Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (16)

Phiên bản Dịch · 2397 chữ

Chương 210: Tận thế (16)

Tiểu Khâu là dị năng giả hệ thủy, ở trong căn phòng đầy nước này hẳn sẽ có ưu thế rất lớn, nhưng cô vẫn đứng trong xó xỉnh, không nhúc nhích. Mấy dị năng giả hệ thủy khác nhanh chóng gọi ra rồng nước, cuốn về phía Lâm Đạm, lại không ngờ rồng nước bỗng nhiên mất khống chế, quay đầu tấn công về phía họ.

Một dị năng giả hệ thổ vừa định gọi đất ra đâm Lâm Đạm, bụng liền bị mũi tên nhọn bằng nước xuyên thủng, chậm rãi ngã xuống đất.

Niếp Đình là dị năng giả hệ kim, căn bản không bị hoàn cảnh hạn chế, trong nháy mắt gọi ra một mảng mũi tên sắt chằng chịt, ùn ùn bắn tới Lâm Đạm. Hắn nhếch môi, lộ ra nụ cười nhạt nắm chắc phần thắng, không ngờ nước bốn phía Lâm Đạm chợt dâng cao, ngưng kết thành tường băng thật dày, đỡ toàn bộ mũi tên sắt ở bên ngoài. Tiếng va chạm đinh đinh không ngớt vang vọng, vụn băng rơi xuống khắp nơi, tạo thành màn sáng lấm tấm, cảnh tượng kia cực kỳ xinh đẹp.

Tiêu Tuấn Lâm không chớp mắt nhìn Lâm Đạm đang chiến đấu, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng.

Niếp Đình một chiêu không trúng đã kinh hãi vạn phần, bước lên trước hai bước chuẩn bị tái chiến, nước dưới chân chợt ngưng kết thành băng, đông hắn tại chỗ. Hắn theo quán tính ngã sấp về trước, lại không rơi vào nước, mà bị mấy cây nhũ băng từ dưới nhô lên xuyên thấu thân thể, máu chảy như suối.

Liễu Diệp thê lương thét chói tai, sau đó liều mạng ngưng tụ sấm sét, chuẩn bị để tất cả mọi người chôn cùng Lâm Đạm, nhưng căn bản còn chưa kịp ném ra ngoài thì bị giọt nước bỗng biến thành kim băng đâm thành cái sàng. Trên người cô ta dường như mặc quần áo bảo hộ đặc thù nào đó, giữ được các bộ phận yếu hại, chỉ có tứ chi bị đâm xuyên rất nhiều lỗ máu, tựa như đã mất năng lực hành động.

Hết thảy xảy ra quá nhanh quá nguy hiểm, chờ Lạc Ngọc Hành và đội viên của hắn khôi phục tinh thần, chiến đấu đã kết thúc, mà Lâm Đạm từ đầu đến cuối vẫn đứng vững tại chỗ, ngay cả chân cũng không di động. Cô nhìn về phía Liễu Diệp, ánh mắt có chút nghi hoặc. Thực ra cô đã sớm thúc giục tinh thần lực, muốn nổ đầu Liễu Diệp, nhưng vẫn không thể thành công. Quanh thân Liễu Diệp tựa hồ có một tầng màng năng lượng không nhìn thấy, vì cô ta chặt đứt hết thảy công kích tinh thần.

Lâm Đạm đầu tiên nghĩ đến tiến sĩ, tiếp đó lắc đầu bỏ qua suy đoán này. Tiến sĩ trước nay lãnh tim lãnh phổi, sao có thể âm thầm bảo vệ Liễu Diệp? Tuy nói cô và Liễu Diệp trước mắt không có thâm cừu đại hận gì lắm, nhưng cô nhìn ra, đối phương luôn mượn đao giết người, cho nên cô dứt khoát ra tay trước giành lợi thế.

Liễu Diệp không bị kim băng đâm chết, điều này khiến Lâm Đạm khá bất ngờ, nhưng cô không phải thánh mẫu, mặt nạ đã xé rách còn giở trò "nếu cô đã thảm như vậy, tôi tha cho cô một mạng". Đạo lý diệt cỏ phải diệt tận gốc cô luôn hiểu, vì vậy cô từ từ đi tới bên người Liễu Diệp, nước trên đất không ngừng chảy vào bàn tay cô, ngưng tụ thành một con dao găm sắc bén.

"Đừng! Van cầu cô Lâm Đạm, đừng giết em ấy! Là tôi hạ lệnh vứt bỏ cô, cô có thù gì báo trên người tôi này." Niếp Đình hô hấp khó khăn đưa tay, muốn ngăn cản Lâm Đạm, lại bị nhũ băng cố định tại chỗ không thể di động. Trên mặt hắn toàn là nước mắt cùng cầu khẩn, nếu như sớm biết Lâm Đạm là tồn tại kinh khủng như thế, hắn tuyệt sẽ không đối đãi với cô như vậy. Chỉ tiếc hết thảy đã muộn!

Liễu Diệp nằm trên đất thở hổn hển, con ngươi đỏ tươi hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Đạm, "Dị năng song hệ, chuyện này không thể nào! Cô tại sao mạnh đến mức này? Cô không phải Lâm Đạm, cô là ai?"

Lâm Đạm không hề bị chất vấn của cô ta nhiễu loạn tâm thần, giơ dao găm lên đâm vào tim Liễu Diệp.

Một tiếng "răng rắc" giòn giã, dao băng đâm vào sàn nhà cẩm thạch, vỡ thành hai khúc, Liễu Diệp vốn nên chết thì biến mất không thấy. Lâm Đạm híp mắt, biểu tình phòng bị, lúc hồi thần lại, Liễu Diệp lại xuất hiện cách đó năm thước, kéo Mã Trạch lên, lần nữa biến mất.

Lâm Đạm điên cuồng thúc giục tinh thần lực, cuốn toàn bộ nước trên mặt đất lên trời, ngưng tụ thành từng mũi tên băng, chỉ cần Liễu Diệp còn dám tới, cô trong nháy mắt sẽ băm đối phương thành thịt nát.

Người trong đại sảnh hoặc đứng, hoặc nằm đều không dám động chút nào, chỉ sợ tên băng dừng xung quanh thiên đao vạn quả mình. Bọn họ nhìn chăm chăm Lâm Đạm không ngừng đi qua đi lại trong đại sảnh, trong lòng tràn đầy kinh hãi, sợ sệt và kính sợ.

Người rung động nhất không ai khác ngoài Lạc Ngọc Hành. Hắn vốn tưởng rằng điều khiển của mình với nguyên tố lửa đã đạt tới đỉnh cao, nay gặp Lâm Đạm mới hiểu thế nào là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân. Cô có thể không cố kỵ sử dụng nước tồn tại sẵn trong tự nhiên, có thể đem nước của dị năng hệ thủy khác cho mình sử dụng, các loại hình thái, các loại thuộc tính, các loại công hiệu của nước đều bị cô lợi dụng một cách triệt để. Cô đơn giản là một con quái vật không gì không làm được!

Đáng sợ hơn là ý thức chiến đấu của cô. Cô phá hư hệ thống chữa cháy, biến toàn bộ tòa cao ốc thành chiến trường thích hợp với cô nhất, trước sau phế bỏ dị năng giả hệ hỏa và hệ lôi, thoáng cái tiêu diệt dị năng giả hệ mộc và hệ thổ, cuối cùng tuyệt sát hệ kim. Còn dị năng giả hệ thủy, dưới lực điều khiển nguyên tố mạnh mẽ của cô chỉ có thể thành trợ lực cho cô mà thôi, mà không phải đối thủ. Ngắn ngủi mấy phút, hết thảy đã kết thúc, cô thậm chí cả giơ tay cũng không cần.

Lạc Ngọc Hành xóa sạch giọt nước trên mặt, hung hăng hít một hơi. Ánh mắt hắn dính vào trên người Lâm Đạm, căn bản không cách nào di động. Cô đi tới chỗ nào, tên băng chằng chịt sẽ đi theo cô tới nơi đó, cứ như một bộ phận cơ thể cô vậy, bị cô tùy ý định đoạt.

Cô đi tới bên người Niếp Đình liền bất động, giống như đang đợi Liễu Diệp.

Động mạch Niếp Đình bị đâm xuyên qua, máu chảy như suối, tiếp tục như vậy nữa, không tới năm phút sau hắn sẽ chết. Để dụ Liễu Diệp ra, Lâm Đạm làm rơi tên băng, sau đó điều khiển máu tươi chảy ngược về thân thể Niếp Đình, đông lại vết thương của hắn.

Gò má tái nhợt của Niếp Đình lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục đỏ hồng, một màn này lần nữa khiến người chung quanh khiếp sợ. Dị năng giả hệ thủy có thể trị được thương thế trí mạng như vậy, còn có thể tuyệt sát các dị năng giả hệ khác, còn cái gì họ không làm được? Không không không, dị năng giả hệ thủy khác căn bản không có năng lực như Lâm Đạm, cô là đặc biệt nhất.

Tất cả dị năng giả hệ thủy đều nhìn Lâm Đạm chằm chằm, trong mắt thiêu đốt hai ngọn lửa. Lâm Đạm vận dụng dị năng hệ thủy ở trình độ vượt ra xa khỏi trình độ tưởng tượng của họ, khiến họ thêm kính sợ và say mê.

Lâm Đạm chữa khỏi Niếp Đình rồi đợi thêm nửa giờ, Liễu Diệp từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện, cũng không biết là cô ta buông tha Niếp Đình rồi hay là căn bản không có ý định mang hắn đi. Mọi người dù cóng đến sắp ngất, vẫn hoàn toàn không dám phát ra âm thanh, chỉ sợ chọc giận Lâm Đạm. Họ ngừng thở, không chớp mắt nhìn cô, tựa như một đám tù nhân đang đợi cai tù ân xá.

Rốt cuộc, tên băng dừng giữa không trung cũng tan chảy, hóa thành nước rơi xuống đất, lần nữa làm ngập mắt cá chân của mọi người. Lâm Đạm chỉ hệ thống chữa cháy trên đỉnh đầu nói: "Có dị năng giả hệ kim không? Giúp tôi vá lại đường ống bị hỏng với."

"L... Chị Lâm," Một người đàn ông trung niên giơ tay lên, thái độ dè dặt: "Tôi là dị năng giả hệ kim, tôi tới sửa ống nước."

"Ừ, anh đợi một chút." Lâm Đạm hơi gật đầu, nước trên đất xếp hành thành đường dài, như rắn bạc leo lên trần nhà, chui vào ống nước vỡ, sau đó bị đóng băng lại. Tòa cao ốc vốn ướt đẫm trong nháy mắt khôi phục khô ráo, sàn nhà phủ đầy bụi lúc này trắng sáng như tuyết, lấp lánh chói mắt.

Lạc Ngọc Nghiên nhìn xung quanh một chút, không dám tin nói: "Thật sạch sẽ, cứ như mới xây ấy! Chị Lâm, chị thật lợi hại!"

Lâm Đạm cười nhạt liếc cô bé một cái, khoát tay nói: "Vá lại ống nước đi."

Dị năng giả hệ kim kia thái độ cẩn thận hơn, cẩn thận sửa từng chỗ thủng ống nước một. Hắn nhìn chằm chằm lỗ hổng, nhịn không được nuốt nước miếng. Vết thủng bị cong ra phía ngoài, nói cách khác nó bị nước ở bên trong đâm phá, mà không phải lực bên ngoài. Có thể khiến nước chảy trong đường ống chật hẹp trong nháy mắt đạt nước lực ép kinh người như vậy, thực lực của Lâm Đạm xa xa kinh khủng hơn tưởng tượng của hắn. Hắn liếc mắt nhìn tiểu đội Niết Bàn ngã trái ngã phải thương vong thảm thiết, trong bụng thổn thức không thôi. Coi một con mãnh hổ thành cừu non, còn định ám toán cô, ăn bánh bao máu (1) của cô, các người không toi, ai toi?

Niếp Đình khôi phục được ít khí lực bò đến góc tường dựa vào, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm nơi Liễu Diệp biến mất.

Lâm Đạm không thể nào để mặc Liễu Diệp tiêu dao bên ngoài, hai người đã kết thâm cừu đại hận, ngày sau không phải cô chết thì chính là tôi mất mạng. Niếp Đình là bạn lữ Liễu Diệp, ngày sau có lẽ cô ta sẽ tới cứu hắn, vậy thì, Lâm Đạm liền giữ mạng Niếp Đình, nuôi như một con mồi.

Cô từ từ nói: "Ở thời khắc nguy nan nhất, người đầu tiên Liễu Diệp cứu đi là Mã Trạch, mà không phải anh, anh có cảm thấy mình thất bại không? Tôi rất hoài nghi, cô ta có yêu anh thật không?"

Niếp Đình nắm chặt quả đấm, không nói một lời.

Lâm Đạm tiếp tục nói: "Tôi còn tưởng rằng tình cảm của các người rất sâu, Liễu Diệp chuyện gì cũng không gạt anh, nhưng giờ nhìn lại hóa ra chẳng phải. Cô ta tại sao phải cứu Mã Trạch, mà không phải anh? Cô ta tại sao đột nhiên biến mất lại bỗng nhiên xuất hiện, cái gì anh cũng không biết."

Niếp Đình vẫn yên lặng, bắp thịt hai bên tai không ngừng co quắp, tựa hồ đang cắn chặt răng.

Lâm Đạm khiêu khích mấy câu đủ rồi liền thôi, đi tới bên người tiến sĩ Tiêu, ngửa đầu nói: "Tiến sĩ, anh có thể xuống rồi, không bị dính mưa chứ?"

"Không có." Tiêu Tuấn Lâm cởi áo mưa, đóng ô, lần đầu dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Lâm Đạm. Ánh mắt anh đang cười, môi cũng đang cười, mỗi một tế bào trên người đều thấm đẫm vui thích. Anh biết Lâm Đạm rất thông minh, tốc độ trưởng thành rất nhanh, lại không đoán được cô có thể làm được đến trình độ này. Tinh thần lực của cô, ý thức tác chiến của cô, theo đuổi với nghệ thuật bạo lực của cô, cũng đạt tới trình độ cao nhất, giống như một anh khác từ trong tưởng tượng của anh phá kén ra ngoài vậy.

Cô tỉnh táo, lý trí, thời điểm nên tàn nhẫn tuyệt đối không nương tay, thời điểm nên hòa hoãn lại như gió xuân hóa mưa, đơn giản là tổng hợp của đủ các loại mâu thuẫn. Suy nghĩ một chút, Tiêu Tuấn Lâm lại bật cười, dùng bàn tay đeo găng tay trắng vuốt ve gò má ấm áp của Lâm Đạm.

Đây là lần đầu tiến sĩ chủ động đến gần mình, quả thực làm Lâm Đạm lấy làm kinh hãi. Khi cô hồi thần lại, tiến sĩ đã nhét tay vào túi, không nhanh không chậm đi ra ngoài, bước chân tỏ ra rất buông lỏng.


(1) Bánh bao máu: chi tiết này muốn nhắc đến một tập tục mê tín thiếu hiểu biết của người dân Trung Quốc trong thời kỳ bị xâm chiếm thành thuộc địa, bạn nào từng đọc văn của Lỗ Tấn chắc chắn biết được câu chuyện này. Người ta cho rằng, nếu dùng máu của tử tù bị chém lúc sáng sớm rưới lên bánh bao, mang về ăn sẽ chữa được bách bệnh.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 519

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.