Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (15)

Phiên bản Dịch · 2376 chữ

Chương 209: Tận thế (15)

Hai đoàn xe đều tổn thương thảm trọng, không thể không thống nhất đi cùng nhau, tránh cho trên đường bị bầy zombie chia nhau tiêu diệt. Lúc gặp một cửa hàng trên đường, Lâm Đạm để Lạc Ngọc Hành dừng xe lại, cô muốn đi vào lấy ít đồ.

"Cô muốn cái gì, tôi vào giúp cô lấy." Lạc Ngọc Hành cởi dây an toàn ra.

"Được, cảm ơn." Lâm Đạm cũng không kiểu cách, nói thẳng: "Phiền anh lấy giúp tôi một cái áo mưa, một cái ô, loại càng lớn càng tốt."

"Cô lấy cái này làm gì? Gần đây trời rất ít mưa." Mặc dù cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng Lạc Ngọc Hành vẫn nhảy xuống xe, thật nhanh chạy vào cửa hàng bách hóa phía đối diện. Có mấy con zombie ngửi được mùi người sống lập tức đuổi theo, chợt biến thành từng quả cầu lửa, thời gian mấy giây liền hóa thành tro bụi.

Liễu Diệp rõ ràng cảnh cáo bản thân đừng phản ứng Lạc Ngọc Hành nữa, nhưng vẫn không khống chế được mình, hạ kính xe xuống lớn tiếng hỏi: "Anh đi làm gì? Cửa hàng đó đã bị người lục soát qua, các quầy đều trống, anh không thấy sao?"

Đi đôi với tiếng hô của cô ta, càng nhiều zombie hơn tới vây quanh, song cấp bậc chúng không cao, rất nhanh liền biến thành một đống tro bụi. Lạc Ngọc Hành căn bản không cần bắn đạn lửa hay cầu lửa, chỉ cần một ý niệm, là có thể khiến thân thể con người tự cháy. Lực sát thương của kỹ năng này có thể nói là kinh khủng, khiến các dị năng giả khác nhìn trợn mắt há hốc mồm. Hắn trực tiếp chạy vào cửa hàng, căn bản không quan sát hoàn cảnh chung quanh, vậy mà không có lấy một con zombie nào có thể lại gần hắn trong vòng mười thước.

"Lực điều khiển của anh ta với nguyên tố lửa đã đạt tới đỉnh cao, cùng đẳng cấp chắc không ai có thể thành đối thủ của anh ta." Niếp Đình nhìn chằm chằm bóng lưng tiêu sái của Lạc Ngọc Hành, giọng hết sức phức tạp. Hắn vốn tưởng rằng mình đã là dị năng giả đứng đầu Trung Quốc, lại không nghĩ rằng có người có thể sử dụng dị năng tới trình độ này.

Liễu Diệp dời đi ánh mắt, nhìn về phía trước, cố gắng cảnh cáo mình không thể lại bị Lạc Ngọc Hành làm mê muội nữa. Hắn mạnh mẽ, tuấn mỹ, ôn nhu, nhưng chẳng có gì liên quan tới cô ta cả, cô ta đã sớm lựa chọn rồi.

Một lát sau, Lạc Ngọc Hành cầm một cái ô và một cái áo mưa đi ra, thật nhanh chạy lên xe. Nhìn hắn đưa hai món đồ này cho Lâm Đạm, con ngươi Liễu Diệp đỏ lên, sau đó cười lạnh một tiếng.

Đoàn xe lần nữa lên đường, chạng vạng tối nghỉ ngơi trong một tòa cao ốc mới xây. Bởi thời gian không đủ, họ không thể đi qua thành phố này lên đường cao tốc, nếu không trạm xăng thưa thớt nơi không người ở mới là lựa chọn lý tưởng nhất. Nhưng tòa cao ốc này cũng không kém, phương tiện cần thiết đều có đủ, hơn nữa chủ nhà chưa sử dụng, chỉ cần khóa kỹ cửa ngoài, liền không cần lo lắng trong tầng lầu bỗng nhiên toát ra một đám zombie.

Mọi người mang người bị thương và vật liệu dọn vào tòa cao ốc, sau đó ngồi xuống, cùng nghỉ ngơi một lát. Bởi hai lần bị thương nặng, người của tiểu đội Niết Bàn đã nằm vật xuống một mảng lớn, có thương tích khắp người, sắc mặt tái nhợt, có gãy xương tay xương chân, da thịt sưng đỏ. Đội viên của Lạc Ngọc Hành cũng không tốt hơn bao nhiêu, vào lúc này đều gục xuống cả. Không có thuốc men, không có bác sĩ, bọn họ chỉ có thể dựa vào miễn dịch của bản thân chống chọi.

Niếp Đình liếc mắt nhìn tiến sĩ Tiêu, thử dò xét nói: "Đội trưởng Lạc, mục tiêu của các anh ở đâu?"

"Chúng tôi là người thường trú trong căn cứ số một, chuẩn bị trở về nơi đó." Lạc Ngọc Hành đưa chai nước cho em gái, lại lấy ra từ ba lô thêm một chai nước suối nữa, xa xa vứt cho Liễu Diệp: "Đội trưởng Liễu, cho cô chai nước này, môi cô khô nứt hết rồi kìa."

Liễu Diệp theo bản năng tiếp lấy, sắc mặt hết hồng lại xanh, hết sức phức tạp.

Niếp Đình quay đầu nhìn bạn lữ một cái, trong mắt có ánh sáng lạnh lẽo thoáng qua. Nhưng trên mặt hắn không biểu hiện ra, mà là tiếp tục nói: "Chúng tôi chuẩn bị tới căn cứ số ba, Lâm Đạm có nói với các anh rằng tiến sĩ do chúng tôi cứu ra trước không?"

Lạc Ngọc Hành ngậm điếu thuốc trên môi, dùng dị năng đốt, cà lơ phất phơ nói: "Tôi biết tiến sĩ do các anh cứu trước, vậy thì sao? Bây giờ người ở trong tay chúng tôi, chẳng lẽ anh còn muốn cướp về?" Vừa dứt lời, đội viên của hắn toàn bộ đứng lên, hoặc là tích tụ dị năng chuẩn bị chiến đấu, hoặc nắm chặt súng trong tay, chỉ chờ lệnh bắn.

Đội viên của Niếp Đình phần lớn bị thương, muốn đứng lên cũng không nổi, chỉ có thể ngồi tại chỗ giương mắt nhìn, khí thế yếu ớt. Liễu Diệp đi tới bên người Niếp Đình, xòe bàn tay gọi ra một đoàn sấm sét chói mắt, biểu hiện thực lực và thái độ của mình. Thấy cô ta làm khó dễ, mấy tên đội viên lập tức đứng sau lưng cô ta, yên lặng bày tỏ sự ủng hộ của mình.

Lúc hai phe còn đang giằng co lẫn nhau, Lâm Đạm đưa áo mưa đã khử trùng cho tiến sĩ, nhẹ giọng nói: "Tiến sĩ, anh mặc áo mưa đứng ở đây, đừng lộn xộn." Cô chỉ một bàn trà nói.

Tiêu Tuấn Lâm nhướng một bên chân mày, cười như không cười nhìn cô, nhưng cũng không hỏi nhiều, mặc xong áo mưa liền đứng lên bàn trà nhỏ, từ trên cao nhìn xuống hai phe người đang cãi vã. Lâm Đạm mở ô nhét vào tay anh, từ từ mở miệng: "Ô cũng cầm chặt, cẩn thận kẻo dính mưa."

"Chị Lâm, đây là bên trong phòng mà, mưa ở đâu vậy ạ?" Lạc Ngọc Nghiên từ trước đến giờ sẽ không gây gổ, vừa không có sức chiến đấu, chỉ có thể đứng một bên giương mắt nhìn. Nghe cuộc đối thoại của hai người, cô bé quay đầu lại, sau đó bị tạo hình cổ quái của tiến sĩ chọc cười. Cô bé chưa thấy qua ai mặc áo rồi mà vẫn che ô, quá khoa trương rồi á?

Nhưng cô bé vừa dứt lời, hệ thống chữa cháy trên trần nhà bỗng nổ tung, bắn ra vô số giọt nước. Theo khoa học kỹ thuật phát triển với tốc độ cao, hệ thống cung cấp nước của thành phố đều là máy vận hành tự động, chỉ cần dụng cụ không hỏng, đường ống không hư hại, là có thể một mực cung cấp nước. Song ống nước hồi lâu không người sử dụng đã bị ăn mòn gỉ sét, khiến nước chảy ra đục không chịu nổi, còn tràn ngập mùi tanh của muối sắt.

Tiêu Tuấn Lâm nhíu mày một cái, như hết sức không vui, song nghĩ đến chuyện sắp xảy ra sau đấy, lại lập tức nhẫn nại, rất hăng hái cong cong môi.

Giọt nước lạnh như băng rơi trên người, khiến hai đội ngũ đang giằng co lửa giận bừng bừng khôi phục ít lí trí. Bọn họ ngẩng đầu nhìn, vẫn cho là hệ thống chữa cháy bị hỏng, không khỏi thầm mắng một tiếng xui xẻo. Tòa cao ốc được trang bị nội thất hết sức xa hoa, có phòng tiếp khách, phòng ăn, phòng làm việc, phòng nghỉ ngơi, có cả ghế salon mềm mại và thảm chân.

Nhưng bây giờ, tòa cao ốc ngập nước hiển nhiên không thể ở nữa, người bị thương nằm trong làn nước đục ngầu run lẩy bẩy, đợi tiếp thế này, nhất định sẽ khiến vết thương nhiễm trùng và cơ thể phát sốt. Dưới tình huống không có thuốc khử trùng và thuốc hạ sốt, sáng sớm ngày mai họ còn mở mắt ra được không hãy còn là ẩn số.

Niếp Đình và Liễu Diệp vẫn đứng tại chỗ, lạnh như băng nhìn Lạc Ngọc Hành, tùy thời chuẩn bị ra tay. Lạc Ngọc Hành cắn răng: "Bỏ đi, ông đây không ồn ào với mấy người nữa, trước mang người bị thương đi rồi nói sau!"

Đội viên của hắn bỏ súng xuống, đi giúp đỡ người bị thương, lại thấy Lâm Đạm chậm rãi đi tới giữa hai phe, gằn từng chữ, "Chậm đã, tôi có một câu muốn hỏi, người ngày đó bắn tôi là ai?" Cô dùng ánh mắt lạnh băng quét qua tiểu đội Niết Bàn.

Thanh niên đứng sau lưng Liễu Diệp giễu cợt nói: "Là tao, thế nào?" Thực lực cậu ta rất mạnh, làm người không từ thủ đoạn, bây giờ vẫn sống rất tốt. Cậu ta liếc mắt nhìn về phía Lâm Đạm, ánh mắt khinh bỉ giống như đang nhìn một con kiến hôi.

Lâm Đạm nhìn chằm chằm cậu ta một hồi, vừa nhìn về mấy người sau lưng cậu ta, khẽ gật đầu. Đúng rồi, không sai, đám người ban đầu ám toán cô, thậm chí còn vỗ tay khen hay, toàn bộ ở chỗ này, một người cũng chưa chạy.

Thanh niên thấy cô không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, còn tưởng rằng cô sợ hãi, tiếp tục giễu cợt nói: "Làm sao, chẳng lẽ mày còn định báo thù? Mày xứng sao? Nói cho mày biết, bây giờ đã là tận thế, người yếu không có quyền lợi sinh tồn! Ông đây để mày đi chịu chết, đó chính là vinh dự của mày!"

Lạc Ngọc Hành nhổ điếu thuốc trong miệng, mắng một câu đm. Đội viên của nữ thần toàn cái dạng này à, quá con mẹ nó thiếu đánh!

"Anh đã giết người lại còn lý luận?" Lạc Ngọc Nghiên giận đến giậm chân. Cô bé thấy người chèn ép người khác như thế là không đè nén được lửa giận trong lòng, muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tông của đối phương.

Lâm Đạm lại kéo cô bé về phía sau mình, vuốt cằm nói: "Cậu nói đúng, người yếu đích xác không có quyền lợi sinh tồn, cho nên cậu có thể chết rồi."

Thanh niên lộ ra nụ cười nhạo, đang chuẩn bị dùng lời ác độc hơn làm nhục Lâm Đạm, đầu bỗng nổ tung. "Đoàng" - một tiếng vang lớn khiến tất cả mọi người sợ đến choáng váng, mà thi thể thanh niên đã ngã xuống trong nước mưa. Lâm Đạm nếu đã nổi lên sát tâm, tuyệt sẽ không nói nhảm với đối phương thêm nửa chữ.

Máu tươi đậm đặc hòa vào dòng nước, len lỏi qua mắt cá chân của mọi người, thi thể ngã xuống bắn nước tung tóe, khiến máu bắn lên mặt mấy người đứng gần cậu ta. Liễu Diệp sờ điểm đỏ nhạt trên trán mình, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, không dám tin nói: "Đây là cô làm?"

Lâm Đạm không nói câu nào, ánh mắt quét về phía đám người lúc mình bị zombie vây quanh còn vỗ tay khen hay kia, trong nháy mắt nổ tung đầu họ.

Lại mấy tiếng nổ đoàng đoàng nữa vang lên, sương máu đỏ tươi hòa lẫn với hơi nước nóng trên không trung nở rộ tựa pháo bông. Cảnh tượng xinh đẹp lại đáng sợ kia dọi vào mắt Tiêu Tuấn Lâm, làm anh cong môi khẽ cười, mắt lộ vui vẻ. Anh biết, Lâm Đạm cho tới giờ chưa từng làm mình thất vọng.

Lần này không cần hỏi, Liễu Diệp cũng biết, người đúng là do Lâm Đạm giết. Cô ta hết sức kìm nén lại sóng to gió lớn trong nội tâm, kéo Niếp Đình lui về sau, muốn ném sấm sét ra, chợt ý thức được khắp đại sảnh toàn là nước, có thể dẫn điện!

"Em đừng động!" Niếp Đình cầm chắc cổ tay của cô ta.

Ánh sáng tím mơ hồ từ tay Liễu Diệp toát ra lập tức tiêu tán, cô ta cắn răng, lộ ra biểu tình cực kỳ bực bội. Thành viên tiểu đội Niết Bàn nhanh chóng bao vây Lâm Đạm, trong đó có mấy dị năng giả hệ hỏa muốn gọi quả cầu lửa, nhưng phát hiện trong không khí toàn là nước, quả cầu lửa mất hồi lâu vẫn không thành hình được, cho dù ngưng tụ ra được cũng rất yếu ớt, mới vừa ném ra đã bị nước không ngừng rơi xuống dập tắt. Ở thế giới toàn nước này, bọn họ đã sớm mất đi sức chiến đấu.

Dị năng giả hệ mộc ném hạt giống dây leo độc biến dị về phía Lâm Đạm, nhanh chóng thúc giục nảy mầm, mà Lâm Đạm thuận tay cầm lấy dây leo này, rút sạch toàn bộ nước trong thân nó. Chỉ trong chớp mắt, dây leo độc xanh um tươi tốt biến thành đống củi khô, bị cô hời hợt vứt bỏ. Vẫn chưa xong, cô lật bàn tay ném chất độc mình vừa hút ra hắt lên người mọi người, trong nháy mắt đánh ngã một mảng lớn.

"Mắt của tôi!" Những người này bụm mặt kêu to, giọng nói tràn đầy thống khổ và tuyệt vọng. Mù mắt, kết quả của họ rồi sẽ chẳng khác gì Dương Tiến.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 513

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.