Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (31)

Phiên bản Dịch · 2432 chữ

Chương 268: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (31)

Thật vất vả leo lên sườn núi, tìm được cây hạt dẻ, An Tử Thạch, Bạch Chỉ Lan cùng An Trọng Anh mệt mỏi tê liệt, bất chấp đất ướt, đặt mông ngồi bệt xuống.

An Lãng đội nón lá lên đầu Lâm Đạm, dịu dàng nói: "Tôi đi rung cây, em đứng xa một chút."

"Anh chờ một chút." Lâm Đạm lấy nón lá của con gái đội lên đầu An Lãng: "Cái nón lá này có chút mỏng, anh đội hai cái an toàn hơn."

An Lãng khẽ cười một tiếng, biểu tình vui thích.

An Tử Thạch thở dài nói: "Chúng ta không phải tới hái hạt dẻ, chúng ta tới để hốc thức ăn cho chó."

Bạch Chỉ Lan tựa hồ có lời muốn hỏi An Tử Thạch, hơi mở miệng lại mím chặt. Vô luận thế nào, cô sẽ không để mẹ chịu tổn thương.

Một bên khác, An Lãng bắt đầu lay động cây, hạt dẻ chín rớt xuống như mưa, vỏ ngoài đầy gai nứt ra, lộ trái cây đầy đặn bên trong. Lâm Đạm cầm búa nhỏ gõ võ vỏ ngoài, bỏ hạt dẻ vào gùi. An Tử Thạch thấy hứng thú, đội nón lá đi tới dưới tàng cây, cười hì hì nói: "Hóa ra hạt dẻ trong như thế này, giống con nhím."

Lâm Đạm chưa đáp lời, An Lãng đã phân phó: "Cháu đứng ngốc ra đấy làm gì, còn không giúp dì Lâm cháu bỏ vỏ?"

"Không cần, búa chỉ có một cái, để dì làm." Lâm Đạm khoát tay từ chối.

An Tử Thạch không dám không vâng lời chú, vội vàng đoạt lấy cái búa, lấy lòng nói: "Dì Lâm cứ nghỉ ngơi đi ạ, để cháu làm cho."

"Những công việc này nên giao cho đàn ông chúng tôi làm, em sang bên nghỉ ngơi đi." An Lãng tiếp tục phân phó.

Lâm Đạm rất ít khi được người ta chăm sóc như vậy, không khỏi cảm thấy mới mẻ. Cô ngửa đầu nhìn người đàn ông anh tuấn cao lớn, ánh mắt ôn nhu, chuyên chú, mới lạ, nhìn đến mức đối phương không tự chủ ho khan một tiếng mới chậm rãi rời đi, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười như có như không.

An Lãng nhìn chằm chằm bóng lưng cô, cũng không nhịn được cười nhẹ một tiếng.

An Tử Thạch trêu đùa: "Chú à, nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì giúp cháu bóc hạt dẻ đi ạ. Những công việc này là của đàn ông chúng ta đó, chú không thể lười biếng đâu đấy."

An Lãng lúc này mới nhảy xuống cây, lượm một viên đá cuội, đập vỏ hạt dẻ. Lâm Đạm cũng không nhàn rỗi, vào rừng trúc hái ít măng tre với trúc tôn (một loại cỏ thơm), chuẩn bị mang về nhà nấu. An Trọng Anh rất muốn giúp, nhưng thân thể không chịu nổi, chỉ có thể tránh máy quay, ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi. Bạch Chỉ Lan cũng lượm một viên đá cuội giúp An Tử Thạch làm việc, lại bị An Tử Thạch đuổi đi: "Nơi này không cần cô, cô đi giúp mẹ cô hái măng đi."

Bạch Chỉ Lan ánh mắt hơi tối sầm lại, sau đó đi ra ngoài.

Hái hạt dẻ xong, đoàn người cùng nhau về nhà. Bạch Chỉ Lan mấy lần muốn tới gần An Tử Thạch, đề bị anh xảo diệu tránh thoát. Trên đường qua một ngôi nhà nông thôn nhỏ, có một người phụ nữ bụng lớn được một bà lão đỡ ra. Lâm Đạm né tránh, dò hỏi: "Bác Phương, đây là con gái nhà bác ạ?"

"Đúng vậy, tiểu Mai, đây là con gái của bác Lâm con, Lâm Đạm, mau chào hỏi đi."

Người phụ nữ nọ lộ ra nụ cười hiền, "Em chào chị Lâm."

"Chào em." Lâm Đạm mỉm cười gật đầu, mắt thấy hai mẹ con dè dặt đi qua con đường mòn quanh co, chân mày không khỏi cau. Người miền núi nếu gặp phải đội ngũ quay phim, nhất định sẽ cảm thấy mới lạ, từ đó vây lại hỏi mấy câu, người phụ nữ có thai này lại không có chút hiếu kỳ nào, ngược lại mặt đầy lo lắng, xem ra trong nhà xảy ra chuyện. Nhưng người ta nếu không đề cập tới, Lâm Đạm cũng không chạy lên hỏi thăm, tự hỏi trong lòng một lần rồi thôi.

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, Bạch Chỉ Lan rất muốn tìm cơ hội tới gần An Tử Thạch, nhưng không tránh được máy quay dày như lưới trời, chỉ đành từ bỏ. Thật vất vả đi tới cửa nhà, nhìn thấy mấy chuyên viên quay phim đều tới quay mẹ mình và An Lãng, cô lúc này mới hung hăng lôi An Tử Thạch đi.

An Tử Thạch trong lòng cực kỳ không biết làm sao, khoát tay với cô mình, sau đó theo thiếu nữ ra ngoài cửa, tránh máy quay phim.

Bạch Chỉ Lan tắt microphone của mình, tỏ ý An Tử Thạch làm theo.

"Cô định làm gì? Nói trước, coi như chú tôi muốn theo đuổi mẹ cô, tôi cũng sẽ không phối hợp diễn với cô đâu. Tôi đã nói rõ với cô rồi, tôi không thích cô." An Tử Thạch từng câu từng chữ nghiêm túc mở miệng.

Bạch Chỉ Lan bình tĩnh gật đầu: "Vừa vặn, tôi gọi anh ra đây cũng để nói rõ với anh, tôi cũng không thích anh. Ban đầu tôi theo đuổi anh, là bởi anh nói trên weibo rằng mình rất thưởng thức Bạch Trúc."

"Chỉ bởi cái này, cô liền theo đuổi tôi?" An Tử Thạch hơi hơi kinh ngạc.

Bạch Chỉ Lan thẳng thắn nói: "Không sai, chỉ bởi anh thích Bạch Trúc, nên tôi mới theo đuổi anh. Anh biết không, tôi và cô ta là chị em gái cùng cha khác mẹ, cô ta lớn lên trong nhung lụa và yêu thương, còn tôi chẳng có gì, cho nên chỉ có thể không ngừng cướp đồ của cô ta. Quần áo cũng được, đồ trang sức cũng được, tôi nếu không tranh không đoạt, thì chỉ có nước sống như ăn mày. Dĩ nhiên, cho dù tôi tranh đoạt, cũng chỉ sống khá hơn ăn mày một chút, thăng cấp thành cường đạo thôi."

Bởi chú coi trọng dì Lâm, gần một tháng này, An Tử Thạch điều tra lai lịch nhà họ Bạch không ít, tự nhiên biết Bạch Chỉ Lan trước kia sống cuộc sống thế nào. Trong lòng anh hơi xúc động, trên mặt lại không biểu hiện ra.

Bạch Chỉ Lan tiếp tục nói: "Có một bộ phim tên 《 Charlie và nhà máy sô cô la 》, anh từng xem qua chưa?"

Đề tài xoay chuyển quá nhanh, An Tử Thạch sửng sốt rất lâu mới gật đầu nói, "Xem qua, là một bộ phim dành cho thiếu nhi."

Bạch Chỉ Lan cười khẽ: "Bộ phim này trước kia tôi từng xem qua nhiều lần, luôn không nghĩ ra, tại sao người nhà Charlie nghèo nàn như thế, nhưng vì sao không chịu bán đi dù một tờ cổ phiếu. Nhưng giờ tôi nghĩ thông rồi, tiền bạc là tiền bạc, sô cô la là sô cô la, tiền bạc lạnh như băng, không thể ăn, sô cô la lại ngọt, ăn vào bụng có thể khiến người ta thấy sung sướng. Trước kia tôi sẽ không chút do dự chọn tiền, nhưng bây giờ, tôi chọn sô cô la. Cho nên anh yên tâm, tôi không tới dây dưa với anh nữa đâu."

An Tử Thạch tiêu hóa một lúc mới chợt nói: "Tôi biết."

"Vậy thì tốt, thời điểm trực tiếp anh tự nhiên một chút, đừng cố tránh tôi, tôi không làm gì anh. Anh càng tránh, người xem sẽ càng đoán bậy đoán bạ, ngược lại không tốt." Bạch Chỉ Lan hơi gật đầu liền rời đi.

An Tử Thạch lẳng lặng đứng ngoài cửa năm sáu phút, sau đó lắc đầu mỉm cười. Anh cuối cùng đã lĩnh hội được hàm nghĩa những lời này, điều Bạch Chỉ Lan chân chính muốn nói là: Trước kia cô theo đuổi vật chất, bây giờ cô theo đuổi tinh thần. Mà anh đối với cô mà nói chỉ như một phần thưởng, hoặc chiến lợi phẩm, có thể mang ra ngoài khoe khoang, cũng có thể dùng để công kích Bạch Trúc, trên thực chất tác dụng xa xa chẳng bằng một miếng sô cô la. Ít nhất sô cô la có thể giúp cô thưởng thức được hương vị ngọt ngào, mà anh chỉ biết mang lại cho cô rắc rối vô cùng vô tận.

So với trước kia, cô hiểu ra nhiều điều, trưởng thành hơn nhiều, đã sớm thoát khỏi vũng bùn mang tên nhà họ Bạch, tìm được nhà máy sô cô la của mình. Trái tim cô mang ngọt, cho nên cô không cần dùng trang điểm xinh đẹp để tô điểm vẻ ngoài của mình nữa.

Nghĩ tới đây, An Tử Thạch không khỏi lắc đầu cười khổ. Anh đang chuẩn bị mở microphone, thì thấy cô mình đang dựa nghiêng bên tường, trêu chọc: "Tiểu Thạch a tiểu Thạch à, xem ra mị lực của con không lớn như trong truyền thuyết à nha, con gái nhà người ta căn bản chưa từng thích con."

An Tử Thạch gò má hơi đỏ lên, cậy mạnh nói: "Cô ấy không thích con càng tốt, con bây giờ ung dung hơn nhiều rồi."

An Trọng Anh cười nhạo một tiếng, quay đầu rời đi.

Hai cô cháu trở lại sân nhỏ, thấy An Lãng đang lởn vởn quanh Lâm Đạm. Lâm Đạm bảo hắn bóc hạt dẻ, bóc tỏi, hắn liền đàng hoàng ngồi xuống làm việc; Lâm Đạm để hắn hái rau, hắn liền xắn ống tay áo đi vào vườn; Lâm Đạm bảo hắn ra sân sau bắt gà, hắn liền mang theo cả người toàn lông gà trở lại. Hắn rõ ràng bị sai vặt chạy tới chạy lui, nhưng một câu than phiền cũng không, còn vui tươi hớn hở, tỏ ra hết sức hưởng thụ.

"Cháu sắp mù rồi. Đây là chú của cháu đây sao?" An Tử Thạch đỡ trán than thở.

An Trọng Anh quay đầu đi nhịn cười.

Người xem trực tiếp thở dài nói: 【 An tổng nhìn qua bá đạo cool ngầu đẹp giai, không ngờ lại sợ vợ! Sau này kết hôn rồi, hắn nhất định sẽ bị mẹ Bạch quản gắt gao. 】

Anti đang chuẩn bị phản bác, thì thấy Lâm Đạm khoát tay nói: "Giết gà đừng giết trong ống kính, sẽ khiến người xem khó chịu. Anh tránh xa một chút."

"Được." An Lãng lập tức xách gà và dao phay ra ngoài, ngoan đến không thể ngoan hơn.

Anti yên lặng che mặt, vui mừng vì mình chưa kịp thở ra câu nào.

Việc của Bạch Chỉ Lan bị An Lãng làm hết, chỉ có thể xách bình nước tới phòng ấm đằng sau tưới nước cho hoa lan. An Tử Thạch chẳng biết tại sao cũng đi theo.

"Tôi tới giúp em." Anh ôn hòa nói.

"Không cần. Chỗ hoa này mỗi ngày tưới bao nhiêu nước đều có lượng nhất định, nếu tùy tiện tưới sẽ khiến chúng chết. Anh nhìn tờ giấy này đi, là mẹ tôi viết, tôi phải dựa theo quy định bên trên trông nom hoa cỏ, không thể đụng loạn." Bạch Chỉ Lan chỉ tờ giấy dán trên kính.

An Tử Thạch định thần nhìn lại, không khỏi chặc lưỡi hít hà. Trên tờ giấy này chi chít cơ man chữ với chữ, quy định cặn kẽ quá mức thực sự có thể so với luật pháp, muốn xử lý tốt chỗ hoa cỏ này chỉ sợ còn khó hơn thi lấy bằng luật sư. An Tử Thạch vội lui về phía sau, khoát tay nói: "Vậy thì thôi, em làm đi."

Đang nói chuyện, anh vô tình đụng phải dàn hoa sau lưng, rơi mấy chậu hoa. Chỉ nghe " loảng xoảng" mấy tiếng thanh thúy, mấy bụi lan đang nở rộ ngã trong mảnh gốm vụn.

Bạch Chỉ Lan cực kỳ đau lòng, vội vàng đưa tay nhặt hoa, lại bị An Trọng Anh đứng ở cửa nghiêm nghị ngăn cản: "Đừng đụng! Ngàn vạn lần ngàn vạn lần đừng đụng! Cô đi gọi mẹ cháu! An Tử Thạch, thằng nhóc ngu ngốc con, từ nhỏ đến lớn chuyên gia gây họa! Mấy chậu hoa này nếu không sống được, cô cũng không giúp con bồi thường được đâu! Con đứng đàng hoàng tại chỗ cho cô!" Dứt lời khẩn trương chạy đi.

Bạch Chỉ Lan ngồi xổm dưới đất, mặt đầy nghi hoặc.

An Tử Thạch nhìn chằm chằm mấy bụi lan một hồi, sắc mặt từ từ biến đen. Ông cụ An lúc còn tại thế đam mê nuôi lan, cho nên người nhà họ An ít nhiều có kiến thức về phương diện này. Trước đó anh không nhìn kỹ, cho nên không phát hiện dị thường, bây giờ nhìn kỹ rồi, tim không khỏi nhéo đau.

Fan của anh không rõ chuyện, giễu cợt nói: 【 Cô An khoa trương quá, vỡ mấy chậu hoa thôi, lại mắng nam thần chúng ta gây họa. Cô không bồi thường được bọn cháu giúp nam thần bồi thường, mấy chậu hoa thì đáng gì! 】

【 Đúng vậy! Nam thần đập hết hoa cả phòng cũng được, bọn em giúp anh đền! 】

Nhưng, cũng có vài người tương đối có kiến thức, không nhịn được bình luận: 【 Kính mời một vài người bớt chém gió đi, đỡ bại lộ chỉ số IQ của mình. Đã ngu còn thích thể hiện chính là nói mấy bà đấy! Đền tiền? Các người lấy gì mà đền? Cho dù An Tử Thạch đường đường là siêu sao, muốn lập tức cầm ra mấy chục triệu tiền mặt cũng phải đổ mồ hôi hột đấy ạ. Cho mấy cái hình minh họa, phổ cập khoa học cho các bé này, tôi đã sớm nói rồi, mẹ Bạch Chỉ Lan không phải người thường! 】

Trong khu bình luận xuất hiện một đường link, rất nhiều người tò mò click vào, sau đó trợn tròn mắt.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 631

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.