Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (30)

Phiên bản Dịch · 2250 chữ

Chương 267: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (30)

Cuối thu, núi rừng xanh biếc đã nhuộm màu vàng cam, sau cơn mưa sương mù mờ mịt, trông như một bức tranh thủy mặc. Hương cỏ xanh và hương đất trong không khí được gió thu từ từ phe phẩy, thấm vào ruột gan.

An Tử Thạch đứng dưới chân núi hít một hơi thật sâu, thở dài nói: "Hoàn cảnh nơi này thật tốt, ở đây nhất định rất thoải mái."

Bạch Chỉ Lan gật đầu: "Đương nhiên, chỗ này sơn thanh thủy tú, cỏ cây ngập trời, rất dưỡng sinh. Nếu không thân thể tôi cũng khôi phục nhanh đến thế."

An Tử Thạch cười cởi mở, không trả lời nữa. Mặc dù Bạch Chỉ Lan bây giờ khiến anh thấy kinh diễm, nhưng anh từng bị cô dây dưa, cho nên rất khó buông xuống lòng đề phòng.

Bạch Chỉ Lan như có cảm giác, không khỏi bĩu môi, không nói chuyện tiếp.

Đoàn người đi trên đường núi bùn sình, Lâm Đạm và An Lãng bước đi nhanh nhất, đi ở phía trước, ba người An Tử Thạch, Bạch Chỉ Lan, An Trọng Anh tụt lại phía sau. Mắt thấy đất xốp càng ngày càng dày, sắp trùm cả bàn chân, An Lãng quay đầu nói: "Tử Thạch, cháu đỡ Chỉ Lan với cô cháu đi."

An Tử Thạch đáp dạ, miễn cưỡng đưa tay đỡ hờ Bạch Chỉ Lan, thì thấy cô vòng một vòng lớn, đi tới bên kia cạnh cô mình, hoàn toàn không muốn tiếp xúc thân thể với anh. Anh không khỏi ngẩn người, sau đó sờ sống mũi cười cười. Tâm tư nhỏ của anh hình như bị bà cô này phát hiện.

Dưới chân núi chất đống rất nhiều chậu hoa, trong chậu có đủ chủng loại hoa cỏ mới trồng, có cây hoa nở rộ, có cây mới nhú nụ hoa, có cây đã khô héo, chỉ còn lại ít rễ khô. Một ông lão đang vén bọc nilon trên chậu hoa ra, kiểm tra tình huống.

"Bác Tần, bác còn chưa về nhà ạ? Tới giờ này rồi, cháu trai của bác sắp tan học phải không?" Lâm Đạm đứng cách đó không xa chào hỏi ông lão.

"A, là tiểu Lâm à cháu! Bác tới xem hoa ấy mà. Cháu yên tâm, hôm qua lúc mưa bác đã dùng bao nilon bọc chúng lại rồi, bây giờ vẫn tốt, chưa chết chìm. Bác đoán tối nay trời vẫn còn mưa tiếp, nên không bỏ bao nilon đi, cháu xem được không?" Ông lão hô lớn.

"Dạ được ạ, bác mau về nhà nấu cơm cho cháu đi." Lâm Đạm khoát tay, ông lão cười ha hả rời đi.

An Lãng chỉ chậu hoa hỏi: "Đây là cô trồng?"

"Đúng thế."

"Nơi này giao thông không thuận lợi, cây mầm có thể bán được sao?"

"Bán không được cũng phải làm, dù thế nào cũng phải kiếm việc cho người già trong thôn." Lâm Đạm giọng bình tĩnh.

"Cho nên cô mỗi tháng còn phải cho họ tiền công?" An Lãng không khỏi nhăn mày.

Lâm Đạm lơ đễnh: "Mỗi tháng 1000 tệ, anh cảm thấy nhiều không?"

"Không nhiều." An Lãng lắc đầu.

"Đối với chúng ta mà nói thì không nhiều, đối với người già ở đây mà nói thì đủ cho họ đưa cháu đi học, ăn cơm, mua quần áo sách vở. Thứ tôi mua không phải nhân công, mà là tương lai của người già và trẻ nhỏ, cớ sao không làm?" Không biết tại sao, Lâm Đạm coi chuyện giúp đỡ người già và trẻ nhỏ là chuyện đương nhiên. Cô mơ hồ nhớ mang máng, mình hình như đến từ một thế giới rất rất nguy hiểm, người già và trẻ nhỏ là người cần bảo vệ nhất. Cũng vì vậy, đến thôn Tiểu Điền sinh sống, cô đem thói quen này giữ lại.

An Lãng trông về mảnh vườn hoa phía xa xa, quay đầu nhìn Lâm Đạm, khẽ cười nói: "Tôi giúp cô nghĩ cách bán số hoa này đi thế nào?"

Lâm Đạm đang muốn khoát tay từ chối, bỗng nghe An Lãng tiếp tục: "Như vậy, mỗi tháng cô có thể trả cho người già nhiều tiền lương hơn."

"Được, cảm ơn." Lâm Đạm lập tức gật đầu đồng ý.

An Lãng nhất thời cười sang sảng. Hắn biết người không hoàn mỹ, Lâm Đạm thấy trên TV và Lâm Đạm ngoài đời nhất định có khác biệt, cho nên hắn đã chuẩn bị xong tâm lý chịu đựng sự chênh lệch này. Nhưng hắn vạn vạn không ngờ tới, Lâm Đạm thật sự tốt đến vậy. Cô hào phóng, thẳng thắn, mặc dù lòng phòng bị có chút nặng, nhưng hoàn toàn không kiểu cách, thời điểm nên tiếp nhận sự trợ giúp thì vui vẻ đồng ý, thời điểm nên từ chối cám dỗ thì kiên định cách xa. Cô so với tưởng tượng của hắn càng mê người hơn, càng hoàn mỹ hơn.

Lâm Đạm không biết An Lãng đang cười cái gì, không khỏi nhìn hắn mấy lần.

Người xem trực tiếp bắt đầu khen hành động từ thiện của mẹ Bạch, sau đó rối rít khen thưởng, nhưng vẫn có vài thanh âm không hài hòa phát ra:

【 Xì, giả vờ giả vịt! Một tháng 1000 tệ tiền lương, đối với mẹ Bạch Chỉ Lan còn không coi là nhiều? Dì ta không có công việc đàng hoàng, làm vườn trong một xóm núi nhỏ, hơn nữa hoa còn không bán được, xin hỏi dì ta lấy đâu ra tiền thuê người già làm việc? Mỗi người 1000 tệ, mười người chính là 10 000 tệ, dì ta trộm cướp chắc? À đúng rồi, dì ta đâu cần trộm cướp, dì ta có một cô con gái ngoan mà! Mười lăm năm không thấy, phát hiện con gái thành ngôi sao nổi tiếng, dì ta liền chạy tới nhận nhau, còn không phải đến vì tiền của con gái à? Cầm tiền mồ hôi nước mắt của con gái đi làm từ thiện, dì ta còn mặt mũi không? Mười mấy năm trước, dì ta có dưỡng dục con gái sao? Giả nhân giả nghĩa, giả bộ sen trắng, đáng ghét! 】

【 Lầu trên nói chuẩn, tôi cũng cảm thấy mẹ Bạch Chỉ Lan ác tâm! Con gái mình không nuôi, ngược lại nuôi một đám người chẳng liên quan, còn cầm tiền con gái đi giả vờ giả vịt, tranh thủ hảo cảm của An tổng, xì! An tổng, tôi vốn cho ngài là một người rất tinh mắt có phẩm vị, nhưng giờ tôi rất thất vọng! Ngay cả mẹ Bạch Chỉ Lan cũng để ý, ngài mù mắt rồi hả? 】

Trên thế giới này, người không ăn được nho chê nho chua có rất nhiều, lời bình tương tự nhiều vô số kể, dẹp cũng dẹp không xong. Trong mắt người đời, Lâm Đạm cái gì cũng không có, còn có một đứa con của chồng trước, đích xác không có tư cách làm từ thiện, càng không có tư cách gả vào nhà giàu có.

Nhưng ai quan tâm chứ? Lâm Đạm căn bản không để ý lời đánh giá của người khác, cô chỉ làm chuyện mình muốn làm, vì vậy vừa leo núi vừa nói: "Muốn bán hoa đi, khẳng định phải sửa đường."

"Không sai, cho nên tôi chuẩn bị bỏ vốn tu sửa quốc lộ, từ thôn Tiểu Điền nối thẳng tới thành phố." An Lãng vuốt cằm nói.

"Chắc chắn sẽ tốn không ít tiền?"

"Không sao, tôi có hợp tác kinh doanh với chính phủ địa phương."

"Vậy tôi cũng ra một khoản đi."

"Được."

Cuộc trò chuyện kết thúc, hai người một trước một sâu giẫm lên bùn lầy, thái độ bình thản tựa như đang bàn luận thời tiết hôm nay thế nào.

Anti fan độc miệng nói: 【 Bàn về giả bộ, tôi chỉ quỳ mỗi mẹ Bạch Chỉ Lan. Mở mồm ra là bảo góp tiền sửa đường, cho mình là An tổng, nhà có mỏ chắc? 】

【 Vì ra vẻ mình rộng rãi, xứng với nhà giàu có, dì ta không phải toàn giả bộ à? Bằng không sao An tổng để ý dì ta được? Như đã nói qua, chuyện 1000 tệ đã đủ chứng minh rồi chứ? Ha ha ha ha ha... 】

【 Mẹ Bạch Chỉ Lan với những con người yêu diễm tiện hóa chúng ta không giống, giả bộ thần khiết, giả bộ hiền lành, giả bộ đại lượng giống như đúc, lừa gạt cả An tổng. 】

【 Loại chuyện này còn cần xem mặt, không thì để ai xấu xí lên nói thử xem. Từ thiện thật hay từ thiện giả, An tổng hiểu rõ trong lòng, chẳng qua không chọc thủng mà thôi. Đàn ông mà, thấy phụ nữ xinh đẹp ai chả muốn chơi tí? Nể mặt một lần trong chương trình cũng chẳng tổn thất gì. Qua lần này thử xem có ở cùng nhau được không đã, có mà quay một hai hôm rồi giải tán. 】

Trong tiếng châm chọc của anti, Lâm Đạm một cước giẫm phải hố, thiếu chút nữa ngã xuống, dùng sức rút ra một cái, chân thì ra được, còn ủng và tất thì vẫn dính trong bùn. May mắn trọng tâm cô rất ổn, lập tức đứng vững, nếu không đã té thành tượng đất.

An Lãng vội vàng tới đỡ cô, sau đó ngồi xổm xuống, rút ủng của cô khỏi bùn, lại thò tay vào ủng lấy vớ ra.

Lâm Đạm gò má hơi ửng đỏ, không từ chối sự giúp đỡ của hắn. Bùn dưới lòng bàn chân rất mềm, nếu cô qua loa giãy giụa, không chừng liền kẹt cứng luôn.

"Em để chân lên đầu gối tôi này." An Lãng nửa quỳ, phát hiện chuyên viên quay phim nhích lại gần, hình như định đặc tả, lập tức giơ tay che bàn chân ngọc trắng như tuyết của Lâm Đạm lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua, bức lui đối phương.

Chuyên viên quay phim đổi góc quay, thu lại gò má ửng đỏ như hoa đào của Lâm Đạm.

"Anh đừng quỳ xuống đất, sẽ làm bẩn quần." Lâm Đạm khoát tay từ chối.

An Lãng đã quỳ một chân trong bùn rồi, một tay nắm mắt cá chân cô, cưỡng ép cô giẫm lên đầu gối mình, một tay khác nhẹ nhàng giúp cô đi tất, sau đó đứng lên, đỡ cô đi ủng. Đầu gối hắn dính đầy bùn, bộ dáng có thể nói là chật vật, biểu tình thì rất ân cần: "Bám vào tôi. Đường trên núi rất trơn, nếu ngã xuống, người xem toàn quốc sẽ thấy dáng vẻ lăn lộn trong bùn của em đấy."

Lâm Đạm hoàn toàn không có cách nào từ chối sự trợ giúp của hắn, không khỏi mỉm cười: "Nếu tôi nghe theo lời anh nói, thì hai ta sẽ cùng nhau ngã. Tôi lăn trong bùn cũng chẳng sao, chứ đường đường An tổng anh lăn lộn trong bùn thì đẹp lắm."

An Lãng dùng ánh mắt kì dị nhìn cô một cái, khẽ cười: "Không nghĩ tới em cũng biết đùa."

"Tôi không phải gỗ, tôi dĩ nhiên biết đùa." Lâm Đạm đi về phía trước hai bước, An Lãng lập tức đuổi theo, kiên định cầm tay cô.

Lâm Đạm kéo kéo, song không thể tránh thoát, hơn nữa đường dưới chân xác thật rất trơn, chỉ đành thỏa hiệp. Bạch Chỉ Lan và An Trọng Anh đỡ nhau theo phía sau, An Tử Thạch không người phản ứng, đã ngã mấy lần, cả người trên dưới dính đầy bùn, còn phải chịu đựng sự chế nhạo của cô mình và dàn staff phía sau, thật sự khổ không thể tả.

Người xem trực tiếp yên lặng trong chốc lát mới thở dài nói: 【 Nửa quỳ đi tất, còn không cho chuyên viên quay phim quay chân mẹ Bạch, đây không phải tiết tấu 'chơi một chút', mà là nghiêm túc! 】

【 Lầu trên nói thừa thế! An tổng là loại người tùy tiện đó sao? Hắn nếu muốn tiêu khiển, hết chương trình liên lạc mẹ Bạch Chỉ Lan sau không được chắc, cần gì phải tới chương trình để tất cả mọi người đều biết? 】

【 Tui vốn cho rằng An tổng là người rất lạnh lùng, không nghĩ tới trong thực tế hắn ấm áp thế. Bạn trai tui còn chưa từng nửa quỳ đi tất cho tui đâu! 】

【 Trên đất nhiều bùn như vậy, hắn không chút nghĩ ngợi liền quỳ xuống, nếu không phải rất thích mẹ Bạch, hắn sẽ như vậy sao? 】

【 Fan Bạch Chỉ Lan ít đi ghê tởm người khác đi. Lên chương trình thì làm sao, toàn dân đều biết thì thế nào, mấy người có tiền họ quan tâm sao? Hãy chờ xem, chênh lệch của mẹ Bạch Chỉ Lan và An tổng quá xa, họ chẳng có kết quả tốt đâu! 】

Không chỉ có người xem nghĩ vậy, ngay cả Bạch Chỉ Lan cũng nghĩ vậy. Cô nhìn mẹ mình đang được An Lãng nắm tay, không nhịn được lộ ra biểu tình lo lắng.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 714

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.