Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (21)

Phiên bản Dịch · 2424 chữ

Chương 215: Tận thế (21)

Sau khi ăn tối xong, Dương Hoa Đồng mang tiến sĩ vào sở nghiên cứu dưới lòng đất. Ông dùng thẻ thân phận mở tầng tầng cửa thủy tinh công nghiệp, giải thích: "Tiến sĩ Tiêu ngài xem, phòng nghiên cứu này được xây dựng phỏng theo phòng nghiên cứu của ngài trước đó, phương vị và kết cấu giống nhau như đúc, chẳng qua thiết bị tinh xảo hơn, trang bị của nhân viên đầy đủ hơn. Tôi trước mang ngài đi tham quan một vòng, có chỗ nào ngài không vừa lòng nhất định phải nói ra, chúng tôi sẽ tận hết khả năng cải tiến cho ngài."

Tiêu Tuấn Lâm vừa đi vừa nhìn, đôi mắt luôn ngưng tụ một tầng băng mỏng nhu hòa hiếm thấy. Đúng vậy, sở nghiên cứu này giống sở nghiên cứu trước đó của anh giống nhau như đúc, khiến anh vừa tiến vào nơi này thì bỗng có cảm giác về nhà. Tất cả chỗ nào đập vào mắt không phải vách tường trắng noãn bóng láng thì chính là bề mặt kim loại lóe ánh sáng bạc, không có chút bụi bặm nào, trần nhà trên đỉnh đầu cứ cách ba thước liền gắn một thiết bị phun thuốc khử trùng, khi anh cảm thấy mình cần làm sạch vết bẩn, chỉ cần ấn chốt mở, là có thể khử trùng cho mình.

Các nhân viên tới lui đều mặc áo blu trắng, biểu tình nghiêm nghị. Nhìn thấy tiến sĩ, bọn họ chẳng qua hơi gật đầu rời đi, hoàn toàn không dám đến gần, bởi họ đều là học sinh của tiến sĩ Tiêu cả, cũng từng làm việc dưới tay anh, tự nhiên biết tính tình của anh như thế nào.

Môi trường hoàn toàn vô trùng, trợ thủ an tĩnh thuận theo, dụng cụ hoàn hảo đầy đủ, hết thảy mọi thứ đều khiến Tiêu Tuấn Lâm cảm thấy rất hài lòng. Anh gật đầu một cái, tán thưởng nói: "Không tệ."

Dương Hoa Đồng tựa hồ được khích lệ, mang tiến sĩ Tiêu tới một căn phòng cuối hành lang nói: "Tiến sĩ ngài nhìn, chúng tôi ngay cả phòng ngủ của ngài cũng bắt chước y hệt."

Tiêu Tuấn Lâm đứng ngoài cửa quan sát hoàn cảnh bên trong phòng, biểu tình hết sức hài lòng. Vách tường, sàn nhà và trần nhà của căn phòng đều trắng tinh, đồ gia dụng trong phòng đều có mặt kính đen, bởi sàn nhà trắng phau nên chỉ cần hơi bẩn chút xíu là có thể nhìn ra, đồ gia dụng kính đen chỉ cần rơi một hạt bụi nào, cũng có thể thấy được rõ ràng. Như vậy, anh tùy thời có thể quản chế tình trạng vệ sinh trong phòng, mà không cần lo lắng có phải có chỗ nào bẩn mà mình không phát hiện hay không.

"Rất tốt." Anh lần nữa gật đầu, giọng hòa hoãn.

"Tiến sĩ, ngài rốt cuộc đã tới, chúng tôi chờ ngài thật lâu!" Hai nữ nghiên cứu viên cầm bình thuốc khử trùng và dụng cụ làm vệ sinh đi tới, cười hì hì nói: "Tiến sĩ, sau này chúng tôi phụ trách quét dọn vệ sinh cho phòng của ngài, bảo đảm sẽ sạch sẽ không khác trước tận thế." Hai người đều là học sinh của Tiêu Tuấn Lâm, trước kia khi vật liệu trong sở nghiên cứu rất nhanh sẽ hết, hai cô vì giúp tiến sĩ tìm đồ ăn, mạo hiểm ra ngoài, rốt cuộc không trở lại nữa.

Việc Tiêu Tuấn Lâm rời đi sở nghiên cứu ấy sở dĩ không liên quan gì tới việc hai người này mất tích hay không. Không người giúp anh quét dọn vệ sinh, thuốc khử trùng đã dùng hết, anh thật sự không có cách nào tiếp tục ở trong sở nghiên cứu được nữa, chuyện này so với không có cơm ăn nước uống còn khiến anh thấy khó chịu hơn. Nhìn thấy hai người, anh tỏ ra thật cao hứng, khóe môi luôn tựa cong tựa không nở một nụ cười chân thật.

"Hai người không sao?"

"Không sao, chúng tôi được binh lính căn cứ số một cứu, vốn muốn trở về tìm ngài, song trên đường gặp khá nhiều điều bất ngờ, không thể không đổi đường tới đây. Chúng tôi trước giúp ngài quét dọn vệ sinh một chút, sau này sẽ nói rõ với ngài sau." Hai người vừa nói vừa lau, chỗ lau qua đều dùng bình thuốc khử trùng xịt cẩn thận.

Trong phòng tràn ngập mùi vị thuốc khử trùng nồng nặc, xông người ta khó chịu, mà Tiêu Tuấn Lâm thì nheo mắt lại, lộ ra nụ cười thư thái vui thích. Cái mùi này khiến anh vô cùng an tâm, vô cùng hưởng thụ.

Lâm Đạm đứng ngoài cửa nhìn một chút, nhưng thủy chung chưa từng bước vào thế giới không đen tức trắng này. Màng nước nhiệt độ cao của cô mặc dù dùng tốt, chức năng vẫn kém thuốc khử trùng chân chính. Cô chỉ đảm bảo tiến sĩ không bị lây phần lớn vi khuẩn, mà ở chỗ này, tiến sĩ có thể hoàn toàn an tĩnh lại, bởi nó là thế giới vô khuẩn, sạch sẽ theo đúng nghĩa đen, mà không phải biểu tượng lừa dối ánh mắt.

Sứ mệnh của cô, đã đi tới phần kết thúc.

Đang lúc Lâm Đạm châm chước xem nên chào tạm biệt tiến sĩ thế nào, Dương Hoa Đồng nhìn về phía cô, đề nghị: "Lâm tiểu thư, tôi nghe nói cô là học sinh của tiến sĩ Ngô? Cô có muốn chọn một phòng thí nghiệm, lần nữa tiếp tục nghiên cứu không?"

"Không được," Lâm Đạm khoát tay: "Trên đường tới, thầy tôi qua đời, các sư huynh sư tỷ không chết cũng thất lạc, mà tài liệu nghiên cứu nằm trong tay họ, tôi không có gì cả, không thể tiếp xúc với thành quả nghiên cứu nòng cốt, coi như ngài cho tôi một phòng thí nghiệm riêng, tôi cũng không biết bắt tay từ đâu, vẫn không nên lãng phí tài nguyên của ngài thì hơn."

Dương Hoa Đồng tiếc nuối cho sự hi sinh của tiến sĩ Ngô một hồi, cũng không khuyên Lâm Đạm nữa. Vật liệu của căn cứ có hạn, đúng là không chịu nổi hao tổn không cần thiết, hiện tại vẫn nên toàn lực nghiên cứu ra thuốc chống virus zombie rồi nói sau. Tất cả tài nguyên đều phải nghiêng về phía tiến sĩ Tiêu, đây là nhận thức chung của cao tầng căn cứ.

"Vậy cô sau này có tính toán gì không? Cô có thể ở lại làm trợ thủ cho tiến sĩ, chúng tôi sẽ cung cấp cho cô ba bữa mỗi ngày." Dương Hoa Đồng tiếp tục nói.

Lâm Đạm nhìn hai nữ nghiên cứu viên chân tay nhanh nhẹn, lắc đầu nói: "Không cần đâu, tự tôi có thủ đoạn mưu sinh, ngài không cần lo lắng." Cô hơi gật đầu, chân tâm thật ý nói: "Cảm ơn ý tốt của ngài."

"Không có gì, là cô cứu tiến sĩ ra, chúng tôi lẽ ra nên sắp xếp cuộc sống đầy đủ cho cô." Dương Hoa Đồng sớm đã nghe nói đến "công lao vĩ đại" của Lâm Đạm, tự nhiên không dám thờ ơ với một cường giả như vậy.

Cứu tiến sĩ ra? Những người này sợ rằng có hiểu lầm về tiến sĩ rồi. Lâm Đạm hơi cong môi, song không nói gì. Tiến sĩ thích khiêm tốn, cô tự nhiên sẽ không ngu ngốc đi công khai bí mật của anh. Cô châm chước chốc lát, cất giọng nói: "Tiến sĩ, chỗ ngài còn cần tôi không?"

Tiêu Tuấn Lâm đang đứng dưới vòi phun thuốc khử trùng hưởng thụ cảm giác khói mù vây quanh, nghe lời này ngay cả ánh mắt cũng không động, lười biếng nói: "Không cần, cô đi thôi."

Lâm Đạm cúi người chào thật sâu, thành khẩn nói: "Tiến sĩ, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi dọc đường." Mặc dù trong mắt tuyệt đại đa số người, cô là nhân vật bị tiến sĩ nô dịch, nhưng nếu không gặp được tiến sĩ, cô há có thể tới nổi căn cứ số một? Cô làm hết thảy cho tiến sĩ là vì tự nguyện, cũng ôm mục đích riêng, không ai nô dịch ai cả. Nghiêm chỉnh mà nói, cô nợ tiến sĩ nhiều hơn, nợ nhân tình còn đỡ, chứ nợ mạng thì khó trả, chỉ cần tiến sĩ còn cần cô, cô sẽ một mực đợi bên người tiến sĩ.

Nhưng trước mắt, tiến sĩ đã có người tốt hơn chăm sóc, cô cũng thành công lui thân được rồi. Nghĩ vậy, Lâm Đạm nhìn tiến sĩ một cái thật sâu, qua hồi lâu mới chậm rãi rời đi.

Sau khi tiếng bước chân của cô biến mất, Tiêu Tuấn Lâm mới mở mắt ra, ánh mắt khó lường nhìn khung cửa trống rỗng.

---

Rời khỏi sở nghiên cứu, Lâm Đạm cùng một người lính tới nơi quản lý chỗ ở làm thủ tục ghi danh, Niếp Đình không nói một lời theo sau lưng cô. Biết được chuyện Liễu Diệp quay đầu chui vào ngực Khương Cảnh Bác, hắn tâm tình phải nói là lên voi xuống chó, hết sức đau khổ, nhưng kỳ quái ở chô, chỉ cần Lâm Đạm xuất hiện trong phạm vi tầm mắt hắn, hắn bỗng thấy bình tĩnh kỳ lạ. Đi theo bên người cô, hắn chỉ cần làm một tù bình an tĩnh, cái gì cũng không cần làm, cái gì cũng không cần nói, thậm chí cái gì cũng không cần nghĩ, cảm giác như thế ngược lại khá tốt.

Hai người đi vào phòng hành chính, tới chỗ quản lý nhà ở. Nhân viên quản lý ngộ nhận họ là người yêu, không khỏi thở dài nói: "Hai người vận may thật tốt, còn có mấy phòng đôi có thể mặc hai người lựa chọn, rất thích hợp trải qua cuộc sống vợ chồng. Nếu tới sớm một tháng, có lẽ hai người đã phải ra ngoài dựng lều vải ở, mà ngoài trụ sở vừa bẩn vừa loạn. Căn cứ chúng tôi bây giờ quá ít người, hai người cố gắng nỗ lực, tranh thủ sang năm ôm một đứa nhỏ, coi như vì nhân loại cống hiến. Căn cứ chúng tôi cực lực đề xướng khuyến khích sinh đẻ, gia đình có trẻ nhỏ sẽ được chính phủ trợ cấp, hai người hoàn toàn không cần lo lắng."

Niếp Đình nhíu chặt mày rậm, tựa hồ muốn giải thích, liếc thấy Lâm Đạm biểu tình dửng dưng cầm tài liệu lật xem, lại cảm thấy phản ứng của mình quá lớn, vội vàng cúi đầu, lỗ tai và cổ bất tri bất giác đỏ bừng một mảnh.

"Lấy chỗ này đi." Lâm Đạm chỉ tài liệu nói.

Nhân viên quản lý nhắc nhở: "Chỗ này khá gần vòng ngoài, hệ số an toàn không cao lắm, hai người không suy nghĩ thêm một chút sao? Dù sao bây giờ có rất nhiều phòng trống, có thể tùy tiện chọn. Chờ sau này căn cứ nhiều người, hai người có muốn đổi cũng không đổi được đâu."

"Không được, cứ lấy chỗ này đi." Lâm Đạm không thích ở nơi có quá nhiều người, tất nhiên lắc đầu từ chối.

Nhân viên quản lý thấy cô thái độ kiên định, mà bạn lữ của cô cũng chẳng mở miệng nói gì, liền đưa chìa khóa và giấy phép cho họ. Đúng vào lúc này, Lạc Ngọc Hành và Lạc Ngọc Nghiên từ một gian phòng cách vách đi ra, trên mặt tràn đầy nụ cười sung sướng.

"Chị Lâm! Bọn em đang định tìm chị nè! Chị xem, đây là phần thưởng của chúng ta, một khối đất 200 ha, miễn thuế vĩnh viễn, còn có năm tấn lương thực! Chị Lâm, tiến sĩ là chị cứu, những phần thưởng này bọn em chia cho chị một nửa, tên chị đã điền lên rồi đây này!" Lạc Ngọc Nghiên quơ quơ giấy tờ đất trên tay, phía trên quả nhiên in tên Lâm Đạm.

Lâm Đạm hết sức kinh ngạc. Cô thật ra biết rõ, không có mình, tiến sĩ một thân một mình cũng có thể thuận lợi tới căn cứ số một, chẳng qua trên đường sẽ phải chịu tội một ít, dẫu sao anh có bệnh sạch sẽ. Cái gọi là công lao với tiền thù lao chẳng có liên quan gì tới cô cả. Nhưng, cô không muốn lấy và người khác không muốn cho, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.

"Cảm ơn hai người," Cô há miệng, động dung nói: "Tôi một người không cần khối đất lớn với nhiều lương thực như vậy làm gì." Cô không có lòng tham, chỉ cần ăn uống no đủ, có chỗ đặt chân là được rồi. Cô không giống hai anh em nhà họ Lạc, dưới tay còn rất nhiều người phải nuôi.

"Chị Lâm chị đi cùng bọn em đi, những thứ này đều là đồ của chị, bọn em không chiếm tiện nghi của chị đâu." Lạc Ngọc Nghiên ôm chặt cánh tay thần tượng, lôi cô đi ra ngoài, còn lặng lẽ nháy mắt với anh hai.

Lạc Ngọc Hành đúng lúc mở miệng: "Chị Lâm, chị một thân một mình, cầm nhiều lương thực như vậy không an toàn. Hay là vậy đi, chị tới ở cùng với chúng tôi, lương thực của chị do chúng tôi giúp chị bảo quản, chị gia nhập chiến đội của chúng tôi thế nào?"

Lâm Đạm không tự chủ được bị hai người mang đi, muốn từ chối cũng chăng tìm ra được câu nào mà nói. Cô có thể ung dung đối mặt với lạnh lùng đấu đá của người khác, nhưng khó mà chống đỡ nổi quá nhiều yêu thích và nhiệt tình.

Nhìn gò má hơi đỏ của cô, Niếp Đình ánh mắt lóe lên, sau đó cúi đầu cười một tiếng.

Tiểu Khâu chẳng biết từ lúc nào xuất hiện trên đường phố, không chớp mắt nhìn Lâm Đạm, chờ bóng người cô hoàn toàn biến mất nơi cuối đường mới chậm rãi rời đi.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 489

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.