Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (13)

Phiên bản Dịch · 2418 chữ

Chương 207: Tận thế (13)

Để rèn luyện kỹ năng, Lâm Đạm ngày nào cũng đi giết zombie, vốn tưởng rằng tiến sĩ Tiêu không chịu nổi bẩn thỉu bên ngoài, chắc chắn không đi theo mình, không ngờ ngày nào anh cũng bám sát. Vào giờ phút này, hai người đang đứng trên nóc một căn nhà hai tầng, khóa lại cửa nhà, lẳng lặng nhìn bầy zombie gào thét xung quanh.

Lâm Đạm tập trung tinh thần lực, nổ đầu một con zombie, sau đó là con thứ hai, thứ ba... Động tác của cô càng ngày càng quen thuộc, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, mới đầu chỉ nổ đầu một con, càng về sau có thể một lần nổ cả đám. Tiếng vang đoàng đoàng đoàng không dứt bên tai, đi đôi với mỗi lần nổ, sẽ có một viên tinh hạch bị khí lưu nóng bỏng ném lên không trung, phát ra ánh sáng sáng chói.

Tiêu Tuấn Lâm không chịu nổi mùi hôi thối từ dịch não bốc hơi, không khỏi bịt mũi lại.

Bỗng nhiên, một con zombie hệ phong cấp bốn từ bầy zombie bay ra ngoài, móng nhọn màu đen hướng thẳng mi tâm Lâm Đạm. Tốc độ của nó nhanh như chớp, Lâm Đạm đừng nói tới né tránh, ngay cả nhìn cũng nhìn không rõ. Cô hết sức thúc giục tinh thần lực, định nổ đầu đối phương, song vẫn chậm một bước.

Đang nguy cấp, cô chỉ có thể bằng vào bản năng, đẩy tiến sĩ ra, sau đó trầm tĩnh đối mặt với móng vuốt độc tập kích. Lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng vang thật lớn nổ tung trên nóc nhà, con zombie hệ phong kia trong nháy mắt nổ thành một bãi máu. Giọt nước tanh hôi tung tóe bốn phía, vẩy đầy lên cổ và mặt Lâm Đạm, mà cô đang mở to hai mắt, không dám tin nhìn một màn này.

Một con zombie nổ tung, cái này không sao, thêm tí nữa cô cũng có thể làm được, nhưng vấn đề là, tinh hạch của zombie đâu? Ở đâu?

Lâm Đạm tìm bốn phía, nhưng chỉ thấy máu rơi đầy đất, không có xương, cũng chẳng có răng, càng đừng nói đến tinh hạch, các bộ phận cứng rắn nhất của cơ thể con người đều biến mất hết, hóa lỏng cả rồi, đây là lực công kích mạnh bực nào?

Tiêu Tuấn Lâm trong nháy mát zombie nổ liền trốn ra sau lưng Lâm Đạm, coi cô thành tấm khiên, đón đỡ chất lỏng bẩn thỉu tung tóe, vào lúc này rất sạch sẽ, chỉ là có chút không chịu nổi mùi trên sân thượng, đang dùng khăn tay che mũi.

"Đi thôi, hôm nay kết thúc huấn luyện." Anh cố nén chán ghét nói.

"Tiến sĩ, đây là anh làm?" Lâm Đạm chỉ chất lỏng đầy đất hỏi: "Tinh hạch đâu, cũng bị anh nổ tan tành rồi sao?" Đây là tinh hạch cứng rắn hơn vô số lần so với kim cương đó nha, làm sao có thể chớp mắt liền biến mất?

Tiêu Tuấn Lâm nhịn không được thúc giục: "Dù sao tinh hạch cấp bậc cao vô ích với cô, nổ tung cũng không tiếc. Cô có đi hay không? Cô không đi tôi tự về."

Lâm Đạm trầm mặc một lúc lâu mới khó khăn gật đầu một cái. Cô nhìn chằm chằm bóng lưng cao ngất của tiến sĩ, rốt cuộc ý thức được giữa mình và đối phương tồn tại chênh lệch lớn thế nào. Tiến sĩ nhìn cô, chắc cũng giống đang nhìn một bạn nhỏ chơi cầu trượt ở công viên phải không? Họ căn bản không phải người một thế giới. Nếu không phải bị bệnh ưa sạch sẽ liên lụy, tiến sĩ ở tận thế nhất định sẽ như cá gặp nước.

Lâm Đạm lắc đầu một cái, lòng tràn đầy thổn thức. Đều nói con người không ai thập toàn thập mỹ, lời này quả nhiên có đạo lý.

Hai người theo cầu thang từ từ đi xuống, Tiêu Tuấn Lâm quay đầu nhìn Lâm Đạm một cái, nói: "Kỹ năng của cô tồn tại rất nhiều nhược điểm chí mạng, một là lực phòng ngự quá thấp, hai là khoảng cách không đủ xa, ba là phạm vị không đủ rộng, bốn là tốc độ không đủ nhanh. Chỉ cần phe địch nhiều người, phối hợp lẫn nhau, cô liền khó có thể ứng phó, cho nên vẫn phải tốn nhiều công sức bổ khuyết chỗ thiếu sót."

Lâm Đạm gật đầu liên tục bày tỏ mình tiếp thu. Kỹ năng của cô nhìn qua vô cùng lợi hại, thực ra là cá da giòn, chỉ cần đối phương đánh một đòn công kích tầm xa, hoặc gần người cô, mà tốc độ thúc giục tinh thần lực của cô không đuổi kịp tốc độ tấn công của đối phương, vậy thì hẳn phải chết không nghi ngờ. Con zombie hệ phong mới vừa rồi là ví dụ điển hình, nếu không có tiến sĩ ở bên cạnh bảo vệ, cô hôm nay khẳng định không về được.

Nghĩ tới đây, cô bỗng nhiên nhanh nhẹn nói: "Tiến sĩ, trở về tôi hầm vịt cho anh nhé."

Tiêu Tuấn Lâm thích ăn thịt vịt, nghe lời này sắc mặt nhất thời hòa hoãn rất nhiều, vuốt cằm nói: "Vậy chúng ta ra bờ hồ xem một chút." Vào lúc này rồi mà còn chưa gấp gáp về tắm, có thể thấy tiến sĩ còn là một tên ăn hàng.

Lâm Đạm cúi đầu, lặng lẽ cong cong khóe môi, sau khi xuống tầng một, thấy tất cả zombie ở ngoài đều chết hết, lúc này mới mở vòi nước, liên tục dùng nước xả vào thi thể zombie, cuốn từng viên tinh hạch bỏ trên đất trống, rồi lại dùng nước sạch cuốn mấy trăm viên tinh hạch lên giữa trời, không chừng rửa sạch khử trùng.

Làm xong hết thảy, Lâm Đạm đem quả cầu nước tăng lên nhiệt độ cực cao, khiến cho chúng bốc hơi hết, sau đó mở túi ra, đỡ lấy đám tinh hạch rơi xuống như mưa. Âm thanh leng keng lạch cạch vang vọng bên tai, làm cô tâm tình vui thích.

"Tiến sĩ, tôi hình như chưa thấy anh hấp thu tinh hạch bao giờ." Sau khi leo lên xe, Lâm Đạm tò mò hỏi một câu.

Tiêu Tuấn Lâm cười như không cười mở miệng: "Cô có nghĩ tới không, zombie không thể tự sinh sôi, sớm muộn có một ngày bị loài người tiêu diệt, đến lúc đó loài người lấy cái gì mà tu luyện dị năng? Không có zombie, loài người sẽ vĩnh viễn dừng chân tại chỗ sao? Phần lực lượng này tới từ biến dị trên cơ thể đồng thời là quà tặng từ thiên nhiên, là sự hợp nhất hoàn mỹ của ba yếu tố thiên, địa, nhân. Bây giờ loài người chỉ biết một mực hấp thu tinh hạch, lại quên mất căn nguyên của phần lực lượng này. Chờ zombie hoàn toàn biến mất, loài người nên đối mặt với côn trùng biến dị, thực vật biến dị, mãnh thú biến dị đang không ngừng tự lớn mạnh thế nào? Loài người có thể mạnh mẽ tới đâu, quyết định không phải ở zombie mà nằm trong chính tay họ, chỉ tiếc đạo lý này, dã thú biết, côn trùng biết, thậm chí ngay cả thực vật đều hiểu, duy chỉ có linh trưởng vạn vật là loài người lại không hiểu."

Lâm Đạm trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Tiến sĩ, ý anh có phải là, trừ hấp thu tinh hạch, loài người còn phương pháp khác để tu luyện dị năng?"

Tiêu Tuấn Lâm một tay chống tai, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.

Lâm Đạm tiếp tục nói: "Tiến sĩ, phương pháp đó là gì?"

Tiêu Tuấn Lâm quay đầu, cân nhắc nói: "Tại sao tôi phải nói cho cô biết?"

Được thôi, thú vui tà ác của tiến sĩ lại tới rồi. Lâm Đạm gật đầu bày tỏ mình tiếp thu, sau đó không nói tiếng nào nhìn ngay phía trước. một ngày nào đó cô sẽ hiểu rõ, một phương pháp tu luyện khác là gì.

Hai người chạy xe tới một cái hồ gần đó, dùng mũi tên nước bắn chết một con vịt biến dị, mang về nhà hầm nhừ nêm nếm gia vị, đủ để ăn no ba ngày. Động vật biến dị thể tích khối lượng lớn hơn nhiều, hơn nữa còn thức tỉnh dị năng, rất khó đối phó. Nhưng may mắn chính là, chúng không bị virus lây nhiễm, hoàn toàn có thể coi như nguồn thức ăn. Cây nông nghiệp có biến dị, có độc, có không thay đổi gì, vẫn ăn được, loài người ngược lại không tính là đến đường cùng.

Ở trong căn nhà ngoại ô hơn một tháng, luyện tập tất cả kỹ năng tới mức thuần thục nhất, Lâm Đạm chuẩn bị mang tiến sĩ chạy tới căn cứ người sống sót gần nhất.

Ngày này, xe của hai người bị chết máy, không thể không leo lên cột điện cao thế né tránh bầy zombie công kích. Tốc độ thúc giục tinh thần lực của Lâm Đạm đã rất nhanh, một giây đồng hồ nổ tung đầu mười mấy con zombie. Vô luận cấp bậc dị năng cao hay thấp, lượng nước bên trong đầu lâu đều như nhau, cho nên kỹ năng này của cô không chịu áp chế cấp bậc.

Cô một bên gặm tinh hạch một bên nổ tang thi, tư thái nhàn nhã như đang nấu thức ăn dã ngoại. Tiêu Tuấn Lâm đứng trên một thanh thép cao hơn, mắt nhìn phương xa.

"Có người tới." Anh bỗng nhiên mở miệng.

"Bao nhiêu người?" Lâm Đạm nhanh chóng nổ tung mấy con zombie cấp bậc cao, chỉ để lại một ít zombie cấp thấp không có uy hiếp.

"Năm chiếc xe Jeep, quân dụng."

"Xe của chúng ta bị hỏng, dứt khoát xin quá giang nhé?" Lâm Đạm hỏi.

TIêu Tuấn Lâm cau mày không nói lời nào. Anh thật ra rất không thích tiếp xúc cùng người khác, Lâm Đạm là ngoại lệ duy nhất.

Khi anh còn đang trầm mặc, đoàn xe đã chạy tới gần, Lâm Đạm không nhận được sự đồng ý của tiến sĩ, cũng không vẫy tay xin giúp đỡ nữa. Cô cho rằng đám người này sẽ làm như không thấy rời đi, lại không ngờ họ chậm rãi dừng lại, phái mấy dị năng giả dọn dẹp sạch sẽ zombie vây bên dưới.

"Hai người có thể xuống!" Một người đàn ông thể trạng cao lớn ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ. Hắn là một dị năng giả hệ hỏa, chỉ nhúc nhích ý niệm, ngay cả quả cầu lửa cũng không cần vung ra, đám zombie liền tự bốc cháy, ngắn ngủi mấy giây liền biến thành từng đống tro bụi.

Nhìn thấy phương pháp hắn sử dụng dị năng, Lâm Đạm luôn có cảm giác đã từng quen biết. Không nghi ngờ chút nào, đối phương là một cường giả, thực lực vượt xa Liễu Diệp và Niếp Đình, mà hai người đó một là dị năng giả hệ lôi cấp bốn, một là dị năng giả hệ kim cấp bốn trung kỳ, đã coi như cao thủ đứng đầu Trung Hoa.

Tiêu Tuấn Lâm trước nay không cảm thấy hứng thú với người khác, vào lúc này cũng nhìn người đàn ông thêm một cái, trong mắt thoáng hiện ánh sáng nhạt.

Thấy hai người trên cao không nhúc nhích, người đàn ông còn tưởng họ bị giật mình, lần nữa hô: "Xuống đây đi, không sao." Trong miệng hắn ngậm điếu thuốc, lúc nói chuyện phun từng vòng khói thuốc ra ngoài, nhìn qua có chút cà lơ phất phơ.

Đồng bạn của hắn cầm một khẩu súng chạy tới, thúc giục: "Hai người mau xuống đây đi, gần đây còn có zombie, chúng tôi không thể dừng quá lâu."

Lâm Đạm nhìn hướng tiến sĩ, thấy đối phương gật đầu nhẹ gần như không thể thấy một cái, lúc này mới leo xuống. Mấy phút sau, hai người đi lên xe Jeep của người đàn ông nọ, chiếc xe nhanh như chớp chạy trên đường cao tốc.

"Chị ơi, các chị chuẩn bị đi nơi nào?" Ngồi ở hàng ghế sau có một thiếu nữ cười hì hì hỏi. Ngũ quan cô bé còn chưa nảy nở, gò má trắng trắng nộn nộn, có chút bụ bẫm, có thể thấy trong tận thế vẫn được bảo vệ rất tốt.

"Chị ơi sao chị nhìn thấy bọn em tới lại ngốc nghếch không biết cầu cứu?" Thiếu nữ rõ ràng là một bà tám, vấn đề một cái tiếp một cái không ngừng.

"Bọn chị chuẩn bị tới căn cứ người sống sốt gần đây, chị cho là ngăn cản các em cũng không dừng xe, cho nên không động." Lâm Đạm nhịn tính tình đáp. Thông qua đôi mắt trong suốt vô cùng kia, cô nhìn ra được, thiếu nữ chỉ một đứa trẻ không lớn, vô cùng đơn thuần hiền lành. Người đàn ông kia mặc dù trông hơi lưu manh, người cũng không xấu.

Thiếu nữ thở dài một cái, đầy ưu tư: "Chị khẳng định từng cản rất nhiều xe, nhưng người khác đều không dừng phải không? Tận thế tới tình người càng ngày càng bạc bẽo, tiếp tục như vậy nữa, không đợi zombie diệt chúng ta, tự chúng ta đã chết bởi sự lạnh lùng của nhau rồi. Đúng rồi chị, sao em thấy mặt anh này quen quen vậy nha?"

Tiêu Tuấn Lâm từ đầu đến cuối nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, căn bản không nguyện ý nói chuyện với bất kỳ ai. Người đàn ông qua kính chiếu hậu nhìn anh một cái, trong mắt thoáng qua suy nghĩ sâu xa. Một lát sau, thiếu nữ bỗng nhiên hét ầm lên: "A, em nhớ ra rồi! Anh ấy chính là tiến sĩ Tiêu Tuấn Lâm! Em từng xem qua hình của anh ấy!"

Người đàn ông đột nhiên đạp phanh, mặt đầy không dám tin.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 519

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.