Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (24)

Phiên bản Dịch · 2828 chữ

Chương 218: Tận thế (24)

Khi mọi người mệt nhọc chạy thục mạng, duy chỉ có Lâm Đạm, Niếp Đình và Tiêu Tuấn Lâm còn yên ổn đứng trân trân tại chỗ, ngẩng đầu nhìn bầy ong xa xa, vẻ mặt yên tĩnh.

"Lửa không thể tắt." Cô kéo lại Lạc Ngọc Hành đã khôi phục ý thức, đang chuẩn bị chạy vào tháp quan sát.

Lạc Ngọc Hành nhìn ngọn lửa xanh lá đang nhảy múa, rốt cuộc nhớ tới mình đã làm những gì. Hắn vốn định tới dẫn tiến sĩ Tiêu đi, thuận tiện ngăn cản Lâm Đạm, nhưng chẳng hiểu sao tự nhiên Lâm Đạm nói gì nghe nấy. Cô bảo hắn dọn đất trống, hắn liền dọn đất trống, cô bảo hắn nổi lửa, hắn liền nổi lửa, mà bầy ong giết người này, rõ ràng do thứ mùi kỳ quái kia phát tán ra dẫn tới.

Nếu nói trong đó không có Lâm Đạm giở trò, hắn tuyệt không tin. Hắn tức giận chất vấn: "Lâm Đạm, là cô dẫn bầy ong tới sao?"

"Không sai." Lâm Đạm đi tới bên tường thành, lẳng lặng đưa mắt nhìn bầy ong che kín bầu trời. Người khác đã chạy cả, cô vẫn ung dung ổn định như thế, tựa như căn bản không sợ chết vậy.

Lạc Ngọc Hành lộ biểu tình cực kỳ đau lòng, nói giọng khàn khàn: "Tại sao cô lại làm như vậy? Tôi và cô chung sống lâu như thế, tôi vẫn cho cô là người có lương tâm, có nguyên tắc, thực lực mạnh mẽ, vốn nên vì bảo vệ gia viên đồng bào của chúng ta mà chiến, tại sao phải giúp zombie hủy diệt thế giới này? Cô nhìn xem, mặc dù đất đai bị ô nhiễm, song chúng ta có dị năng giả hệ thổ; mặc dù nguồn nước bị ô nhiễm, song chúng ta có dị năng giả hệ thủy, thế giới này có tuyệt vọng, nhưng cũng có hi vọng, suy nghĩ của cô hoàn toàn sai lầm!"

Tốc độ bay của ong giết người rất nhanh, bây giờ chạy đã không còn kịp nữa rồi. Lạc Ngọc Hành chỉ có thể vò đã mẻ lại sứt, đi tới bên tường thành, quyến luyến không thôi nhìn núi xanh sông biếc phía xa. Vô luận thế giới này trở nên đổ nát như thế nào, thì ở trong lòng hắn, nó vẫn vô cùng xinh đẹp, tràn đầy sinh cơ và hi vọng.

"Anh nói không sai, hi vọng vĩnh viễn tồn tại." Lâm Đạm không giỏi nói chuyện, cho nên không hề biện giải cho mình. Cô nhìn dãy núi phía xa, ánh mắt ôn nhu.

Niếp Đình nửa bước không rời canh giữ bên người Lâm Đạm, vì cô chống đỡ vô số đạn và mũi tên nhọn, trong đó có đến từ zombie, có đến từ nhân loại. Họ không hiểu Lâm Đạm đang làm gì, cho nên định đánh chết cô. Niếp Đình hoàn toàn không biết tại sao mình làm vậy, Lâm Đạm chết, hắn liền giải thoát, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới viễn cảnh ấy, hắn lại không cảm giác được bất kỳ sảng khoái nào. Hắn cả ngày lẫn đêm đi theo bên người cô, cô đi chỗ nào hắn liền tới chỗ đó, cô làm gì hắn làm cái đấy, tồn tại giống như người thật và cái bóng vậy. Nếu trong sinh mệnh bỗng dưng không có người này, hắn cũng không biết làm sao.

Cho nên hắn không thừa dịp loạn chạy trốn, mà là không thể hiểu nổi lưu lại, dùng tia dị năng cuối cùng ngưng tụ ra tấm thép thật dày, che chở Lâm Đạm.

"Anh, anh ơi, anh mau tới đây!" Trong tháp truyền tới tiếng gào khóc tê tâm liệt phế của Lạc Ngọc Nghiên. Cô bé áp sát cửa sổ đóng chặt, hốc mắt đỏ bừng nhìn bốn người sắp bị zombie leo lên tường thành cùng bầy ong giết người nuốt chửng. Trên tường thành chất đầy thi thể binh lính và dị năng giả, duy chỉ có bốn người họ sống lưng thẳng tắp đứng tại chỗ, tựa như đang nói gì.

"Chị Lâm, chị mau bảo anh em trở lại đi, em xin chị đấy!" Lạc Ngọc Nghiên dùng sức đánh cửa sổ, lại bị hai đồng đội ôm chặt lấy. Bọn họ cả người run rẩy, tựa hồ cũng đang thút thít. Nhiều người hơn tới cạnh cửa sổ, dùng ánh mắt cừu hận nhìn Lâm Đạm. Không nghi ngờ chút nào, cô đã trở thành kẻ địch của toàn bộ căn cứ.

Dương Hoa Đồng trọng thương đẫm máu cùng hai người lính khác vào tháp quan sát, giờ phút này đang ngồi dựa ở góc tường, mặt đầy chết lặng. Xuyên thấu qua khung cửa sổ thật dày, ông loáng thoáng có thể nhìn thấy, bầu trời bên ngoài sớm bị ong giết người bao phủ, không có ánh nắng, không có mây trắng, duy chỉ có vô số tiếng vỗ cánh mang theo ngọng gió nóng bỏng.

"Bị ong giết người độc chết, so với bị zombie xé nát còn tốt hơn." Ông cười khẽ hai tiếng, biểu tình kiên quyết, mà Lâm Đạm và Tiêu Tuấn Lâm đứng trực diện với bầy ong ngay cả chân mày cũng không nhíu lấy một cái.

Niếp Đình và Lạc Ngọc Hành tuy có lòng liều chết, nhưng rốt cuộc không cách nào kiềm chế sợ hãi từ nội tâm, không nhịn được lùi hai bước. Lâm Đạm quay đầu nhìn Niếp Đình một cái, nghi ngờ nói: "Sao anh không đi? Liễu Diệp đã hoàn toàn buông tha cho anh, anh giờ đã không còn giá trị lợi dụng nữa, nếu anh muốn đi, tôi sẽ không cản."

Niếp Đình trên trán hơi nổi gân xanh, vừa có chút tức giận, lại có chút vui sướng. Hắn giận Lâm Đạm lợi dụng mình, lại mừng rỡ vì cô không đành lòng để mình liều chết. Lâm Đạm thật sự tà ác như Lạc Ngọc Hành nói sao? Không, cho dù cô đưa ong giết người tới, hắn cũng cảm thấy Lạc Ngọc Hành nhất định nghĩ lầm rồi. Lâm Đạm nhìn qua lạnh như băng cứng, song tấm lòng của cô mềm mại hơn bất kỳ ai.

"Tôi không muốn đi." Thời điểm nói những lời này, ánh mắt Niếp Đình từ đầu đến cuối dính chặt trên người Lâm Đạm.

Lâm Đạm gật đầu một cái, cũng không khuyên nhiều. Cô đã không còn giam cầm Niếp Đình nữa rồi, đối phương đi hay ở dĩ nhiên là tự do của hắn.

Tiêu Tuấn Lâm một mực quan sát bầy ong bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Niếp Đình một cái thật sâu, ánh mắt như đuốc, lại lộ ra một tia lãnh ý.

Đương lúc nói chuyện, bầy ong đã bay tới phụ cận, Lâm Đạm lại ném vào đống lửa mấy chục bình sứ xanh lá cây, nổ từng bình một. Mùi thơm cây cỏ đậm đà bị ngọn lửa lôi lên tận trời, bay khắp nơi. Nhìn thấy cử động của cô, người sống sót trốn trên tháp rốt rít đỏ mắt, hận không thể một phát súng bắn chết cô, nhưng lại không dám làm vỡ kính thủy tinh, dẫn ong giết người vào bên trong. Dân chúng bình thường trong thành đều nhận được tin tức, rối rít đóng cửa lại, lấp kín mỗi kẽ hở bên trong nhà.

Tất cả mọi người đều biết, căn cứ số một hôm nay, nhất định chạy không khỏi số mệnh bị tiêu diệt.

Song tất cả họ đã nghĩ lầm rồi, chỉ thấy bầy ong đông nghìn nghịt xoay một vòng quanh căn cứ rồi thay đổi phương hướng, đánh tới đám zombie dưới tường thành. Lâm Đạm không ngừng ném bình sứ, tăng thêm độ dày mùi cỏ cây, tốc độ bay khỏi của chúng cũng theo đó tăng nhanh, đến cuối cùng hoàn toàn không dám xâm phạm vùng trời căn cứ nữa.

Lạc Ngọc Hành ngửa mặt lên nhìn bầy ong, biểu tình kiên quyết liều chết đã bị kinh ngạc thay thế.

"Sao bọn nó lại bay đi?" Hắn không dám tin hỏi.

Lâm Đạm không nói một lời, chẳng qua nhảy lên đầu tường, quan sát tình huống của bầy ong và bầy zombie. Tiêu Tuấn Lâm cười khẽ một tiếng, tựa như nghe được một câu hỏi vô cùng ngu xuẩn.

"Rất đơn giản, bởi vì mùi này không phải hấp dẫn bầy ong, mà là xua đuổi bầy ong." Niếp Đình giọng lạnh như băng.

"Là thế sao? Vậy đám khói mù màu tím trước đó..."

"Đó mới là thứ hấp dẫn bầy ong." Niếp Đình đã hiểu rõ hết thảy.

"Hóa ra là vậy!" Lạc Ngọc Hành sáng tỏ thông suốt, lại nhìn Lâm Đạm, gò má nhất thời nóng bừng bừng. Hắn vội vàng leo lên đầu tường nhìn xuống, thấy bầy ong nghìn nghịt đã bay vào giữa đám zombie, dùng đuôi nhọn đâm vào da thịt zombie, chích nọc độc khiến chúng tan ra thành nước, sau đó hút gần như không còn.

Thủy triều zombie loài người vô luận thế nào cũng không giết xong, dưới sự xung kích của bầy ong đổ rạp từng mảng lớn. Mặt đất nhô lên cao bị lộ ra, Lạc Ngọc Hành thế mới phát hiện, bề mặt đất đang phủ đầy đủ các loại côn trùng, có thi cổ, kiến, rết, các loại nhện, chúng đều sinh ra trình độ biến dị khác nhau, lực công kích và lực phòng ngự không phải thứ loài người có thể tưởng tượng ra.

Thủy triều zombie từng diệt vô số căn cứ, vào giờ phút này lại thành thức ăn của đám côn trùng nhỏ bé. Bọn nó phun nọc độc hòa tan zombie thành nước, sau đó như hổ đói cắn nuốt thân thể chúng, chỗ thịt thối rữa và xương mục không ăn hết liền tha về hang.

Thân thể chúng nó kém mạnh mẽ hơn loài người và zombie nhiều lắm, nhưng khi tất cả hội tụ cùng một chỗ, thì bỗng có lực lượng hủy diệt hết thảy.

Lạc Ngọc Hành nhìn cuộc chiến đấu đặc thù bên dưới tường thành, da đầu một trận tê dại. Sắc mặt Niếp Đình cũng trắng bệch, da dày chua chua muốn trào ngược lên.

Tiêu Tuấn Lâm khóe môi cong cong, biểu tình hết sức vui thích.

Bốn người xếp hàng đứng trên đầu tường thật cao, cúi đầu nhìn xuống, cũng không bị bất kỳ cái gì công kích. Không có zombie leo tường thành tàn sát loài người, cũng không có ong giết người bay vào làm càn trong căn cứ, cảnh tượng địa ngục trong suy nghĩ căn bản không xảy ra. Dần dần, Dương Hoa Đồng cũng ý thức được tình huống không đúng, quả quyết nói: "Tôi ra ngoài xem một chút."

"Tư lệnh, ngài bị trọng thương, hay là để chúng tôi đi." Hai người lính trinh sát đi lên cản ông lại.

Khi mấy người đang tranh chấp, Lạc Ngọc Nghiên sắp phát điên đã mở cửa sắt chạy vội ra ngoài. Mấy dị năng giả khác không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, cũng đi theo ra ngoài. Bọn họ chạy thật nhanh tới bên tường thành nhìn xuống, sau đó phát ra tiếng kinh hô kinh ngạc.

Chỉ thấy thủy triều zombie liên tục không ngừng đang cùng thủy triều côn trùng nối liền không dứt giao phong. Quân đoàn zombie vốn nên đánh đâu thắng đó lại hoàn toàn không phải đối thủ của côn trùng, bị bể ra thành nhiều mảnh, tan ra nước, cắn nuốt hơn nửa. Bọn chúng bận bịu ứng phó với các loại côn trùng, căn bản không để ý leo lên tường thành.

Mắt thấy côn trùng bị giết không ít, Lâm Đạm cầm mấy chục bình sứ màu đen ra, ném ra xa, sau đó phát nổ. Theo khói mù màu tím không ngừng lan rộng, nhiều côn trùng hơn từ lòng đất chui lên, từ bầu trời bay tới, gia nhập cuộc chiến đấu chưa từng có trước đây.

Sau khi ăn sạch zombie, đoàn côn trùng đông nghìn nghịt leo lên tường thành, muốn tiến vào căn cứ, nhưng thời điểm đến đỉnh lại rốt rít dừng lại. Bọn chúng bồi hồi ở đầu tường một lúc lâu, khiến các dị năng giả đứng xem toát mồ hôi lạnh đầy mình, nhưng mười phút sau, chúng rốt cuộc chịu không nổi thứ mùi gay mũi kia, rối rít rút lui.

Thẳng đến lúc này, các dị năng giả mới hiểu được, Lâm Đạm không phải đang hủy diệt căn cứ, mà là cứu vớt căn cứ. Khói mù màu tím có thể hấp dẫn côn trùng ở gần, mà chất lỏng màu xanh biếc thì có công dụng xua đuổi côn trùng. Cô lợi dụng những sinh vật nhỏ bé này, hoàn toàn thay đổi kết cục cuộc chiến.

Tha sơn chi thạch khả dĩ công ngọc (*), câu thành ngữ này được Lâm Đạm giải thích rất tinh tế. Mà đám người ngu xuẩn là họ không những không lý giải ủng hộ cô, mà còn định xóa bỏ sự tồn tại của cô! Nếu như cô thực sự chết rồi, căn cứ sẽ thế nào đây?

(*) Đá cứng trên núi có thể mài ngọc: xuất xứ từ 《 Kinh Thi · Tiểu Nhã · Hạc kêu 》, nghĩa bóng ý là lời khuyên của người khác có thể giúp ta giải quyết vấn đề, chẳng hạn như hiền tài nước khác cũng có thể tới dốc sức cho nước nhà, hoặc ý kiến của người khác có thể giúp ta sửa chữa khuyết điểm. (baidu)

Mọi người không dám nghĩ tiếp nữa, ánh mắt nhìn về phía Lâm Đạm đã sớm từ hoài nghi căm thù, biến thành áy náy cùng kính sợ. Không khoa trương chút nào, trận chiến ngày hôm nay do một mình Lâm Đạm giành chiến thắng, bọn họ chỉ là vận may tốt, ngẫu nhiên gặp được cô, vì vậy nhặt về một cái mạng mà thôi!

Dương Hoa Đồng được hai người lính đỡ tới tường thành, không chớp mắt nhìn chiến đấu bên dưới, trong mắt không ngừng bắn ra tia sáng kì dị.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Gọi hết dị năng giả hệ mộc ra, để họ ném hạt giống thực vật biến dị xuống, sau đó thúc giục trưởng thành. Cái gì mà dây leo máu, dây leo ma quỷ, dây leo kim ty, ném hết xuống đi."

"Làm như vậy có tạo thành đả kích hủy diệt tới căn cứ không?" Dương Hoa Đồng có chút do dự. Dị năng giả hệ mộc có thể thúc giục thực vật biến dị trưởng thành, lợi dụng chúng chiến đấu, nhưng không có cách nào làm thực vật sau khi trưởng thành chết đi. Rất nhiều thực vật biến dị sở hữu lực sát thương còn kinh khủng hơn cả zombie cao cấp, chỉ cần trồng một cây, là có thể chiếm lĩnh hết mảnh đất rộng lớn.

Cũng vì vậy, dị năng giả hệ mộc chỉ tiến hành chiến đấu ở vùng dã ngoại, sau khi họ đi, thực vật biến dị lưu lại sẽ cắm rễ đất đai, làm loạn một phương. Dị năng giả hệ mộc chỉ có thể chủ đạo sinh, mà không thể quyết định tử. Vượt qua sinh tử, đó là lực lượng tại tầng thứ khác. Hơn nữa, thực vật biến dị sức chiến đấu càng mạnh mẽ thì càng khó điều khiển, thường thường xuất hiện tình huống cắn trả.

Mấy loại thực vật biến dị Lâm Đạm nói đến đều là tồn tại thuộc cấp bậc vương giả, thúc giục hạt giống trưởng thành thì dễ dàng, khống chế hoạt động của chúng thì khó khăn, một khi trồng xuống, toàn bộ căn cứ sẽ bị thực vật biến dị bao vây, biến thành tòa thành chết.

"Chúng tôi không có hạt giống những loại cây này. Chúng quá mạnh mẽ, chúng tôi căn bản không đến gần nổi." Một dị năng giả hệ mộc xấu hổ mở miệng.

"Chỗ này của tôi có." Lâm Đạm cầm ra một cái túi hạt giống dày, ra lệnh nói: "Trồng xuống đi, tôi có thể giết chết đám thực vật biến dị ấy." Nhờ vào lực tương tác với thực vật của Lạc Ngọc Nghiên, Lâm Đạm những ngày qua lấy được rất nhiều hạt giống thực vật quý hiếm.

Lời của cô vốn rất không thể tin, nhưng các dị năng giả lại không do dự nửa điểm, lập tức nhận lấy hạt giống rắc xuống.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 444

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.