Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (11)

Phiên bản Dịch · 2543 chữ

Chương 205: Tận thế (11)

Dương Tiến bỗng nhiên nổi điên tạo thành đả kích nghiêm trọng với tiểu đội Niết Bàn, người bị lốc xoáy làm bị thương có tới mười mấy, bọn họ ngoài thân trải rộng vết máu, thật sự không có chỗ da thịt nào còn tốt, có mấy người còn gãy tay gãy chân, mất đi năng lực hành động. Liễu Diệp để mọi người lấy hết thuốc men sưu tập được ra hết, nhìn xem có thuốc chữa ngoại thương hay không, lại phân phó nhân viên hậu cần quét dọn sạch sẽ máu tươi rơi khắp nơi.

"Đội trưởng Liễu, không có thuốc đúng bệnh thì phải làm sao? Vết thương của họ phải tiêu viêm, nếu không sẽ nhiễm trùng. Còn nữa, xương gãy của họ cần lần nữa nối lại, bó thạch cao, nếu không sẽ bị tàn tật." Một đội viên lo lắng nói. Thuốc men là vật liệu khan hiếm, dọc đường đi đã sớm bị lục soát sạch, tiểu đội Niết Bàn chỉ lấy được một vài loại thuốc cảm mạo, cơ hồ chẳng có tác dụng gì trong việc chữa trị ngoại thương và nối xương cả.

"Mấy người lại đây giúp tôi, đem xương của họ nối lại." Liễu Diệp ngoắc tay với các sư huynh sư tỉ của Lâm Đạm.

"Đội trưởng Liễu, chúng tôi nghiên cứu khoa học sự sống, không phải y học, nào biết nối xương? Cô vẫn nên tìm người chuyên nghiệp làm đi, xương không nối tốt sẽ hỏng, đây là đại sự cả đời, không thể qua loa." Một nhân viên nghiên cứu khoát tay khước từ.

Liễu Diệp xoa mi tâm, cảm giác mệt mỏi muốn bệnh. Tiểu đội Niết Bàn căn bản không có thầy thuốc, cô ta đi đâu tìm người chuyên nghiệp đây? Tựa hồ nghĩ đến cái gì, cô ta quay đầu nhìn Mã Trạch, cung kính nói: "Tiến sĩ Mã, ngài hẳn hiểu y thuật chứ? Không bằng ngài xem cho họ một chút?"

Mã Trạch thật nhanh nhìn Tiêu Tuấn Lâm một cái, lắc đầu nói: "Đội trưởng Liễu, thật xin lỗi, phương hướng nghiên cứu của chúng tôi là vi khuẩn học, hoàn toàn không cùng chi nhánh với y học. Cho dù đặc biệt học y, thì khoa ngoại và khoa nội cũng khác nhau, không phải tùy tiện tìm một người đều chữa được. Tôi thấy đội viên của ngài bị thương rất nặng, tôi cũng rất lo lắng, muốn góp một phần lực, nhưng ngài nếu để tôi giúp họ nối xương, tôi thật sự không thể ra sức, chúng tôi căn bản chưa từng học qua kỹ thuật này."

Liễu Diệp luôn dùng thái độ cương quyết đối xử với người khác, bảo làm gì thì làm cái đó, một câu nói nhảm cũng không. Cho dù TIêu Tuấn Lâm, cô ta có lúc cũng rất không nhịn nổi, hận không thể móc súng ra giết chết người này luôn. Nhưng đối mặt với Mã Trạch, cô ta lại một mực cung kính, ôn hòa lễ độ, mặc dù bề ngoài khó nhận ra, song chỉ cần cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, cô ta cho tới giờ chưa từng từ chối thỉnh cầu của Mã Trạch, hơn nữa vật liệu phân phát cho đối phương luôn thuộc loại tốt nhất.

Cô ta áy náy cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi tiến sĩ Mã, tôi làm phiền mọi người rồi." Cô ta quay đầu lại, nhìn đội viên thương tích khắp người, ngã trái ngã phải, đầu đau đớn một trận. Nếu như trong đội ngũ có bác sĩ thì tốt biết bao nhiêu? Nghĩ như vậy, cô ta quyết định ngày sau tới căn cứ lớn mời chào một bác sĩ, chỉ cần người nọ y thuật cao siêu, bất kể có dị năng hay không, cô ta sẽ cho người đó đãi ngộ tốt nhất.

Chỉ tiếc đây đều là chuyện sau này, bây giờ cô ta chỉ có thể qua loa băng bó vết thương cho mọi người, cứng rắn chống chịu, ngày mai tới thành phố, cô ta sẽ chú trọng việc tìm thuốc men.

Lâm Đạm ngồi trong góc, bên tai không ngừng truyền tới tiếng kêu gọi tìm bác sĩ của Liễu Diệp, mà ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên. Cô mất trí nhớ, nhưng không hề mất kỹ năng, cô hiểu y, hơn nữa còn rất kỹ càng sâu sắc, vậy thì sao? Đám người này dùng thái độ như sương tuyết đối xử với cô, tại sao cô phải dùng gió xuân chào đón?

Mắt thấy sắc trời không còn sớm, cô thấp giọng nói: "Tiến sĩ, chúng ta cố gắng nghỉ ngơi trước đi, tôi giúp anh quét dọn phòng."

Tiêu Tuấn Lâm đứng dậy liền đi, đối với đám người bị thương nằm vật xuống đất coi như không thấy.

Sau khi hai người biến mất trong bóng đêm, một nhân viên nghiên cứu dưới tay Tiêu Tuấn Lâm thấp giọng nói: "Tiến sĩ thật máu lạnh, rõ ràng có bằng bác sĩ lâm sàng mà không nguyện ý đứng ra trợ giúp mọi người."

"Suỵt, nhỏ tiếng một chút. Tiến sĩ sợ nhất rắc rối, cậu cũng không phải không biết." Một nhân viên nghiên cứu khác vội vàng che miệng bạn mình.

---

Hôm sau, tiểu đội Niết Bàn theo lẽ thường lên đường. Bọn họ bị thương nặng cũng phải cố gắng đứng lên, còn hơn là chờ dưỡng thương tốt mới đi, vật liệu trong đội có hạn, lại thiếu thuốc men, đợi tại chỗ chỉ biết ăn với nằm, ngược lại không bằng vào thành phố tìm đường sống. Người bị Dương Tiến đả thương phần lớn là dị năng giả, khiến sức chiến đấu của tiểu đội suy yếu mạnh, lúc gom góp vật liệu tại một siêu thị trên đường, ngay cả loại người rỗi rãi như Lâm Đạm cũng phải gia nhập đội ngũ chiến đấu.

Tiêu Tuấn Lâm lần này không chờ trong xe, ngược lại đứng ở bên đường, khá hăng hái quan sát Lâm Đạm. Cô cầm một con dao phay như bơi trong bầy zombie, chiêu thức linh hoạt xảo quyệt, vô cùng lợi hại. Trong số người bình thường, sức chiến đấu của cô tuyệt đối coi như đỉnh cao, căn bản không phải phế vật gì.

Tiêu Tuấn Lâm nhìn mê mẩn, ngay cả thấy zombie xấu xí bẩn thỉu vẫn nhẫn được.

Trong bầy zombie bỗng nhiên xuất hiện một con zombie hệ hỏa cấp bốn, kiềm chế Niếp Đình, hắn rõ ràng nhìn thấy một con zombie hướng tiến sĩ đánh tới, nhưng căn bản không thể phân thân đi cứu.

"Tiến sĩ Tiêu, mau lên xe!" Hắn la to một tiếng, nhưng phát hiện Tiêu Tuấn Lâm vẫn hai tay đút túi đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích, tựa hồ không nghe thấy.

"Liễu Diệp, đi cứu tiến sĩ, mau!" Niếp Đình không thể làm gì khác hơn là nhìn Liễu Diệp cách mình không xa.

Nhưng sự chú ý của Liễu Diệp sớm đã bị Mã Trạch hấp dẫn. Đối phương là dị năng giả hệ thổ, cũng tham gia lần chiến đấu này, nhưng lực công kích của y rất yếu, vào lúc này đã bị năm con zombie bao vây. Một bên là Tiêu Tuấn Lâm nổi tiếng quốc tế, một bên là Mã Trạch vô hình không ai biết; một bên là mười tấn lương thực cộng một lãnh địa miễn thuế vĩnh cửu, một bên không có gì cả. Chỉ cần là người thông minh đều biết nên lựa chọn thế nào, mà Liễu Diệp tuyệt đối coi là người thông minh trong số những người thông minh, nhưng cô ta không đi cứu tiến sĩ, ngược lại đạp bay một con zombie, hướng Mã Trạch chạy như bay.

Niếp Đình bị lựa chọn của cô ta làm cho mông lung luôn, trơ mắt nhìn con zombie giơ móng vuốt nhọn, muốn cào chết tiến sĩ. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Đạm bỗng nhiên xuất hiện bên người tiến sĩ, một dao chém đứt đầu zombie, tiện tay đẩy tiến sĩ vào trong xe.

Niếp Đình thở phào một hơi, biết rõ bây giờ không phải thời điểm gây gổ, vẫn cao giọng trách: "Tiểu Diệp em làm gì thế? Còn không mau bảo vệ tiến sĩ!"

Liễu Diệp quay đầu lại nhìn Tiêu Tuấn Lâm, tức giận nói: "Anh ta là đứa trẻ ba tuổi chắc? Biết rõ mình không có dị năng, còn chạy xuống xe làm gì? Chỉ biết làm loạn người khác, thiểu năng!" Cô ta bảo vệ Mã Trạch sau lưng, hung hăng giật điện đám zombie xung quanh, tựa như phát tiết lửa giận.

Hai người vừa đánh vừa ồn ào, hiệu suất ngược lại tăng cao, rất nhanh lao ra khỏi bao vây, mang vật liệu trở lại trong xe.

"Đi mau!" Liễu Diệp đóng chặt cửa xe, thúc giục Niếp Đình chạy.

Tiêu Tuấn Lâm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhắc nhở: "Lâm Đạm còn ở bên ngoài."

"Đừng để ý tới cô ta, chúng ta đi!" Liễu Diệp không nhịn được cắt ngang.

Niếp Đình ngay cả một giây do dự cũng không, lập tức đạp chân ga, phóng vù đi. Lâm Đạm bị một đám zombie bao vây, cách chỗ cô không xa có mấy tổ viên, song họ che chở lẫn nhau chạy về phía xe, ngay cả nhìn cô lâu thêm một cái cũng chưa từng. Bọn họ là đồng đội, tích lũy tình cảm sâu đậm, mà Lâm Đạm cái gì cũng không phải, cô sống hay chết không có ai quan tâm.

Vì kéo dài thời gian, họ thậm chí còn quay đầu đả thương Lâm Đạm, khiến cô chảy máu, hấp dẫn zombie ở gần đó tới. Một chiêu này thực sự rất hữu dụng, vai trái Lâm Đạm bị thương, trong nháy mắt liền mất đi sức chiến đấu, zombie gần đó đều hướng cô mà chạy, trong miệng phát ra tiếng kêu gào đói bụng.

Áp lực của các tổ viên khác chợt giảm, cất cao giọng tán thưởng: "Tiểu Duệ làm hay lắm! Chạy chạy chạy, mọi người thừa dịp này chạy nhanh lên!"

Mọi người lục tục rút lui, để lại Lâm Đạm bị một đám zombie nhấn chìm. Ai cũng không thể nhìn thấy, biểu tình trên mặt cô lạnh lùng thế nào, cô vĩnh viên sẽ không quên "quà tặng" của tiểu đội Niết Bàn, vĩnh viễn!"

---

Tiêu Tuấn Lâm quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Lâm Đạm biến mất trong đám zombie, trên mặt không buồn không vui.

Liễu Diệp liếc anh một cái, cười lạnh thầm nghĩ: Lâm Đạm không phải ôm được bắp đùi vàng sao? Giờ thì thế nào? Bắp đùi vàng có quan tâm tới sự sống chết của cô không? Người yếu chính là mệnh khổ, cho dù chết cũng chẳng ai vì mình rơi một giọt nước mắt. Nghĩ tới đây, cô ta sững sờ trong chốc lát, giống như nhớ lại một vài việc không tốt, sắc mặt trở nên cực kỳ hung ác.

Đúng vào lúc này, Tiêu Tuấn Lâm từ từ mở miệng: "Lái xe về cứu Lâm Đạm."

Liễu Diệp lập tức tỉnh hồn, giọng bén nhọn: "Anh nói cái gì?"

"Lái xe về cứu Lâm Đạm." Tiêu Tuấn Lâm không ngại phiền lặp lại.

"Anh biết phụ cận có bao nhiêu zombie không? Phải tới mấy chục nghìn! Lái xe trở về, tất cả chúng ta sẽ bị sóng zombie nhấn chìm, vì cứu một mình Lâm Đạm, anh muốn hi sinh tất cả mọi người sao? Tiến sĩ Tiêu, anh chớ có hồ đồ, mạng của anh quan trọng hơn cô ta nhiều!" Liễu Diệp giận tới cả người phát run, cô ta không nghĩ tới một người lạnh lùng vô tình như Tiêu Tuấn Lâm, vậy mà không vứt bỏ được Lâm Đạm, cô tốt đến vậy sao?

Tiêu Tuấn Lâm từng câu từng chữ hỏi: "Các người có về hay không?"

Niếp Đình dùng chân ga trả lời vấn đề của anh.

Tiêu Tuấn Lâm không nói gì thêm nữa, mà lấy kính và găng tay ra lau chùi, động tác không nhanh không chậm vô cùng ưu nhã. Qua mười mấy phút, anh cuối cùng lau sạch mắt kính, lúc này mới bỏ vào hộp, cất túi, sau đó mở cửa xe nhảy ra ngoài. Xe lái rất nhanh, cơ hồ một cơn gió liền đi xa. Lúc Liễu Diệp chuẩn bị bắt lấy anh, bóng người anh đã biến mất trên đường quốc lộ không ngừng lùi về sau.

Niếp Đình hung hăng mắng một câu mẹ nó, muốn lập tức đạp phanh lại sợ xe phía sau tông vào đuôi xe, chỉ có thể đánh lái táp vào lề, từ từ giảm tốc.

"Người đâu? Mọi người có thấy tiến sĩ không?" Hắn nhìn quốc lộ không một bóng người, cảm giác đầu mình muốn nổ tung! Đó là tiến sĩ Tiêu Tuấn Lâm đấy, là hi vọng duy nhất của Trung Quốc, một trong số rất ít nhà khoa học còn sống có khả năng tạo ra vắc-xin chống virus zombie trên toàn thế giới, cứ thế nhảy xe, liền biến mất?

Chuyện này thật sự quá hoang đường! Niếp Đình đứng tại chỗ, biểu tình từ giận dữ đến mờ mịt, từ mờ mịt đến sợ hãi.

Liễu Diệp cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu Tuấn Lâm phương hướng Tiêu Tuấn Lâm biến mất, hoàn toàn không có cách nào chấp nhận hiện thực này. Tiến sĩ Tiêu lãnh huyết vô tình trong miệng ngườik hác, vậy mà sẽ vì Lâm Đạm ngay cả mạng cũng không cần, tại sao? Lâm Đạm có điểm nào tốt, tại sao tất cả mọi người đều chọn cô? Liễu Diệp mắt đỏ lừ đứng tại chỗ, gương mặt hơi vặn vẹo.

Niếp Đình thật nhanh leo lên xe, nhớn nhác nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau quay đầu xe lại, về tìm tiến sĩ! Nếu anh ta không ngã chết, ông đây nhất định phải trói anh ta lại, trực tiếp khiêng về căn cứ! Kiểu người gì thế này, không bẫy chết ông đây không yên được đúng không!"

"Tốc độ xe nhanh như vậy, tiến sĩ Tiêu nhảy xuống nhất định bị thương, chạy không được bao xa, chúng ta lập tức quay đầu trở về, rất nhanh có thể tìm được anh ta thôi." Một đội viên định an ủi Niếp Đình.

"Chỉ sợ mạng anh ta không đủ lớn, nhảy xuống rồi ngã chết! Mọe, anh ta còn điên hơn cả Dương Tiến, vì một con đàn bà, đến mức đó không?" Niếp Đình chẳng được an ủi tí nào hết, hùng hùng hổ hổ nổ máy.

Liễu Diệp im lặng không lên tiếng leo lên chỗ phụ lái, nghe câu nói sau cùng của Niếp Đình, không nhịn được nhìn hắn một cái, biểu tình càng lộ vẻ vặn vẹo.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 515

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.