Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (15)

Phiên bản Dịch · 2639 chữ

Chương 252: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (15)

Lúc Bạch Chỉ Lan nói chuyện xong, các nhân viên cũng đã ăn xong bữa sáng, đang tụ tập ở ngoài sân rửa bát. Đạo diễn cầm một cái bánh bao, chấm nước mì mà ăn, miệng đầy dầu mỡ. Mấy biên đạo bên cạnh thấy thèm, cũng mở túi lấy bánh mì ra ăn cùng, trông cứ như đám ăn mày.

Bạch Chỉ Lan chê bai bĩu môi, ngửi được mùi thơm phưng phức từ nồi cháo gà, không khỏi hung hăng nuốt một ngụm nước miếng. Bạch Bằng Phi nói không đúng chút nào về mẹ cô cả, gì mà trừ trồng hoa đào đất, cái gì cũng không biết. Trên thực tế, mẹ tướng mạo tốt, khí chất tốt, có tài nấu nướng, y thuật tốt, cơ hồ chỗ nào cũng tốt.

Cô đang nghĩ nhập thần, Lâm Đạm đã múc cháo vào bát, ôn hòa nói: "Tới ăn sáng đi."

Bạch Chỉ Lan tinh thần chấn động, vội vàng đi tới, thổi lạnh bát cháo nóng bỏng, chậm rãi ăn một miếng, sau đó lộ ra biểu tình thán phục: "Thật ngon!"

"Ăn chậm một chút, cẩn thận nóng." Lâm Đạm cũng múc một bát cháo, ung dung thong thả ăn.

"Thật xin lỗi." Bạch Chỉ Lan không đầu không đuôi nói.

"Thế nào?" Lâm Đạm nghiêng đầu nhìn cô.

"Hôm qua con không nên trách mẹ cho trẻ con thuốc. Y thuật của mẹ rất tốt, là con hiểu lầm mẹ." Bạch Chỉ Lan gò má ửng đỏ.

"Không cần phải nói lời xin lỗi. Con chỉ lo lắng cho mẹ mà thôi, mẹ biết." Lâm Đạm không có thói quen nói lời tình cảm, ngắn gọn kết thúc đề tài này.

Bạch Chỉ Lan sờ thuốc bôi trên mặt, tiếp tục nói: "Con cho bạn tốt của con tí dược cao, chị ấy cũng bị dị ứng, mặt sưng hết lên. Không sao chứ ạ?"

"Không thành vấn đề, trong phòng thuốc vẫn còn, tí nữa mẹ lấy thêm cho con." Lâm Đạm dùng khăn tay trắng tinh lau miệng, giọng từ tốn: "Thuốc kia có thể trừ sốt, xóa sẹo, trị dị ứng, hết ngứa, còn có thể dưỡng ẩm và kích thích da sinh trưởng, trị được cả dị ứng và viêm da. Nhưng dị ứng có quan hệ với cơ chế bài tiết của cơ thể, bôi dược cao chỉ có thể trị ngọn, không thể trị gốc. Nếu bạn con có thời gian, tốt nhất nên tới đây một chuyến, mẹ kê một đơn thuốc điều chỉnh việc bài tiết, hoàn toàn thay đổi thể chất dị ứng của bạn con."

"Thể chất dị ứng có thể chữa khỏi hoàn toàn sao?" Bạch Chỉ Lan rất ngạc nhiên.

"Dĩ nhiên có thể."

"Vậy con hôm nào bảo chị ấy tới một chuyến." Bạch Chỉ Lan vừa dứt lời, kênh trực tiếp nở rộ pháo hoa, có người nào đó đang liên tục tặng quà cho cô không ngừng.

【 Thổ hào, thổ hào nha, 999 tàu lặn nguyên tử, hơn sáu chục nghìn đó! 】

【 "Nước biếc cuồn cuộn" (bích thủy thao thao) này là ai thế? Kim chủ của Bạch Chỉ Lan hả? 】

【 Lan Lan nhà chúng ta là bạch phú mỹ (trắng giàu đẹp), không cần tìm kim chủ! 】

【 Bạch phú mỹ cái giề, Bạch tổng người ta có thèm thừa nhận cô ta đâu! 】

【 Anti cút đi! 】

Khu bình luận nháo nhào cả lên, một khắc cũng không ngừng, một hồi tranh cãi về gương mặt Bạch Chỉ Lan, một hồi tranh cãi về tài nấu nướng và y thuật của Lâm Đạm, một hồi lại có fan Bạch Trúc gia nhập vòng chiến, độ hot một mực không giảm.

Bạch Chỉ Lan nghe điện xong lại tắt máy, hoàn toàn không để ý mưa gió trên internet, cô chỉ muốn an tĩnh ở mấy ngày với mẹ. Cô một bên ăn cháo một bên tìm đề tài: "Mẹ trước giờ khám bệnh cho người ở đây không thu tiền sao?"

"Trong núi khắp nơi đều là thảo dược, mẹ khám bệnh cho họ không tốn tiền vốn, thu tiền gì chứ?" Lâm Đạm lơ đễnh nói.

"Nhà em Hiểu Na thực sự nghèo vậy sao?"

"Ừ, cô bé đó và bà nội sống nương tựa lẫn nhau, cuộc sống quá khổ."

"Hay là chúng ta tài trợ em ấy?" Bạch Chỉ Lan ánh mắt sáng lên.

"Không cần." Lâm Đạm dứt khoát từ chối.

Bạch Chỉ Lan sửng sốt một lúc lâu mới hỏi: "Tại sao? Em ấy và bà nội mình khổ như vậy, rất cần người khác trợ giúp mà, đúng không?" Cô cứ cho rằng mình nói vậy mẹ sẽ đồng ý. Làm từ thiện là cách nhanh nhất để tạo hình tượng tốt đẹp cho mình, phàm là ngôi sao từ tuyến ba trở lên, hàng năm sẽ tốn một đống tiền đi làm từ thiện. Mẹ có tri thức hiểu lễ nghĩa, tầm mắt rộng mở, không nên không nghĩ tới điều này mới đúng, song mẹ lại từ chối ngay trước ống kính, chẳng lẽ không sợ bị bôi nhọ sao?

Nghĩ tới đây, Bạch Chỉ Lan không khỏi có chút nóng nảy.

Người xem trực tiếp quả nhiên bắt đầu đả kích Lâm Đạm: 【 Tại sao không tài trợ? Trước đó còn nói chữa bệnh không thu tiền, toàn là diễn trò đúng không?! Thời điểm người ta chân chính cần sự giúp đỡ thì lại từ chối, đúng là giả nhân giả nghĩa! 】

【 Bạch Chỉ Lan một năm kiếm mấy chục triệu, dùng mấy nghìn đồng tài trợ một cô bé đi học rất khó sao? 】

【 Quả nhiên là một phụ nữ nông thôn, không phóng khoáng! 】

Lâm Đạm buông bát, từ từ nói: "Con có hiểu tình huống cụ thể của Hiểu Na không?"

Bạch Chỉ Lan lắc đầu: "Con không biết."

"Lúc cô bé đó năm sáu tuổi, cha mẹ gặp tai nạn xe mà qua đời, bà nội cô bé một mình nuôi cô bé lớn lên, cho tới giờ chưa từng để cô bé thua thiệt cái gì. Đến tuổi cô bé đi học, bà nội cô bé đập nồi bán sắt cũng phải đưa cô bé đi học, bản thân cô bé cũng không chịu thua kém, từ lúc học tiểu học tới THCS, luôn đứng nhất lớp, thời gian nhàn hạ thì giúp việc lặt vặt cho người trong thôn, kiếm thêm chút tiền sinh sống. Bất kể là làm ruộng hay gặt lúa, cô bé cũng làm nhanh gọn lanh lẹ, là cô bé được việc nhất thôn. Có một lần thi cuối kỳ, cô bé đứng thứ hai, khóc nguyên một đường từ trấn trên về đến thôn, dọa bà nội cô bé sợ chết khiếp, cho rằng cô bé làm sao, hỏi mới biết cô bé đứng thứ hai toàn khối, lúc ấy thực sự dở khóc dở cười."

Lâm Đạm nhìn chằm chằm con gái mình, "Bà nội cô bé an ủi rằng đứng thứ hai cũng tốt, không cần khổ sở, cô bé lại nói: 'Bà nội, hạng nhì không lấy được học bổng toàn phần, ít đi mấy trăm đồng, bà phải bận bịu trên ruộng đồng bao lâu mới lấy lại được? Bà ơi, cháu không muốn bà phải khổ cực.' Con xem, cô bé ấy chính là người vậy đấy, không cần người khác trợ giúp là có thể tự cường tự lập, không cần người khác đốc thúc cũng có thể khắc khổ học tập, cô bé bước trên đường đời một cách kiên định, vững vàng, dũng cảm. Bỗng bất thình lình, có một người nhô ra, cường ngạnh đỡ tay cô bé nói: Cháu đừng cố gắng nữa, để dì trợ giúp cháu nhé. Con nói xem, vậy có tốt với cô bé không?"

Bạch Chỉ Lan ngây dại, hoàn toàn không nghĩ tới một chuyện đơn giản còn ẩn chứa nhiều đạo lý đến thế.

Lâm Đạm tiếp tục nói: "Cô bé có dũng khí và năng lực đối mặt với cuộc sống, nhưng, con lại đứng ra, ngăn trước người cô bé nói: 'Em à, em đừng đi một mình, như vậy quá cực khổ, em lên đây, để chị cõng em, chị rất mạnh mẽ, có thể nâng em đi một đoạn đường.' Con cảm thấy có cần phải vậy không? Không sai, con thật sự giúp đỡ cô bé, nhưng con lại hủy diệt bản chất vốn có của cô bé, chính là lực lượng tới từ linh hồn. Cô bé còn trẻ, tương lai có vô vàn khả năng, nếu như chính cô bé đi ổn, vậy cứ để tự cô bé đi, những người không có quá nhiều liên hệ như chúng ta chỉ cần tại thời điểm cô bé ngã xuống nhẹ đỡ một cái, để cô bé không ngã quá nặng mà thôi. Vì thế, cho dù cô bé có khổ nữa khó nữa, mẹ cũng chưa từng mở lời tài trợ cô bé, bởi mẹ biết cô bé ấy không cần. Người trong thôn đã thương lượng xong cả, chỉ cần cô bé có thể thi đỗ đại học, mọi người sẽ cùng nhau góp tiền cho cô bé đi học, tuyệt không để cô bé bị mấy nghìn đồng tiền học phí làm khó khăn. Con biết khi cô bé ấy biết được đã nói gì không?"

Bạch Chỉ Lan ngơ ngác hỏi: "Em ấy nói thế nào?"

"Cô bé nói khoản tiền này coi như mọi người cho cô bé mượn, cô bé sẽ viết giấy nợ cho từng nhà, sau khi tốt nghiệp sẽ trả mọi người cả vốn lẫn lời. Con nói xem, người như cô bé ấy cần lòng đồng tình và thương hại sao?"

Bạch Chỉ Lan buông thìa xuống, mặt đầy vẻ xấu hổ.

Lâm Đạm nhìn cô một cái thật sâu, thành khẩn: "Có vài người nhìn như nhỏ yếu, thực ra rất mạnh mẽ, tất cả tới từ sức mạnh tinh thần, mẹ hi vọng con có thể lớn lên được như thế. Lời giúp đỡ không cần nói ra, bởi toàn bộ thôn đều đang quan sát cô bé ấy, sẽ không để cô bé ấy gục ngã. Sau này con có quần áo, sách vở, các loại vật dụng dư thừa, có thể mang sang cho nhà họ, trợ giúp người cũng phải xem tình huống thực tế."

Bạch Chỉ Lan cúi đầu, thấp giọng nói: "Xin lỗi, do con nghĩ quá đương nhiên rồi." Tinh thần trở nên mạnh mẽ, lời này nghe thật tốt, nhưng cô có thể làm được không?

Người xem vốn đang giễu cợt Lâm Đạm giả nhân giả nghĩa vào lúc này toàn bộ ngậm miệng, trên màn hình phủ dòng bình luận xúc động.

【 Mẹ Bạch Chỉ Lan thật không đơn giản. 】

【 Mẹ Bạch nhìn nhận vấn đề tại góc độ khác hẳn với mọi người, nếu dì không nói, tôi cũng nghĩ đương nhiên rằng trợ giúp một người tức là cho người đó tiền, cho người đó vật gì đó, che chở người đó không phải chịu gió mưa. Nhưng thực ra lòng nhân ái của chúng ta có dùng đúng chỗ không? Bằng không tại sao xuất hiện nhiều bi kịch như Tùng Phi (1)? Trợ giúp người khác cũng phải xem phương thức. 】

【 Cô bé vừa rồi cũng rất giỏi! 】

【 Mình là bạn chung trường với Lý Hiểu Na, nghe nói tổ làm chương trình tới chỗ bọn mình quay, mình ngày nào cũng vào trực tiếp xem náo nhiệt. Nốt nhọt trên mặt bạn ấy là thật, không phải dính lên đâu. Bởi vì nó, bạn ấy thường thường bị bạn trong lớp bắt nạt. Họ mắng bạn ấy xấu xí, gạt bỏ bạn ấy, cô lập bạn ấy, còn giễu cợt bạn ấy là một con nhặt rác, chỉ bởi bạn ấy ngày nào cũng nhặt chai nước suối các bạn vứt đi để bán lấy tiền. Xem chương trình này mình mới biết, bản thân bạn ấy ưu tú và dũng cảm đến vậy. Mình xem mà muốn khóc, muốn kết bạn với bạn ấy quá đi! 】

Có người xem theo dòng bình luận thăm dò các ghi chép liên quan tới người bạn này, phát hiện lời cô nói không hề gạt người, cô bé thật sự là cư dân trong trấn nhỏ. Lý Hiểu Na cần tài trợ sao? Không cần, bởi một mình cô bé ấy đã có thể đối mặt với mưa gió của cuộc đời, cô bé còn mạnh mẽ hơn đại đa số người.

Lâm Đạm vốn chỉ muốn khích lệ Bạch Chỉ Lan một chút, không ngờ lại đưa tới nghị luận nhiệt tình của cộng đồng mạng. Cũng thật trùng hợp, chủ đề của Bạch Trúc và Lưu Mạn Ny hôm nay là làm từ thiện. Hai người mua rất nhiều đồ mang tới cô nhi viện, còn quyên tặng một số tiền lớn. Viện trưởng cho bọn nhỏ mặc quần áo mới tinh, cầm bó hoa xinh đẹp, đứng ở cửa chào đón hai người.

Bạch Trúc và Lưu Mạn Ny vừa đi vừa vẫy tay, dưới chân là thảm dài đỏ thắm, sau đó đi lên sân khấu, giờ một tấm chi phiếu to trị giá một triệu chụp ảnh chung với viện trưởng, còn vui đùa cùng bọn trẻ.

Làm từ thiện chẳng phân biệt hình thức, chỉ cần bỏ tiền trợ giúp những người cần giúp đã là tốt lắm rồi. Nhưng có chuyện Lâm Đạm từ chối tài trợ Lý Hiểu Na phía trước, người xem không những không bị việc thiện của hai người làm cảm động, mà còn thấy là lạ thế nào. Bọn trẻ giơ hoa tươi nghênh đón trong mưa phùn, trang điểm lòe loẹt biểu diễn trên sân khấu, bị Bạch Trúc và Lưu Mạn Ny ôm trong ngực chụp ảnh, bề ngoài nhìn qua rất vui sướng, rất cảm kích, nhưng tư thái của chúng lại thật hèn mọn. Kiểu làm việc thiện cao cao tại thượng lộ ra mùi vị bố thí này xa xa không ấm áp bằng lòng cảm thông và sự thấu hiểu, trợ giúp lẫn nhau.

Có cư dân mạng nói như sau: 【 Phần trực tiếp của Bạch Trúc một mảnh phồn hoa mê mắt, nhưng cũng chỉ là đẹp mắt mà thôi. Nếu như hai người giống mẹ Bạch Chỉ Lan, vừa không có tiền vừa không có quyền, có thể còn tấm lòng ban sơ hay không? Có thể còn lòng bao dung thấu hiểu người khác không? Có thể còn tình yêu chân thật giữa người và người không? Tôi phải nói rằng, hai người này có tấm lòng chân thật hay không đã là cả một vấn đề. Tôi chẳng phải fan ai cả, tôi chỉ nói thật vậy thôi. 】

Lời bình luận này vừa đăng, một người xem tên "Lãng" liền nhấn like, còn liên tục tặng chín phần quà giá trị cao nhất cho trực tiếp của Bạch Chỉ Lan, tiêu béng cái hơn sáu trăm nghìn, kinh hãi tất cả mọi người.


(1) Tùng Phi: một nam ca sĩ người Trung Quốc luôn dốc hết tâm sức làm tình nguyện, ngay cả lúc mắc bệnh đau dạ dày cũng dùng tiền chữa bệnh của mình trợ giúp trẻ em nghèo đi học, nhấc cơ thể bệnh tật đi tham gia buổi từ thiện cho người vùng gặp thiên tai, cuối cùng vì bệnh qua đời tại Thẩm Quyến năm 37 tuổi.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 714

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.