Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (23)

Phiên bản Dịch · 2543 chữ

Chương 217: Tận thế (23)

Lâm Đạm phát hiện tiến sĩ cũng tới bảo vệ tường thành, không khỏi có chút bất ngờ. Cô vẫn cho rằng tiến sĩ là người lạnh lùng vô tình, ngoại trừ chính anh, sẽ không để ý bất kỳ sinh mạng nào khác nữa. Nói một câu khó nghe, dù người toàn bộ căn cứ này chết trước mặt anh, tâm trạng anh cũng không hề chập chờn chút nào.

Nhưng lạnh lùng thuộc về lạnh lùng, tiến sĩ cũng chưa từng vô duyên vô cớ đi tổn thương người khác, đây là nguyên nhân chủ yếu Lâm Đạm nguyện ý đi theo bên cạnh anh. Cô không có thời gian chuyện trò cùng tiến sĩ, chẳng qua hơi gật đầu, coi như chào hỏi, sau đó lệnh dị năng giả hệ không gian kia lấy hết bình sứ màu xanh ra.

"Cô rốt cuộc muốn làm gì? Không nhìn thấy người khác đều đang giết zombie sao? Cô vẫn còn ở đây nghịch chai chai lọ lọ, tung ra một đám khói mù chẳng có tác dụng gì!" Dị năng giả không gian kia tránh thoát sự kiềm chế của Lâm Đạm, sống chết không muốn lấy bình sứ còn lại ra.

"Tôi bảo cậu lấy cậu liền lấy, nói nhảm cái gì?" Lâm Đạm hung hăng táng cậu ta hai bàn tay, tên băng rạch một đường trên cổ cậu ta, rách ra một đường máu.

Dị năng giả hệ không gian con mắt thoáng qua ánh sáng hung ác, cắn răng nói: "Cô có phải có khuynh hướng phản xã hội không? Những thứ cô ném xuống là gì? Chẳng lẽ là thuốc có thể khiến zombie kích thích?" Không trách cậu ta liên tưởng phong phú như vậy được, bởi trong nhân loại thật sự xuất hiện loại người bại hoại ấy. Họ khắp nơi thổi phồng về ngôn luận loài người hủy diệt, rằng địa cầu gặp tràng tai họa ngập đầu này tất cả là do loài người gây ô nhiễm môi trường, chỉ cần tất cả loài người chết sạch, zombie tự nhiên sẽ diệt vong theo, mà trái đất được lọc sạch lần nữa, sẽ trở thành quả cầu lam xinh đẹp như xưa.

Cũng vì vậy, họ trù tính rất nhiều sự kiện khủng bố, thí dụ như đổ máu tươi xung quanh căn cứ, dẫn động thủy triều zombie; bắt cóc mưu sát cao tầng căn cứ; tàn sát trẻ nhỏ vân vân. Tất cả người sống sót đều ghét cay ghét đắng loại người này, một khi phát hiện sẽ xử họ cực hình.

Rất hiển nhiên, hành động cổ quái của Lâm Đạm đã khiến dị năng giả hệ không gian này sinh ra liên tưởng không tốt. Cho nên, cậu ta tình nguyện bị cắt rơi đầu cũng không chịu lấy số đồ dư còn lại ra.

Lâm Đạm giận đến cắn răng, nhưng cũng không có cách nào. Mắt thấy khói mù màu tím đã nhanh chóng khuếch tán ra, cô nắm chặt tên băng trong tay, thầm nghĩ dứt khoát giết chết người này luôn đi, để vật phẩm trong không gian cậu ta tự động tuôn ra, tránh cho trễ nải nhiều thời gian hơn. Còn việc sau khi chiến đấu căn cứ định thanh toán tội của cô thế nào, đã không còn ở trong phạm vi cân nhắc của cô nữa.

Tên băng của cô đâm sâu xuống, chậm rãi cắt vào da thịt dị năng giả nọ, chỉ cần tiến thêm nửa tấc nữa, là có thể cắt đứt động mạch cảnh của đối phương, lấy tính mạng cậu ta. Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tiêu Tuấn Lâm bỗng nắm cổ tay cô, ngăn cản hành động bất kể hậu quả của cô, sau đó nhẹ nhàng liếc dị năng giả hệ không gian một cái.

Chỉ trong nháy mắt, dị năng giả mặt đầy kháng cự trở nên ngoan ngoãn hẳn, lập tức lấy mấy trăm bình sứ màu xanh lá cây ra, đặt chỉnh tề trên đất trống.

Lâm Đạm cảm kích nhìn tiến sĩ một cái, sau đó cao giọng hô: "Có dị năng giả hệ phong không, mau tới đây nhận bình sứ, cách mỗi một trăm thước đập bể chai trên bờ tường, tốc độ phải nhanh!" Nhưng cô gọi rất nhiều lần, cũng không ai nghe theo mệnh lệnh của cô, mọi người vừa không quen biết cô, vừa không biết cô muốn làm gì, nào sẽ mù quáng nghe theo? Ngay cả dị năng giả hệ không gian kia cũng tỉnh hồn lại, chuẩn bị báo cáo hành động khác thường của Lâm Đạm lên cấp trên, nếu tình huống quả thực nguy cấp, bọn họ tình nguyện đánh chết cô luôn, chứ không để cô tiếp tục tùy ý làm bậy.

Thời gian càng ngày càng ngắn, Lâm Đạm trong lòng nóng nảy, chỉ có thể tự cầm lên một bình sứ, đập vỡ trên tường gạch. Mảnh sứ vỡ ghim sâu vào lòng bàn tay cô, khiến cô chảy ra rất nhiều máu tươi, cô lại giống như không cảm thấy gì, mắt thấy chất lỏng xanh biếc trong bình thấm vào kẽ hở trên tường, một số bốc hơi trong không khí, lúc này mới cầm một bình sứ khác, chuẩn bị chạy ra ngoài tường thành trăm thước đập vỡ.

Khi cô khom lưng, một cái tay đeo găng trắng cầm chặt cổ tay cô, ngăn cản động tác ấy.

"Tiến sĩ?" Lâm Đạm giãy giụa nói: "Anh mau buông tôi ra, mùi tin tức tố hấp dẫn côn trùng đã khuếch tán ra, nếu không nhanh bôi thuốc đuổi côn trùng lên đầu tường, thủy triều côn trùng ăn sạch zombie rồi sẽ bò vào căn cứ, công kích loài người." Cô mặc dù cảm tình lãnh đạm, nhưng cũng sẽ không trơ mắt nhìn cả căn cứ bị zombie hủy diệt. Có một phần lực cô sẽ ra một phần lực, tuyệt không trốn tránh.

"Tôi biết cô muốn làm gì. Nhưng chỉ dựa vào sức một mình cô, căn bản không có biện pháp trong thời gian ngắn vẩy hết thuốc đuổi côn trùng lên thành tường." Đôi mắt Tiêu Tuấn Lâm gắt gao nhìn chằm chằm lòng bàn tay máu thịt mơ hồ của Lâm Đạm, ánh mắt phát lạnh.

Anh cầm ra một cái bình xinh xắn tinh xảo, phun thuốc khử trùng lên lòng bàn tay Lâm Đạm, từ từ nói: "Sẽ có người tới trợ giúp cô." Sau đó, anh không nhanh không chậm nói: "Dị năng giả hệ phong gần đây đang ở đâu, tới nhận bình sứ, cách một trăm thước đập bể một lần, tốc độ phải nhanh."

Âm thanh của anh không cao không thấp, chẳng qua là tiếng nói chuyện bình thường, nếu ở ngày thường, người chung quanh hẳn có thể nghe thấy. Nhưng trước mắt zombie vây thành, đang binh pháo huyên náo, đánh trận sinh tử, âm thanh của anh sớm chìm ngập trong tiếng kêu tuyệt vọng của loài người và tiếng gào thét chói tai của zombie.

Nhưng kỳ tích lại xảy ra, không ngừng có dị năng giả hệ phong dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, mang đi năm đến mười bình sứ, sau đó cách mỗi một trăm thước đập vỡ lên tường thành. Tường thành rất cao rất rộng, đứng ở một chỗ nhìn hai bên, cản bản không thấy điểm cuối. Chạy tới chạy lui một vòng cần đến thời gian mấy ngày mấy đêm, còn cần sức chịu đựng vượt xa người thường.

Nếu là trước tận thế, muốn vẩy tất cả số thuốc đuổi côn trùng này lên tường thành trong thời gian ngắn nhất định là nhiệm vụ không cách nào hoàn thành, song giờ đây có dị năng giả hệ phong biết bay lượn tương trợ, cũng không phải chuyện khó khăn lắm. Dị năng giả hệ phong lục tục mang bình sứ rời đi, sức chiến đấu của loài người lại suy yếu mấy lần, liên tục thua về tốc độ.

Dương Hoa Đồng nhớn nhác gầm thét: "Người đâu, người đi nơi nào rồi? Khương Cảnh Bác đã chạy, các cô cậu cũng chạy, ai tới bảo vệ gia viên? Ai tới bảo vệ người già, phụ nữ và trẻ em? Loài người chúng ta còn giãy giụa làm gì nữa, trực tiếp ôm zombie mà chết luôn đi!"

"Tư lệnh, dị năng giả hệ kim và hệ thổ đi sửa tường thành rồi, còn dị năng giả hệ phong tới chỗ cô gái kia lĩnh một vài bình sứ rồi chạy! Tư lệnh, cô gái kia có gì đó rất lạ, tôi hoài nghi cô ta là thành viên tổ chức phản xã hội, chúng ta có cần đánh hạ cô ta không?" Một người lính cao giọng bẩm báo.

"Ai là thành viên của tổ chức phản xã hội?" Dương Hoa Đồng vừa phát động dị năng công kích, vừa nhìn sang bên kia tường thành kiểm tra tình huống, sau đó ngây ngẩn. Cô gái khả nghi kia ông cũng biết, chính là dị năng giả hệ thủy thực lực cực kỳ mạnh mẽ trong miệng Lạc Ngọc Hành, Lâm Đạm.

Nhưng trước mắt, tất cả dị năng giả hệ thủ đều đang bắn tên nước và rồng nước về phía zombie, còn cô lại ném một ít bình sứ chẳng biết tác dụng vào chúng. Đống khói mù màu tím lúc nãy là do cô phóng ra, cô rõ ràng thực lực mạnh mẽ, lại không ra tay đánh chết zombie, rốt cuộc muốn làm gì?

Nghi vấn chất đống trong lòng càng ngày càng nhiều, Dương Hoa Đồng lại thấy đồng ý với lời thuộc hạ, thầm nghĩ thà giết lầm còn hơn bỏ sót, vì vậy ra lệnh mấy tên lính đi đánh lén đối phương. Song trên đầu tường chen đầy binh lính và dị năng giả, muốn trong đám đông dày đặc giết chết một người mà không gây tổn thương một người vô tội khác nào có dễ?

Mấy người lính không cách nào nhắm bắn, chỉ có thể đẩy chiến hữu ra, tiến tới gần Lâm Đạm. Cùng lúc đó, bọn họ phát hiện Lạc Ngọc Hành cũng tới bên người Lâm Đạm, vốn định ngăn cản cô, lại không ngờ tiến sĩ chỉ nói một câu, hắn liền ra lệnh người chung quanh toàn bộ lui về sau, tạo thành khoảng đất trống chừng hai mươi thước vuông, đốt lửa.

Lâm Đạm ném tất cả bình sứ còn dư vào lửa, ngọn lửa đỏ như màu quất liếm lên nước thuốc lan tràn bốn phía, dần dần dính sắc thái xanh đen, nhìn qua khá giống lửa địa ngục, còn có mùi thơm cỏ cây nồng nặc tràn ngập trong không trung, nhanh chóng bao phủ toàn căn cứ.

Ngửi được mùi này, Dương Hoa Đồng hung hăng mắt một câu shit, tuyệt vọng trong mắt càng nồng đậm hơn. Ông cho rằng chất lỏng bị lửa đốt là một loại độc tố, khuếch tán ra có thể giết chết người sống sót trong thành. Ông làm sao cũng nghĩ không thông, tại sao Lạc Ngọc Hành và đám dị năng giả hệ phong lại phải giúp Lâm Đạm. Ngay tại phía sau họ không xa còn có vợ con, cha mẹ họ, chẳng lẽ họ không để ý sống chết của người thân hay sao?

Zombie muốn ăn thịt người, người cũng muốn ăn thịt người, thế giới này điên rồi, triệt để điên mẹ rồi!

Dương Hoa Đồng cặp mắt đỏ bừng, biểu tình điên cuồng, giơ tay gọi ra một màn mũi tên nhọn chằng chịt, bắn tới zombie dưới tường thành. Biết rõ dị năng của mình đã hao hết, ngay cả sinh mệnh lực cũng đang cháy, ông cũng không nguyện buông tha phản kháng. Mưa tên rơi vào bầy zombie, song không thể cản trở bước chân tấn công của chúng, chỉ cần không bắn thủng đầu, chúng sẽ chiến đấu vĩnh viễn không ngừng nghỉ, đây mới là chỗ đáng sợ của zombie.

Dương Hoa Đồng nhìn thủy triều zombie không chút nào giảm bớt, trong lòng một mảnh bi thương. Đúng lúc này, chân trời có một đám gì đó đông nghịt bay đến, cùng với tiếng cánh ma sát không khí ông ông ông ông cuồn cuộn không dứt. Ông vội vàng cầm ống nhòm kiểm tra tình huống, sau đó sắc mặt trắng bệch.

"Là ong giết người (1)! Mau trở lại tháp, mau!" Ông khàn cả giọng hô.

Ong giết người là loài châu Phi, sau khi tận thế bùng nổ, chẳng biết tại sao, dần dần xâm chiếm các châu lục khác, nhanh chóng sinh sôi. Ong giết người sau biến dị to chừng nắm đấm, tập tính săn mồi cũng cực kỳ phức tạp, chất lỏng thực vật, máu tươi con người, thậm chí mủ cùng máu thịt thối rữa của zombie nó cũng ăn. Chúng còn tiến hóa ra các loại thuộc tính dị năng, một con riêng lẻ còn có thể giết người vô hình, huống chi kết thành đàn?

Dưới tường thành là thủy triều zombie, trên bầu trời là bầy ong giết người, trên trời dưới đất đều đông nghịt một mảnh, ngay cả ánh mặt trời cũng bị che đậy, cảnh tượng như địa ngục ấy khiến Dương Hoa Đồng lòng tràn đầy tuyệt vọng. Xem ra căn cứ số một khó thoát khỏi số mệnh bị tiêu diệt, khó trách Khương Cảnh Bác phải đi, cậu ta đã sớm có dự cảm xấu đi?

"Là ong giết người! Mọi người mau trốn vào đài quan sát, nhanh lên!" Những người còn lại cũng phát hiện dị trạng trên bầu trời, sau đó chạy tứ tán, chiến tuyến loài người vốn ngay từ lúc bắt đầu đã ở thế yếu, trong nháy mắt bị đánh cho toán loạn.


(1) Ong giết người: một loài ong mật sinh ra do lai giống, nhiều năm trước, nhóm ong đầu tiên được lai ra bay ra khỏi phòng thí nghiệm tại Brazil, sinh sôi rất nhanh, độc tính của nó có thể gây chết người, tạo thành tai họa mà đến nay vẫn còn tiếp diễn. Từng có lần khi người ta hun khói định giết chết loài ong này, chọc giận nó, chỉ một thoáng, ong giết người phát điên lập tức bay kín bầu trời, bất kể người hay súc vật, chỉ cần hoạt động, sẽ bị bầy ong công kích. Sau thống kế, trong vòng ba giờ, có 500 người tổng cộng bị đốt 3 vạn cái, trung bình mỗi người 60 cái. Ngoài ra, còn có rất nhiều chó mèo bị đốt chết. Hiện tại loài ong này đã phổ biến ra các nước khác trên thế giới, tạo thành loài riêng biệt, không thể nào diệt trừ hết, người ta chỉ có thể tận lực khống chết nó, để nó thực hiện chức năng ban đầu khi người ta nghiên cứu - tạo mật. (theo baidu)

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 494

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.