Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (22)

Phiên bản Dịch · 2607 chữ

Chương 216: Tận thế (22)

Lâm Đạm ở lại địa bàn của Lạc Ngọc Hành, chọn một cái nhà nhỏ theo cấu trúc phương Tây có vườn hoa.

Bởi Khương Cảnh Bác và một đám dị năng giả bỏ đi, lực lượng bảo vệ của căn cứ trở nên rất yếu, mọi người mỗi ngày đều tới đi vội vàng, tỏ ra hết sức bận rộn. Lạc Ngọc Nghiên thực lực yếu, tự nhiên không có chuyện gì làm, lâu lâu sẽ tới nhà Lâm Đạm chơi.

"Chị Lâm, chúng ta hôm nay có lên núi hái thuốc nữa không?" Cô bé mong đợi hỏi.

"Đi, hôm nay chúng ta tìm chút hạt giống thực vật về, em có quen dị năng giả hệ mộc nào khác không? Chị muốn mời họ giúp hạt giống nảy mầm." Lâm Đạm cầm ra ba cái gùi. Niếp Đình lập tức đi tới, chủ động cầm lấy cái lớn nhất, Lạc Ngọc Nghiên lấy đi cái lớn thứ hai, để lại cho Lâm Đạm cái nhỏ nhất.

"Em quen rất nhiều dị năng giả hệ mộc, bọn họ chẳng những có thể giúp chị làm hạt giống nảy mầm, còn có thể khiến thực vật hoàn toàn trưởng thành trong một giờ."

"Dùng dị năng thúc giục thực vật sinh trưởng có gây ra biến dị gì không? Chị sợ dược hiệu sẽ giảm."

"Không đâu ạ, thực vật trưởng thành do dị năng không khác gì thực vật bình thường, hơn nữa rễ sâu cành khỏe, tán lá càng xum xuê. Chị nhìn lúa nước, lúa mạch chúng ta ăn hàng ngày, đều do dị năng giả hệ mộc thúc giục chín đấy. Mặc dù đất đai bị ô nhiễm trên quy mô lớn, nhưng năng lực sản xuất của chúng ta lại tăng cao, cái này gọi là 'trời không tuyệt đường người'. Chị Lâm, chị muốn loại thảo dược gì chỉ cần mang hạt giống về, em giúp chị giải quyết." Lạc Ngọc Nghiên cười híp mắt nói.

Lâm Đạm vuốt cằm nói: "Vậy được, chúng ta hôm nay đặc biệt tìm cây non và hạt giống." Cô đưa tay về phía góc tường, định cầm lấy cái cuốc, Niếp Đình đã trước một bước vác cuốc đi, một lời thừa thãi cũng không.

Lạc Ngọc Nghiên che miệng cười trộm một hồi, sau đó ghé vào tai Lâm Đạm nói: "Chị Lâm à, sao anh ta nghe lời thế?"

"Chị cũng không biết." Lâm Đạm lắc đầu một cái, mắt thấy Niếp Đình đã cầm các công cụ như cuốc, xẻng, đao lên, mình cũng không nhịn được thấy nghi hoặc.

"Đi thôi đi thôi, chúng ta lên đường nhanh lên một chút." Lạc Ngọc Nghiên chỉ tò mò một câu thôi, không hề mong chờ câu trả lời. Ước chừng do nguyên nhân từ dị năng, cô bé đặc biệt thích chui vào rừng chơi, nhưng Lạc Ngọc Hành không cho phép cô bé một mình rời khỏi căn cứ, lại chẳng có thời gian rảnh dẫn cô bé đi chơi, lâu này cô bé sắp chán đến điên rồi. Giờ thì khác, chỉ cần cô bé báo cáo đã có chị Lâm cùng đi theo, Lạc Ngọc Hành tất sẽ đồng ý, chỉ vì thực lực của Lâm Đạm khiến hắn vô cùng yên tâm.

Ba người quen cửa quen nẻo leo lên núi, Lâm Đạm vừa đi vừa đào thuốc, thuận tiện dạy Lạc Ngọc Nghiên và Niếp Đình phân biệt các loại thảo dược, còn cặn kẽ giảng giải dược tính của chúng cho họ. Giọng nói uyển chuyển của cô vang vọng trong núi rừng, êm tai như vậy, ôn nhu đến thế.

Lạc Ngọc Nghiên bất tri bất giác nghe đến mê mẩn, trong mắt đều là sùng bái với Lâm Đạm. Niếp Đình nghiêm túc đào thuốc, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Đạm một cái thật nhanh. Từ khi tiến vào căn cứ số một, Lâm Đạm mỗi ngày đều lên núi đào thuốc, sau đó mang về điều chế, xong thì nấu cơm, tu luyện, chìm vào giấc ngủ, cuộc sống vừa đơn giản lại quy luật.

Trước tận thế, Niếp Đình là tổng giám đốc của một công ty đa quốc gia, thường thấy thế giới rực rỡ nhiều màu, cuộc sống chìm trong vàng son, sau tận thế lại thức tỉnh dị năng hệ kim, hơn nữa tăng cấp rất nhanh, thực lực vô cùng mạnh mẽ, điều này giúp hắn nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh sinh hoạt tàn khốc mà vẫn giữ nguyên tính cách ngạo mạn tự phụ. Yêu Liễu Diệp là bởi cô ta đủ đẹp, đủ cay, đủ khó đoán, khiến hắn cảm nhận được cảm giác chinh phục.

Nhưng giờ đây, hết thảy phù hoa rời hắn đi xa, hắn biến thành một tù binh, nhưng ngược lại cảm nhận được thế nào là yên bình thật sự. Mặt trời mọc thức dậy mặt trời lặn đi ngủ, mấy chữ thật đơn giản biết bao, lại bao hàm bao nhiêu chất phác vui vẻ. Hắn cái gì cũng không nghĩ, chỉ cần theo chân Lâm Đạm như vậy là được rồi.

"Bụi cây này có phải nhân sâm không?" Hắn chỉ một bụi cây kết đầy quả nhỏ màu đỏ hỏi.

Lâm Đạm lập tức đi tới bên người hắn, biểu tình ngạc nhiên mừng rỡ: "Đúng vậy, ánh mắt anh bén thật."

Niếp Đình khóe miệng hơi cong, đang định cầm cuốc đào nhân sâm lên, Lâm Đạm đã cầm cổ tay hắn, nhẹ giọng nói: "Để tôi, anh đừng làm hư rễ của nó. Anh xem, nó đã kết quả rồi, chúng ta trở về có thể mời dị năng giả hệ mộc tới hỗ trợ trồng thêm."

Niếp Đình gật đầu một cái không lên tiếng, đợi Lâm Đạm buông mình ra liền giấu tay sau lưng, nhè nhẹ vuốt qua chỗ vừa được phủ lên. Chỗ kia một mảnh nóng bỏng, cứ như bị lửa thiêu.

"Hóa ra nhân sâm trông thế này, thật đẹp!" Lạc Ngọc Nghiên ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát bụi cây, lơ đãng nói: "Chị Lâm, chị mỗi ngày chế nhiều thuốc như vậy để làm gì? Chị chuẩn bị mở phòng khám ạ? Y thuật của chị rất tốt, mở một phòng khám bệnh khẳng định kiếm bộn tiền. Bây giờ các xưởng sản xuất thuốc đã ngừng hoạt động, rất nhiều thuốc men hết hạn, bệnh viện bị zombie tấn công, tây y không cứu được bao nhiêu người nữa, trung y mới là vương đạo."

"Đúng là định mở phòng khám," Lâm Đạm trầm giọng nói: "Nhưng thuốc này không hoàn toàn chuẩn bị vì bệnh nhân. Em chưa tiếp xúc với Liễu Diệp, cho nên em không biết, người phụ nữ này hơi tà môn, vận may đặc biệt tốt, hơn nữa luôn có thể tránh thoát một vài nguy hiểm như được dự báo trước. Cô ta cổ động Khương Cảnh Bác rời khỏi căn cứ, mà không phải cướp đoạt quyền nắm căn cứ trong tay, trong đó nhất định có nguyên do. Chị nghi ngờ bên trong căn cứ số một gần đây sẽ xảy ra chuyện gì lớn, cho nên thừa dịp còn sớm chuẩn bị ít đồ phòng thân."

Lạc Ngọc Nghiên chắt lưỡi nói: "Liễu Diệp này thần vậy ạ?"

"Vật liệu của cô ta lấy hoài không hết dùng hoài không hết, hơn nữa phẩm loại đều rất đầy đủ, em nói có tà môn hay không?" Lâm Đạm dè dặt moi nhân sâm ra.

Niếp Đình an tĩnh đứng một bên, không nói câu nào.

Lạc Ngọc Nghiên cũng không nguyện bỏ qua cho hắn, vặn hỏi: "Này, anh và Liễu Diệp là người yêu, anh hiểu cô ta không? Trên người cô ta có bí mật gì?"

Niếp Đình lắc đầu một cái, trong lòng khổ sở. Hắn dĩ nhiên biết Liễu Diệp có gì đó rất không đúng, còn từng cố gắng che giấu vì cô ta, nhưng cô ta tới giờ chưa từng thẳng thắn với hắn bao giờ, gặp nguy nan liền bỏ mặc hắn mà đi, không một chút do dự. Nếu cô ta chẳng qua chỉ đào thoát đơn độc, hắn tuyệt sẽ không có ý kiến gì, nhưng cô ta lại mang Mã Trạch đi, chuyện này quả thực không giải thích được.

Phát hiện Lâm Đạm đang nhìn mình chằm chằm, Niếp Đình há miệng một cái, nhịn không được nói một câu thật lòng: "Cô ta tựa hồ có năng lực tiên đoán."

Lạc Ngọc Nghiên kinh ngạc nhảy dựng lên, Lâm Đạm chỉ sóng lớn không sợ hãi gật đầu.

---

Ba người mang đầy ba gùi thuốc về, mời dị năng giả hệ mộc hỗ trợ thúc giục dược liệu, liên tục bận rộn mười mấy ngày, thuốc chế ra chất đống một kho hàng. Ngày hôm đó, Lâm Đạm đang điều chế thuốc, trong căn cứ bỗng vang lên tiếng còi báo động, là thủy triều zombie tấn công!

Đây là một trận chiến đấu cực kỳ gian khổ, mấy trăm ngàn zombie tụ tập dưới tường thành, mỗi con đều phát động dị năng, tấn công pháo đài, đem người sống sót bên trong ăn sống nuốt tươi. Cấp bậc của chúng đều từ cấp ba trở lên, zombie hệ thủy bắn mũi tên nước, đánh rơi binh lính đứng trên tháp cao, zombie hệ kim và hệ thổ một bên hòa tan tường thành một bên phát động công kích tầm xa. Chúng hợp tác chiến đấu, hỗ trợ phân công, mục tiêu hết sức rõ ràng.

Rất hiển nhiên, đám zombie này có gì đó rất lạ, bọn chúng tuyệt không phải đám ô hợp, mà giống một quân đoàn zombie được huấn luyện nghiêm chỉnh. Có binh lính xung phong ra trận tự nhiên cũng có chủ soái, thế nhưng con zombie chủ soái là con nào? Nó có thể thành lập một quân đoàn, có phải cho thấy rằng nó đã thức tỉnh ý thức của mình hay không?

Suy đoán như vậy đủ làm cho người sống sốt trong căn cứ cảm thấy sợ hãi. Mắt thấy tường thành bị tan ra thành một lỗ thủng to, dị năng giả hệ kim và hệ thổ vội vàng chạy tới, dùng tốc độ nhanh nhất tu bổ chúng. Nhưng bọn họ vừa đi, chiến lực thủ thành trở nên hết sức yếu kém, mơ hồ có khuynh hướng bị công hãm.

Nếu Khương Cảnh Bác không mang theo đại bộ phận chiến lực rời đi, căn cứ số một tuyệt không tới tình trạng không chịu nổi một kích thế này. Nhưng giờ có nói gì cũng đã muộn, zombie sẽ không cảm thấy mệt mỏi, mà loài người thì sẽ kiệt sức, cứ theo đà này, không tới sáu tiếng đồng hồ, căn cứ số một sẽ vĩnh viễn trở thành quá khứ.

"Khương Cảnh Bác, tao, đ*t, con, mẹ, mày! Mày hại chết nhiều người như vậy, bố biến thành zombie cũng không bỏ qua cho chúng bây!" Phát hiện tòa cao ốc phía đối diện sông Lan Thương thi thoảng có điểm sáng lóe lên, đó là đám người Khương Cảnh Bác đang cầm ống nhòm xem tình cảnh căn cứ số một bị thủy triều zombie tấn công, Dương Hoa Đồng không khỏi khàn cả giọng mắng chửi.

Bả vai ông cắm một mũi tên, đó là do zombie hệ kim dưới tường thành bắn, người bị trúng tên như vậy còn có rất nhiều, nhưng họ lại không có dị năng giả hệ kim hộ thể, đã sớm chết từ lâu, trên mặt vẫn còn mang thần sắc kiên nghị bất khuất. Vì bảo vệ gia viên và đồng bào sau lưng, họ cam nguyện từ bỏ sinh mạng mình.

Lâm Đạm chạy nhanh lên tường thành, nhìn xuống, lại thấy một mũi tên nhọn từ đối diện bắn tới. Cô đang chuẩn bị gọi ra tường băng đón đỡ, không ngờ một tấm khiên kim loại bỗng nhiên xuất hiện trước người cô, bảo vệ cô gió thổi không lọt. Niếp Đình kéo cô ra phía sau dặn dò: "Cô cẩn thận một chút."

Trong hoàn cảnh không có lượng nước lớn, sức chiến đấu của Lâm Đạm thực sự là cặn bã, cho nên cô đàng hoàng tránh sau lưng Niếp Đình.

Niếp Đình cong cong khóe môi, lúc này mới phát động dị năng, mãnh liệt tấn công zombie dưới tường thành.

"Không xong! Tường thành sắp bị zombie hòa tan!" Không biết ai tuyệt vọng hét lớn một tiếng. Niếp Đình lập tức chạy tới, ngưng tụ ra tấm thép thật dày, chặn lại chỗ hở. Làm như vậy rất tiêu hao dị năng, cho nên hắn không có thừa lực tái chiến đấu, đó là lí do lực lượng chiến đấu phe con người suy yếu nhanh đến thế.

Lâm Đạm nhìn chằm chằm zombie rậm rạp chằng chịt bốn phía, sắc mặt lạnh lẽo. Cô hỏi thăm khắp nơi, tìm được một dị năng giả hệ không gian, bảo cậu ta theo mình về nhà, mang tất cả bình thuốc nhỏ tới đây. Dị năng giả hệ không gian tỏ ra rất không tình nguyện, nhưng ngại tên băng cô đang gác lên cổ mình, không thể không làm theo.

"Giờ đã là lúc nào rồi, cô không đi đánh zombie đi, còn vận chuyển bình sứ là cái quỷ gì? Cô cmn có phải bị bệnh không? Tôi không có sức chiến đấu còn ra cầm súng, đánh mấy con zombie, còn cô? Cô cho là đang chơi cược rượu đấy à?" Dị năng giả hệ không gian giận đến giậm chân.

Lâm Đạm căn bản không phản ứng cậu ta, trực tiếp cầm bình sứ nhỏ màu đen ném ra các hướng khác nhau. Bình sứ rơi vào bầy zombie, có máu thịt mềm mại đệm ở dưới, vốn sẽ không rơi vỡ, lại bị tinh thần lực của Lâm Đạm thúc giục, bỗng nhiên nổ tung, chất lỏng màu tím bên trong vừa tiếp xúc với không khí trong nháy mắt bốc hơi thành màn khói mù.

"Là ai nổ đạn khói?" Dương Hoa Đồng rống to: "Đạn khói không có tác dụng, mau ném lựu đạn!"

"Tư lệnh, lựu đạn đã sớm dùng hết!" Một người lính tuyệt vọng nói.

Dương Hoa Đồng ngẩn ngơ, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng. Sau đó, ông nhìn thấy Lâm Đạm cầm càng nhiều bình sứ hơn ra, ném vào đống zombie. Cô cũng không có cách nào, cho nên mới giãy giụa phải không? Căn cứ số một chẳng lẽ đã xong? Nhưng tiến sĩ vừa mới đến, đang chuẩn bị bắt đầu nghiên cứu của mình cơ mà!

Nghĩ tới đây, Dương Hoa Đồng bộ dáng sợ hãi cả kinh, lập tức kêu to: "Không tốt, tiến sĩ Tiêu còn trong sở nghiên cứu! Lạc Ngọc Hành, cậu lập tức mang tiến sĩ Tiêu rời đi! Tốc độ phải nhanh! Trên bãi đậu máy bay có một chiếc máy bay trực thăng, chìa khóa để trong tủ sắt của tôi, mật mã cậu biết rồi! Chúng ta chết hết, tiến sĩ Tiêu cũng không thể chết, cậu hiểu không?"

"Tôi biết, tôi nhất định sẽ mang tiến sĩ bình an rời đi." Lạc Ngọc Hành vừa dứt lời, chỉ thấy tiến sĩ Tiêu chậm rãi đi lên đầu tường, đứng yên bên người Lâm Đạm.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 483

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.