Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (48)

Phiên bản Dịch · 2682 chữ

Chương 285: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (48)

Lâm Đạm cầm bút viết mấy vị thuốc, chữ viết vô cùng trầm ổn lão luyện, nhưng trầm ổn hơn cả là thái độ của cô. Cô đẩy tờ giấy còn chưa khô mực tới trước mặt Niếp Hải Thành lão tiên sinh, từ từ nói: "Niếp tiểu tiên sinh không hề nghe lầm, tôi nói đúng là hai mươi năm, nhưng điều kiện tiên quyết là hai người phải tìm đủ mấy vị thuốc này."

Lâm Đạm thật sự bảo dưỡng quá tốt, gương mặt trắng trẻo oánh mịn như ngọc, khiến người ta hoàn toàn không nhìn ra tuổi tác. Bị cô lên mặt cụ non gọi một tiếng "Tiểu tiên sinh", Niếp Vinh không khỏi đỏ mặt. Anh lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nhìn tờ giấy, sau đó nhíu mày thật chặt.

Niếp Hải Thành bệnh lâu thành y, ít nhiều gì cũng hiểu rõ các toa thuốc Trung y chữa bệnh về thận và bệnh tiểu đường một chút, nhưng đọc tên mấy vị thuốc này, ông hoàn toàn không đoán ra Lâm Đạm muốn làm gì. Một ít thuốc ông biết, hơn nữa còn thường xuyên uống, một ít thuốc ông ngay cả cái tên còn chưa từng nghe qua.

Lâm Đạm lúc nói chuyện giọng vừa thấp vừa mềm nhẹ, môi cơ hồ không khép mở tí nào, cho nên dò chuyên viên quay phim vẫn đang ghi hình, một vài người tâm tư khó dò không cách nào phân tích khẩu hình xem cô nói gì được. Cô nhấp một ngụm trà nóng, giải thích: "Vị thuốc thứ nhất tử hà xa, lão tiên sinh hẳn đã biết?"

Niếp Hải Thành gật đầu một cái, Niếp Vinh hiếu kỳ hỏi: "Tử hà xa là cái gì?" Anh vừa từ nước ngoài trở lại, đối với mấy thứ như kiểu "bã rượu phong kiến" thế này thật sự không biết.

Lâm Đạm giải thích: "Tử hà xa thực ra là nhau thai, nhưng tử hà xa tôi muốn khác với tử hà xa thông thường, phải đưa tới cùng với cuống rốn, càng tươi càng tốt."

Niếp Vinh sắc mặt biến đổi, theo bản năng che dạ dày sợ nôn ra. Anh cắn răng nói: "Dùng nhau thai cho vào thuốc, đây chẳng phải tương đương với ăn thịt người sao?" Anh vốn tưởng rằng châm cứu và đốt lửa đã không bình thường lắm rồi, không ngờ có thứ càng không bình thường hơn. Nếu sớm biết liệu pháp Trung y quỷ dị như thế, anh nhất quyết không mang ông nội đi một chuyến này.

Nghĩ tới đây, anh không nhịn được nhìn Niếp Hải Thành, lại bị Niếp lão tiên sinh đè ép bả vai, tỏ ý anh trầm ổn một chút.

"Tử hà xa và tử hà xa cộng cuống rốn có gì khác nhau? Mong cháu giải thích nghi hoặc cho lão già đây." Niếp lão tiên sinh thành khẩn hỏi. Ông ăn muối còn nhiều hơn cháu trai ăn cơm, tự nhiên sẽ không bị một vị thuốc hù dọa.

"Thai nhi khi còn trong cơ thể mẹ chưa sinh có một cỗ khí thiên nhiên thúc đẩy thân thể chúng trổ mã và có thần trí, trong Trung y, chúng cháu gọi đó là khí tiên thiên. Nhưng sau khi trẻ sơ sinh ra đời, phần khí thiên nhiên này thế tục làm ô nhiễm, từ từ biến mất. Trên cuống rốn có phần phụ bám vào tên 'khảm khí', lão tiên sinh hẳn đoán được nguyên nhân chứ?"

Niếp Hải Thành bừng tỉnh hiểu ra nói: "Đoạn cuống rốn này còn lưu giữ một tia khí tiên thiên, nên gọi là khảm khí?"

"Không sai. Sau khi vị thuốc này được đưa tới, cháu phải dùng phương pháp xử lý đặc thù khóa lại cỗ khí này, cho nên phải mới mẻ, tốt nhất mới từ cơ thể mẹ lấy ra."

"Ta biết." Niếp Hải Thành thận trọng gật đầu, đầu ngón tay không nhịn được chạm vào ba chữ tử hà xa một cái.

Niếp Vinh yết hầu chuyển động lên xuống, tựa hồ có chút không chịu nổi, nhưng hoàn toàn không dám cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người. Anh đã nhìn ra, tâm tính ông nội đã có biến hóa, từ "ngựa chết chữa thành ngựa sống" lúc mới đầu biến thành khao khát và tín nhiệm. Nhưng mà các vị thuốc này thật sự quá không đáng tin cậy, anh không cách nào thuyết phục mình tiếp thu chúng được.

"Hổ phách ngàn năm nhất định phải từ ngàn năm trở lên sao? Thiếu một năm cũng không được?" Niếp Hải Thành hỏi tiếp.

"Đúng vậy, niên đại tuyệt không thể nhỏ hơn ngàn năm." Lâm Đạm gật đầu.

"Linh son này, cháu có phải viết thiếu hay viết sai chữ nào không?"

"Không sai, cháu muốn chính là linh son, không phải ngũ linh son, cũng không phải linh chi, mà là linh son."

Niếp Vinh nghe mà đầu choáng váng, không nhịn được hỏi: "Linh chi tôi biết, nhưng ngũ linh son là gì?"

Lâm Đạm cười khẽ nói: "Ngũ linh son là phân của hàn hào trùng."

Niếp Hải Thành bổ sung: "Hàn hào trùng chính là sóc bay."

Niếp Vinh nhịn xuống khí chua muốn trào ngược lên từ dạ dày, không dám tin nói: "Cho nên ngũ linh son thật ra là phân chuột? Phân cũng có thể dùng làm thuốc sao?" Trình độ không bình thường của liệu pháp Trung y đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi thừa nhận của anh, anh bây giờ rất hối hận vì đã tới chuyến này.

Lâm Đạm giọng hết sức bình tĩnh: "Người ta có thể coi cà phê chồn là thức uống đỉnh cấp, tại sao không thể chấp nhận dùng phân chuột để làm thuốc? Kỳ lạ, chẳng lẽ, thứ đồ này của nước ngoài cao cấp hơn nước ta?"

Niếp Vinh bị nói cho á khẩu không trả lời được, Niếp Hải Thành vội vàng khoát tay: "Dĩ nhiên không phải. Nó kiến thức hạn hẹp, dễ ngạc nhiên, mong rằng cháu gái đừng so đo với nó."

Lâm Đạm vốn không có ý so đo với Niếp Vinh, tiếp tục nói: "Tại vùng đất Thần Long có một loại côn trùng tên linh ẩn trùng, trông vẻ ngoài giống rệp son, chuyên lấy các loại thuốc bắc như nhân sâm, linh chi, cửu tử hoàn hồn thảo làm thức ăn, sau khi ăn no bụng phình lên như đậu, chỉ cần dùng cọng cỏ nhẹ nhàng đụng vào phần lưng của nó, nó sẽ phun hết nước thuốc trong bụng ra, bởi vì có trạng thái như mỡ mà có tên linh son. Linh son có dược tính tổng hợp của các loại dược liệu quý giá, hơn nữa dược hiệu mãnh liệt hơn hẳn, không có độc hay tác dụng phụ, có thể nói là thần dược cứu mạng."

Niếp Vinh đã không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với Lâm Đạm nữa, chỉ có thể mang gương mặt chết lặng. Anh cảm thấy người này không phải đang nói về thuốc bắc, mà là kể chuyện thần thoại.

Niếp Hải Thành lo lắng hỏi: "Những năm này ta vào nam ra bắc coi như kiến thức không cạn, nhưng chưa từng nghe nói qua linh ẩn trùng bao giờ, nó rất khó tìm sao? Bác sĩ nói ta chỉ còn hai tháng, nếu trong hai tháng còn chưa tìm đủ..."

Lâm Đạm khoát tay nói: "Lão tiên sinh không cần cuống cuồng, cháu tự nhiên có cách để ngài có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian. Chỗ cháu có một loại thuốc tên bổ thiên hoàn, có thể tăng cường hệ thống miễn dịch của ngài, giúp ngài bổ sung tinh khí đã mất, mỗi ngày uống ba viên, trong vòng nửa năm cháu bảo đảm ngài sẽ không có việc gì. Nhưng cháu phải nói một câu nói thật với ngài, thân thể này của ngài đã hoàn toàn suy sụp, chỉ bổ không thì không làm nên chuyện gì, cần phải tái tạo lại lần nữa."

Lâm Đạm nâng chén trà hớp một ngụm, tiếp tục nói: "Trời nếu có rách một cái lỗ, có thể dùng ngũ thải thần thạch vá lại, chứ trời nếu sụp, dù có là bậc đại thần như Bàn Cổ cũng không thể chống lên. Tác dụng của bổ thiên hoàn với ngài không lớn, toa thuốc cháu kê cho ngài tên đại tạo hoàn, tác dụng như tên, chính là mượn sức thuốc giúp ngài tái tạo lại cơ thể. Hai mươi năm đã là nói giảm nói tránh, chỉ cần dược liệu không ngừng, ngài muốn sống đến ngũ đại đồng đường hay lục đại đồng đường cũng không thành vấn đề."

Niếp Vinh mở đôi mắt cá chết nhìn Lâm Đạm, hiển nhiên không tin chữ nào. Đại tạo hoàn cái gì, nên gọi là hốt du hoàn thì có!

Niếp Hải Thành thì thâm tâm dâng trào cơn sóng khó dằn. Nếu như có thể, ai không muốn sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh không bệnh tật? Bị bệnh tật hành hạ nhiều năm như thế, ông nằm mơ cũng muốn có một cơ thể mới.

"Được được được," Ông vừa ho khan vừa nói: "Ta bây giờ lập tức phái người đi tìm những vị thuốc này." Ông cầm điện thoại gọi điện cho mấy thuộc hạ tín nhiệm nhất, đôi mắt xưa nay thấm tử khí giờ phút này tỏa ánh sáng chói lòa, gò má tái nhợt đỏ hồng lên, giống như vừa uống máu gà vậy.

May mắn chuyên viên quay phim chỉ quay được bóng lưng ông, nên không nhìn thấy biểu tình kích động khó nhịn ấy.

Niếp Vinh một câu cũng không nói, chỉ nhìn Lâm Đạm chằm chằm. Cái gọi là thần côn chắc chính là thế này? Hai ba câu đã khiến ông nội anh minh cơ trí của anh bị hốt du (lừa gạt) rồi.

"Hai vị chờ một chút, tôi đi lấy bổ thiên hoàn." Lâm Đạm đứng dậy tới phòng thuốc, mấy phút sau trở lại, cầm trong tay một hộp gỗ hình vuông.

"Mỗi ngày ba viên, một viên sáng sớm ngủ dậy, một viên trước cơm trưa nửa tiếng, một viên trước đi ngủ nửa tiếng. Nếu nguyên liệu đại tạo hoàn còn chưa tìm được, ngài lại tới chỗ cháu lấy thuốc tiếp, nhưng tối đa chỉ có thể kéo dài sáu tháng. Như cháu đã nói, thân thể lão tiên sinh bồi bổ không còn tác dụng nữa, mà phải tái tạo." Lâm Đạm tỉ mỉ dặn dò.

"Được, cảm ơn cháu! Không biết phí chẩn trị của cháu tính thế nào?" Niếp Hải Thành thận trọng nhận lấy cái hộp.

Lâm Đạm châm chước một hồi, khẽ cười nói: "Nếu trong tay lão tiên sinh có tài nguyên gì, không ngại thì chiếu cố con gái cháu hơn. Phí chẩn trị miễn đi, bao nhiên tiền cũng không đổi được mạng của lão tiên sinh, ngài nói có đúng không?"

Niếp Hải Thành bật cười, vỗ tay nói: "Cháu gái quả là người kì diệu. Được, chỉ cần tài phiệt Niếp thị còn chưa sụp, nhà họ Niếp ta sẽ dồn sức ủng hộ con gái cháu, lời này do Niếp Hải Thành ta nói, ai cũng không dám đổi, cháu cứ yên tâm."

"Vậy thì cảm ơn lão tiên sinh." Lâm Đạm mỉm cười gật đầu.

Niếp Hải Thành nháy mắt một cái, nói: "Nếu lão hủ tạm thời chưa chết, song đã mục nát thành vậy rồi, thì ta có một lời yêu cầu quá đáng, xin cháu bồi ta diễn một vở kịch cho người bên ngoài nhìn thế nào?"

Lâm Đạm trong nháy mắt hiểu được dụng ý của lão tiên sinh. Ông cụ ẩn cư nhiều năm bỗng nhiên tới thăm mình, người cố ý chẳng lẽ không đoán được ẩn tình bên trong chắc? Không, bọn họ nhất định đoán được, cũng tuyệt đối không ngờ lão tiên sinh thật sự tìm được cách kéo dài sinh mệnh tại chỗ mình. Cái gọi là yên tĩnh không bằng hành động, ở ngoài sáng không bằng trong tối, cô bây giờ phải phối hợp với lão tiên sinh diễn kịch, mê muội kẻ địch của ông.

Nghĩ thế, cô lộ ra biểu tình tiếc nuối, từng câu từng chữ rõ ràng nói: "Lão tiên sinh, cháu không thể ra sức, xin ngài trở về đi."

Niếp Vinh đỡ ông nội đi về phía trước, biểu tình ngưng trọng mười phần. Anh thật ra vốn chẳng tin Lâm Đạm, cho nên biểu tình bi ai không cần ngụy trang, nhìn là biết thật. Ngược lại dáng vẻ cố vực dậy tinh thần của lão tiên sinh thì rất có ý vị sâu xa. Dù chuyên viên quay phim không quay gần, thông qua zoom ống kính, một ít người vẫn phát hiện trên gương mặt già nua của ông nhuốm đầy tử khí.

Người bị bác sĩ phán tử hình nào dễ cứu sống như thế? Đó là tuyệt chứng, ngay cả Tây y cao minh nhất cũng không trị hết, huống chi Trung y? Không thể nào! Vừa nghĩ như thế, những người ẩn trong bóng tối càng tin tưởng phán đoán của bản thân.

Lâm Đạm đưa hai vị khách vào phòng hoa, công nhân làm vườn Trầm Thông mời tới cũng đã tới thôn Tiểu Điền. Bọn họ dùng xe chở hàng, tốc độ tự nhiên không đuổi kịp xe việt dã của Trầm Thông.

"Chính là số hoa này, mọi người chầm chậm, cẩn thận một chút." Trầm Thông không ngại phiền dặn dò.

Lâm Đạm để hai vị khách tùy tiện đi thăm, mình thì đeo găng tay, phun thuốc đặc chế cho lan thủy tinh, như vậy có thể tránh cho nó bị độ ẩm và nhiệt độ bên ngoài ảnh hưởng trong quá trình chuyên chở, dẫn tới hư thối. Phun nước thuốc xong, cô dùng hộp thủy tinh công nghiệp đặt lan thủy tinh vào, giao cho công nhân. Bụi lan quỷ cũng được trang bị như bụi lan thủy tinh, tránh cho đụng chạm bị hỏng.

Niếp Hải Thành dập khuôn đi theo bên người cô, mặt đầy thán phục và thỏa mãn. Ông chỉ chậu lan cuối cùng nói: "Bụi lan này tên là gì? Giáo sư Ngô nói nó là loại thoái hóa, ta nhìn không giống, nó hẳn là loại biến dị, dung hợp gen của lan quỷ và lan thủy tinh."

Lâm Đạm giới thiệu: "Nó gọi là tuyết hoàng." Còn phần phẩm loại cụ thể, cô lựa chọn tránh đi không đáp.

"Tuyết trong hoa tuyết?"

"Không sai."

"Tên rất hay! Sắc như băng tinh, hương như hàn tuyết, bụi lan này tuyệt đối là thánh phẩm! Bạn nhỏ, cháu bán nó cho ta được không?"

"Không được, tình trạng của nó còn chưa đủ ổn định, cháu phải bồi dưỡng thêm một thời gian nữa." Lâm Đạm quả quyết từ chối.

"Vậy có thể bán cho ta hai chậu này không?" Niếp Hải Thành chỉ lan quỷ và lan thủy tinh nói.

"Cũng không được, cháu còn cần dùng chúng làm nghiên cứu." Lâm Đạm tiếp tục từ chối.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Niếp Hải Thành lão tiên sinh bị từ chối năm sáu lần, nhưng không tức giận chút nào, người xem trực tiếp nhìn ngu luôn.

【 Tôi cảm giác hai người họ vai vế ngang hàng, căn bản không có sự khác biệt về địa vị. Ngay cả An tổng đứng cạnh Niếp lão còn phải hạ thấp đầu, mẹ Bạch thì nửa điểm rụt rè cũng không, quả nhiên không phải người phàm! 】 Có người xúc động như vậy.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 670

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.