Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (51)

Phiên bản Dịch · 2599 chữ

Chương 288: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (51)

Lâm Đạm nhìn thùng giấy đầy đất hỏi: "Đây là cái gì? Anh mua?"

"Đây là hệ thống an ninh tôi đặt mua giúp em, sau khi chương trình phát sóng nơi này khẳng định không an toàn như trước kia, tôi không yên tâm." An Lãng cầm dao rọc giấy lên mở thùng.

Lâm Đạm nghĩ cũng phải, liền vui vẻ đón nhận: "Anh nghĩ rất chu đáo, cảm ơn."

Bạch Chỉ Lan đứng cạnh thùng to nhất hỏi: "Chú An, chú mua những gì vậy ạ? Sân trước nhà cháu để không hết luôn."

"Mua mấy cánh cửa chống trộm, một bộ hệ thống theo dõi, một bộ hệ thống báo động." An Lãng trong khi nói chuyện đã mở ra một cái thùng, vác cánh cửa sắt nặng nề lên, đặt dựa vào tường. Hắn vừa dùng sức, cơ bắp trên cánh tay liền nhô lên từng khối, tạo ra đường cong ưu mỹ cảm giác tràn đầy lực lượng, hormone đậm đà tràn ngập không khí, xông người xem đỏ mặt.

【 A a a a! An tổng thật đẹp trai! Mị chỉ thích loại đại thúc dương cương tuấn mỹ đẹp trai thế nì thui! 】

【 Ôm bắp đùi An tổng quỳ liếm! Trời cao cho anh dung nhan hoàn mỹ cùng tài sản dùng hoài không hết, thì không nên cho anh thêm thân thể sexy muốn mạng như thế! Anh đang phạm tội đấy! 】

【 An tổng men lì quá à! 】

Người xem trực tiếp hướng màn hình chảy nước miếng, Lâm Đạm cũng có vài phần không được tự nhiên, duy chỉ có Bạch Chỉ Lan đi theo sau lưng An Lãng vòng tới vòng lui, giống như chú cún con, mỗi lần nhìn thấy cái gì mới sẽ tò mò hỏi một câu, hoàn toàn không có cẩn trọng lúc mới gặp.

"Chú An đây là cái gì?"

"Đây là camera giám sát tia hồng ngoại, buổi tối vẫn quay được rõ ràng."

"Còn cái này ạ?"

"Đây là khóa vân tay, sau này gắn lên cửa."

"Chỗ này có rất nhiều đinh thép, để làm gì vậy ạ?"

"Đây là đinh gắn lên đầu tường để chống trộm."

"Oa, cái này thật sắc bén, nếu gắn trên tường nhà cháu, ăn trộm chắc không dám leo tường nữa nhỉ?"

"Cũng sẽ có người liều mạng bò vào, cho nên chúng ta cần gắn hệ thống báo động quanh sân. Có người tự tiện xông vào, còi báo động sẽ vang lên, tín hiệu báo động sẽ được đồng thời gửi tới đồn cảnh sát và điện thoại di động của chú." Nói tới chỗ này, An Lãng quay đầu nhìn Lâm Đạm, dò hỏi: "Nếu hai người gặp nguy hiểm, tôi muốn chạy tới trước tiên, như vậy có thể không?"

Hắn quả thực không yên tâm để hai mẹ con ở lại thôn nhỏ này. Người già trẻ nhỏ trong thôn rất chất phác, nhưng lúc ăn tết, thanh niên trai tráng ra ngoài đi làm dù sao cũng phải về, họ đã thấy được phù hoa của thế giới bên ngoài, khó bảo đảm không nổi lòng tham. Hơn nữa trên internet tốt xấu lẫn lộn, tội phạm ẩn núp cũng không ít, chuyện hắn muốn làm bây giờ là để chúng biết khó mà lui.

Lâm Đạm gò má hơi ửng đỏ nói: "Có thể." Người này xuất phát từ quan tâm mới tiếp nối hệ thống báo động với di động của mình, nếu không đổi thành người khác, ai quản cô có gặp kẻ gian hay không làm gì? Thôn Tiểu Điền cách thủ đô xa như thế, hoàn cảnh lại tồi tệ, ai nguyện ý chạy tới một chuyến lại một chuyến đây?

"Cảm ơn anh. Lắp đặt xong, nhà tôi an toàn hơn nhiều." Lâm Đạm chân tâm thật ý nói.

An Lãng môi hơi cong, tiếng cười trầm thấp: "Không cần cảm ơn, tôi chẳng qua không yên tâm em thôi."

Lâm Đạm không trả lời, lỗ tai lại đỏ lên, Bạch Chỉ Lan che miệng cười trộm mấy tiếng, nhưng vẫn đứng tại chỗ làm kỳ đà cản mũi. Cô mới tìm được mẹ, cô không thèm đi đâu!

An Lãng lắp ráp khóa trí năng xong, gắn trên cửa chống trộm, sau đó chỉ huy công nhân hủy cửa gốc, thay bằng cửa chống trộm bằng thép dày; tường rào cao thêm nửa thước, cắm đinh chống trộm; các ngõ ngách cũng gắn camera giám sát và thiết bị cảm ứng, một khi có người leo tường vào, còi báo động sẽ lập tức vang.

Nhìn dáng vẻ bận rộn của An Lãng, Bạch Chỉ Lan chống gò má, rùi rì nói: "Mẹ, nếu như con có ba, chắc là giống chú An mẹ nhỉ? Chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà có ba cân nhắc chu toàn, cái gì cũng tranh làm, ba sẽ quan tâm vợ chăm sóc con gái, gánh hết gánh nặng của cả nhà lên vai."

Lâm Đạm xoa đầu cô gái nhỏ không lên tiếng.

Người xem nghe lời từ đáy lòng Bạch Chỉ Lan mà thấy hết sức chua xót. Bạch Bằng Phi là ba Bạch Chỉ Lan, mà bây giờ, cô lộ ra biểu tình ước mơ như thế đối với một người xa lạ, có thể thấy tình thương của ba với cô lạ lẫm biết nhường nào. "Nếu như con có ba", những lời này hoàn toàn bại lộ tâm tính của cô, cô căn bản không có cách nào chấp nhận thân phận người cha của Bạch Bằng Phi.

Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Tiểu Quả đứng ngoài ống kính, giơ lên cái bảng viết đầy chữ: 【 Chị Chỉ Lan, ba chị gọi điện thoại cho chị, có tiếp không? Từ một tiếng trước bắt đầu, đã gọi mười tám cuộc, em không ngăn được! 】

Bạch Chỉ Lan liếc trắng mắt, căn bản không muốn phản ứng, tắt mic rồi phun tào với Lâm Đạm: "Mẹ, Bạch Bằng Phi thật không biết xấu hổ, ông ta bắt con lừa mấy chậu hoa từ chỗ mẹ đi, nói là chuẩn bị tặng người, còn bảo quan hệ này sẽ giúp ông ta một khoản làm ăn lớn."

Hoa lan và làm ăn thì có quan hệ gì? Cơ hồ theo bản năng, Lâm Đạm lập tức nhớ tới Niếp Hải Thành lão tiên sinh, liền tắt mic đi nói: "Nghe điện đi, nếu ông ta hỏi con Niếp lão tiên sinh tới chỗ mẹ làm gì, con cứ nói cho ông ta là đến khám bệnh, nếu ông ta hỏi thăm bệnh tình, con nói với ông ta rằng mẹ không trị được."

"A?" Bạch Chỉ Lan đầy đầu dấu chấm hỏi.

"Đi đi, cứ nói là mẹ không trị được." Lâm Đạm xoa đầu con gái.

"Dạ." Bạch Chỉ Lan bất đắc dĩ chạy đi, một lát sau quay về, ghé vào tai Lâm Đạm nói: "Ông ta thật sự hỏi thăm Niếp lão tiên sinh, con bảo ông ta bệnh của lão tiên sinh không trị được, giọng ông ta nghe vào rất hưng phấn."

Lâm Đạm hơi cong môi, lộ ra nụ cười lạnh lẽo vô cùng.

Bạch Chỉ Lan đụng đụng bả vai mẹ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, dáng vẻ cười lên vừa rồi của mẹ cực giống boss phản diện!"

"Boss phản diện trông thế nào?" Nụ cười trên mặt Lâm Đạm lập tức ấm áp trở lại.

"Boss phản diện chính là trông như mẹ ấy, dáng dấp siêu cấp xinh đẹp, thực lực siêu cấp mạnh mẽ, chuyện gì cũng làm được, ngay cả nhân vật chính cũng phải chịu thiệt trên tay mẹ. Con chính là nữ phụ ác độc, đặc biệt dùng để làm nữ chính ngột ngạt, vốn sống không quá ba tập, nhưng con có người mẹ là đại boss phản diện, cho nên con có thể dính ánh sáng của mẹ, sống còn tiêu sái hơn cả nữ chính." Bạch Chỉ Lan càng biên càng quá đáng, đến mình cũng không nhịn được cười.

Lâm Đạm không cảm thấy buồn cười chút nào, nghiêm túc nói: "Chỉ cần mẹ còn sống trên thế giới này, mẹ sẽ bảo vệ con, để con sống hạnh phúc hơn bất kỳ người nào."

Bạch Chỉ Lan cười mà chảy nước mắt, ôm cổ Lâm Đạm, dùng cái đầu lông xù cọ cọ gò má mẹ. Cô hoàn toàn không phát hiện, từ sau khi giãi bày tâm sự, cô bắt đầu chủ động gọi Lâm Đạm là "mama", "mẫu thân", sau đó tung tăng dán vào người mẹ, giống hệt một con mèo nhỏ vừa sinh không lâu. Căn nhà gỗ nhỏ đã không còn là nơi quay chụp tạm thời nữa, mà là nhà cô.

An Tử Thạch vừa giúp chú gắn cửa chống trộm, vừa không nhịn được nhìn Bạch Chỉ Lan.

An Trọng Anh bê một thùng nước suối đặt trước cửa, giễu cợt nói: "Lan Lan có phải rất đáng yêu không?"

An Tử Thạch lập tức thu tầm mắt lại, giả bộ nghiêm túc nghiên cứu khóa cửa. An Lãng liếc anh một cái, biểu tình cười như không cười.

---

Lắp đặt xong hệ thống an ninh, An Lãng liền mở cái xe công nông mang cả nhà lên trấn trên mua đồ. Bạch Chỉ Lan không phải lần đầu được đề cử giải Kim khúc, nhưng đây là lần đầu có người chân tâm thật ý vui mừng thay cô, cho nên dọc đường đi cô rất vui vẻ, nụ cười ngọt ngào, hết sức hồn nhiên.

An Tử Thạch không ngừng chọc cô nói chuyện, còn cố ý hỏi cô nếu lần này lại chạy tới góp vui thì nên làm gì, cô cũng không giận, ngược lại khoát tay: "Không sao, lần sau lại cố gắng." Chứng trầm cảm của cô đang từ từ bình phục, điểm này ai cũng đều thấy được.

Cùng thời khắc đó, rất nhiều người mắc bệnh trầm cảm nhìn thấy hot search liền vào xem trực tiếp, nhìn hai mẹ con trong màn hình yên lặng rơi lệ. Hai người có thể phá tan khói mù đi tắm nắng mặt trời, có thể leo lên vực sâu trở lại nhân gian, người khác cũng có thể. Chứng trầm cảm không phải không thể chiến thắng, trước mắt chính là hai ví dụ sống sờ sờ.

Đầu năm, điều tra của 《 Liễu Diệp Đao 》 cho thấy, tỉ lệ mắc trầm cảm của người dân Trung Quốc là 6.1%, nói cách khác, tổng số người trầm cảm của cả nước lên tới 90 000 000. Đây là con số đáng sợ tới mức nào, không ai biết rằng, khi một người mỉm cười nói rằng "Tôi rất tốt", lúc xoay người họ có thể không chút do dự lựa chọn cái chết. Bọn họ cũng muốn tự cứu, nhưng không có cách gì, bởi họ không thấy chút hi vọng nào.

Song giờ đây, Bạch Chỉ Lan trên màn hình cười ấm áp rực rỡ như vậy, ánh mặt trời xuyên thấu qua ánh mắt cô chiếu vào lòng mọi người, vì vậy những người mắc chứng trầm cảm vì khỏi bệnh mà tới, vì hi vọng mà tới, vì chọc thủng lời nói dối của cô mà tới nháy mắt đều cảm nhận được lực lượng phấn chấn.

Tỉ lệ xem vốn cao tới dọa người trong nửa ngày phồng lên thành con số khó mà tưởng tượng, số tiền khen thưởng đủ để sáng lập mấy quỹ từ thiện liền. Tổ làm chương trình vui vẻ đến sắp không phân biệt nổi nam bắc, tất cả tài nguyên đều nghiêng hướng Bạch Chỉ Lan bên này.

Lưu Mạn Ny tâm tình vốn rất tệ hại, sau khi nhận được một cú điện thoại của Bạch Bằng Phi thì bỗng chuyển tốt như kì tích, ngay trước mặt người xem thiết kế mấy bộ quần áo, kỹ thuật hội họa cao siêu cùng mỹ cảm đặc biệt lấy được sự nhận đồng của người xem.

【 Khoan hãy nói, con người Lưu Mạn Ny thực ra rất có tài hoa, khứu giác thời thượng của dì rất bén nhạy, tôi cảm giác được quần áo do dì thiết kế rất chic, không hổ là icon được công nhận trong giới thời trang. So sánh với dì, mẹ Bạch Chỉ Lan vĩnh viễn chỉ áo sơ mi trắng quần jean, một tí cảm giác thời thượng cũng không có. 】

【 Giới thời trang khó vào hơn giới giải trí nhiều, mẹ Bạch Chỉ Lan mà so sánh với mẹ tiểu Trúc của chúng ta, lập tức hạ xuống mấy cấp bậc! 】

Bạch Trúc cũng có fan của bản thân, bọn họ tự nhiên sẽ giúp idol của mình diss Lâm Đạm và Bạch Chỉ Lan. Chẳng qua cho tới gần đây, lời bàn như vậy càng ngày càng ít, bởi mọi người dần dần phát hiện, Lưu Mạn Ny và Lâm Đạm căn bản không thuộc cùng tầng thứ. Bàn về tài sản, tài hoa, nhân phẩm, mạng lưới giao thiệp, Lâm Đạm vốn bị người xem xem thường nhất cái gì cũng hơn, khiến Lưu Mạn Ny mất hết mặt mũi, cực kỳ chật vật. Chỗ duy nhất bà ta ưu tú hơn Lâm Đạm chỉ có lối ăn mặc, nên các fan chỉ có thể cắn chặt điểm này mà nói.

Nhắc tới lối ăn mặc, ngày mốt chính là lễ trao giải Kim khúc, công ty quản lý Bạch Chỉ Lan cùng ngày phái người tới thuê một bộ lễ phục đắt giá, từ thủ đô xa xa mang tới thôn Tiểu Điền cho cô mặc thử. Thời gian quá gấp, chờ lúc họ đến đã là ngày buổi lễ tiến hành, căn bản không kịp đặt may trước.

"Chị Chỉ Lan, bộ lễ phục này cứ là lạ." Nhìn Bạch Chỉ Lan từ phòng ngủ đi ra, Tiểu Quả mặt đầy quấn quít.

Người xem trực tiếp: 【 ... 】

Lâm Đạm chau mày, biểu tình không ngờ.

An Trọng Anh lắc đầu một cái, đang muốn bình luận mấy câu, thợ trang điểm của công ty quản lý bỗng đi lên trước, vừa nói "Rất tốt mà" vừa dùng lực lôi khóa kéo lễ phục, chỉ nghe 'xoạt' một tiếng, khóa kéo bị cô ta làm hỏng.

Đây là một bộ lễ phục hở vai, nếu khóa kéo sau lưng mở ra, cả chiếc váy sẽ từ đầu vai Bạch Chỉ Lan tuột xuống, mà chung quanh toàn là máy quay, lúc này đang trực tiếp, không thể chèn gạch men hay cắt tập, tất cả mọi người sẽ nhìn thấy cơ thể trần truồng của Bạch Chỉ Lan.

Lâm Đạm ý thức tính nghiêm trọng của sự việc, nhưng không cách nào trong nháy mắt chạy tới bên cạnh con gái. Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, An Tử Thạch cách đó gần nhất ba bước gộp thành hai chạy tới, dùng áo khoác của mình bọc Bạch Chỉ Lan lại, còn dùng hai cánh tay ôm chặt lấy cô, ngừa chiếc váy tiếp tục tuột xuống. Anh ghé vào tai cô dịu dàng nói: "Đừng sợ, không ai nhìn thấy đâu."

Bạch Chỉ Lan bị dọa mặt mũi trắng bệch, tựa vào ngực An Tử Thạch không ngừng hít hơi.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 596

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.