Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (10)

Phiên bản Dịch · 2456 chữ

Chương 204: Tận thế (10)

Xe vẫn chạy vững vàng như cũ, Tiểu Khâu giống như người máy, chức năng duy nhất là lái xe, hoàn toàn không hỏi tới hành vi của Lâm Đạm.

Lâm Đạm dùng một hộp giữ ấm để máu tươi, ngừa ngày sau hữu dụng, sau đó hỏi: "Tiến sĩ, dị năng giả hệ thủy đều có thể khống chế chất lỏng, tối hôm qua tại sao không ai cầm máu cho Liêu Chí Đào?" Cô vốn tưởng rằng Liêu Chí Đào sẽ không chết, nhưng kết quả vượt khỏi dự liệu của cô.

Tiêu Tuấn Lâm khẽ cười nói: "Bởi họ chỉ có thể điều khiển chất lỏng có con dấu của họ mà thôi."

"Có ý gì?"

"Tôi từng nói với cô, dị năng bao gồm hai bộ phận, một là nguyên tố lực, hai là tinh thần lực. Nguyên tố lực là vật dẫn, tinh thần lực là con dấu, hai thứ không thể tồn tại đơn độc, phải hỗ trợ lẫn nhau. Lấy một ví dụ dễ hiểu, có một tấm thẻ ngân hàng, cô phải biết mật mã mới có thể lấy tiền bên trong, dị năng cũng vậy. Nguyên tố tự nhiên do dị năng giả gọi đến tràn đầy tinh thần lực của họ, đó chính là con dấu, chỉ có thông qua con dấu này mới có thể nắm giữ chính xác nguyên tố lực trong tay, sau đó tạo thành các loại chiêu thức và kỹ năng. Nguyên tố có sẵn trong giới tự nhiên không hề lây dính tinh thần lực của họ, cho nên không cách nào điều khiển. Giống như cô nhặt được một tấm thẻ ngân hàng trên đường, dưới tình huống không có mật khẩu thì chỉ có thể nhìn, không thể sử dụng."

Tiêu Tuấn Lâm chuyên chú đưa mắt nhìn Lâm Đạm, ánh mắt lóe lên: "Mà cô khác biệt tất cả mọi người, tinh thần lực của cô cường hãn tới trình độ không cần ký hiệu cũng có thể điều khiển phân tử nước. Có lẽ chưa tới mấy năm sau, dị năng giả khác cũng có thể lĩnh ngộ một điểm này, nhưng giờ thì chưa."

Lâm Đạm suy nghĩ khẽ nhúc nhích, tiến thêm một bước dò hỏi: "Tiến sĩ, ý ngài là tôi vừa có thể dùng thẻ ngân hàng của mình, vừa có thể dùng thẻ ngân hàng vô chủ, thậm chí còn có thể đoạt lấy thẻ ngân hàng của người, đổi thành mật khẩu của mình?"

Tiêu Tuấn Lâm cười khẽ hai tiếng, vuốt cằm nói: "Là như vậy không sai."

Lâm Đạm nhìn chằm chằm anh, tiếp tục nói: "Tiến sĩ, tận thế vừa mới bắt đầu, tại sao anh hiểu nhiều thứ như thế?"

Tiêu Tuấn Lâm thờ ơ mở miệng: "Thời điểm loài người còn chưa phát minh ra thiết bị quan trắc ngoài không gian, Albert Einstein đã có thể thông qua phỏng đoán vẽ ra diện mạo vũ trụ, ông dựa vào đâu?"

Cảm giác chỉ số thông minh của mình bị vô tình nghiền ép, Lâm Đạm chỉ có thể ngậm miệng, âm thầm suy nghĩ "lý luận thẻ ngân hàng" tiến sĩ vừa nêu. Quả nhiên ở chung một chỗ với tiến sĩ, cô có thể học được rất nhiều kiến thức, nhưng tại sao Liễu Diệp lại cho rằng tiến sĩ không có năng lực? Cô ta rốt cuộc có hiểu lầm về tiến sĩ kiểu gì vậy?

Lâm Đạm cũng không quấn quít với vấn đề này, rất nhanh liền đắm chìm trong việc tu luyện dị năng. Cô lấy ra một túi tinh hạch sơ cấp, hấp thu một viên nối tiếp một viên, cơ hồ không ngừng nghỉ. Tiêu Tuấn Lâm yên lặng cảm thụ tinh thần lực trong suốt như nước của cô, khóe miệng không khỏi lộ vẻ mỉm cười. Nụ cười này không lạnh lùng, không sắc nhọn, chân chân thật thật biểu đạt thư thái và yêu thích của anh, mà chính anh lại không hề phát hiện.

Sắp đến chạng vạng tối, đoàn xe chậm rãi dừng ở một trạm xăng.

Lâm Đạm hấp thu số tinh hạch còn sót lại, nhảy xuống xe. Người máy Tiểu Khâu dường như nạp đầy sức sống trong chớp mắt, bò lên cửa sổ xe cười hì hì nói chuyện với tất cả mọi người, sau đó để mọi người khiêng Dương Tiến đang hôn mê xuống.

"Anh ta thế nào?" Liễu Diệp nhìn chằm chằm Dương Tiến phá lệ tái nhợt, không yên tâm hỏi.

"Em cũng không biết, anh ta vừa lên xe đã ngủ, trên đường một mực không tỉnh." Tiểu Khâu lắc đầu một cái, biểu tình rất vô tội.

Liễu Diệp tự nhiên sẽ không hoài nghi cô ta, dò hơi thở Dương Tiến, chắc chắn người này chưa chết liền rời đi. Một giờ sau, Dương Tiến tỉnh dậy trong mùi thơm nồng của thức ăn, nghe thấy tiếng huyên náo xung quanh, lập tức muốn cầu cứu, lại bị Lâm Đạm nhét một chai nước vào miệng. Gã theo bản năng uống mấy hớp, trước khi nước trôi xuống họng gã còn mát, vừa tới cổ họng bỗng trở nên vô cùng nóng bỏng, thiếu chút nữa đốt xuyên cổ và dạ dày gã.

"A a a a..."

Tiếng kêu gào thê lương cắt đứt việc hưởng thụ bữa tối của mọi người. Liễu Diệp lập tức đi tới, chất vấn: "Cô làm gì anh ta rồi?"

Lâm Đạm cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi đút anh ta mấy ngụm nước."

"Ả, ả dùng nước sôi, rót cho tôi!" Dương Tiến khó khăn trả lời xong một câu, cổ họng đã hoàn toàn dính lại, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ vỡ vụn.

Lâm Đạm còn chưa bắt đầu nấu cơm, trước mặt cô chỉ bày mấy bịch bánh bích quy, mấy gói mì ăn liền cùng một chai nước suối mới mở. Tiểu Khâu cầm chai lên, nghi ngờ nói: "Nước sôi ở đâu ra, rõ ràng lạnh mà? Bên này đến lửa còn không có, em đang chuẩn bị đi tìm người khác mượn lửa với cồn đây."

Nước trong chai lạnh, Liễu Diệp tự nhiên thấy được, nhưng vẫn bóp cằm Dương Tiến, khiến gã há miệng. Nhưng miệng gã hoàn toàn không tổn hao gì, chỗ bị bỏng nằm sâu trong cổ họng và dạ dày, không có máy móc chữa bệnh thì căn bản không cách nào kiểm tra thực hư.

Liễu Diệp quan sát đi quan sát lại một lúc lâu, không hề phát hiện cái gì khác thường, lại bị tiếng rên rỉ thống khổ của Dương Tiến làm cho phiền lòng, chỉ có thể từ bỏ.

Những người còn lại cho rằng Dương Tiến cố ý làm khó Lâm Đạm, không ai để trong lòng. Chỉ có Dương Tiến biết, thương thế của gã nghiêm trọng bao nhiêu. Thân thể gã bị mất máu số lượng lớn, đã xuất hiện triệu chứng choáng váng đầu, đổ mồ hôi lạnh, tay chân lạnh băng, cổ họng bị bỏng, dạ dày cũng bị đả thương, căn bản không cách nào ăn uống. Tiếp tục như vậy nữa, gã sớm muộn sẽ chết trong tay Lâm Đạm.

Lâm Đạm nào phải trái hồng mềm gì, căn bản là một quả cầu sắt mọc đầy gai, tùy tiện đụng đã khiến gã thương tích khắp người. Gã thật sự có chút sợ, muốn Liễu Diệp đổi người chăm sóc mình, nhưng ngay cả lời cũng không nói được. Cho tới giờ gã mới hiểu được, cái gì gọi là khẩn cầu không cửa, sinh tử không đường.

Gã không đứng nổi, cho nên không cách nào chạy trốn, chỉ có thể đưa tay không ngừng quơ quơ xung quanh, định kéo một người tới cứu mình. Gã kêu a a a, chật vật giống như tên ăn mày.

Lâm Đạm lẳng lặng nhìn gã một hồi, lúc này mới lộ ra tinh thần lực, rút sạch chất lỏng trong con mắt gã. Gã đau đến nhảy bắn lên, dùng hết tia lực lượng cuối cùng phóng ra mấy lưỡi đao gió, tấn công người chung quanh không phân biệt địch ta. Người gã chân chính muốn giết là Lâm Đạm, song Lâm Đạm đã sớm trốn vào góc rồi.

Đao gió gây thương tích cho mọi người đang không phòng bị, lật ngược lò lửa, đánh rơi thức ăn, hủy diệt bàn ghế, trong phòng nhất thời một mảnh hỗn độn.

"Con mẹ nó, Dương Tiến mày điên rồi à? Chính mình mắt mù thì thôi đi, còn muốn kéo người khác chịu tội cùng chắc?" Mấy dị năng giả tính tình nóng nảy bắt đầu phản kích.

Lâm Đạm đúng lúc thu hồi tinh thần lực, vốn tưởng rằng Dương Tiến vào lúc này sẽ xụi lơ, sau đó bị người khác giết chết, lại không đoán được gã bỗng dưng như được thần giúp, ngưng tụ đao gió xoay tròn thật nhanh, tạo thành một lốc xoáy mạnh mẽ, bắt đầu tàn phá khắp phòng. Sử dụng dị năng quá độ khiến đầu gã nhức muốn nứt ra, gã muốn dừng lại, song thân thể gã căn bản không nghe sai sử, đến cuối cùng, dị năng của gã khô kiệt, lại bắt đầu đốt sinh mệnh lực.

Nhìn con ngươi ứ máu cùng gân xanh nổi rõ của gã, Liễu Diệp phát lạnh trong lòng. Người ngoài không biết Dương Tiến bây giờ có chuyện gì, song cô ta hiểu được, gã đang chuẩn bị tự bạo, nếu cứ để mặc như thế, tất cả mọi người trong phòng sẽ bị nổ máu thịt tung tóe.

Tự bạo là chiêu sát thủ mạnh nhất cũng quyết tuyệt nhất của dị năng giả, bây giờ thực lực của mọi người còn quá kém, căn bản không thể biết kỹ năng này, Dương Tiến làm sao lĩnh ngộ được? Chẳng lẽ gã điên thật rồi sao?

Liễu Diệp không dám nghĩ tiếp nữa, trong tay ngưng tụ một tia sét, hung hăng bổ vào đầu Dương Tiến. Ầm một tiếng vang lớn, Dương Tiến cả người nám đen ngã xuống, lốc xoáy của gã liên tục cắt nát mấy bàn ăn rồi đụng vào vách tường, tiêu tán. Vách tường lõm xuống thật sâu, nứt ra nhiều khe hở, không ngừng có gạch vỡ rơi xuống, phát ra tiếng vang nặng nề. Căn phòng đã đổ nát không chịu nổi, lảo đảo muốn ngã, hiển nhiên là không thể trụ được nữa.

Liễu Diệp nhanh chóng mang đội viên chuyển tới siêu thị nhỏ cách vách, dời các kệ hàng vào góc tường rồi bắt đầu kiểm tra thương thế của mọi người. Rất nhiều người bị đao gió cắt cho thương tích đầy mình, máu tươi chảy đầy đất, còn có người gãy tay chân, mất đi năng lực hành động. Chẳng qua chỉ một lần phát thiện tâm, để Dương Tiến đi theo, lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy, đây là điều Liễu Diệp hoàn toàn không nghĩ tới.

Thời điểm lên đường lúc sáng gã còn rất tốt, tại sao chỉ qua mấy giờ bỗng nổi điên? Vả lại, một dị năng giả cấp ba như gã, tại sao học được kỹ năng "tự bạo" chỉ dị năng giả cấp năm mới có thể lĩnh ngộ? Từng đoàn sương mù chất đầy đầu Liễu Diệp, nhưng, khi cô ta liếc thấy biểu tình bất mãn của mọi người, trong lòng liền phát lạnh, cái gì cũng không thể suy nghĩ.

Thời điểm đối tốt với đám người này thì họ không biết cảm ân, hơi có quyết định sai gây ảnh hưởng tới họ liền âm thầm nảy sinh oán hận, đây chính là nhân tính! Liễu Diệp cúi đầu, nhếch môi cười tự giễu.

Niếp Đình vỗ bả vai cô, không tiếng động an ủi, sau đó tổ chức mọi người băng bó vết thương cho nhau. Trải qua chuyện này, tiểu đội Niết Bàn tổn thương nguyên khí nặng nề, ngày mai nhất định không thể lên đường đúng hạn. Dương Tiến được hai đội viên mang vào siêu thị, đang lẻ loi nằm ở xó xỉnh, ngực hơi phập phồng, vậy mà vẫn chưa chết.

"Thủ lĩnh, bây giờ nên làm gì?" Một đội viên trầm giọng hỏi.

"Mang gã ra ngoài chôn đi." Niếp Đình từ trước đến giờ lòng dạ cứng rắn, tất nhiên sẽ không lưu lại một quả bom nổ chậm.

"Em đi chôn cho. Mọi người đều bị thương, trên người có mùi máu, sẽ bị zombie nhìn thấy." Tiểu Khâu đúng lúc đứng ra. Cô ta may mắn không bị lốc xoáy làm bị thương.

"Được, cực khổ em rồi Tiểu Khâu." Niếp Đình vì bảo vệ đội viên, cánh tay cũng bị cắt rách một đường, không tiện ra ngoài.

Tiểu Khâu ngoắc Lâm Đạm: "Tới trợ giúp, tôi một người không khiêng nổi."

Lâm Đạm nhìn tiến sĩ một cái thật sâu, chắc chắn anh không bị thương, lúc này mới chạy tới. Hai người một nâng đầu, một khiêng chân, phí sức lực rất lớn mới dùng tốc độ cao mang Dương Tiến vào rừng cây bên đường, đào một cái hố. Sau khi ném Dương Tiến vào trong hố, Tiểu Khâu đang chuẩn bị lấp đất, Lâm Đạm bỗng nhiên nói: "Chờ một chút."

Tiểu Khâu im lặng không lên tiếng dừng lại, an tĩnh giống như một tượng gỗ.

Lâm Đạm nhìn chằm chằm đầu Dương Tiến, trong mắt dần dần ngưng tụ ánh sáng lạnh. Qua ước chừng hai mươi phút, đầu Dương Tiến giống như một quả bóng bay bị kim đâm, đột nhiên nổ tung, xương đầu vỡ rơi lả tả, bên trong không ngừng có khói trắng bốc lên, dịch não thì bị biến mất hơn nửa.

"Lấp đất đi." Lâm Đạm lấy ra mấy viên tinh hạch hấp thu, xong rồi chạy vào rừng cây, hái được rất nhiều dược thảo kỳ quái, dùng tinh thần lực rút nước ra, dựa theo tỉ lệ nhất định trộn thành thuốc, bỏ vào bình dùng sau. Cô là dị năng giả hệ thủy, thời điểm chế tạo thảo dược vô cùng thuận lợi, hoàn toàn đi tắt qua các bước bào chế, sắc thuốc, không quả nửa giờ liền làm ra bảy tám loại thuốc màu sắc khác nhau, cũng không biết có ích lợi gì.

Tiểu Khâu thật nhanh chôn xong thi thể, hoàn toàn chưa từng hỏi gì về hành động của Lâm Đạm.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 525

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.