Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (19)

Phiên bản Dịch · 2369 chữ

Chương 213: Tận thế (19)

Lâm Đạm ngủ rồi, trong lòng Niếp Đình bỗng dâng lên một tia khao khát: Có lẽ đến khuya, Liễu Diệp sẽ đột nhiên xuất hiện trong tòa cao ốc, mang hắn đi. Nhưng, ánh mắt chạm đến hai thùng nước Lâm Đạm bày cạnh mình, hắn lại có chút lo âu. Lâm Đạm nếu dám mặc kệ hắn, thoải mái đi ngủ, nhất định là có chỗ dựa. Cô thực lực cao thâm khó lường, quỷ mới biết hai thùng nước kia có tại lúc Liễu Diệp xuất hiện bỗng nhiên hóa thành hai con rồng nước hoặc vô số tên băng hay không? Xem ra Liễu Diệp không xuất hiện vẫn tốt hơn.

Song, nghĩ thì nghĩ thế, đến sáng hôm thứ hai rồi mà vẫn chưa chờ được Liễu Diệp, Niếp Đình rốt cuộc vẫn thấy hơi thất vọng.

Đoàn người ăn sáng xong rồi lên đường, Lâm Đạm chỉ mang đi một mình Niếp Đình, các thành viên tiểu đội Niết Bàn còn lại cô không sát hại cũng chẳng cứu giúp, kệ bọn họ ra sao thì ra. Bị thương chính họ gánh, sống hay chết còn xem vận may của họ; không có vật liệu thì họ tự đi mà tìm, có chết đói hay không thì có liên quan gì đến Lâm Đạm đâu?

Lúc Lâm Đạm còn trong tiểu đội Niết Bàn, cuộc sống chính là trôi qua như thế, người khác đối đãi với cô ra sao, cô liền đối đãi với người đó như thế, cô không thẹn với lương tâm. Đừng có nói với cô rằng thời tận thế mọi người cần giúp đỡ lẫn nhau, cô trợ giúp đám người không tim không phổi, vô tình vô nghĩa này rồi, chẳng lẽ họ còn sửa được bản tính, trở nên nhiệt tình hiền lành hơn sao? Không hề, họ sẽ chỉ biết càng thêm yên tâm thoải mái hưởng thụ sự trợ giúp của người khác hơn mà thôi.

Lâm Đạm nhớ mang máng có một câu chuyện thế này: Có hai anh em khá là giàu có, chợt có một ngày, trong nhà gặp đại nạn, không thể không tách ra chạy thoát thân. Người anh nói với người em: "Anh phải đi tìm người từng trợ giúp anh để xin giúp đỡ", người em lại nói: "Em phải đi tìm người em từng giúp để xin giúp đỡ". Đến cuối cùng, người anh sống, người em chết.

Tại sao? Bởi vì nhân tính vốn là vậy, người hiền lành luôn cho đi, người lãnh khốc luôn đòi lấy. Cô tại sao không đi giúp người hiền lành, mà lại đi cứu một đám vô ơn? Sói mắt trắng quá nhiều, đối với tất cả mọi người đều là đám tai họa, cứ để họ tự sinh tự diệt đi.

Nghe Lạc Ngọc Nghiên năn nỉ Lạc Ngọc Hành mang cả những người bị thương của tiểu đội Niết Bàn đi, Lâm Đạm đánh nhịp nói: "Không cần để ý tới họ, chúng ta lên đường." Dứt lời trực tiếp hướng một chiếc xe Jeep đi tới.

Lạc Ngọc Nghiên lúc này không dám nói tiếp nữa, chỉ đành nháy mắt với anh hai.

Lạc Ngọc Hành trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại có vẻ không biết làm sao, buông tay nói: "Đừng hỏi anh, bây giờ anh có phải lão đại của đội nữa đâu. Em đi hỏi chị Lâm của em đi."

"Haiz, thế thì thôi." Lạc Ngọc Nghiên không dám đi dây dưa Lâm Đạm, chỉ có thể đứng tại chỗ thở dài. Đừng thấy Lâm Đạm dịu dịu dàng dàng, lãnh lãnh đạm đạm, tựa hồ rất dễ nói chuyện, trên thực tế là người có tính nguyên tắc rất mạnh, trong lòng đã quyết định rồi tuyệt sẽ không thay đổi, chuyện muốn làm thì nhất định phải hoàn thành.

Sau khi trận chiến trong nước mưa xảy ra, Lạc Ngọc Nghiên mới lòng còn sợ hãi thầm than: Khó trách nửa đường chị Lâm phải vào cửa hàng tìm ô với áo mưa, hóa ra từ lúc đó, chị ấy đã quyết định chủ ý muốn giết vài người của tiểu đội Niết Bàn, vì phòng thời điểm chiến đấu ảnh hưởng tới tiến sĩ có bệnh sạch sẽ, mới làm vài chuẩn bị trước. Như vậy có thể thấy, tính tình của chị ấy kiên nghị biết bao nhiêu, thủ đoạn tàn nhẫn đến bực nào, người khác chỉ đi từng bước nhỏ, chị ấy đã đi mấy chục bước thậm chí trên trăm bước.

Lạc Ngọc Nghiên vô cùng kính sợ một Lâm Đạm như thế, nhưng cũng vô cùng sùng bái, dĩ nhiên đối phương nói gì cô bé liền nghe nấy, tuyệt không dám có dị nghị. Cô bé cắn môi dưới, do dự không biết nhìn các thành viên tiểu đội Niết Bàn thương tích đầy mình, cuối cùng vẫn chạy về phía xe Jeep.

"Chị Lâm, em giúp chị lái xe, tối ngày hôm qua chị phải làm ấm lò sưởi cả đêm, khẳng định ngủ không ngon." Cô bé cười hì hì nói.

Lâm Đạm vui vẻ vì có người ra sức, ngược lại không nói gì, Tiêu Tuấn Lâm thì nhíu mày một cái, ánh mắt lạnh lùng. Anh liếc mắt về bên cạnh một cái, Tiểu Khâu vốn nên theo các thành viên tiểu đội Niết Bàn rời đi lập tức chạy tới, đẩy Lạc Ngọc Nghiên ra leo lên ghế tài xế, cương quyết nói: "Tôi lái xe, cô đi sang một bên."

"Cô là ai hả?" Lạc Ngọc Nghiên bị đụng đau bả vai, môi không khỏi chu lên.

"Tôi là tài xế riêng của tiến sĩ, nơi này không có chuyện của cô, cô sang xe khác ngồi đi!" Tiểu Khâu nhe răng, thái độ hết sức ngông cuồng.

"Dựa vào cái gì tôi phải đi xe khác? Chiếc xe này là của bọn tôi, người nên đi là cô đấy." Lạc Ngọc Nghiên chống nạnh, thở phì phì.

"Vậy tôi trả xe cho cô, tôi tự lấy xe của tôi." Tiểu Khâu lập tức nhảy xuống, chạy về phía một chiếc SUV cách đó không xa, sau đó liên tục vẫy tay với Lâm Đạm và tiến sĩ.

Lâm Đạm biết cô là bù nhìn của tiến sĩ, song đây vẫn là lần đầu tiên thấy cô gây gổ với người khác. Bộ dáng kia, ngược lại khá giống một cô gái nhỏ mười hai tuổi, hết sức tranh cường háo thắng, hoạt bát tự nhiên. Nếu như từng hành động cử chỉ của cô đều bị tiến sĩ điều khiển, vậy chẳng phải nghĩa là tiến sĩ cũng rất muốn cãi nhau với Lạc Ngọc Nghiên?

Nghĩ tới đây, Lâm Đạm không phải run lập cập, vội vàng xóa hình ảnh hoang đường trong đầu đi. Không đâu, tiến sĩ là người cao lãnh, làm sao có thể muốn làm loại chuyện ngây thơ này? Nhất định là bản tính của Tiểu Khâu còn chưa bị tiến sĩ xóa bỏ hoàn toàn, lúc này mới kích thích ra.

Đoán như vậy, cô gật đầu một cái, khẳng định suy luận của mình.

Tiêu Tuấn Lâm cười như không cười liếc cô một cái, từ từ nói: "Đi thôi, lên xe của Tiểu Khâu, tôi không yên tâm về người ngoài."

"Được tiến sĩ," Lâm Đạm lập tức gật đầu, sau đó áy náy nhìn về phía Lạc Ngọc Nghiên: "Tiểu Ngọc, cảm ơn em. Tiến sĩ muốn ngồi xe của Tiểu Khâu, bọn chị không làm phiền em nữa."

"Không phiền không phiền, chị Lâm chị đi đi." Lạc Ngọc Nghiên vội vàng khoát tay, biểu tình ngượng ngùng, chờ hai người đi xa mới thấp giọng nói: "Thật ra em lái xe cũng ổn lắm, mọi người ngồi thử một lần là biết mà."

Lâm Đạm nghe thấy lời cô bé, cũng không quay đầu lại. Ngồi xe của ai là do tiến sĩ quyết định, không phải cô. Thời điểm đi ngang qua Niếp Đình, cô ngoắc ngoắc ngón tay: "Đi cùng tôi, xem xem bạn gái anh bao giờ thì đến cứu anh. Như đã nói qua, tôi tối hôm qua căn bản không trông nom anh, cô ta có xuất hiện không? Tôi còn tưởng rằng chờ tới lúc tôi mở mắt ra, anh đã biến mất từ lâu rồi ấy chứ."

Niếp Đình biết cô đang châm ngòi ly gián, trên mặt cười nhạt, trong lòng thì như bị đao cứa. Liễu Diệp cả đêm chưa từng xuất hiện, cô ta không dám hay căn bản chưa từng tới, Niếp Định thật sự không thể nào biết được, nhưng hắn rất rõ ràng, cái Lâm Đạm gọi là "căn bản không trông nom anh" tuyệt đối là nói láo 100%.

Tối hôm qua hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thùng nước, ngay cả nháy mắt cũng không dám, vốn tưởng rằng mình làm thế là do bị Lâm Đạm dọa sợ đến điên rồi, lại không ngờ lúc nửa đêm có một đội viên ra ngoài đi tiểu, tiếng bước chân hơi nặng nề một ít, nước trong thùng bỗng hóa thành một con rắn, nghểnh đầu, nhe răng nanh, gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của đội viên kia. Nó giống như có sinh mạng vậy, âm thanh truyền tới từ chỗ nào, nó liền chuyển hướng đầu về chỗ đó, tùy thời tùy chỗ chuẩn bị phát động công kích.

Niếp Đình nhìn con rắn nước này, quay đầu nhìn về phía cánh cửa phòng nghỉ đã đóng kín, trong nháy mắt đổ mồ hôi lạnh đầy đầu. Hắn đang suy nghĩ, Lâm Đạm đã ngủ chưa? Nếu như cô không ngủ, vậy cô làm thế nào để điều khiển rắn nước cách tận mấy chục thước? Nếu cô ngủ rồi, vậy há chẳng phải cô ngay cả lúc nằm mơ cũng có thể tùy thời nắm trong tay hết thảy động tĩnh xung quanh sao?

Vô luận thế nào, thực lực của Lâm Đạm cũng quá đáng sợ, chỉ cần cho cô một ít nước, cô liền không gì không thể! Niếp Đình bị sợ hãi hành hạ suốt đêm, đối với Lâm Đạm có cảm nhận vô cùng phức tạp, cừu hận tự nhiên không tránh khỏi, song càng nhiều hơn là khâm phục và sợ hãi. Hắn ngồi bên người Lâm Đạm, tỏ ra phá lệ yên lặng.

Dĩ nhiên, Lâm Đạm cũng không có ý phản ứng lại hắn, đang bận dùng màng nước khử trùng cho xe, tránh tiến sĩ ngồi không thoải mái.

Tiêu Tuấn Lâm hai tay đút túi, tư thái lười biếng đứng ngoài cửa xe, hai mắt thì chuyên chú nhìn chằm chằm Lâm Đạm, cũng không biết nghĩ tới cái gì, lại cười nhẹ hai tiếng.

---

Cắn cứ số một nằm ở phía tây nam đất liền, đường không dễ đi, đoàn người vòng tới vòng lui, làm trễ nải không ít thời gian.

Hai tháng sau, nhìn thấy cánh cửa kiên cố như pháo đài của căn cứ cách đó không xa, Lạc Ngọc Nghiên mở bộ đàm, hưng phấn hô: "Chị Lâm chị thấy không, kia là căn cứ bọn em đó, có phải trông rất hoành tráng không?"

Lâm Đạm thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, nhìn bức tường nguy nga cao mấy chục thước, dùng các vật liệu như cốt sắt, thép và xi măng xây hết tầng này đến tầng khác củng cố, một vòng lại một vòng dày lên, vuốt cằm nói: "Ừ, đúng là rất nguy nga."

Lạc Ngọc Nghiên hứng thú bừng bừng giải thích: "Chị Lâm, tường thành này do dị năng giả hệ kim, hệ thổ, hệ mộc của căn cứ bọn em tốn ba tháng để xây, cách mỗi nửa tháng sẽ đi củng cố một lần, dần dần mới có kích thước như bây giờ. Coi như bão cấp 17 hay động đất cấp 10 cũng không cách nào rung chuyển nó. Phía trên còn được xây tháp đại bác và đài viễn vọng, để để chứa mấy trăm ngàn bộ đội, là tòa pháo đài kiên cố nhất tận thế. Hai căn cứ lớn khác căn bản không cách nào so sánh với trụ sở của bọn em. Nhưng, cũng chính bởi bọn em bất kể giá cả kiến tạo pháo đài như vậy, mới khiến lương thực và vật liệu hao sạch, thành căn cứ nghèo nhất."

"Có thể thấy ra năm tấn lương thực ban bố nhiệm vụ cứu viện tiến sĩ, bọn em đã tận lực rồi, tuyệt không phải thủ trưởng của bọn em keo kiệt hẹp hòi đâu. Chị Lâm, thủ lĩnh những trụ sở khác chỉ muốn mình có thể sống, có vật tư liền nắm chặt trong tay, không phân phát cho dân chúng. Nhưng bọn em thì khác, mục tiêu của bọn em là cứu tất cả người sống sót, cũng là cứu lại toàn bộ loài người."

Nhắc tới căn cứ số một, giọng Lạc Ngọc Nghiên mang theo tự hào cực kỳ.

Lâm Đạm nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, bị khí thế hùng vĩ của nó chấn nhiếp, cũng sinh ra cảm giác hướng tới. Nếu như căn cứ này đúng như Lạc Ngọc Nghiên miêu tả, ở lại đây lâu dài cũng được. Cô nhìn về phía Tiêu Tuấn Lâm, thấp giọng hỏi: "Tiến sĩ, anh thấy nơi này thế nào?"

Tiêu Tuấn Lâm lơ đễnh khoát tay: "Tôi không có vấn đề, cô đi nơi nào tôi liền đi nơi đó."

Lâm Đạm gò má hơi đỏ lên, cường điệu nói: "Tôi nghe anh, tôi cứ đi theo anh là được." Nếu không phải tiến sĩ một đường trợ giúp, cô tuyệt không thể nào có thực lực tự vệ, chứ đừng nói đến sống sót mà tới đây. Cô thiếu tiến sĩ đâu chỉ một cái mạng?

Tiêu Tuấn Lâm tựa hồ được lời nói của cô lấy lòng, cong môi: "Vậy thì nghỉ ngơi chỗ này đi."

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 543

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.