Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (16)

Phiên bản Dịch · 2473 chữ

Chương 253: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (16)

Mặc dù Lâm Đạm cùng Bạch Chỉ Lan không mở di động, nhưng Tiểu Quả vẫn thay hai người chăm chăm theo dõi tình huống trên mạng, phát hiện một thổ hào tên "Lãng" bỗng nhiên nhô ra khen thưởng, hơn nữa còn với số lượng lớn, cô không khỏi sợ hết hồn.

Khi chương trình 《 Đứa trẻ nhà tôi 》 dự tính phát sóng theo kiểu truyền hình trực tiếp, tổ làm chương trình vốn muốn sử dụng một phương thức giải trí mới tinh, cống hiến chút gì đó cho xã hội. Người xem có thể tặng quà cho các khách quý, lợi nhuận sẽ được tổ làm chương trình mang toàn bộ đi làm từ thiện.

Cùng lúc đó, trên website chương trình cũng lập một bảng ái tâm, công bố những người tặng quà nhiều nhất. Trước mắt người xếp đầu tiên trong danh sách là một thành viên trong đoàn fan của An Tử Thạch, số tiền lên đến năm trăm tám chục nghìn, thứ hai là fan của Bạch Trúc với năm trăm nghìn, tiếp theo mới tới các fan của ngôi sao khác.

Danh sách này được ghim trên đầu website, từ đó có thể thấy giá trị con người và lực kêu gọi của ngôi sao. Nhưng bây giờ, khen thưởng từ "Lãng" vừa ra, lập tức ép fan An Tử Thạch xuống, thành tích hết sức chói mắt. Nếu không phải An Tử Thạch lần nữa nhấn mạnh trước ống kính rằng, mọi người nên lượng sức mình mà ủng hộ, hạn chế số lượng tiền khen thưởng ở mức một trăm đồng, nói không chừng trên internet sẽ nổ ra một trận đại chiến góp tiền.

Sau đó, website chương trình cũng hạn định số tiền khen thưởng, mỗi người mỗi ngày chỉ có thể khen thưởng sáu lần, mỗi lần không vượt quá một trăm đồng.

Tiểu Quả chỉ tên người đứng chễm chệ trên đầu danh sách, nghi ngờ hỏi: "Chị Vũ Vi, vị Lãng này là ai thế? Chị có biết người ta không?"

"Chị sao biết được, em hỏi Bạch Chỉ Lan ấy." Quách Vũ Vi chau mày, biểu tình có chút không nhịn được.

Tiểu Quả không đành lòng quấy rầy Bạch Chỉ Lan đang ăn sáng, đành từ bỏ.

Sau khi ăn xong, Lâm Đạm mang Bạch Chỉ Lan ra ngoài tản bộ tiêu thực, sau đó cho cô uống một bát thuốc, nhìn chằm chằm đảm bảo cô không bỏ một giọt nào, rồi dặn: "Được rồi, trở về thay quần áo, chúng ta lên trấn mua đồ."

"Mua gì ạ?" Bạch Chỉ Lan chủ động rửa sạch bát thuốc.

"Mua thịt gà vịt cá." Lâm Đạm đeo túi da, đi một đôi ủng cao lên tận đầu gối, lối ăn mặc anh tư hiên ngang kết hợp với gương mặt diễm lệ tỏa sáng không thể tả, bề ngoài hết sức chói mắt. Dù đặt ở giới giải trí người đẹp như mây, dung mạo cô cũng tuyệt không bị lu mờ, cô quá đặc biệt.

Bạch Chỉ Lan luôn biết dáng vẻ mình rất đẹp, nhưng sau khi thấy mẹ cô mới hiểu cái gì gọi là cái đẹp chân chính, cái đẹp toát ra từ trong xương. Cô sửng sốt một lúc lâu mới hỏi tiếp: "Mua thịt gà vịt cá làm gì?"

"Cho con ăn." Lâm Đạm thúc giục: "Đi vào nhà đổi bộ quần áo khác ra đây."

"A, được." Bạch Chỉ Lan rất nhanh thay một cái váy dài, bị Lâm Đạm chê: "Chúng ta đi chợ mua đồ ăn, con ăn mặc đẹp thế để làm gì. Có quần áo thường không? Đổi bộ quần áo thường ra đây."

Bạch Chỉ Lan không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đổi một cái áo phông và quần jean.

Lâm Đạm khom người vén ống quần cô nhóc lên, nhăn mày nói: "Tại sao không mặc quần giữ ấm? Tủ quần áo của mẹ có quần mới tinh chưa dùng, đi lấy một cái mặc vào."

Bạch Chỉ Lan vô cùng không tình nguyện, mè nheo lấy cớ.

Lâm Đạm giận, trầm giọng nói: "Con nhìn thử xem mình gầy thành dạng gì, hai chân còn nhỏ hơn đôi đũa, mẹ thật sự sợ con đi một hồi tự đi gãy chân mình luôn biết không! Trên người không có tí mỡ nào, lấy cái gì chống lạnh? Con muốn phong độ hay là nhiệt độ? Con cho là hai chân con nhỏ thế trông rất đẹp mắt sao? Đó là bệnh hoạn! Con không mặc đúng không? Con không mặc mẹ tự tay giúp con mặc."

Bạch Chỉ Lan bị mẹ cưỡng ép tẩy trang một lần, tự nhiên biết mẹ mà hổ báo lên thì rất khủng bố, vội vội vàng vàng chạy vào phòng ngủ lấy quần giữ ấm.

Người xem bị hỗ động giữa hai người chọc cười, 【 Mẹ tui cũng giống hệt mẹ Bạch vậy đó, đến mùa đông cứ thích đuổi sau mông tui bắt tui mặc thêm quần giữ ấm. 】

Càng nhiều hơn là số người bị thân thể gầy như que củi của Bạch Chỉ Lan hù dọa. Bình thường cô thích mặc váy dài, che khuất hai chân, cho nên không nhìn ra cái gì khác thường. Nhưng giờ đây đổi thành mặc quần, bọn họ mới phát hiện cô gầy gò tới mức đó. Lời của mẹ cô hoàn toàn không khoa trương tí nào, chân cô nhìn qua còn nhỏ hơn cả đũa, quần jean bó sát người mà cô mặc lên thì trông đến rộng.

【 Thân thể Bạch Chỉ Lan thật sự có vấn đề lớn! Hành động cưỡng ép cô ấy bỏ tất cả công tác của mẹ Bạch không hề quá đáng tí nào. Nếu không kịp thời điều dưỡng, cô ấy thực sự sẽ xảy ra chuyện! 】 Thẳng đến lúc này, người xem mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Bạch Chỉ Lan mặc thêm một cái quần giữ ấm, mặt mày nhăn nhăn nhó nhó đi ra, nhăn mày hỏi: "Trông đẹp mắt không? Có phải hơi phù thũng không?"

Lâm Đạm liếc cô nhóc một cái, giọng bình tĩnh: "Mặt con xanh lét thế kia, còn để ý hình tượng gì?"

Bạch Chỉ Lan mới chợt nhớ ra mình đang bôi thuốc đầy mặt, thét lớn chạy ù về phòng.

Lâm Đạm cầm chùm chìa khóa, kiên nhẫn đứng ở cửa đợi.

Màn hình trực tiếp phân làm đôi chiếu hành động của hai mẹ con, một bên tư thái ưu nhã chờ, một bên khẩn cấp rửa mặt, đơn giản chính là băng hỏa lưỡng trọng thiên. Bạch Chỉ Lan thật vất vả rửa sạch dược cao, đang chuẩn bị lấy phấn ra trang điểm, lại nghe ngoài cửa truyền đến giọng nói lãnh khốc của mẹ: "Con đang bị dị ứng, không thể trang điểm. Mẹ cho con một phút, một phút sau con không ra, mẹ tự đi."

"A a a a!" Bạch Chỉ Lan điên chết mất, hung hăng vò tóc, dậm chân, lúc này mới nhớn nhác để phấn trang điểm xuống.

Trên kênh trực tiếp là một mảnh tiếng cười vui sướng. Hai mẹ con này chính xác là đậu hũ chấm nước chát, một vật hạ một vật mà! Buồn cười quá đi mất!

Bạch Chỉ Lan tùy tiện chải tóc liền xông ra ngoài, phát hiện mẹ đang cúi đầu đếm giây, không khỏi tan vỡ: "Mẹ thật sự tính giờ à! Mẹ là ma quỷ sao?"

【 Bạch Chỉ Lan rốt cuộc đã giác ngộ! Không sai, mẹ cô chính là ma quỷ đó, ha ha ha ha... 】 Người xem hết sức vui mừng.

Lâm Đạm tắt đồng hồ đếm ngược, tiện tay ném chìa khóa tới, "Đi thôi, con lái xe."

Bạch Chỉ Lan luống cuống tay chân nhận chìa khóa xe, đang chuẩn bị đóng cửa, thì thấy mẹ vòng qua sân sau, dắt một con chó ngao Tây Tạng bụ bẫm ra, dò hỏi: "Con có dị ứng lông chó không?"

Bạch Chỉ Lan ánh mắt vụt sáng, vội vàng khoát tay: "Không dị ứng ạ! Đây là thú cưng mẹ nuôi sao? Tên là gì?"

Lâm Đạm vỗ vỗ đầu con chó ngao, ôn hòa nói: "Đây là Ngốc Bao, mẹ sợ con dị ứng lông chó, cho nên hôm qua nhốt nó ở chuồng chó sân sau. Nó ngột ngạt quá, thiếu chút nữa lật đổ cả chuồng chó, hay chúng ta mang nó lên trấn dạo một vòng?"

"Được ạ!" Bạch Chỉ Lan trả lời đặc biệt vang dội, tựa hồ cảm thấy mình không đủ thận trọng, lại cố ra vẻ dửng dưng nói: "Con cũng không quá mẫn cảm với lông động vật, mẹ suy nghĩ nhiều rồi."

Lâm Đạm trong mắt lóe ý cười, trên mặt lại không có biểu tình gì, xoa xoa đầu Ngốc Bao, nhỏ nhẹ nói: "Qua ngửi một cái đi, nhớ lấy, đây là mùi chị con đó."

Ngốc Bao bé nhỏ chạy tới bên người Bạch Chỉ Lan, vòng quanh cô ngửi tới ngửi lui, chóp mũi phát ra tiếng rên ư ử đầy nũng nịu. Trái tim Bạch Chỉ Lan chốc lát tan chảy, cái gì thận trọng, cao lãnh, từ chối người từ ngoài ngàn dặm, tất cả bị cô quên sạch, ôm chầm lấy Ngốc Bao hôn điên cuồng, hôn xong gò má ửng đỏ, dẫn đầu leo lên xe, nghiêm túc nói: "Được rồi, xuất phát!"

Lâm Đạm ngồi ở ghế phụ lái, đặt Ngốc Bao giữa hai người, cún con nhìn mặt đường phía trước kêu ăng ẳng hai tiếng, giống như đang nói 'lên đường!'.

Bạch Chỉ Lan cười tủm tỉm, vừa khởi động xe công nông vừa nói: "Hồi bé con rất muốn nuôi một con chó, ba con sống chết không đồng ý." Nói tới chỗ này, giọng cô có chút khàn khàn: "Nhưng Bạch Trúc muốn cái gì, ông ta đều cho. Bạch Trúc muốn nuôi ngựa, ông ta liền xây trường đua ngựa, tốn bao nhiêu tiền cũng không quan tâm..." Ý thức được còn đang quay, cô lập tức im miệng, ánh mắt đỏ lên.

Lâm Đạm nghiêng đầu nhìn cô, từ từ nói: "Nếu không mẹ cũng mua cho con một con ngựa?"

Bạch Chỉ Lan thiếu chút nữa bị chọc cười, hỏi ngược lại: "Mẹ biết một con ngựa đua thuần huyết bao nhiêu tiền không?"

"Bao nhiêu?"

"Giá tiện nghi mấy chục nghìn bảng Anh, giá đắt mấy trăm nghìn, hơn thì một triệu, hơn nữa thì mười triệu, phí nuôi dưỡng hàng năm cũng trên dưới triệu bảng Anh."

Lâm Đạm kiểm tra tiền gửi ngân hàng của mình, sửa lời nói: "Vậy mẹ mua trước cho con con lừa đi. Dù sao đều là đồng vật có móng họ ngựa, chẳng kém bao nhiêu."

Bạch Chỉ Lan nhịn cười nói: "Được, vậy mua một con lừa đi."

Cô cứ cho rằng mẹ mình nói đùa, nhưng khi tới trấn trên, mua thịt gà vịt cá xong, mẹ thật sự tìm ông chủ, bảo muốn mua một con lừa. Ông chủ gọi điện thoại khắp nơi, cuối cùng từ chỗ khác mang về cho cô một con lừa lông ngắn, trông ngốc nghếch đần độn mười phần đáng yêu.

Bạch Chỉ Lan sợ ngây người, một hồi nhìn con lừa lông ngắn, một hồi nhìn năm chuồng gà, năm chuồng vịt, hai thùng cá mè, nửa cân giò heo và nửa cân xương trên xe, thật không biết nên nói gì cho phải.

Lâm Đạm nhanh nhẹn trả tiền, lại để ông chủ hỗ trợ mang lừa lông ngắn lên xe, buộc kỹ, lúc này mới phân phó: "Xong rồi, chúng ta về thôi."

"Mẹ thật sự mua cho con một con lừa?" Bạch Chỉ Lan biểu tình quỷ dị.

Người xem: 【 Ha ha ha ha há há há há! Không được, style làm việc phong tao của mẹ Bạch làm tui hít thở không thông! 】

Lâm Đạm nhíu mày hỏi người lại: "Con không thích?"

"Không không không, không phải là không thích." Bạch Chỉ Lan không ngừng điều chỉnh tâm tình của mình, lại nói: "Mẹ mua nhiều thịt gà vịt cá thế làm gì? Cho nhân viên ăn nữa sao? Ngày mai họ quay xong là đi rồi."

"Cho con ăn đấy. Đi ra ngoài một chuyến không dễ dàng, mẹ dứt khoát mua cho đủ luôn, nuôi ở nhà. Bọn họ đi rồi, con còn phải ở lại điều dưỡng, thịt gà vịt cá không thiếu được." Lâm Đạm quay đầu kiểm tra con lừa lông ngắn, phát hiện nó rất nghe lời, không qua loa đập lung tung, lúc này mới yên lòng.

"Thịt vịt và thịt heo con đều không thích ăn, sẽ mập đó." Bạch Chỉ Lan theo bản năng phản bác, đáy lòng lại ấm cực kỳ, như có một luồng sóng nhiệt tản mát ra ngoài.

"Sau này mẹ làm cái gì con ăn cái đó. Được rồi, lái xe đi." Lâm Đạm thúc giục.

Bạch Chỉ Lan không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn lái xe về nhà, lúc đi ngang qua cửa thôn phát hiện rất nhiều học sinh THCS mặc đồng phục mang gạo, mì, quần áo, các loại vật dụng khác đi tới một căn nhà nông nhỏ, đứng ở cửa là hai bà cháu Lý Hiểu Na, hai người cháu nhìn bà, bà nhìn cháu, biểu tình đều có chút ngơ ngác.

"Các cháu là ai?" Giọng bà Lý rất lớn, cách thật xa cũng có thể nghe: "A, các cháu là bạn học của Hiểu Na à? Chào các cháu chào các cháu! Con bé này chưa từng thấy dẫn bạn học về nhà chơi gì cả! Sau này không cần mang quà cáp gì, trực tiếp tới chơi là được! Ăn cơm chưa? Bà đi nấu cơm cho các cháu nhé!"

Các học sinh THCS kia líu ríu nói gì đó, xe lái xa, Bạch Chỉ Lan không nghe rõ, loáng thoáng thì hình như là đang xin lỗi, còn có muốn làm bạn với Lý Hiểu Na.

Nhân viên quay phim nhắm ngay một màn này quay thật lâu, người xem đặc biệt chú ý đến Lý Hiểu Na cảm thấy trong lòng an ủi cực kỳ, vô cùng ấm áp, hóa ra lời bài hát nọ không hề sai —— chỉ cần người người dâng ra một chút yêu, thế gian sẽ trở nên tốt đẹp... (*)

(*) Lời bài hát Sự hiến dâng của tình yêu - Vi Duy.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 745

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.