Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (18)

Phiên bản Dịch · 2427 chữ

Chương 212: Tận thế (18)

Lâm Đạm cũng tỏ ra rất kinh ngạc, đầu tiên cẩn thận xem xét vết thương người kia, sau đó hỏi thần nhân chân chính: "Tiến sĩ, đây là chuyện gì xảy ra? Thuốc của tôi vốn không có hiệu quả rõ rệt như vậy."

Tiêu Tuấn Lâm nghịch nghịch một bình sứ nhỏ trong tay, giọng có chút thờ ơ: "Nguyên nhân có ba. Một: thực vật biến dị, có độc thì độc tính mạnh hơn, chữa bệnh được thì hiệu quả tăng gấp đôi. Hai: thuốc của cô vốn được phối hợp tuyệt diệu, dược hiệu tự nhiên rõ rệt. Ba: dị năng của cô giúp cô tóm lược rất nhiều bước, trực tiếp lấy phần tinh túy cô đọng nhất của thực vật ra ngoài. Ba nguyên nhân trên hợp lại, dược liệu tự nhiên tốt hơn hẳn."

Anh chỉ những người bị thương còn lại, hứng thú nói: "Thử tìm thêm mấy người thí nghiệm đi."

Những người bị thương dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Lâm Đạm, trong mắt họ đều là khát vọng cầu sinh. Ngay cả tiểu đội Niết Bàn cũng tâm động, từng người rướn cổ lên, muốn xác định lần chữa trị vừa rồi có phải tình cờ hay không.

Lâm Đạm gật đầu một cái, đi tới cạnh một người bị gãy chân, cẩn thận bắt mạch cho hắn.

"Xương chân của anh bị lệch, chèn ép lên dây thần kinh và mạch máu, cho nên vết máu bầm và sưng đỏ mới một mực không biến mất." Lâm Đạm dùng đầu ngón tay ấn cái chân gãy tím bầm của người bị thương kia, giải thích: "Tôi bây giờ phải giúp anh rút máu mủ ra, xương lệch phải đánh gãy nối lại, sau đó bó nẹp. Sẽ hơi đau, anh chịu đựng."

"Chị Lâm, chị bẻ đi, tôi không sợ đau." Người bị thương kiên định nói.

Lâm Đạm gật đầu một cái, ngay cả một câu dặn dò cũng không có liền lấy tốc độ nhanh như chớp không kịp bịt tai bẻ gãy xương đùi đối phương, kéo một cái nữa, trong nháy mắt đã xong. Người nọ trong lòng không hề có sự chuẩn bị, mới vừa há miệng định kêu thảm thiết, đau nhức đã biến mất phân nửa. Lâm Đạm dùng dao băng rạch một vạch 1 cm trên làn da tím tái của hắn, bàn tay hơi lộn một cái liền hút hết máu mủ từ vết thương ra, bỏ vào một cái bình, sau đó tỉ mỉ bôi kem thuốc, buộc thanh nẹp.

Thuốc bôi mát mẻ thấm vào da, trong nháy mắt hóa giải đau đớn, người bị thương còn đang há miệng thật to chuẩn bị kêu, ánh mắt thì đã thư thái nheo lại. Cái chân sưng giống củ cà rốt sau một lát liền xẹp xuống, làn da tím đỏ cũng từ từ biến thành màu da bình thường. Hiệu quả của thuốc dùng câu "dựng sào thấy bóng" để miêu tả không hề khoa trương chút nào.

"Chị Lâm, chị chính là thần y!" Lạc Ngọc Nghiên giơ ngón tay cái lên, mặt đầy sùng bái.

Lâm Đạm nghiêm túc ngửi bình sứ, khoát tay nói: "Không phải công lao của chị, là thuốc tốt. Tận thế mang tới tai nạn, cũng mang tới hi vọng."

Lạc Ngọc Hành đồng ý nói: "Chị Lâm nói không sai, tận thế giống như cái hộp Pandora vậy, trốn thoát khỏi tuyệt vọng rồi, sẽ gặp được hi vọng ở phía sau."

Lạc Ngọc Nghiên kích động một lúc, sau đó nói: "Coi như đám thực vật biến dị kia có thần kỳ đi nữa, không có ai biết dùng thì cũng vô dụng thôi. Nếu không phải chị Lâm Đạm y thuật tốt, ai biết chúng có thể chữa bệnh? Mọi người đã sớm quen uống thuốc tây, không có thuốc tây không chữa khỏi bệnh gì, chỉ có thể chờ chết. Anh hai, nếu chúng ta gặp chị Lâm từ sớm, mấy người La Nguyên bọn họ sẽ không chết..."

Nói tới chỗ này, cô gái nhỏ giọng nghẹn ngào, khó mà tiếp tục. Các đội viên còn lại cũng cúi mặt, yên lặng rơi lệ.

Lạc Ngọc Hành châm một điếu thuốc ngậm vào miệng, dùng khói thuốc che giấu biểu tình đau thương của mình. Hắn nhổ ra một luồng khói mù, khàn giọng nói: "La Nguyên là chiến hữu của tôi, chúng tôi vào sinh ra tử với nhau mười mấy năm, tình cảm còn thân thiết hơn anh em ruột thịt. Có một lần làm nhiệm vụ, cậu ấy bị mảnh tôn vỡ ven đường đâm vào bắp đùi, vết thương nhiễm trùng gây sốt cao. Tôi tìm cho cậu ấy một vỉ thuốc hạ sốt, ai ngờ vỉ thuốc ấy hết hạn, cậu ấy uống mà không có tác dụng, cuối cùng sốt quá cao mà chết..." Nói tới chỗ này, hắn che mắt mình, tránh cho nước mắt rơi ra.

Lâm Đạm không biết nói chuyện, cũng không mở miệng an ủi đối phương. Nhưng hành động không ngừng xử lý vết thương cho mọi người của cô đã là sự an ủi tốt nhất. Chờ Lạc Ngọc Hành phục hồi tinh thần lại, tất cả người bị thương đều đã được chữa trị thỏa đáng.

Hôm nay nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất lớn, ban ngày nóng nực, buổi tối rét buốt, người không có chăn căn bản không cách nào ngủ ngon giấc. Tất cả đội viên của Lạc Ngọc Hành cộng lại mới chỉ có năm cái chăn, buổi tối chỉ có thể co thành một đoàn với nhau mà ngủ. Vì giữ ấm, tất cả mọi người vào phòng nghỉ ngơi có trải thảm lông dê, chuẩn bị nằm xuống.

Rời khỏi đại sảnh, Lâm Đạm chỉ thi thể trên đất nói: "Thiêu hủy họ đi, tiến sĩ không chịu nổi cái này."

Lạc Ngọc Hành lập tức đốt thi thể thành tro, đang chuẩn bị dùng chổi quét đi, Lâm Đạm đã đổ một chai nước xuống đất, áp thành màng nước, cuốn bụi ra ngoài khe hở. Sau đó, cô nắm tay ấn lên lò sưởi lạnh như băng, từ từ chấn động phân tử nước trong đường ống, khiến toàn bộ phòng nghỉ ngơi ấm áp hẳn lên.

Lạc Ngọc Nghiên cảm nhận được, vội vàng cởi áo khoác có vẻ vừa dày vừa nặng xuống, ngạc nhiên nói: "Chị Lâm, chị chính là thiên sứ mà! Chị sao cái gì cũng làm được vậy nha? Dị năng hệ thủy lợi hại vậy sao?

Không, đây căn bản không phải thứ dị năng giả hệ thủy bình thường làm được có được không? Mấy dị năng giả hệ thủy khác gầm thét trong lòng. Không cần lửa cũng có thể làm nước sôi, chuyện này họ không làm được; cướp đoạt dị năng hệ thủy của người khác thành của mình mà dùng, chuyện này họ cũng không làm được; ngưng kết nước thành băng, hóa thành tấm khiên ngăn cản lưỡi dao sắc bén, chuyện này họ càng không làm được! Lâm Đạm và bọn họ căn bản không phải cùng giống loài, khó trách tiến sĩ nói trên thế giới chỉ có một Lâm Đạm mà thôi.

Lâm Đạm cười không nói, vừa dùng tinh thần lực duy trì nước ấm, một bên vén chăn trên người tiến sĩ lên, ôn nhu nói: "Tiến sĩ, nhiệt độ phòng tắm cũng không sai biệt lắm, tôi giúp anh tắm rửa."

Tiêu Tuấn Lâm duỗi người, chậm rãi đi vào phòng tắm.

Lạc Ngọc Hành nguyên tưởng Lâm Đạm cũng sẽ đi theo vào. Một chàng trai và một cô gái kết bạn đồng hành, ai cũng ngầm thừa nhận quan hệ tình nhân của hai người. Nhưng Lâm Đạm không vào tắm cùng tiến sĩ, mà là làm ấm nước ở vòi hoa sen, bảo đảm tiến sĩ không bị lạnh. Chờ tiến sĩ kêu một tiếng xong rồi, cô liền mang quần áo sạch vào, lấy quần áo bẩn ra, bỏ vào thùng tôn xoay tròn, rửa ráy, nấu sôi, khử trùng.

Toàn bộ tòa cao ốc chỉ có một phòng tắm, lại thiết kế nằm trong phòng nghỉ ngơi, vì vậy tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, chị Lâm trước đấy còn cực kỳ cool ngầu đẹp trai vào lúc này đang ngồi trên một cái ghế nhỏ, cầm ống thép hì hục khuấy quần áo.

Lạc Ngọc Nghiên thấy mà đỏ mắt không dứt, thấp giọng nói: "Anh hai, tiến sĩ Tiêu mệnh tốt thật, đã tận thế rồi, còn có người tốt như chị Lâm chăm sóc. Khó trách anh ấy mặc quần áo mới tinh, trắng như tuyết, cứ như mới từ thời trước tận thế xuyên không tới ấy. Nếu em lập gia đình, nhất định phải gả cho người như chị Lâm!"

"Em nằm mơ đi nhá! Cõi đời này tìm đâu ra Lâm Đạm thứ hai chứ." Lạc Ngọc Hành búng đầu em gái, trong lòng hâm mộ tiến sĩ Tiêu không thôi.

Tiêu Tuấn Lâm mặc vào đồ lót sạch sẽ, hướng tấm gương sửa sang đầu tóc, khóe miệng bất tri bất giác nở nụ cười. Người khác nói anh tốt số, anh tự nhiên nghe thấy, trong lòng chẳng biết tại sao, có chút kích động nho nhỏ. Chỉ là, cảm giác ấy thoáng cái đã qua, nhanh đến mức anh không kịp bắt lấy. Anh đi ra khỏi phòng tắm, cả người tỏ ra hết sức buông lỏng.

Lâm Đạm đã sớm đẩy hai cái ghế salon thành một, tạo thành cái giường cho tiến sĩ, gối, đệm, chăn đều bày xong, sạch sẽ chỉnh tề.

Mọi người thấy cái giường bằng ghế salon kia, khóe miệng không ngừng co quắp. Tiến sĩ Tiêu có tài đức gì, đến tận thế rồi mà vẫn có đại lão như Lâm Đạm chăm sóc vậy hả, quả nhiên mặt đẹp liền có thể ngồi không hưởng lộc đúng không? Nghĩ vậy, không ít người sờ mặt mình, sau đó bị làn da khô ráp làm chán ghét. Thôi bỏ đi, chỉ cần khi nào cái mặt yêu nghiệt của tiến sĩ còn ở đây, chị Lâm chẳng đặt người khác vào mắt đâu, mọi người nên tắm rửa đi ngủ đi thì hơn.

"Chị Lâm, chị Lâm," Lạc Ngọc Nghiên nhỏ giọng hô: "Chị tới đây, hai chị em mình cùng đắp một chăn mà ngủ, như vậy ấm lắm."

Lâm Đạm bên ghế salon do dự một hồi rồi đồng ý. Cô đang chuẩn bị đi qua, cái ót lại bị kéo đau, quay đầu thì phát hiện tiến sĩ chẳng biết từ lúc nào nắm lấy tóc buộc đuôi ngựa của cô, hai mắt nhắm nghiền, tựa như đã ngủ say.

Cô định rút tóc ra, ngón tay tiến sĩ lại càng nắm càng chặt, sống chết không thả. Vùng vẫy một lúc lâu, cô chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai với Lạc Ngọc Nghiên một cái.

Lạc Ngọc Nghiên thất vọng thở dài, Lạc Ngọc Hành thì lắc đầu cười khẽ, than thầm chiếm hữu dục của tiến sĩ thật mạnh.

Lâm Đạm mở chăn nằm xuống cạnh ghế salon, ngón tay tiến sĩ lập tức buông lỏng, tựa như cái gì cũng chưa xảy ra.

Lâm Đạm cho dù ngủ cũng có thể hấp thu tinh hạch không ngừng nghỉ, tự nhiên cũng có thể không ngừng làm nóng lò sưởi, duy trì nhiệt độ trong phòng. Bên ngoài cuồng phong tàn phá, khí lạnh tàn phá, bên trong phòng nghỉ ngơi lại ấm áp như xuân về, thư giãn thoải mái. Không nghi ngờ chút nào, đây là buổi tối thư thái nhất của đám người Lạc Ngọc Hành suốt hai ba tháng nay.

Một đội viên ghé vào tai Lạc Ngọc Hành, nhỏ giọng nói: "Thủ lĩnh, sau khi trở lại căn cứ, chúng ta nghĩ biện pháp kéo chị Lâm vào đội ngũ đi? Có cô ấy ở đâu, điều kiện cuộc sống của chúng ta tăng cao không chỉ một bậc. Anh nhìn đi, chỉ cần một cái thảm lông là qua đêm được rồi, bị thương nặng cũng chỉ cần một bình thuốc là khỏi, chuyện tốt như thế, anh thấy thế nào?"

"Ông đây còn không dám nghĩ, thằng nhóc cậu ngược lại to gan thật!" Lạc Ngọc Hành thưởng cho cậu ta một cái cốc đầu, đè thấp âm lượng nói: "Cậu cho rằng tiến sĩ chịu thả người chắc? Nếu Lâm Đạm là người của ông, lại bị người khác ước mơ, ông đây liều mạng cũng không để cô ấy đi."

"Vậy cũng đúng ha." Đội viên sờ đầu, mặt đầy thất vọng.

Đúng vào lúc này, Niếp Đình cả người bị thương đi tới trước cửa phòng nghỉ ngơi, dáo dác nhìn quanh. Chạm đến nhiệt độ trong phòng, hắn không nhịn được ngẩn người, tựa hồ không hiểu vì sao hệ thống sưởi còn hoạt động.

Lạc Ngọc Hành đi tới, thấp giọng hỏi: "Anh tới làm gì? Chỗ chúng tôi không chào đón anh."

"Lâm Đạm đã ngủ chưa?" Niếp Đình khàn giọng mở miệng.

"Sớm ngủ rồi." Liễu Ngọc Hành giễu cợt nói: "Sao, có phải đội viên của anh cổ động anh tới, muốn Lâm Đạm chữa thương cho họ không? Lâm Đạm mặc dù không nói nhiều, nhưng tôi đoán được, cuộc sống của cô ấy khi ở đội các anh khẳng định chưa từng tốt lành gì, nếu cô ấy không triển lộ thực lực, có phải các người sẽ coi cô ấy thành nô lệ thoải mái bắt nạt chèn ép phải không? Các người cho tới giờ chưa từng cho cô ấy sự tôn trọng, thậm chí mấy lần ám hại cô ấy, cô ấy dựa vào cái gì mà cứu giúp mấy người?"

Niếp Đình không còn lời nào để nói, đứng ở cửa rất lâu, cho đến khi lò sưởi làm ấm hẳn cơ thể mới chậm rãi trở về đại sảnh, lắc đầu với đội viên. Thần sắc khao khát bị tuyệt vọng thay thế, mọi người ngồi quây quần một chỗ, ôm chặt lấy thân thể lạnh như băng của nhau, không biết ai khóc thút thít một tiếng, sau đó, trong đại sảnh vang lên một mảnh rên rỉ đè nén.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 509

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.