí còn vượt qua cố chấp của anh về điện ảnh.

"Cảm ơn." Bạch Chỉ Lan chân tâm thật ý nói cảm ơn, sau đó buông anh ra ôm An Trọng Anh, sau đó là An Lãng. Người chung quanh cũng muốn tiến lên ôm cô, lần này cô không làm bộ như không thấy, mà ôm lại từng người một. Cô ôm kẻ địch của mình vào lòng, vô cùng quý trọng vỗ sống lưng họ.

Có nhà tâm lý học từng nói như sau: Ngay trước mặt mọi người ôm kẻ địch của mình, là bước đầu tiên để học dùng yêu đối mặt khó khăn. Cô làm được rồi, hơn nữa còn cảm thấy rất tốt.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 665

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.