Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (49)

Phiên bản Dịch · 2522 chữ

Chương 286: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (49)

Niếp Hải Thành thân thể thực sự không được, vòng quanh phòng hoa một vòng mà trán đã đổ mồ hôi lạnh, tay chân phát run. Nếu không phải Niếp Vinh một mực giúp ông cản trở máy quay, bộ dáng chật vật của ông đã sớm bị người ta phát hiện. Mười lăm phút sau, Lâm Đạm nói một câu giải vây: "Mới vừa rồi lão tiên sinh có nói rằng mình có việc gấp phải làm, cháu không lưu ngài lại lâu nữa."

"Được, vậy ông già này đi trước một bước, cháu nếu đổi chủ ý muốn bán hoa lan, nhất định phải thông báo cho ta đấy." Niếp Hải Thành lễ phép tao nhã chào từ biệt, sau đó được cháu trai đỡ lên xe ô tô. Thời điểm cất bước, ông cụ chẳng biết tại sao lại lảo đảo, tí nữa thì ngã xuống.

Niếp Vinh gấp tới độ mặt đỏ rần, một số người tâm tư khó dò nhìn chằm chằm màn hình máy tính cười nhạt.

"Ông không sao, tuổi lớn thị lực không tốt, không nhìn ra chỗ này còn một cái kê chân." Niếp Hải Thành quay đầu mỉm cười với Lâm Đạm, trạng thái thoạt nhìn rất tốt.

Lâm Đạm vuốt cằm nói: "Ngài bảo trọng."

Xe ô tô phóng đi, rời khỏi thôn Tiểu Điền, Niếp Hải Thành lập tức mở hộp gỗ, cầm ra một viên thuốc lớn chừng hạt đậu.

Niếp Vinh chần chờ nói: "Ông nội, ông thật sự muốn uống viên thuốc này sao ạ? Ngộ nhỡ bên trong có thịt người với phân chuột thì làm sao?" Nói tới đây, yết hầu anh lại giật giật, có chút muốn ói.

Ngồi máy bay mấy tiếng, lại ngồi ô tô mấy tiếng, đợi trong nhà gỗ nhỏ một tiếng, còn vòng quanh mấy vòng trong phòng hoa, thân thể Niếp Hải Thành đã sớm không chịu được. Ông lúc này mặt vàng như nghệ, thở hổn hển như trâu, ngực phập phồng kịch liệt, giống như tìm tùy thời sẽ nổ tung. Ông muốn nói chuyện, há miệng chỉ phun ra được ngụm trọc khí.

Ngụm trọc khí kia mang theo mùi nội tạng thối rữa, xông Niếp Vinh hốc mắt đỏ bừng. Anh không ngại ông nội mùi hôi thối khắp người, bởi vì anh biết, chỉ người sắp chết mới thế, thân thể họ bắt đầu thối rữa từ bên trong, là sự thật mà bất kỳ kỹ thuật trị liệu y học nào đều không thể thay đổi.

Người già sẽ chết, đó là phép tự nhiên không thể cưỡng lại.

"Chú Lý, chú chạy xe nhanh một chút!" Niếp Vinh vội vàng hô, sau đó ôm thân thể suy nhược không chịu nổi của ông nội, khích lệ: "Ông nội, ông cố chống đỡ một hồi, chúng ta rất nhanh sẽ tới nơi. Để cháu gắn máy hô hấp cho ông, ông há miệng ra đi."

Người lúc bị sốc sẽ không tự chủ được cắn chặt hàm răng, cho nên Niếp Hải Thành hoàn toàn không biết nên há miệng thế nào. Ông dùng sức trợn mắt nhìn chằm chằm viên thuốc trong tay, trong mắt tỏa ra khát vọng cầu sinh. Niếp Vinh không đành lòng, cuối cùng lấy một viên thuốc ra, cạy hàm răng ông nhét vào, sau đó từ từ rót nước cho ông. Chẳng biết viên thuốc nọ do những gì tạo thành, vừa vào miệng không bao lâu liền biến thành chất lỏng màu nâu, theo cổ họng trôi xuống dạ dày.

Niếp Hải Thành nhắm hai mắt, giống như buông lỏng, thân thể vẫn đang co quắp. Niếp Vinh cầm điện thoại gọi cho thuộc hạ mình tín nhiệm, để họ phái máy bay trực thăng tới đón người.

Tin ông nội bệnh nặng chính là từ chỗ bác sĩ tư nhân truyền ra, thậm chí ngay cả hồ sơ bệnh lý và ghi chép chẩn trị đều bị họ bán cho một ít người tâm tư khó dò. Cho nên lúc ra cửa, Niếp Hải Thành nói gì cũng không cho phép cháu trai mang theo nhân viên y tế. Song bây giờ là tình huống khẩn cấp, Niếp Vinh đã không quản được ngoại giới sẽ suy đoán thế nào nữa rồi, anh chỉ cần ông nội còn sống thôi.

Điện thoại rất lâu mới kết nối được, bên kia vừa "Alo" một tiếng, một bàn tay già nua mà có lực đã nắm lấy cổ tay Niếp Vinh, cưỡng bách anh cúp điện thoại.

Niếp Vinh sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại mới phát hiện ông nội không sao cả, đang cầm một chai nước suối tu ừng ực, sau đó thở dài một hơi. Tiếng thở dài này mang theo mùi thuốc nồng đậm, hoàn toàn hòa tan mùi hôi thối trong cơ thể không.

"Ông nội, ông, ông không sao rồi ạ?" Niếp Vinh thật sự không dám tin vào mắt mình. Ông nội một khi phát bệnh thì sẽ phải vào ICU, còn từng mấy lần bị thông báo tình huống nguy kịch. Những năm này, anh đã không nhớ nổi mình bồi ông nội vào bệnh viện bao nhiêu lần. Nhưng lần này, ông nội anh không cần máy hô hấp, không cần cắm ống truyền nước, thậm chí không cần lên bàn mổ, chỉ uống một viên thuốc đã hoàn toàn tỉnh lại, đây quả thực là kì tích.

"Bổ thiên hoàn, cái tên này được đặt thật bá đạo, dược hiệu còn bá đạo hơn!" Niếp Hải Thành lại mở một chai nước suối, thở dài nói: "Viên thuốc này chẳng khác nào một ngọn lửa, đốt từ dạ dày vào tứ chi của ông, cháu sờ thử xem, tay ông bây giờ rất nóng, ông phải cởi một lớp áo mới được."

Trời đang độ cuối thu, nhiệt độ tầm 10 độ C, cũng không lạnh lắm, Niếp Hải Thành cũng đã phải mặc đồ lót giữ ấm và áo khoác lông chim, trong xe còn mở điều hòa. Bởi sinh cơ của ông đã đứt gãy, máu dần lạnh, không cách nào cung cấp nhiệt lượng thường xuyên cho ông nữa. Nhưng bây giờ, gò má ông đỏ ửng, trán đổ ra một tầng mồ hôi mịn, không phải vì yếu ớt, mà là bởi sinh khí quá mãnh liệt đang không ngừng cọ rửa toàn thân ông.

Niếp Vinh đưa tay sờ một cái, quả nhiên phát hiện đầu ngón tay luôn lạnh băng của ông nội giờ rất ấm áp.

"Ông đừng cởi quần áo, cẩn thận bị cảm! Bệnh này của ông mà bị cảm thì phải vào ICU mất!" Niếp Vinh lời còn chưa dứt, Niếp Hải Thành đã cởi áo khoác lông chim, khoát tay cười to: "Tiểu Vinh, ông nội cháu cho tới giờ chưa từng thoải mái như thế! Bổ thiên hoàn quả nhiên có thể bổ thiên, cháu nói đại tạo hoàn sẽ có hiệu quả thế nào? Cháu đưa điện thoại cho ông, ông thúc giục họ một chút."

Niếp Vinh ngơ ngác đưa điện thoại di động sang.

Niếp Hải Thành dặn dò mấy thân tín hãy mau tìm đủ vị thuốc, cuối cùng từ từ nói: "Đừng có chờ dì Lâm cháu chế thuốc xong mới bày tỏ thành ý, như vậy không thể hiện được mình thành tâm. Bắt đầu từ bây giờ, trong tay cháu có tài nguyên gì thì cung cấp cho Bạch Chỉ Lan tài nguyên đó, biết chưa?"

Niếp Vinh đang chuẩn bị gật đầu, Niếp Hải Thành lại đổi ý: "Không được, cũng không thể cái gì cũng đưa, phải đưa cái tốt nhất. Cháu cẩn thận chọn một đưa qua, đừng để người ta chê cười."

"Ông nội cháu biết rồi, chỉ cần Niếp thị chúng ta một ngày chưa đổ, cháu liền bảo đảm Bạch Chỉ Lan ở giới giải trí sẽ không bị bất kỳ ai đấu đá hãm hại." Niếp Vinh nói như tuyên thệ.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh sẽ không tin Trung y có thể thần kỳ tới mức này. Một viên thuốc mà thôi, ông nội cứ như ăn được tiên đan, nếu đại tạo hoàn tạo thành, hiệu quả sẽ thế nào? Mình còn trẻ, mình có uống được không? Nếu dưới trạng thái khỏe mạnh một mực uống thuốc, mình có thể sống bao lâu?

Rất nhiều ý nghĩ xẹt qua đầu anh, song không gây trở ngại việc anh liệt Lâm Đạm vào vị trí thứ nhất trong danh sách những người cần giao hảo. Trên thế giới này cái gì cũng có thể bỏ tiền ra mua, duy chỉ có mạng là mua không được. Nhưng nếu như có người có thể cho bạn sinh mạng lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí lần vô số, bạn nên làm gì?

Đương nhiên là nâng người nọ lên tận thần đàn! Nghĩ tới đây, Niếp Vinh nhíu chặt đôi mày rậm, có chút ảo não lúc mình ở nhà gỗ không đủ tôn kính Lâm Đạm. Nếu sớm biết dì là người có bản lĩnh thật sự, anh vừa vào cửa đã bày ra tư thái khiêm tốn nhất rồi.

Niếp Hải Thành nhìn thấu lòng anh, một bên thích ý uống nước, một bên cười khẽ an ủi: "Đừng nghĩ nữa, dì Lâm của cháu coi trọng nhất là con gái mình, cháu đối xử với Bạch Chỉ Lan tốt hơn một chút, cô gái này không cần cháu bám lên cũng sẽ lĩnh tình của cháu."

"Cháu hiểu rồi ông nội. Nếu cháu nhớ không lầm, qua mấy ngày nữa là lễ trao giải Kim khúc Trung Quốc, trước đó Bạch Chỉ Lan hình như có vào vòng trong, sau đó bởi tin tức mặt trái quá nhiều mà bị người ta chèn xuống, cháu gọi điện cho ban tổ chức, để họ công bình công chính một chút."

Anh dùng bốn chữ "công bình công chính" để hình dung việc Bạch Chỉ Lan vào vòng trong đúng là không sai. Bạch Chỉ Lan debut ba năm, lượng tiêu thụ album đã sớm quá triệu, việc này trong thời đại tiêu thụ album khó khăn như hiện nay quả là có một không hai. Nếu cô không lấy được giải "Nữ ca sĩ được chào đón nhất" hàng năm, còn ai có thể? Cô thua thiệt ở chỗ không có hậu đài vững chắc, tính cách lại quá thẳng thắn, không hiểu được luồn cúi.

Niếp Hải Thành cũng mặc kệ mấy cái mã ngoài đó, nói thẳng: "Nói cho ban tổ chức, nếu Bạch Chỉ Lan không lấy được giải Ca hậu, Niếp thị chúng ta dừng tài trợ tất cả tài nguyên."

Niếp Vinh vui vẻ đồng ý.

---

Bạch Chỉ Lan vừa mới đả thông tư tưởng, còn chưa kịp sống chung thật tốt với mẹ đã bị An Lãng mang ra ngoài, trong lòng vô cùng uể oải. Đường núi toàn bùn lầy, cô nện từng bước từng bước, biểu tình có chút ngột ngạt.

An Tử Thạch dùng thái độ khác thường bồi bên người cô, thỉnh thoảng đỡ eo cô, cầm tay cô, rất sợ cô ngã. Nhìn thấy phía trước có dốc đứng, anh lập tức ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: "Lan Lan em lên đây, anh cõng em."

Bạch Chỉ Lan rốt cuộc tỉnh táo, sợ hãi nói: "Anh vừa gọi tôi là gì cơ?"

"Anh gọi em Lan Lan không được sao?" An Tử Thạch nghiêm trang bổ sung: "Fan của em cũng gọi như vậy."

"Anh cũng không phải fan của tôi! Ồ, tôi biết rồi, anh đang đồng tình tôi đúng không? Tôi mắc chứng trầm cảm, không phải bệnh nan y. Anh biết không, giờ tôi tốt hơn nhiều rồi, mẹ tôi những năm này không vứt bỏ tôi, mẹ vẫn cần tôi, yêu tôi, vì tôi bò lên từ vũng bùn, trở nên vô cùng mạnh mẽ. Tôi chỉ cần nghĩ tới điều này thì hoàn toàn không ghét bản thân mình nữa. Tôi không muốn đi hái nấm, tôi muốn về nhà với mẹ." Bạch Chỉ Lan nói xong hốc mắt lại đỏ lên.

An Tử Thạch thở dài, sau đó dùng bàn tay xoa ót cô, an ủi: "Đừng khóc, không phải anh đồng tình em, anh chỉ thuần túy thích em thôi." Đây là lần đầu anh bày tỏ sự yêu thích của mình với một cô gái ngay trước ống kính. Nhưng quỷ dị chính là, fan của anh không hề thấy ghét. Chỉ cần xem qua hình ảnh Bạch Chỉ Lan và Lâm Đạm ôm nhau thật chặt, ai cũng không có cách ghét cô gái bên ngoài phủ đầy gai nhọn nội tâm lại nở rộ hoa tươi này.

An Lãng đứng trên dốc hô: "An Tử Thạch, Lan Lan thế nào?"

Bạch Chỉ Lan quên khóc, xấu hổ nói: "Sao ngay cả An tổng cũng gọi Lan Lan rồi?"

"Cháu đừng gọi chú là An tổng nữa, gọi chú An đi. Đi lên, chú kéo cháu." An Lãng vươn tay ra.

Bạch Chỉ Lan đi vòng qua An Tử Thạch, mượn lực An Lãng leo lên dốc đứng. Thời điểm tới gần, cô tắt mic nhỏ giọng hỏi: "Chú An, Niếp lão tiên sinh tới tìm mẹ cháu làm gì? Có thể gây rắc rối cho mẹ cháu không?"

"Không có chuyện gì, cháu phải tin mẹ mình. Hơn nữa có chú ở đây, chú sẽ không để hai người có chuyện." An Lãng xoa đầu Bạch Chỉ Lan, nụ cười hết sức dịu dàng.

【 A a a a! An tổng cười dịu dàng quá đi à! Nhìn ánh mắt cha già kia kìa, thật lòng coi Bạch Chỉ Lan thành con gái mình rồi chứ gì? 】

【 An Tử Thạch dọc đường khi thì chọc cười khi thì làm gậy chống, thương Bạch Chỉ Lan chẳng khác em gái ruột rồi nhỉ. Thật hâm mộ Bạch Chỉ Lan quá đê, lập tức có rất nhiều người thân! 】

Người xem nhìn một màn này, cảm giác lòng mềm nhũn.

Nội tâm Bạch Chỉ Lan cũng rung động kịch liệt một hồi, song cô không biểu hiện ra. Cô cho tới giờ không biết tình thương của cha là gì, nếu thế giới này thật sự có thứ này, chắc chính là đi đường bùn vươn tay về phía mình; hoặc là nở nụ cười bao dung vô hạn kiên định nói "Có ba ở đây" phải không?

Cô cúi đầu lặng lẽ lau nước mắt, kết quả sau ót lại bị An Trọng Anh xoa xoa mấy cái.

Đúng vào lúc này, Tiểu Quả cầm di động chạy nhanh tới, điên điên khùng khùng hô lên: "Chị Chỉ Lan, ha ha ha ha, chị vào vòng trong rồi, ban tổ chức giải Kim khúc gọi điện bảo chị tham gia lễ trao giải, há há há há há..."

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 668

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.