Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (9)

Phiên bản Dịch · 2401 chữ

Chương 203: Tận thế (9)

Mặc dù tối hôm qua xảy ra vài chuyện không tốt, nhưng buổi sáng ngày thứ hai, tiểu đội Niết Bàn vẫn theo lẽ thường lên đường. Thi thể Liêu Chí Đào bị chôn sâu trong đất, giống như than từ từ đốt một đêm, thỉnh thoảng có làn khói xanh từ đống đất tỏa ra, xông mọi người khó chịu.

Nhìn thấy đống đất đó, Niếp Đình cởi mũ xuống, nói: "Chúng ta cùng chào từ biệt Chí Đào đi." Giọng nói lộ ra bi ai và không biết làm sao, cứ như người hạ lệnh đốt chết Liêu Chí Đào không phải hắn vậy.

Mọi người đều vây quanh bốn phía đống đất mặc niệm, Lâm Đạm cũng a dua theo cúi đầu, trong mắt tràn đầy trào phúng. Cô đã sớm nói, chỉ cần ngày nào đó cô không chết, người bắt nạt cô nhất định phải trả cái giá nặng nề nhất.

Duy chỉ có Tiêu Tuấn Lâm đứng dưới mái hiên xa xa, cười như không cười nhìn đám người này. Có lẽ không cần một năm sau, chuyện tương tự xảy ra, bọn họ sẽ không long trọng cử hành "nghi thức từ biệt" như thế nữa. Mạng người tại tận thế này là thứ không đáng tiền nhất.

Sau khi nghi thức kết thúc, Niếp Đình để mọi người thu dọn đồ đạc chỉnh trang lên đường. Liễu Diệp chỉ Dương Tiến nằm trên đất nói: "Lâm Đạm, cô là người rảnh rỗi nhất trong đội ngũ, Dương Tiến giao cho cô chăm sóc."

Lâm Đạm mặt đầy khó xử: "Đội trưởng Liễu, tôi còn có tiến sĩ phải chăm sóc, sợ rằng không giúp được."

Liễu Diệp quyết tâm phải ném rắc rối cho Lâm Đạm, nào sẽ nghe vào tai, lúc này giễu cợt nói: "Bớt dài dòng, cô nếu muốn ăn cơm no thì siêng năng làm việc cho tôi, nếu không thừa dịp còn sớm đi đi. Có tin tôi thuận miệng vừa gọi, trong đội còn rất nhiều người thay thế vị trí của cô không? Hoặc là cô chăm sóc cho tốt Dương Tiến và tiến sĩ, hoặc là cô cút cho tôi, tiến sĩ là người trưởng thành, cô cho là anh ta không có cô sẽ chết sao? Cô không khỏi quá đề cao mình rồi!"

Lâm Đạm biết, không có mình, tiến sĩ đúng là sẽ không chết, nhưng anh sẽ rất khó chịu, điểm này cô không có nghĩa vụ nói cho Liễu Diệp, vì vậy chỉ có thể cúi đầu trầm mặc. "Chăm sóc" Dương Tiến đúng là việc cô cầu còn không được, chẳng qua để tránh Liễu Diệp nghi ngờ, dẫu sao vẫn phải tỏ vẻ một tí.

Lâm Đạm nhíu mày, cắn môi, tựa như đang cực lực kiềm chế nội tâm oán phẫn. Nhìn thấy dáng vẻ cô giận mà không dám nói gì, trong lòng Liễu Diệp một trận sảng khoái.

Niếp Đình liếc thấy sắc mặt tiến sĩ càng ngày càng lạnh như băng, không khỏi có chút bận tâm, đang chuẩn bị bảo "bỏ đi", lại nghe đối phương nói: "Vậy chuẩn bị riêng cho chúng tôi một xe, như vậy không gian tương đối rộng rãi."

"Có thể," Liễu Diệp thật nhanh đồng ý, "Tiểu Khâu, em mang chiếc xe Jeep tới đi, bắt đầu từ hôm nay, em phụ trách bảo vệ tiến sĩ, chú ý anh ta thật kỹ, biết không?" Cô ta trên mặt nổi là để Tiểu Khâu bảo vệ tiến sĩ, thực ra là muốn đối phương quản chế Lâm Đạm. Dương Tiến mặc dù là dị năng giả hệ phong cấp ba đỉnh cao, coi như cao thủ nhất đẳng, song gã đã mù, cuộc sống bất tiện, rất có thể không đè ép được Lâm Đạm.

"Được rồi chị Liễu Diệp, chị đúng là có một trăm hai mươi con tim (thiện tâm) mà." Tiểu Khâu cười hết sức cởi mở.

Hai đội viện đi tới, chuẩn bị đỡ Dương Tiến vào xe, Dương Tiến chống tay vào cửa, giọng âm trầm hỏi: "Đội trưởng Liễu, ánh mắt tôi nếu không chữa khỏi, cô chuẩn bị sắp xếp tôi thế nào? Ban đầu lúc cô và Niếp Đình bị vùi trong đống zombie, là tôi và Liêu Chí Đào lái xe vọt vào cứu hai người ra, hai người không thể vong ân phụ nghĩa."

Liễu Diệp kiên định nói: "Dương đại ca anh yên tâm, ân cứu mạng của anh tôi không bao giờ quên, anh vĩnh viễn là thành viên tiểu đội chúng ta, cuộc sống của anh sau này sẽ do tôi bỏ ra, tôi ăn thịt, anh ăn thịt, tôi uống canh, anh cũng uống canh, tôi sẽ không để anh chết đói đâu. Tôi nhất định sẽ đưa anh bình an về căn cứ."

Tối hôm qua lúc đốt chết Liêu Chí Đào, cô ta có thể cảm giác được sự sợ hãi và bất mãn của mọi người, hôm nay vừa vặn mượn câu chuyện của Dương Tiến khiến mọi người an tâm. Đúng như dự đoán, nghe lời cam kết này của cô ta, những người còn lại lộ ra biểu tình xúc động, còn có mấy đội viên tâm tư mềm mại len lén quay lưng lau nước mắt.

Liễu Diệp bỗng nhiên dùng chiêu này, ngược lại khiến hình tượng Niếp Đình trở nên phá lệ lãnh khốc. Niếp Đình ngoài mặt gật đầu mỉm cười, nội tâm đang suy nghĩ gì nào ai biết?

Dương Tiến trèo lên xe, những người còn lại cũng đã ngồi vào chỗ. Lâm Đạm vừa mới leo lên hàng sau ngồi, một lưỡi đao gió từ đối diện lao tới, nếu không phải cô tránh né kịp thời, cổ cũng sẽ bị tước mất. Đao gió đập vào chỗ cạnh ghế tài xế, cắt lớp da dày thành một lỗ hổng lớn.

Lâm Đạm nhìn ghế da bị rách, sắc mặt trong nháy mắt lạnh lùng. Cô đã có thể tưởng tượng, nếu mình không thể tránh thoát, kết quả sẽ như thế nào. Mắt Dương Tiến bị mù, tự nhiên gã không thấy công kích của mình tạo ảnh hưởng thế nào, Lâm Đạm chết hay không gã không quan tâm, gã chỉ muốn mượn chuyện này tới nâng cao quyền uy và lực lượng của mình, sau đó nói rõ ràng với người khác trong đội ngũ rằng, gã mặc dù mù mắt, vẫn có thể giết người, ai cũng đường tới mà trêu chọc gã.

Đây là đạo lý giết gà dọa khỉ, Lâm Đạm là con gà, thành viên tiểu đội Niết Bàn chính là đám khỉ. Lâm Đạm chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm mặt Dương Tiến, khóe miệng bỗng nhiên nở nụ cười lạnh như băng.

Tiêu Tuấn Lâm đứng ngoài xe thấy một màn này, khóe mắt chân mày nhuốm đầy hứng thú. Rất tốt, xem ra đoạn đường này anh tuyệt đối sẽ không nhàm chán.

Dương Tiến dỏng tai nghe động tĩnh trong xe, tiếc nuối nói: "Vận khí tốt vậy à, không chết?"

Lâm Đạm không chớp mắt nhìn gã, không lên tiếng.

Dương Tiến còn tưởng cô sợ tới choáng váng, cười lạnh nói: "Nhìn thấy không? Dù tao có bị mù, cũng có thể tùy thời tùy khắc lấy mạng mày, mày thức thời thì phục vụ tao cho tốt."

Lâm Đạm vẫn không nói lời nào, chẳng qua tạo một màng nước, nhanh chóng lau sạch sẽ chỗ ngồi cạnh tài xế. Tiểu Khâu leo lên xe, cười hì hì nói: "Anh Dương anh sợ cái gì, có em ở đây, cô ta khẳng định không dám thờ ơ anh đâu. Được rồi, chúng ta lên đường, anh nằm xuống ngủ một giấc đi, tối ngày hôm qua đau đến hơn nửa đêm, anh mệt không?"

Dương Tiến quả thật không chịu nổi, tự cho rằng Lâm Đạm đã bị uy hiếp, không dám lỗ mãng, lúc này mới nằm ngang trên ghế, đã ngủ.

Tiêu Tuấn Lâm leo lên ghế phụ lái, cười như không cười nói: "Tâm thật lớn ha."

Lâm Đạm không biết anh nói ai, cũng không trả lời, thu màng nước vào bình, ngồi xuống hàng ghế sau. Cô nhìn chằm chằm đầu Dương Tiến, ánh mắt không ngừng biến ảo.

Đoàn xe lên đường, dọc đường đi cũng rất thuận lợi, chỉ gặp rời rạc vài con zombie, cấp bậc không cao, trực tiếp nghiền ép là xong. Bánh xe lắc lư đánh thức Dương Tiến, gã hùng hùng hổ hổ bò dậy, không nhịn được hỏi: "Tiểu Khâu, chúng ta đi đến chỗ nào rồi?"

"Mới vừa qua thành phố B, cách điểm nghỉ ngơi kế tiếp còn xa lắm." Âm thanh sang sảng của Tiểu Khâu truyền tới.

"Tao đói, làm cho tao chút đồ ăn." Dương Tiến không ngừng chuyển động đầu, tựa hồ tìm phương hướng Lâm Đạm.

Lâm Đạm mở ba lô ra, giọng bình tĩnh mở miệng: "Bánh mì và dăm bông, anh muốn ăn cái nào?"

"Ăn tất! Nói nhảm cái gì, mở ba lô ra cho tao, không thấy tao cả điểm tâm còn chưa ăn à? Mẹ, một chút nhãn lực ấy cũng không cso. Tiến sĩ, bình thường có chăm sóc anh như vậy đấy à? Người ngu xuẩn như vậy sao anh chịu đựng được thế? A phải rồi, khẳng định công phu trên giường của nó rất lợi hại phải không? Hahahaha, đàn bà cũng chỉ có chỗ này dùng được." Dương Tiến miệng đầy thô tục, tựa hồ muốn thông qua chà đạp Lâm Đạm để gây dựng quyền uy của mình. Gã bây giờ mù mắt, kiểu gì cũng phải tìm một người phục vụ cố định. Lâm Đạm thức tỉnh dị năng hệ thủy, dầu gì cũng có chỗ dùng, thực lực cũng không mạnh, không thể phản kháng gã, không thể nghi ngờ là nhân tuyển tốt nhất.

Tiêu Tuấn Lâm nhìn Dương Tiến qua gương chiếu hậu, khóe miệng cười như không cười.

Lâm Đạm cho tay vào ba lô, lấy ra không phải thức ăn, mà là một cây dao nhỏ. Cô hời hợt rạch một vết thương chừng 1 cm trên tay Dương Tiến, mặt không đổi sắc nói: "Xin lỗi, tôi đang chuẩn bị dùng dao cắt lớp ni lông bọc ngoài dăm bông, xe lắc lư một chút, vô tình làm anh bị thương."

Dương Tiến cảm giác một chút đau nhói không đáng kể, cảm thấy không thể bỏ qua cho Lâm Đạm như vậy, phải mượn lý do này thu thập cô một trận, hoàn toàn cho cô biết chữ "sợ" viết như thế nào. Gã nhổ ngụm nước bọt, tay duỗi ra muốn kéo Lâm Đạm tới đánh, Lâm Đạm đã trước một bước cầm cổ tay gã, phát động tinh thần lực.

Chỉ trong nháy mắt, máu toàn thân Dương Tiến theo vết thương nhỏ ấy phun trào ra ngoài, phát ra tiếng xì xì vang dội, lại không văng ra tứ phía, ngược lại bị đôi tay vô hình nào đó giữ chặt, vo thành quả cầu máu. Quả cầu máu trôi lơ lửng giữa không trung, không ngừng to ra đặc sệt, tầng ngoài lại bao một lớp băng, ngăn mùi máu tanh lan truyền ra ngoài.

Một màn này quá mức quỷ dị, vốn nên khiến Tiểu Khâu chú ý, nhưng cô ta thủy chung nhìn chằm chằm ngay phía trước, không hề quay đầu. Ngược lại Tiêu Tuấn Lâm nghiêng người sang, hăng hái nhìn hai người.

Dương Tiến muốn phát động dị năng phản kích, nhưng chỉ cảm thấy đầu choáng váng một trận, trong nháy mắt mất một lượng máu lớn khiến cơ năng thân thể gã lâm vào tê liệt. Gã có thể cảm nhận được máu của mình đang nhanh chóng trôi đi, cũng có thể nghe tiếng vang lúc chúng phun ra ngoài cơ thể, song ngay cả một tí ti sức phản kháng cũng không có. Gã nặn ra từ kẽ răng một câu kiên quyết, thực ra yếu ớt vô cùng: "Lâm Đạm, mày làm gì tao? Tao cảnh cáo mày nhanh chóng dừng lại, nếu không tao không để yên cho mày đâu!"

Lâm Đạm ngay cả chân mày cũng không nhíu lấy một cái, chẳng qua im lặng không lên tiếng rút máu gã.

Dương Tiến thẳng tới lúc này mới phát hiện, Lâm Đạm yên lặng chẳng phải bởi sợ hãi gì, mà là bởi miệt thị. Khi cô yên tĩnh đợi một bên, trong lòng không phải đang suy nghĩ lấy lòng gã thế nào, mà là báo thù ra sao. Cô không phải con sơn dương, mà là con mãnh thú ẩn núp, nắm lấy thời cơ sẽ nhào lên, hung hăng cắn cổ họng con mồi. Cảm giác sợ hãi gặm nhấm trái tim Dương Tiến, gã định giãy giụa nhưng thân thể càng ngày càng mềm.

Quả cầu còn đang to dần lên, lúc đạt tới 1500 cc, Lâm Đạm rốt cuộc dừng lại, mà Dương Tiến đã bị sốc, trong trong ngoài ngoài quần áo đều bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.

"Có thể đưa máu của gã về không?" Tiêu Tuấn Lâm tinh thần ham học hỏi đặt vấn đề.

Lâm Đạm lắc đầu nói: "Không thể, đưa máu trở về phức tạp hơn rút máu ra nhiều lắm, một khi điều khiển không tốt sẽ phá vỡ mạch máu gã, tạo thành vết tím bầm trên diện tích lớn. Liễu Diệp nhìn thấy sẽ cho rằng tôi ngược đãi gã."

"Chẳng lẽ bây giờ cô không ngược đãi gã sao?" Tiêu Tuấn Lâm hỏi ngược lại.

"Cho là vậy đi." Lâm Đạm đúng sự thật nói.

Tiêu Tuấn Lâm bật cười, tán thưởng; "Kỹ năng này rất thực dụng, cô có thể luyện nhiều một chút. Cảnh tượng hoa máu nổ tung đầy trời nhất định rất đẹp."

"Tôi tưởng anh ưa sạch sẽ?" Lâm Đạm cau mày hỏi.

"Sạch sẽ và thẩm mỹ không hề mâu thuẫn."

Lâm Đạm gật đầu một cái, tựa hồ hiểu thêm mấy phần về tiến sĩ. Anh nhìn qua rất nho nhã, hóa ra là một người tôn trọng nghệ thuật bạo lực.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 517

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.