Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (12)

Phiên bản Dịch · 2403 chữ

Chương 206: Tận thế (12)

Cùng lúc đó, Lâm Đạm đang đứng trên nóc xe một chiếc xe tải hạng nặng, nhìn xuống bầy zombie phía dưới. Vai trái cô nhuốm máu, cánh tay và eo bị zombie cào ra rất nhiều vết thương, vết thương hơi biến thành màu đen, hiển nhiên đã lây virut zombie.

Nếu đổi thành người khác, vào lúc này đã sớm buông tha giãy giụa, tự vẫn luôn, mà cô lại cầm ra một con dao sắc bén, trực tiếp gọt mất phần da thịt biến đen, lại dùng tinh thần lực cường hãn bức máu độc ra ngoài. Cô chợt phát hiện, hóa ra dị năng của mình hữu dụng như này, trừ cô, ai có thể hoàn toàn ngăn chặn máu độc tuần hoàn trong người, bức ra toàn bộ không sót tí gì?

Dị năng hệ thủy ở một trình độ nào đó có thể nối kết với dị năng hệ trị liệu. Nghĩ tới đây, Lâm Đạm bật cười, nửa điểm cũng không lo lắng mình sẽ bị bầy zombie xé nát. Cô cầm ra một bình thủy tinh chứa đầy máu, ném ra xa, chai vỡ vụn phát ra tiếng vang giòn gã, mùi máu tanh nồng nặc nhanh chóng lan truyền.

Zombie vây quanh xe tải lập tức men theo mùi vọt tới, Lâm Đạm lại không nhân cơ hội chạy trốn, mà lấy một cái bình xịt nhỏ, nhanh chóng xịt nước thuốc lên người mình, xong rồi lại lấy ra một bình thủy tinh khác, ném ra xa. Cái bình thứ hai chỉ lớn cỡ ngón tay, âm thanh tan vỡ rất nhỏ, chất lỏng bên trong màu xanh, rất nhanh bốc hơi trong không khí.

Lâm Đạm lúc này ngồi xuống, một bên vì mình băng bó vết thương, một bên lẳng lặng chờ đợi. Qua mấy phút, lòng đất truyền tới âm thanh huyên náo, giống như có gì đó đang ma sát mặt đất, từng mảng lớn một, ngay cả tiếng gào thét của zombie cũng không cách nào lấn át.

Lâm Đạm dỏng tai lắng nghe, khóe miệng hơi cong, như là hết sức vui thích. Đúng vào lúc này, một bóng người cao ngất chậm rãi xuất hiện ở đường phố cách đó không xa, là tiến sĩ Tiêu sớm đã đi xa.

"Tại sao anh trở lại?" Lâm Đạm lập tức đứng lên, biểu tình kinh ngạc.

Tiêu Tuấn Lâm hai tay đút túi, tư thái nhàn tản, hoàn toàn không có ý trả lời cô. Anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt chớp động.

Hai người đối mặt đứng một hồi, bỗng nhiên, Lâm Đạm lui về sau mấy bước, làm động tác chạy đà, sau đó nhảy lên chiếc xe phụ cận, đạp liên tiếp trên nóc xe, nhanh chóng chạy tới bên người của tiến sĩ, đẩy anh ngã nhào xuống.

Tiêu Tuấn Lâm bị đè trên đường phố bẩn thỉu, cả người cứng đơ.

Lâm Đạm cảm giác thấy một cỗ khí tức kinh khủng bao bọc mình lại, tựa như chỉ cần một ý niệm, hơi thở này sẽ chui vào cơ thể cô, nổ tung mỗi một mạch máu của cô, thậm chí là mỗi một tế bào. Cảm giác mãnh liệt như vậy, khiến cô ý thức được rõ ràng —— tiến sĩ Tiêu là tồn tại đáng sợ bực nào.

Nhưng cô không thể không dùng hết toàn lực chống cự run rẩy từ sâu trong linh hồn, ôm lấy tiến sĩ thật chặt, dùng hai tay ôm lấy đầu mặt anh, thấp không nghe nổi nói: "Đừng động, nhịn một hồi là được rồi."

Hơi thở nóng bỏng phun vào cổ Tiêu Tuấn Lâm, khiến anh cả người cứng ngắc. Anh đang chuẩn bị nói chuyện, bỗng liếc thấy trong đường ống nước bên cạnh xông ra một làn sóng thủy triều màu đen. Thủy triều đen kia hoàn toàn tránh đi anh và Lâm Đạm, cuốn về phía bầy zombie, âm thanh chấn động của cánh và tiếng răng gặm máu thịt nối tiếp nhau, khiến da đầu người ta tê dại.

Tiêu Tuấn Lâm cẩn thận nhìn một chút mới phát hiện, đó nào phải thủy triều gì, rõ ràng là một đám côn trùng rậm rạp chằng chịt. So với trước tận thế, chúng to lớn hơn nhiều, hợp lực cùng cắn thì hết sức kinh người, khi tập trung cùng một chỗ đủ để nuốt trọn hết thảy vật còn sống. Bầy zombie bị ăn sạch, sóng côn trùng liền chui xuống đất biến mất không thấy, lưu lại xương trắng đầy đất, còn có tinh hạch lấm tấm phát sáng dưới ánh mặt trời.

Lâm Đạm lập tức bò dậy, áy náy nói: "Tiến sĩ, trên người tôi có thuốc xua côn trùng, có thể ngừa sóng côn trùng tập kích, cho nên tôi mới che anh lại."

Tiêu Tuấn Lâm đứng lên, sắc mặt tái xanh nhìn áo blu trắng bẩn thỉu.

Cũng may trong ba lô Lâm Đạm từ đầu đến cuối luôn chuẩn bị sẵn mấy bộ quần áo sạch, dùng túi nilon bọc kỹ, lập tức có thể lấy ra đổi. Hai người tới một nhà trọ bên đường, đổi một bộ quần áo, lúc này mới thần thanh khí sảng đi ra.

Hệ thống cung cấp nước của thành phố vẫn dùng được, chẳng qua nguồn nước lại ô nhiễm, không thể sử dụng. Nhưng, đối với Lâm Đạm mà nói, đây không phải vấn đề gì lớn, cô có thể lọc sạch bụi bẩn trong nước và đun sôi khử trùng, để tiến sĩ sử dụng được nước sạch. Tiểu Khâu không có ở đây, hai người cũng không có chỗ nào không tiện.

"Tiến sĩ, anh chờ một lát, tôi đi nhặt tinh hạch." Sóng côn trùng vét sạch toàn bộ khu phố, ăn sạch zombie gần đó không còn một mống, Lâm Đạm hoàn toàn có thể ung dung không vội vã đi thu tinh hạch.

Tiêu Tuấn Lâm chậm rãi đi ra đường, nhìn chằm chằm bình vỡ trên mặt đất, cười nhẹ nói: "Tin tức tố thu hút côn trùng?" Dứt lời, anh cẩn thận ngửi một cái, lắc đầu phủ định phán đoán của mình: "Không, không phải tin tức tố, mà là các loại thực vật được chắt lọc lấy dịch, bắt chước mùi tin tức tố. Cô có nghiên cứu về côn trùng học?"

Lâm Đạm một bên nhặt tinh hạch một bên trả lời: "Đúng vậy, tôi từng tự học một chút da lông về côn trùng học."

Tiêu Tuấn Lâm lắc đầu một cái, biểu tình cười như không cười. Chỉ hiểu chút da lông sẽ không tạo ra được thuốc dẫn trùng hiệu quả mãnh liệt tới vậy đâu, Lâm Đạm thật sự khiến anh rất kinh ngạc.

"Cô biết không? Zombie tuyệt sẽ không trở thành trung tâm đại họa của loài người, bởi chúng không cách nào sinh sôi, số lượng sẽ càng ngày càng ít. Đám côn trùng biến dị, thực vật biến dị, động vật biến dị mới là kình địch chân chính của nhân loại. Tương lai đúng là một thế giới đầy nguy hiểm và tuyệt vọng." Trong miệng nói đến là tối tăm, biểu tình của Tiêu Tuấn Lâm lại là mỉm cười, thậm chí có chút hưởng thụ. Nếu không phải bệnh ưa sạch sẽ chết tiệt, anh sẽ yêu chết tận thế này.

Lâm Đạm nhìn anh bước lên trên trụ chữa cháy, sau khi khó khăn đứng vững liền không xuống nữa, khóe miệng nhất thời có chút co quắp. Trên đất quá dơ bẩn, khó trách anh không chịu nổi.

"Tiến sĩ, anh cẩn thận một chút kẻo ngã. Hay là anh đứng lên nóc xe đi, nóc xe tương đối bằng phẳng." Lâm Đạm dùng màng nước bọc lại một chiếc xe hơi, thật nhanh rửa nó sạch sẽ.

Nhìn cái xe sáng bóng như mới, Tiêu Tuấn Lâm cảm thấy rất hài lòng, lập tức nhảy xuống trụ chữa cháy, bước lên nóc xe, hai tay đút túi, tư thái ưu nhã mà đứng.

Hình ảnh cuối cùng cũng hài hòa, tiến sĩ bệnh thế nào thì cũng khôi phục bình thường, Lâm Đạm lúc này mới cúi đầu xuống, tiếp tục nhặt tinh hạch. Túi trong tay cô sắp không chứa nổi, không thể làm gì khác hơn là chui vào cửa hàng túi xách ven đường đổi một vali du lịch loại lớn. Tinh hạch sáng lấp lánh đầy đất, tuyệt đại đa số là sơ cấp, cũng có một bộ phận là cấp hai và cấp ba, đủ các loại màu sắc thuộc tính, khiến người ta hoa cả mắt.

Nếu để dị năng khác nhìn thấy loại cảnh tượng này, tuyệt đối sẽ nhiệt huyết sôi trào, kích động khó nhịn, mà Lâm Đạm vẫn thủy chung bình tĩnh. Tiêu Tuấn Lâm còn yên tĩnh hơn cô, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm phía chân trời mờ mờ, không biết đang suy nghĩ gì.

Cùng lúc đó, tiểu đội Niết Bàn đang chạy dọc theo quốc lộ tìm bóng hình tiến sĩ. Bọn họ đánh chết cũng không nghĩ tới, chỉ trong một chớp mắt, tiến sĩ đã xuất hiện bên người Lâm Đạm cách đó mười mấy cây số, ngồi tên lửa cũng chẳng đuổi kịp tốc độ của anh. Khổ sở tìm kiếm mấy tiếng liền, thậm chí cả đường dốc quốc lộ cũng lật lên một lần, đoàn người mới từ bỏ quay đầu xe đi thành phố.

Lâm Đạm thu dọn sạch sẽ tinh hạch, từ cửa hàng 4S tìm được một chiếc SUV mới tinh, mang tiến sĩ đi về phía ngược lại. Chạng vạng tối, bọn họ nghỉ ngơi ở một nhà dân ngoại ô.

Lâm Đạm mở vòi nước, nước trào ra cuồn cuộn không ngừng được áp súc thành màng mỏng, chấn động qua lại khắp nhà, mang đi hết thảy dơ bẩn, lại dùng màng nước nhiệt độ cao bọc lại hết thảy đồ dùng gia dụng, tiến hành khử trùng quy mô lớn. Một giờ sau, ngôi nhà vốn u ám tối tăm đã trở nên sáng sủa hơn hẳn, mùi hôi thối cũng được mùi nước cất thoang thoảng thay thế.

Tiêu Tuấn Lâm chờ trong xe lúc này mới bước vào ngưỡng cửa, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Anh thật không cách nào tưởng tượng thiếu Lâm Đạm cuộc sống mà mình phải đối mặt sẽ thế nào. Xe, nhà, thức ăn, đồ dùng hàng ngày, tất cả đều bẩn thỉu không chịu nổi, không ai sẽ nhịn tính tình giúp anh khử trùng, càng chẳng có ai hiệu suất cao như Lâm Đạm, có thể trong thời gian ngắn nhất vì anh chế tạo cả một thế giới sạch sẽ.

Cho nên anh mới có thể một mình ra ngoài tìm Lâm Đạm, trong mắt anh, giá trị của một mình Lâm Đạm cao hơn hẳn tất cả thành viên tiểu đội Niết Bàn cộng lại.

Tiêu Tuấn Lâm ngồi trên salon trắng như tuyết, cảm giác hoàn toàn buông lỏng khiến anh mơ màng buồn ngủ. Anh miễn cưỡng mở mắt ra, lười biếng nói: "Tới, ăn cơm tối ở chỗ này."

Lâm Đạm làm nóng thức ăn không cần dùng lửa, nấu cơm ở bất kỳ chỗ nào cũng không thành vấn đề. Cô dọn nguyên liệu nấu ăn vào phòng khách, tỉ mỉ rửa dọn. Cô biết tiến sĩ vì sao phải nhìn mình làm cơm chằm chằm, bởi anh sợ cô lười biếng, làm không sạch sẽ.

Mì dùng nước sôi trần qua trở nên mềm mại, thêm vài miếng dăm bông cắt mỏng và mộc nhĩ ninh nhừ, cộng cả rau xanh hái được trong vườn nấu trong chốc lát, tỉ mỉ rắc lên ít hành và tỏi đập nhỏ, bữa tối đã xong. Tiêu Tuấn Lâm mơ màng buồn ngủ đã hoàn toàn tỉnh hồn, hầu kết không tự chủ lăn lộn lên xuống.

Lâm Đạm bỏ bát đũa vào nước sôi nấu một hồi, lúc này mới đưa tới tay anh.

Lâm Đạm ưu nhã ăn một miếng mì, sau đó thở dài một tiếng. Không có người ngoài bên cạnh quấy rầy, trong phòng chỉ có anh và Lâm Đạm, không khí mát mẻ, bốn phía sạch sẽ, thức ăn lại ngon như vậy, không có cuộc sống nào tốt hơn cuộc sống này. Đi ra ngoài tìm Lâm Đạm quả nhiên là một quyết định chính xác, một đường phong trần bẩn thỉu và nhơ nhuốc, cùng an nhàn bây giờ so sánh, căn bản không coi vào đâu.

"Cô cũng ăn đi, ăn nhiều một chút." Anh hiếm thấy quan tâm Lâm Đạm một câu.

Lâm Đạm gật đầu một cái, ăn rất nghiêm túc.

Hai người dứt khoát ở lại căn nhà này, dù sao thức ăn Niếp Đình phân cho tiến sĩ có rất nhiều, sau khi thủy triều côn trùng cuốn một lượt toàn khu phố, Lâm Đạm cũng sưu tầm được một ít tại các cửa hàng, đủ để chống đỡ một hai tháng. Trong khoảng thời gian này, cô chuẩn bị luyện tập các loại kỹ năng thêm thuần thục hơn một ít, tránh cho lại bị người ta lợi dụng vứt bỏ nữa.

Cô giúp tiến sĩ tắm rửa, giặt quần áo, lúc này mới trở lại phòng mình, đổ tất cả tinh hạch sơ cấp mình thu hoạch được ban ngày lên giường, sau đó nằm trên đống tinh thạch, vừa hấp thu vừa ngủ thiếp đi. Tinh thần lực của cô ngày càng lớn mạnh, lúc ban đầu chỉ hấp thu được từng viên một, bây giờ đã có thể một hơi hấp thu mấy chục viên, thậm chí mấy trăm viên. Trong thời gian một đêm, tinh hạch chất đống quanh thân cô lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy biến mất.

Hôm sau, cảm giác được một cỗ tinh thần lực mênh mông tán loạn trong phòng, Tiêu Tuấn Lâm đẩy cửa căn phòng cách vách ra, nhìn Lâm Đạm nằm giữa một đống tinh hạch lấp lánh ngủ như một con rồng bự, không thể nhịn cười. Trên đời sao lại có người thú vị như vậy?

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 520

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.