Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (17)

Phiên bản Dịch · 2406 chữ

Chương 211: Tận thế (17)

Sau khi chiến đấu kết thúc, bên trong tòa cao ốc an tĩnh lạ thường, tất cả mọi người đều đứng tại chỗ không dám lộn xộn, tựa như còn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi Lâm Đạm mang đến. Một dị năng giả bị thương rất nặng thật sự không chịu nổi, ôm bắp chân gãy lìa nhẹ nhàng hít một hơi. Lâm Đạm lập tức quay đầu nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy.

Dị năng giả kia cả người cứng đơ, giống như con ếch xanh bị rắn độc nhìn chằm chằm. Nhưng Lâm Đạm nào có đáng sợ như thế? Cô ngồi xổm người xuống, nhéo bắp chân sưng đỏ không chịu nổi của người này một cái, chắc chắn nói: "Lệch xương rồi, phải bó bột mới được."

"Không, không có thuốc, chỉ có thể như vậy, ra sao thì kệ thôi." Dị năng giả run run mở miệng.

Lâm Đạm cau mày, biểu tình như có lo lắng, vòng quanh đại sảnh một vòng, nhìn tất cả đội viên của Lạc Ngọc Hành một lần, lắc đầu nói: "Vết thương đều chưa nhiễm trùng, phải sớm dùng thuốc, nếu không sẽ rắc rối. Còn mấy cái xương bị lệch, phải bẻ gãy nối lại lần nữa, nếu không sẽ bị tàn tật."

Lạc Ngọc Hành thử dò xét nói: "Cô hiểu y?"

"Hiểu sơ." Lâm Đạm gật đầu một cái.

Lạc Ngọc Hành chán nản nói: "Vậy cô hẳn phải biết, không có thuốc, không có dụng cụ chữa bệnh, chúng ta chẳng thể làm gì được. Tôi biết họ bị thương rất nặng, nhưng tôi cũng không có cách nào, tiệm thuốc trong thành phố đều bị người sống sót đi qua lấy sạch rồi, các nhà máy sản xuất thuốc đã sớm đình công, sau này chúng ta bị bệnh, bị thương, chỉ có thể cứng rắn chịu đựng qua." Chỗ đáng sợ nhất của tận thế không phải sự xâm nhập của zombie, mà ở chỗ các vật dụng cuộc sống giảm bớt kịch liệt. Dù không có virus zombie bùng nổ trên quy mô lớn, sau khi năng lực sản xuất đụng phải tàn phá mang tính hủy diệt, loài người cũng rất khó sống sót, khiêu chiến chân chính còn xa mới đến.

Những tình huống này Lâm Đạm dĩ nhiên biết, nhưng cô không cảm thấy đây là vấn đề lớn lao gì. Không có thuốc tây, dùng thảo dược trung y cũng vậy cả. Cô âm thầm châm chước một hồi, đánh nhịp nói: "Ngọc Nghiên, em là dị năng giả hệ mộc, em cùng chị ra ngoài tìm thảo dược đi. Lạc Ngọc Hành, anh là hệ hỏa, anh phụ trách chiếu sáng cho chúng tôi, thuận tiện dọn dẹp zombie trên đường. Phía sau khu này là vườn bách thảo lớn nhất nước, hẳn sẽ có dược liệu."

"Cô học trung y?" Lạc Ngọc Hành chậm chạp hiểu ra hỏi.

"Đúng vậy. Thời gian không đợi người, chúng ta đi thôi, có vài người bị nhiễm trùng vết thương khá nghiêm trọng rồi." Lâm Đạm cầm một cái áo khoác dày mặc vào, tựa như nghĩ đến cái gì, lại rút ra từ ba lô một cái thảm lông, dùng màng nước nhiệt độ cao nhanh chóng khử trùng.

"Tiến sĩ, tôi ra ngoài một chuyến, anh cơm nước xong nghỉ ngơi trên ghế sa lon một hồi, tôi trở lại sẽ giúp anh tắm rửa." Cô đắp thảm lên đùi tiến sĩ, lấy ra chiếc hộp đựng thức ăn chuẩn bị từ sáng, nhanh chóng khiến nước bên trong nóng lên. Sau khi nắp hộp mở ra, thức ăn nóng hổi tản mát ra mùi thơm khó gì sánh kịp, một cái đùi gà rán giòn vàng óng đặt ngang trên cơm trắng, ngoài ra còn có một ít rau xào và trứng vịt rán.

Tiêu Tuấn Lâm bưng hộp cơm, gương mặt lạnh như băng bất tri bất giác liền hòa tan.

Lâm Đạm nhét cái thìa đã khử trùng vào tay tiến sĩ, dặn anh từ từ ăn, lúc này mới đi. Cô đi vào màn đêm, từ đầu đến cuối chưa từng quay đầu lại, cho nên không hề biết, Tiêu Tuấn Lâm đang không chớp mắt nhìn bóng lưng cô, sau đó không khắc chế nổi bật cười.

Dị năng hệ mộc của Lạc Ngọc Nghiên quả nhiên rất hữu dụng, dù là vườn bách thảo sớm đã thành thiên hạ của các loại thực vật biến dị, ngay cả zombie cũng không cách nào tự do ra vào, cô bé vẫn mang Lâm Đạm và Lạc Ngọc Hành thuận lợi đi vào, bình an trở ra.

"Chị Lâm, chỗ thảo dược này có phải cần bào chế xong mới dùng được không?" Lạc Ngọc Nghiên buông xuống cái gùi trang bị đầy đủ các loại thảo dược.

"Không cần bào chế, chị có thể xử lý." Lâm Đạm khoát khoát tay, biểu tình hết sức ung dung. Thảo dược trung y phải phơi khô cho vào nước sắc rồi mới có thể uống, nhưng cô có dị năng hệ thủy, cho nên các bước phức tạp kia hoàn toàn đốt cháy giai đoạn được, chỉ cần rút chất lỏng mang dược tính từ trong thảo dược ra, dựa theo tỉ lệ nhất định hỗn hợp thành dung dịch cô đọng, liền có thể uống, hiểu quả so với sắc với nước còn tốt hơn.

Cô đặt dược thảo mới hái dưới đất, ý niệm động một cái, nước trong thân cây liền tranh nhau tràn ra, hội họp trên không trung, ngưng luyện, lọc, sau đó căn cứ hiệu dụng, được phân ra đổ vào các bình khác nhau. Chỉ tốn nửa giờ, cô đã xử lý xong các loại thảo dược, lưu lại cành khô đầy đất.

Lạc Ngọc Nghiên ngồi xổm bên người cô, biểu tình hết sức kinh ngạc: "Chị Lâm, chị thật lợi hại! Em chưa từng thấy dị năng giả hệ thủy nào có thể giống như chị, tùy ý rút nước ở trong thân thực vật ra. Nếu mỗi dị năng giả hệ thủy đều có thể đạt tới trình độ như chị, vậy họ há chẳng phải vô địch? Dị năng giả hệ mộc, dị năng giả hệ hỏa, dị năng giả hệ lôi, đều bị các chị khắc chế gắt gao!

Mấy dị năng giả hệ thủy nghe thấy lời này, ánh mắt nhìn về phía Lâm Đạm trừ kính sợ, còn có lửa nóng hướng tới và dã tâm.

Tiêu Tuấn Lâm đi tới bên người Lâm Đạm, cười như không cười nói: "Biết không? Trên thế giới này chỉ có một Lâm Đạm thôi, không có người khác đâu."

Lâm Đạm ngẩng đầu nhìn về phía tiến sĩ, thấy anh cũng cúi đầu, ánh mắt sâu kín nhìn tới, nhất thời có chút đỏ mặt.

Ánh mắt sắc bén của Tiêu Tuấn Lâm bất tri bất giác nhu hòa lại, anh đưa tay, chuẩn bị cầm một cái bình, rồi tựa như nghĩ tới cái gì, lập tức lùi về. Lâm Đạm thật nhanh cong môi, sau đó dùng màng nước nhiệt độ cao bọc lại tất cả bình sứ lại, khử trùng cho chúng.

"Tiến sĩ, cho anh." Cô đưa cái bình tiến sĩ định cầm tới.

Tiêu Tuấn Lâm nhìn cô một cái thật sâu, lại khẽ cười một tiếng, lúc này mới nhận lấy cái bình, "Hạ sốt?" Chỉ mở nắp bình ra ngửi một cái, anh đã nói toạc ra được công hiệu của thuốc.

"Không sai, là thuốc hạ sốt. Bây giờ thực vật đã tồn tại biến dị với các trình độ khác nhau, tôi cũng không biết hiệu quả trị liệu có được như ban đầu không." Lâm Đạm nhìn về phía Lạc Ngọc Hành, giải thích: "Nhưng tôi bây giờ không tìm được chuột bạch làm thí nghiệm, chỉ có thể bảo đảm với anh, thuốc tôi chế ra tuyệt không có độc, cho dù không trị hết cho họ, cũng sẽ không hại chết người. Anh có đồng ý để tôi trị liệu cho họ không?"

Lạc Ngọc Hành nhìn những người bị thương thống khổ rên rỉ, quả quyết gật đầu: "Tôi đồng ý, không có thuốc men chính quy, chúng ta chỉ có thể thử dược liệu trung y một lần mà thôi. Lâm... Chị Lâm, vô luận thế nào, chỉ cần chị có tấm lòng này, chúng tôi cũng rất cảm ơn chị." Hắn suy tư hồi lâu, cuối cùng quyết định theo mọi người gọi Lâm Đạm một tiếng chị. Đội ngũ bọn họ xếp hàng theo tư chất, loại quái thú cấp bậc đại lão như Lâm Đạm, nhất định có thể xếp hàng đầu.

Lâm Đạm lắc đầu nói: "Tôi chẳng qua là bánh ít đi bánh quy lại thôi. Ban đầu lúc gặp mặt, mọi người không chút nghĩ ngợi dừng xe lại cứu chúng tôi, mặc dù chúng tôi không cần, nhưng phần ân tình này tôi ghi nhớ."

Lạc Ngọc Hành sờ chóp mũi, biểu tình lúng túng. Thẳng đến lúc này hắn mới nhớ ra, thời điểm họ đi cứu Lâm Đạm và tiến sĩ Tiêu, dưới cột điện hai người đứng chất đống thi thể zombie, hóa ra không phải do dị năng giả đi ngang qua giết chết, mà là kiệt tác của Lâm Đạm. Nếu không phải xe của Lâm Đạm bị hỏng, một mình cô cũng đủ để mang tiến sĩ an toàn trở về căn cứ.

Bọn họ đoạt công lao của Lâm Đạm, còn ngay trước mặt cô thảo luận về sau nên tiêu tiền thưởng nhiệm vụ thế nào, da mặt bọn họ dày đến mức nào thế này? Suy nghĩ thêm một chút, Lâm Đạm rõ ràng thực lực cường hãn, nhưng không có câu bất mãn nào, còn quyết định cùng họ về căn cứ số một, mà không phải căn cứ số ba tiền thù lao nhiều nhất, như vậy có thể thấy Lâm Đạm thật ra là người rất dễ ở chung, chỉ cần không chọc tới cô, cô liền ôn ôn hòa hòa, một khi chọc phải cô, cũng chỉ có thể rửa cổ chờ chém, đây mới là tác phong của đại lão chứ!

Lạc Ngọc Hành không ngừng thổn thức trong lòng, đối đãi với Lâm Đạm càng thêm tôn trọng.

Lúc hai người đối thoại, các thành viên bị thương rất nặng của tiểu đội Niết Bàn không ai phản ứng, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, đến ngồi bên cạnh Niếp Đình. Liễu Diệp mang Mã Trạch đi, tuyệt đại đa số dị năng giả trong đội đã bị Lâm Đạm xóa bỏ, sống sót hoặc là người bình thường, hoặc là người bị thương nặng không cách nào tham chiến.

"Đội trưởng Niếp, Dương Tiến và Liêu Chí Đào nhất định là bị Lâm Đạm giết chết." Một đội viên ghé vào tai Niếp Đình nói nhỏ, giọng không ngừng run rẩy, chắc đã sợ chết khiếp. Có một số việc bình thường không cân nhắc thì thôi, vừa suy nghĩ một cái, chân tướng kinh khủng liền kéo nhau mà tới, khiến lòng người tê dại. Gã không ngừng nhớ lại chuyện cũ, để xác định mình không có lỗi gì với Lâm Đạm.

Niếp Đình trừng mắt nhìn gã, bày tỏ mình biết rồi. Sau khi chứng kiến sức chiến đấu của Lâm Đạm, hắn cảm thấy Liêu Chí Đào và Dương Tiến chết không oan tí nào. Còn việc Lâm Đạm tại sao phải ngụy trang thành kẻ yếu, điều này sợ rằng chỉ là trò đùa ác thú vị chuyên thuộc về cường giả mà thôi. Cho nên mới nói không nên khinh bỉ bất kỳ người nào, tận thế đã tới, lòng người trở nên càng hiểm ác phức tạp, ai biết ẩn giấu bên cạnh mình là người hay quỷ?

Một đêm kia, Liễu Diệp không hề ngăn cản Liêu Chí Đào và Dương Tiến thi bạo, chẳng qua nhắc họ nhỏ giọng, đừng làm ồn tới người khác. Thái độ mắt lạnh đứng xem của cô ấy chính là nguyên nhân Lâm Đạm quyết định giết chết cô ấy đúng không? Một chi tiết nhỏ nhặt như vậy, lại quyết định sống chết của một người, thế giới này quả nhiên quá hung hiểm.

Xương cốt Niếp Đình lạnh buốt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Đạm, không dám rời khỏi chút nào. Hắn nhớ mang máng, khi còn bé, cha hắn có nói qua: "Khi con gặp phải mãnh thú, ngàn vạn lần đừng cúi đầu, con phải nhìn thẳng ánh mắt của nó, để nó biết con không hề sợ nó, như vậy có thể làm chậm lại tốc độ công kích của nó."

Nhưng, khi một người cường đại đến mức chỉ cần nhìn bạn một cái bạn đã nổ tung đầu, bạn phải làm thế nào mới đủ để chứng minh mình không sợ? Niếp Đình suy nghĩ một chút rồi lộ nụ cười khổ, đôi mắt đỏ lừ. Hắn gắt gao nhìn Lâm đạm, lấy đó che giấu nỗi sợ của mình, rồi lại bị y thuật của Lâm Đạm kinh hãi.

Chỉ thấy cô dùng dao băng gọt đi phần thịt thối rữa của người bị thương, dùng dị năng rút ra đống máu màu đỏ đen, nghiêng bình thuốc màu xanh đổ lên vết thương. Người bị thương kia nắm chặt nắm đấm kêu thảm thiết, giống như cực kỳ thống khổ, nhưng chỉ qua mấy giây, miệng vết thương lớn chừng miệng bát nhanh chóng cầm máu, rồi thịt non trắng nộn mọc ra, vết thương lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được thu nhỏ.

"Tốt, tốt nhanh như vậy sao? Đây là nước thuốc hay là linh dịch?" Lạc Ngọc Nghiên tuyệt đối đọc quá nhiều tiểu thuyết tiên hiệp rồi, đang hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm bình sứ nhỏ trong tay Lâm Đạm.

Tất cả người bị thương còn lại trợn mắt há hốc mồm, tiếp đó bộc phát khát vọng cầu sinh. Bọn họ vốn đã chuẩn bị tâm lý đón nhận cái chết, không ngờ vòng một vòng, lại gặp được thần nhân như Lâm Đạm!

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 528

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.