Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (50)

Phiên bản Dịch · 2293 chữ

Chương 287: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (50)

Giải Kim khúc Trung Quốc là giải thưởng âm nhạc có sức ảnh hưởng lớn nhất nước, năm thứ nhất sau debut Bạch Chỉ Lan đã tiến vào đề cử giải "Người mới xuất sắc nhất", nhưng bởi công ty không đủ coi trọng, không giúp cô công tác giao thiệp, từ đó lỡ mất dịp may. Năm thứ hai, cô lại được đề cử giải "Nữ ca sĩ được chào đón nhất", giải "Album xuất sắc nhất" và giải "Kim khúc", lại bị một nữ ca sĩ khác hậu trường cứng hơn đẩy xuống.

Năm thứ ba, cô lần nữa được đề cử giải "Nữ ca sĩ được chào đón nhất", nhưng bởi đoàn đội của Bạch Trúc thả scandal ra nên bị gạch tên. Bọn họ nói rằng nhân phẩm của cô không đủ gánh vác giải thưởng này, nói dễ nghe chính là đức không xứng vị. Nhưng trên thực tế, dõi mắt khắp sân khấu âm nhạc, ca sĩ có danh tiếng lớn hơn cô, tác phẩm tốt hơn cô, lượng tiêu thụ nhiều hơn cô căn bản không tồn tại, cô dựa vào cái gì mà không được đề cử?

Bạch Chỉ Lan tính cách rất thẳng thắn, like ngay bình luận châm chọc giải Kim khúc của một cư dân mạng, tự nhiên quan hệ với ban tổ chức trở nên căng thẳng, đồng thời đắc tội rất nhiều nam nữ ca sĩ đang ăn khách khác. Nghĩ tới sau này chắc giải Kim khúc sẽ không đề cử cô nữa, dù âm nhạc của cô có ưu tú thế nào, cũng vĩnh viễn không có được sự khẳng định của đối phương. Đây cũng là một nguyên nhân khiến Bạch Chỉ Lan xoay hướng điện ảnh và truyền hình. Cô lần lượt chống đỡ, lần lượt bị thực tế tàn khốc đả kích, sao có thể không thấy uất ức?

Nghe tiếng kêu gào không đầu không đuôi của Tiểu Quả, cô theo bản năng nghĩ tới đề cử của giải Kim khúc nức tiếng mà không dám tin. Cô biết ban tổ chức giải Kim khúc không ưa cô bao nhiêu, những người đó còn từng công khai buông lời, nói nhạc rock của cô ồn ào ô nhiễm, không xứng với hai chữ "Kim khúc".

"Đề cử cái gì cơ?" Cô đi tới cạnh dốc đứng, giọng khô khốc hỏi.

Tiểu Quả khắp người toàn là bùn, thở hồng hộc nói: "Đề cử giải Kim khúc, "Nữ ca sĩ được chào đón nhất", chị vào vòng trong rồi! Mới vừa rồi ban tổ chức gọi điện thoại cho em, bảo chị ngày mốt tới Ma Đô tham gia buổi lễ trao giỏi."

Bạch Chỉ Lan ngây ngẩn, trong lòng một ngọn lửa bốc lên, rất nhanh lại nguội lạnh. Cô debut ba năm, được đề cử ba lần, nhưng lần nào cũng trượt qua sát vai. Cô từng nghĩ nguyên nhân mình không trúng tuyển là gì, thực lực quá kém, nhân khí không đủ, hay lượng tiêu thụ không tốt? Song, so sánh với những người được giải, cô mới biết mình bại chân chính ở chỗ nào.

Cô không phải không có tài hoa, mà là không biết cúi đầu trước thực tế. Phàm là cô nguyện ý bán đứng mình nói hùa, cũng sẽ không bị đẩy tới bước đường này. Nhưng, cô tình nguyện uất ức muốn chết cũng không làm trái con tim mình, cho nên mấy giải thưởng đó đối với cô chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Tiểu Quả vẫn còn đang líu ríu tường thuật lại lời của ban tổ chức, Bạch Chỉ Lan đứng trên dốc, không yên lòng lắng nghe. Bỗng nhiên, cô nhìn thấy nóc căn nhà gỗ nhỏ ẩn hiện sau sương mù, cùng bóng người đang bận rộn trong sân. Một ý niệm không thể át chế xuất hiện trong đầu cô, khiến cõi lòng cô nóng lên: Mẹ từng dùng toàn bộ tích cóp ủng hộ sự nghiệp của mình, nếu mẹ biết mình được đề cử giải Kim khúc, mẹ có phải sẽ thấy kiêu ngạo vì mình không?

Sáu chữ "Để mẹ cảm thấy kiêu ngạo" chặt chẽ chấn nhiếp tâm thần của Bạch Chỉ Lan, khiến cô lâm vào trạng thái phấn chấn kỳ lạ. Gò má cô hiện lên màu đỏ ửng, vội vàng cắt ngang lời Tiểu Quả: "Mẹ chị biết chuyện chưa?"

"A? Em, em quên nói cho dì Lâm rồi." Tiểu Quả cúi đầu, cảm thấy mình vô cùng không làm tròn bổn phận. Tin tức tốt như thế sao có thể không nói trước với dì Lâm chứ, dì Lâm nhất định sẽ cao hứng cho coi.

Bạch Chỉ Lan nhẹ nhàng cười: "Mẹ chị còn chưa biết? Chị tự về kể với mẹ." Dứt lời vội vàng nhảy xuống dốc đứng, đạp con đường đầy bùn chạy đi xa.

Tiểu Quả bị cô làm cho khắp người toàn bùn, không khỏi bối rối.

An Trọng Anh nhìn bóng lưng vội vàng của thiếu nữ, thở dài nói: "Khi còn bé, ba vẫn còn sống, chị thi được hạng nhất cũng sẽ chạy về báo tin cho ba như thế. Nếu ba vui tươi hớn hở cười mấy tiếng, khen mấy câu, chị có thể cao hứng rất nhiều ngày."

An Lãng nhảy xuống dốc đứng, khẽ cười: "Trở về chia sẻ niềm vui với họ đi."

"Dạ." An Tử Thạch đỡ cô mình từ từ đi về, trong đầu lặp đi lặp lại toàn là nụ cười khó nén tung tăng của Bạch Chỉ Lan. Hóa ra khi cô rút đi gai nhọn khắp người, hiển lộ ra nội tâm chân thật lại ngây thơ đáng yêu đến thế. Nghĩ tới đây, anh lắc đầu một cái, không giải thích được bật cười.

Bạch Chỉ Lan lúc vọt vào nhà gỗ nhỏ đã biến thành tượng đất, ánh mắt vẫn trong suốt sáng ngời, không ngừng hô: "Mẹ, mẹ, mẹ ở đâu?"

"Sao thế?" Lâm Đạm từ phòng bếp đi ra.

"Mẹ, con được đề cử giải "Nữ ca sĩ được chào đón nhất" của giải Kim khúc!" Bạch Chỉ Lan mặt đầy mong đợi nhìn Lâm Đạm.

Lâm Đạm chỉ sửng sốt một giây đồng hồ liền nở nụ cười vô cùng vui mừng, chân tâm thật ý khen ngợi: "Quá tuyệt vời! Lan Lan nhà ta thật lợi hại!" Dứt lời ôm thiếu nữ vào ngực, dùng ngón tay lau sạch bùn đất trên má cô, khóe mắt chân mày trào ra kiêu ngạo.

Trái tim của Bạch Chỉ Lan bốc cháy hừng hực như lửa vậy. Nói thật, ba lần bị chặn ngoài cửa không đạt giải với cô không quan trọng, danh lợi cũng chẳng là cái gì hết, quan trọng chính là sự thừa nhận của mẹ dành cho cô thôi. Nhìn thấy mẹ cảm thấy kiêu ngạo vì mình, nở nụ cười vì mình, cô cảm động còn hơn cả nhận được giải Grammy.

Hốc mắt của cô lặng lẽ đỏ, chỉ có thể vùi mặt vào hõm cổ mẹ, che giấu vẻ hạnh phúc của mình. Khi con vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới lạnh nhạt này, mẹ có thể xuất hiện bên người con thật sự quá tốt...

Lâm Đạm như có cảm giác, đưa tay vỗ sống lưng Bạch Chỉ Lan, trong mắt tràn đầy ánh sáng nhu hòa. Liếc thấy An Tử Thạch đỡ An Trọng Anh đi vào nhà, cô nhanh nhẹn nói: "Lan Lan được đề cử giải Kim khúc, cơm trưa chúng ta tùy tiện ăn một chút, ăn xong lên trấn trên mua chút gà vịt thịt cá về, buổi tối làm một bữa tiệc lớn, mọi người cùng con bé ăn mừng một bữa nhé."

Bạch Chỉ Lan lúc này mới luyến tiếc buông mẹ ra, ngượng ngùng nói: "Chúc mừng gì chứ ạ, chẳng qua được đề cử thôi, không nhất định sẽ đoạt giải."

"Trong lòng mẹ, con chính là nữ ca sĩ được chào đón nhất danh xứng với thực." Lâm Đạm chắc chắn nói.

Bạch Chỉ Lan gò má đỏ muốn nhỏ máu, khóe miệng thì cong thật cao, dáng vẻ có chút ngốc ngốc có chút đáng yêu.

An Tử Thạch nhịn không được nhìn nhìn cô, bổ sung: "Dì Lâm, chúng ta mua chút rượu vang về nhé? Trấn trên có tiệm bánh ngọt không ạ, chúng ta mua một cái gato về đi! Quá tam ba bận, lần này Lan Lan nhất định sẽ đoạt giải!"

"Được, còn cái gì cần mua không? Không được, dì phải đi lấy sổ nhỏ ghi chép một chút." Lâm Đạm vội vã đi về phía phòng sách, ngay cả thức ăn đang nấu trong nồi cũng quên luôn.

Bạch Chỉ Lan ngửi được mùi khét vội vàng chạy vào bếp, tắt bếp ga. Mẹ làm việc luôn rất cẩn thận, vì mình bỗng trở nên ném ba rơi bốn, không phải vì coi trọng thì còn gì nữa? Nghĩ vậy, cõi lòng cô ngọt hơn ăn mật. Quản cái đống giải "Nữ ca sĩ được chào đón nhất", giải "Kim khúc hàng năm", giải "Album xuất sắc nhất" kia làm gì, có tí quan hệ nào với cô không? Cô đã lấy được thứ mình muốn lấy nhất rồi.

Nhưng, ý tưởng chân thật của Bạch Chỉ Lan chẳng ai biết được, người xem chỉ biết cô lại vào giải Kim khúc lần nữa, mà không phải bị gạt bỏ khỏi sân khấu âm nhạc như mấy tờ báo tiên đoán.

【 Thật vui mừng! Lan Lan nhà cúng ta lần này nhất định sẽ đoạt giải! 】

【 Lần trước khi ban tổ chức gạt tên Lan Lan, tui đã bảo đây là quyết định sai lầm nhất họ từng làm, nhất định có ngày họ sẽ hối hận! 】

【 Không có Lan Lan giải Kim khúc còn có thể gọi là giải Kim khúc sao? Lượng tiêu thụ album của Đinh Ninh còn không bằng một nửa của Lan Lan, cô ta dựa vào cái gì mà thay thế danh ngạch của Lan Lan? Ca sĩ, cô ta xứng sao? 】

【 Đừng tức giận đừng tức giận, lần này không phải Đinh Ninh đã bị đánh về nguyên hình rồi hay sao? 】

【 Cái gì mà bị đánh về nguyên hình cơ! Cô ta vẫn ở trong danh sách đề cử như thường đấy thôi? Năm thí sinh được đề cử, lần đầu tiên tui thấy đó, các năm trước đều là bốn! 】

【 Hi vọng lần này Lan Lan không phải tới góp vui. Chúng ta nhanh nhanh bỏ phiếu đi! 】

【 Cấp tốc đi bỏ phiếu, nếu lần này Lan Lan còn không trúng tuyển, giải Kim khúc tuyệt đối có mờ ám! 】

Người xem liều mạng bỏ phiếu cho Bạch Chỉ Lan cứ như được tiêm máu gà, chỉ ngắn ngủi mấy giờ đã xoát được mấy chục triệu phiếu, khiến máy chủ muốn lag luôn.

An Tử Thạch đưa cô về phòng liền né chuyên viên quay phim chạy tới ngoài sân, phát hiện chú mình cũng ở đó, cầm di động nói chuyện điện thoại.

"Là ai đề tên Chỉ Lan? Nhà họ Niếp? Được, tôi biết rồi, không, tôi chỉ muốn xác nhận con bé có được giải hay không thôi. Cậu biết đấy, tôi không muốn khiến người nào đó thất vọng. Đoạt được giải thì tốt, lần này nếu Chỉ Lan lại chỉ tới góp vui, sang năm tôi cũng sẽ ngừng tài trợ mấy người. Công chính? Cậu cho rằng gạch tên Chỉ Lan đi là công chính sao? Các cậu dám công khai số liệu bỏ phiếu chân thực hàng năm sao?"

Bên kia ồn ào giải thích một đống lớn, An Lãng mới vuốt cằm nói: "Nước trong giới giải trí quá sâu, điểm này tôi biết. Người khác có thể xoát phiếu, tôi dĩ nhiên cũng có thể, có tin tôi khiến giải "Kim khúc hàng năm" cũng đưa cho Chỉ Lan không? Không cần? Tốt lắm, sau khi về Thủ đô tôi mời cậu uống rượu?"

Sau khi cúp máy, An Lãng mới phát hiện cháu trai đang dùng biểu tình một lời khó nói hết nhìn mình.

"Thế nào?" An Lãng thờ ơ lật weixin.

"Không thế nào cả ạ." An Tử Thạch yên lặng nhét di động vào lại túi quần.

An Lãng nhướng một bên mày: "Cháu cũng tới gọi điện thoại? Hỏi thăm tin tức giúp Chỉ Lan?"

An Tử Thạch bị ánh mắt sắc bén của chú mình đảo qua, chỉ đành đàng hoàng thừa nhận: "Cháu cũng muốn đánh thông quan hệ cho em ấy. Công ty của em ấy tài nguyên không tốt, mạng lưới giao thiệp không đủ, cháu sợ em ấy lại không vui." Cuối cùng anh bổ sung thật nhanh: "Lan Lan có thực lực ấy, giải thưởng này vốn nên nhận được từ mấy năm trước rồi, hết thảy là em ấy nên được."

An Lãng gật đầu một cái không lên tiếng, An Tử Thạch không được tự nhiên định giải thích thêm chút nữa, thì thấy một xe chở hàng từ cửa thôn lái tới, dừng trước cửa nhà họ Lâm, mấy công nhân mặc đồng phục nhảy xuống.

"An tổng, hàng anh muốn chúng tôi đã mang tới, bây giờ lắp đặt luôn sao?" Một công nhân lễ phép hỏi.

"Bây giờ lắp đặt luôn đi." An Lãng khoát tay nói.

Mấy công nhân lập tức mở cửa xe, khiêng mấy thùng hàng hóa xuống.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 647

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.